Tải bản đầy đủ (.doc) (10 trang)

Văn mẫu kể chuyện lớp 6

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (86.72 KB, 10 trang )

Văn mẫu kể chuyện lớp 6
Đề: Kể về người bạn mới quen.
Tôi đã đi nhiều nơi và hầu hết là đi biển. Nhưng hè
năm nay, bố lại có một đề nghị khác. Để mừng lần đầu
tiên con gái đạt giải học sinh giỏi, gia đình ta sẽ đi nghỉ
mát ở Tam Đảo hai ngày. Không giấu nổi niềm vui, mẹ
tôi võ tay tán thưởng vui mừng. Còn tôi và thằng Tí thì
chạy ào đến quàng lên vai, lên lưng bố cảm ơn rối rít.
Ngày hôm trước khi đi đúng là một ngày bận rộn của
mẹ. Mẹ chuẩn bị không biết bao nhiêu thứ nhưng lại
có thêm cả mấy chiếc áo thu đông. Thấy lạ, tôi liền hỏi
mẹ:
- Mẹ ơi! Sao đi nghỉ hè mẹ lại chuẩn bị cả áo thu đông
như vậy?
Mẹ trả lời bí ẩn:
Cứ lên đó! Con sẽ hiểu tại sao.
Câu trả lời của mẹ dường như làm tăng thêm sự thú vị
của Tam Đảo trong tôi.
Sáng hôm sau, mới sáu giờ, chiếc xe bố thuê ở ngoài
phố đã sẵn sàng đưa cả gia đình em đi suốt cuộc hành
trình. Chiếc xe băng nhanh ra khỏi nội thành. Phía
sau cửa kính, cả tôi và thằng Ti cứ mải miết nhổm lên
mà ngắm những cánh đồng lúa mênh mông bát ngát.
Loáng cái, xe đã đến Nội Bài, Phúc Yên rồi rẽ Vĩnh
Yên, xe vào đường Tam Đảo (tên những địa danh tôi
đọc được trên biển chỉ đường). Thấy biển đề Tam Đảo,
tôi bỗng reo lên:
- A! Đến nơi rồi!
Nhưng bố nói! Chưa đến đâu con ạ! Còn mấy chục
cây nữa cơ! Bây giờ bắt đầu đến đoạn đường đi khó,
hai con phải ngồi ngoan và cẩn thận. Bố vừa nói dứt


lời thì tôi chợt nhận ra con đường trước mặt ngoằn
ngoèo như con rắn và dường như cứ hun hút đi lên.
Ngồi trong xe mà cả nhà tôi cứ lắc qua lắc lại đến
chóng cả mặt. Để rồi khi bố nói đã đến nơi, bước chân
xuống xe mà tôi vẫn không tưởng tượng nổi đó
là [Hãy đăng kí thành viên hay đăng nhập để xem liên
kết này.] . Một vùng đồi núi mờ mờ ẩn hiện khác hẳn
với trí tưởng tượng trước đó của tôi.
Về khách sạn nhận phòng rồi ăn xong bữa sáng nhẹ
nhàng nhờ sự khéo tay của mẹ, gia đình tôi bắt đầu
hành trình "chinh phục tháp truyền hình". Ngọn tháp
cao hun hút đến nỗi mẹ và em Ti phải bỏ cuộc giữa
chừng còn tôi và bố dù đã lên tới đỉnh nhưng lúc
xuống cũng phải nghỉ không dưới mười lần. Buổi
sáng, cả gia đình tôi còn kịp đi thăm thêm vài điểm nữa
trước khi về khách sạn chân tay ai cũng thấy mệt
nhoài.
Đầu giờ chiều mẹ nói, hôm nay gia đình sẽ đi sắm một
ít đồ kỉ niệm. Lúc ấy tôi mới chợt nhớ ra lời dặn của
Hùng "nghệ si, cậu bạn thân nhất của tôi. Chả là
Hùng thổi sáo rất hay. Biết tôi lên Tam Đảo, nó đã dặn
kỹ, thế nào cũng phải mua cho nó một cây sáo trúc.
Ôi! Cơ man nào là đồ kỷ niệm, lại có không biết bao
nhiêu đồ làm từ tre trúc. Tôi đi qua một lượt trong
tiếng mời chào không ngớt rồi dừng lại trước quán
hàng của một cậu bạn xem chừng trạc tuổi tôi.
- Bạn mua sáo đi, mang về xuôi tặng bạn bè thổi làm
kỷ niệm. Cậu bán hàng mời!
Tôi bị ấn tượng ngay vì quán của cậu chỉ bán sáo. Cây
nào cũng đề chữ "Hà Vinh - [Hãy đăng kí thành

viên hay đăng nhập để xem liên kết này.] " chứ không
phải "Kỷ niệm Tam Đảo" như những quán tôi đã đi
qua. Thấy tôi có vẻ thắc mắc, người bán hàng đoán
được ý liền giải thích ngay:
- Hà Vinh là tên của mình. Ở đây người ta bán sáo chủ
yếu để làm kỉ niệm. Còn sáo mình vừa để làm kỉ niệm
vừa tặng những ai chơi được, thậm chí chơi sáo hay.
Mình nghĩ tặng quà cũng nên như vậy.
Tôi ngớ người, người bán nói trúng ý của mình. Tôi
bèn nói:
- Mình ở dưới xuôi lên lại chẳng biết gì về sáo, thấy
cậu có vẻ cũng trạc tuổi mình nên đánh bạo ra mua.
- Thế cậu học lớp mấy, Hà Vinh hỏi:
- Năm nay mình lớp sáu.
- Vậy cậu ít hơn mình nhưng chúng ta cứ gọi nhau là
bạn bè thôi. Nhà mình vất vả nên mình vừa học, mình
vừa làm thêm giúp mẹ bằng nghề này.
- Em là Minh, người Hà Nội, rất vui được làm quen với
anh. Nhờ anh chọn giúp em một cây sáo để tặng một
người bạn của em. Bạn ấy chơi sáo được.
Hà Vinh chọn rất nhanh và lại còn thử cho tôi nghe
vài tiểu khúc nữa. Tiếng sáo của Hà Vinh chẳng kém
gì Hùng nghệ sĩ - cậu bạn được đào tạo bài bản từ lúc
nhỏ. Anh Vinh nói:
- Mình tặng Minh một cây làm kỉ niệm, không lấy tiền
đâu!
- Thế thì không được. Anh còn phải giúp mẹ cơ mà.
Em không dám nhận đâu.
- Không sao Minh ạ! Thứ nhất mình chưa tặng ai bao
giờ. Thứ hai, mình muốn có thêm một người bạn mới

và rất vui vì biết có người chơi sáo hay và có sở thích
giống mình.
Chiều đã muộn, tôi đành nhận cây sáo rồi ra về trong
lòng cảm thấy cảm kích vô cùng. Anh Hà Vinh sâu sắc
nhưng thật thà, giản dị và tốt quá.
Hôm sau tôi về mà không gặp anh Vinh (chắc buổi
sáng anh ấy đi học). Mấy hôm sau tôi theo địa chỉ gửi
cho Hà Vinh mấy cuốn sách hay. Anh thích lắm và rất
cảm ơn tôi trong lá thư đáp lại. Chuyến đi Tam Đảo đã
cho tôi một tình bạn khó phải từ ngày ấy. Còn Hùng
nghệ sĩ thì mỗi lúc gặp tôi lại cảm ơn rối rít vì không
biết mua thế nào lại được cây sáo trúc vừa đẹp vừa
hay.
Mình sẽ nói kỉ niệm đáng nhớ về một con vật nuôi nha !
Trong cuộc sống, chắc hẳn không ai là không có những
kỉ niệm đáng nhớ nhất. Riêng tôi thì tôi có một kỉ niệm
về con vật cưng của mình - chú cún con nhà tôi.
" Lúc" là cách tôi gọi tắt tên của nó. Thật ra tên đầy đủ
của nó là" Lucky". Ba tôi đặt cho nó cái tên đó vì ông tin
vào câu dân gian truyền miệng: " Mèo vào nhà thì khó,
chó vào nhà thì sang". Số là thế này, một hôm, khi đứng
trông hàng, anh Hải, người giúp việc cho ba tôi, thấy một
con chó ngơ ngác chạy qua, vẻ mặt thất thần hỏang hốt.
Anh bèn huýt gió gọi nó đứng lại. Ai ngờ nó vào nhà thật
và nằm im phủ phục trước thềm. Anh lấy cơm cho nó ăn
rồi vỗ về bảo nó nằm im đợi chủ đến tìm.Không ngờ,
một ngày, rồi hai ngày trôi qua mà chẳng ai đi tìm nó
cả. Thế là gia đình tôi nuôi luôn từ đó.
Phải nói Lucky không phải là chó quý mà chỉ là một con
chó đẹp vậy thôi. Nó là chó Việt 100%. Có lẽ chủ trước

nuôi nó để thịt hay sao đó nên khi về nhà tôi nó đã bị
thiến rồi. Do vậy nó mập tròn ú ụ. Cân dễ phải 20 kg
( Lần chích ngừa cho nó tôi đã có cân). Lông lại vàng
óng ả nữa trông rất đáng yêu. Chỉ có điều cái mõm dài và
hàm răng nhe ra nhọn hoắt trông rất đáng sợ. Ấy thế
nhưng Lúc lại rất hiền. Ai vuốt cũng được và gặp ai cu
cậu cũng mừng. Anh Hải thường trêu nó là chó" hữu
nghị" và không tin tưởng chút nào vào việc giữ nhà của
nó.
Lúc đầu tôi cũng coi thường nó. Hay nói đúng hơn là tôi
không ghét cũng không thương. Nhưng rồi nhiều chuyện
xảy ra khiến tôi phải đổi thay thái độ. Đó là mỗi khi tôi
đi học về, nó nằm trước cửa, đợi tôi từ xa. Và khi tôi
chưa thấy nó là nó đã nhìn thấy tôi rồi. Nó chạy xồ ra
mừng tôi tíu tít. Lúc đó cái đuôi của nó cứ gọi là ngoáy
tít, hai chân trước chồm lên như thể muốn ôm chòang lấy
tôi. Miệng thì khẽ kêu lên sung sướng. Đã thế ánh mắt lại
đầy biểu cảm thiết tha, bảo sao tôi không cảm động. Cứ
thế ngày lại qua ngày, tôi mến nó lúc nào không hay.
Càng mến Lucky hơn khi một ngày kia nó lập công bắt
chuột! Bạn có tin không khi chó mà biết bắt chuột như
mèo. Nhưng là sự thật đấy. Số là cửa hàng nhà tôi đồ đạc
rất nhiều nên lũ chuột thường hay ẩn nấp. Má lại ghét
mèo nên không chịu nuôi. Thế là lũ chuột hòanh hành dữ
dội. Một bữa nọ , Lúc đang nằm lim dim thìnghe tiếng
rục rịch của lũ chuột đuổi nhau sau tủ kệ. Lúc vểnh tai
lên, hai chân trước duỗi dài nghe ngóng Thế rồi một anh
" Tí" rửng mỡ chạy xẹt qua. Không chần chừ, Lúc vươn
mình chồm tới. Anh " Tí" chới với bị Lúc ngoạm liền.
Lúc cắn chặt , lắc lắc đầu ra chiều hí hửng đem lại khoe

với ba tôi. Ba cầm xác chuột liệng vào thùng rác rồi khen
Lúc giỏi, Lúc tài. Từ đó được khuyến khích, Lúc càng ra
tay diệt chuột và lập thêm nhiều chiến công hơn nữa. Mẹ
tôi vì thế càng yêu Lúc hơn.
Thấm thoắt vậy mà Lúc đã ở với gia đình tôi được 7 năm
rồi. Biết bao kỉ niệm buồn vui của gia đình mà có Lúc
cùng chia sẻ. Thậm chí anh Hai tôi đi học xa nhà mất
những bốn năm mà khi về Lúc vẫn mừng, vẫn nhớ. Do
vậy cả nhà tôi ai cũng yêu quý Lúc. Ba tôi thường nói
với chúng tôi rằng nó không còn là một con chó nữa mà
là một thành viên thân thiết của gia đình. Với tôi, tôi
không thể tưởng tượng một ngày nào đó khi đi học về mà
không thấy nó ra mừng. Nếu nó bị " bắt cóc" eo ôi, tôi
chết mất. Do vậy tôi chỉ cầu trời cho nó được sống mãi
với gia đình tôi. Tôi sẽ chăm sóc nó như thể đó là em út
của tôi vậy.
Lúc là một thành viên trong gia đình chúng tôi. Chúng
tôi sẽ mãi mãi bên nhau và khoong bao giờ rời xa nhau.
Tình bạn giữa tôi và Lúc sẽ mãi mãi gắn bó.

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×