Tải bản đầy đủ (.pdf) (146 trang)

Tình thái giảm nhẹ trong diễn ngôn tiếng Việt

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (958.08 KB, 146 trang )

BỘ GIÁO DỤC VÀ ĐÀO TẠO
TRƯỜNG ĐẠI HỌC SƯ PHẠM TP. HỒ CHÍ MINH
____________________





TRẦN THỊ HUỆ



TÌNH THÁI GIẢM NHẸ
TRONG DIỄN NGÔN TIẾNG VIỆT




Chuyên ngành: Ngôn ngữ học
Mã số: 60 22 01



LU
ẬN VĂN THẠC SĨ NGÔN NGỮ HỌC





NGƯỜI HƯỚNG DẪN KHOA HỌC:


PGS.TS DƯ NGỌC NGÂN








Thành phố Hồ Chí Minh – 2010
LỜI CAM ĐOAN

Tôi xin cam đoan đây là công trình nghiên cứu của riêng tôi. Các số liệu, kết quả nêu
trong luận văn là trung thực và chưa từng được ai công bố trong bất kỳ công trình nghiên
cứu nào khác.

Tác giả luận văn


Trần Thị Huệ














LỜI CẢM ƠN

Luận văn được hoàn thành dưới sự hướng dẫn tận tình của PGS.TS Dư Ngọc Ngân.
Tôi xin được bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đến Cô.
Tôi cũng xin chân thành cảm ơn phòng Khoa học – Công nghệ sau Đại học, Thư viện
trường Đại học Sư phạm TP.HCM, Thư viện tổng hợp TP.HCM, Thư viện Đại học Khoa
học xã hội và nhân văn TP.HCM và đặc biệt là Quý thầy cô trong tổ Ngôn ngữ - khoa
Ngữ văn Đại học Sư phạm TP.HCM cũng như Quý thầy cô giảng dạy tôi trong thời gian
học Cao học đã tận tình giúp đỡ và đóng góp cho tôi những ý kiến quý báu. Đó chính là
nền tảng giúp tôi hoàn thành luận văn này.


Trần Thị Huệ



















QUY ƯỚC VIẾT TẮT

1. Hành động ngôn từ: HĐNT
2. Phân tích diễn ngôn: PTDN
3. Quán ngữ tình thái: QNTT
4. Tình thái giảm nhẹ: TTGN
5. Tiểu từ tình thái: TTTT













MỞ ĐẦU
1. Lí do chọn đề tài
Có thể nói vấn đề tình thái trong ngôn ngữ không phải là mới. Từ triết học Hy Lạp cổ đại,
khái niệm tình thái của logic học được hình thành dựa trên tính hiện thực (reality), tính tất yếu
(necessity) và tính khả hữu (possibility) được phản ảnh trong ngôn ngữ tự nhiên với muôn vàn
sắc thái đa dạng. Khi sử dụng ngôn ngữ để diễn đạt về thế giới thực tại, người ta không thể

không lưu ý đến mối quan hệ giữa cách con người diễn đạt về thế giới và chính bản thân thế giới
đó. Theo nghĩa rộng, có thể hiểu nói về tình thái là nói về cách mà con người diễn đạt khác nhau
về thế giới.
Hơn nữa một trong hai chức năng cơ bản của ngôn ngữ là giao tiếp xã hội. Trong quá trình
giao tiếp, hoạt động trao đổi giữa người nói và người nghe là hoạt động được tiến hành từ cả hai
phía. Trong mỗi câu nói của người này hay người kia ngoài nội dung nghĩa biểu hiện, tức nghĩa
biểu thị sự tình trong thế giới khách quan, còn có một nội dung nghĩa biểu thị mối quan hệ giữa
sự tình với thế giới khách quan hoặc thái độ của người nói. Nội dung đó, ta gọi là tình thái của
câu. Charles Bally đã cho rằng tính tình thái là linh hồn của câu. Không thể tạo ra ý nghĩa lời nói
nếu trong lời nói ấy ta không tìm thấy một biểu hiện nào đó của tính tình thái.
Mặt khác vấn đề tình thái mà cụ thể là tình thái giảm nhẹ (TTGN) còn gắn liền với tính lịch
sự trong giao tiếp, gắn với ngôn ngữ trong sự hành chức của nó. Không thể chỉ xem xét ngôn
ngữ như một yếu tố tĩnh tại mà là một hoạt động mang tính liên cá nhân. Giao tiếp như thế nào
để đạt được hiệu quả giao tiếp và hơn thế nữa làm thế giao tiếp phải thể hiện nét văn hóa, lịch sự
là một điều quan trọng. Nắm bắt về TTGN mà cụ thể là việc nắm bắt hệ thống các phương tiện
biểu thị TTGN sẽ góp phần giúp cho hoạt động giao tiếp đạt được những yêu cầu này.
Về lĩnh vực tình thái trong tiếng Việt, từ những năm 40 với các tác giả Trần Trọng Kim,
Phạm Duy Khiêm, Bùi Kỷ trong “Grammaire Annamite”, tình thái đã được chú ý đến khi các tác
giả đề cập đến “thái độ của người nói”. Sau này, những nghiên cứu có tính chất khai phá và đi
sâu hơn về tình thái đã xuất hiện với các tác giả như Hoàng Phê [64], [65]; Nguyễn Đức Dân
[11]; Cao Xuân Hạo [23], [24], [25]. Rồi đến những chuyên khảo về tình thái cũng liên tục xuất
hiện từ Phạm Hùng Việt [92]; Nguyễn Văn Hiệp [28], [29], [30], [31]; Phạm Thị Ly [51];
Nguyễn Thị Lương [48]; Nguyễn Thị Ngọc Hân [27]…Các tác giả nghiên cứu nhiều phương
diện của vấn đề tình thái như: nghĩa tình thái của từ; logic tình thái đến logic ngôn ngữ học; từ
ngữ pháp chức năng đến ngữ dụng học và đặc trưng tình thái của từ, của câu; chuyên sâu hơn về
đặc điểm chức năng của trợ từ tiếng Việt, về tiểu từ tình thái, vị từ tình thái…Tuy nhiên, nghiên
cứu về TTGN mà cụ thể hơn nghiên cứu chi tiết để hệ thống hóa các phương tiện diễn đạt TTGN
trong diễn ngôn tiếng Việt vẫn còn bỏ ngỏ cho dù thực tế việc sử dụng các phương tiện biểu thị
TTGN rất phổ biến trong diễn ngôn tiếng Việt
Những vấn đề đã trình bày ở trên đã khuyến khích chúng tôi chọn đề tài “Tình thái giảm nhẹ

trong diễn ngôn tiếng Việt” làm đề tài nghiên cứu của mình.
Về mặt lí luận: Trên cơ sở kế thừa và phát triển các thành tựu đã có, khi nghiên cứu về
TTGN và xây dựng được một hệ thống các phương tiện diễn đạt TTGN trong diễn ngôn tiếng
Việt, chúng tôi hy vọng mang đến một cái nhìn sâu sắc và bao quát hơn về vấn đề tình thái trong
ngôn ngữ nói chung, trong tiếng Việt nói riêng.
Về mặt thực tiễn: Chúng tôi mong rằng luận văn sẽ góp phần trong việc ứng dụng cho việc
giao tiếp và dạy tiếng. Giao tiếp sẽ đạt được hiệu quả tối ưu khi biết vận dụng những phương
tiện tình thái trong đó có phương tiện TTGN. Việc dạy tiếng Việt cho người Việt cũng như cho
người nước ngoài sẽ đơn giản hơn, hiệu quả hơn khi chúng ta giúp họ nhận biết và sử dụng một
hệ thống phương tiện biểu thị tình thái nói chung TTGN nói riêng của tiếng Việt. Bởi nó là một
trong những cơ sở để người nói tạo dựng phát ngôn cũng như để người nghe tiếp nhận và nắm
bắt đúng ý định giao tiếp của người nói.

2. Lịch sử vấn đề
Đối tượng nghiên cứu của luận văn là TTGN, các phương tiện biểu thị TTGN trong diễn
ngôn tiếng Việt nhưng qua quá trình tổng hợp và tham khảo tài liệu chúng tôi nhận thấy những
công trình nghiên cứu chuyên sâu về vấn đề trên còn rất hạn chế, có thể nói chỉ có một bài viết
của tác giả Nguyễn Xuân Thơm [79] là đề cập đến TTGN nhưng giới hạn trong diễn ngôn đàm
phán thương mại quốc tế. Bởi vậy, trong phần lịch sử vấn đề, chúng tôi sẽ điểm qua một số công
trình nghiên cứu có tính chất nổi bật về vấn đề tình thái trong tiếng Việt nói chung, trong đó có
những nghiên cứu đề cập đến một số vấn đề về phương tiện biểu thị tình thái.

Về các tác giả nước ngoài: Các tác giả I. I. Glebova, V.M. Solntsev, Yu. Lekomtsev,
Bystrov khi viết về ngữ pháp tiếng Việt (bằng tiếng Nga) đã có đề cập đến tiểu từ tình thái. Họ
phân loại tiểu từ tình thái theo tiêu chí ngữ nghĩa như: tiểu từ có tính chất nghi vấn, tiểu từ nhấn
mạnh, tiểu từ chỉ ra sự đối lập. Tuy nhiên họ xem tiểu từ tình thái như là một từ loại của tiếng
Việt hơn là một phương tiện biểu thị tình thái [theo 51; 34]. Một tác giả nước ngoài khác cũng
quan tâm đến ngữ pháp tiếng Việt, đó là V.S. Panfilov (2003). Trong chương VIII của cuốn sách
“Cơ cấu ngữ pháp tiếng Việt” [62] (cũng viết bằng tiếng Nga do Nguyễn Thủy Minh dịch), ông
đã trình bày về bán hư từ, trong đó có đề cập ngắn gọn đến từ tình thái. Ông cho rằng: “Lớp ngữ

pháp này bao gồm những từ như: có lẽ, hình như, quả nhiên, đương nhiên…Những từ này được
sử dụng với chức năng định ngữ của câu, thể hiện sự đánh giá đối với sự việc được nhắc tới
trong câu, hoặc đối với chính phát ngôn như một hành động lời nói” [62; 277]. Như vậy, có thể
thấy chưa có một tác giả nước ngoài nào nghiên cứu chuyên sâu về tình thái cũng như những
phương tiện biểu thị ý nghĩa tình thái trong tiếng Việt.

Về các tác giả trong nước: Có thể chia các công trình nghiên cứu có liên quan đến tình thái
trong tiếng Việt thành hai nhóm:
(1) Các tác giả không trực tiếp quan tâm đến vấn đề tình thái nhưng trong quá trình xử lí các
vấn đề khác họ đã có ít nhiều đụng chạm đến một bộ phận vấn đề tình thái, như: Nguyễn Kim
Thản (1977), Đái Xuân Ninh (1978), Lê Cận – Phan Thiều (1983), Bùi Tất Tươm (1997), Đinh
Văn Đức (2001), Diệp Quang Ban (2008), Nguyễn Thiện Giáp (2008).
(2) Các tác giả trực tiếp quan tâm đến vấn đề tình thái, họ nghiên cứu rất chi tiết và có nhiều
kiến giải sâu sắc vấn đề tình thái trên nhiều phương diện khác nhau. Có thể kể đến những tên
tuổi như: Hoàng Phê, Hồ Lê, Phan Mạnh Hùng, Nguyễn Đức Dân, Hoàng Tuệ, Phạm Hùng Việt,
Huỳnh Văn Thông, Nguyễn Thị Lương, Cao Xuân Hạo, Nguyễn Văn Hiệp, Lê Đông, Nguyễn
Xuân Thơm, Phạm Thị Ly, Nguyễn Minh Thuyết, Nguyễn Thị Ngọc Hân, Ngô Thị Minh, Võ
Đại Quang. Chúng tôi sẽ trình bày chi tiết hơn về một số đóng góp của các tác giả nhóm 2 này.
Có thể nói Hoàng Phê với bài viết “Phân tích ngữ nghĩa” (1975) [64], “Toán tử logic – tình
thái” (1984) [65] và Hồ Lê (1979) với bài viết “Vấn đề logic ngữ nghĩa và tính thông tin trong
lời nói” [44] đã gợi mở cho nhiều nghiên cứu về nghĩa tình thái xuất hiện sau này. Hoàng Phê
(1984) đi sâu trong việc vận dụng logic của ngôn ngữ tự nhiên để phân tích ngữ nghĩa của một
số từ thường dùng hoặc của những đơn vị mà ông gọi là “toán tử logic – tình thái” – phương tiện
biểu thị tình thái. Ông cho rằng “nếu quan niệm toán tử trong ngôn ngữ là những đơn vị ngôn
ngữ mà khi dùng tác động đến các đơn vị ngôn ngữ thuộc một cấp độ nào đó thì cho ta những
đơn vị ngôn ngữ mới (thường là cùng cấp độ), thì có thể nói rằng có toán tử ở tất cả các cấp độ”
[65; 5]. Như vậy có toán tử ở cấp độ ngữ âm như thanh điệu, cấp độ từ vựng, cấp độ cú
pháp...“Về hình thức toán tử logic – tình thái có thể là một từ, một tổ hợp từ (có khi có hình thức
câu) hoặc chỉ đơn giản là một ngữ điệu” [65; 7]. Cũng trong “Toán tử logic – tình thái”, ông
phát biểu rằng “Con người sử dụng ngôn ngữ không chỉ nói về hiện thực, mà còn nói nhận thức,

sự đánh giá, thái độ của mình, không những nói bằng hiển ngôn, mà còn dùng tiền giả định và
nói bằng hàm ngôn. Tất cả những điều đó làm cho tương ứng với các kết tố mệnh đề, ngôn ngữ
tự nhiên sử dụng một loạt những toán tử logic – tình thái có chức năng tạo ra những lời có yếu tố
tình thái và có thể có cấu trúc ngữ nghĩa nhiều tầng (tiền giả định, hiển ngôn, hàm ngôn)” [65;
7]. Rõ ràng những công trình của Hoàng Phê nêu trên là những đóng góp quý báu cho việc
nghiên cứu các phương tiện biểu thị tình thái nói chung, TTGN nói riêng. Sau này, Hồ Lê
(1992), trong “Cú pháp tiếng Việt” [45], còn xem trật tự từ như là một trong những phương tiện
diễn đạt ý nghĩa tình thái của tiếng Việt. Việc đảo trật tự, thay đổi cấu trúc của câu có thể thể
hiện ý định của người nói nhằm tập trung vào điểm nhấn nào đó trong phát ngôn.
Năm 1985, Phan Mạnh Hùng có bài viết “Các kiểu tổ hợp tiểu từ tình thái tiếng Việt và
ranh giới từ” [36]. Tác giả đã có những nhìn nhận sâu hơn về tiểu từ tình thái tiếng Việt trong
khung nghiên cứu từ loại như vị trí các tiểu từ trong hệ thống từ loại, khả năng các tiểu từ kết
hợp với nhau….
Cũng đi vào lĩnh vực phân tích ngữ nghĩa của lời nhưng ở góc độ của logic tình thái, Nguyễn
Đức Dân (1987) đã có những công trình có tính chất quan trọng về logic tình thái. Trong “Logic
– Ngữ nghĩa – Cú Pháp” [11], ông cho rằng: “Logic tình thái là một công cụ hữu hiệu để miêu
tả và nghiên cứu ngôn ngữ tự nhiên. Và các ngôn ngữ tự nhiên cũng đặt ra hàng loạt vấn đề về
tình thái logic” [11; 39]. Nguyễn Đức Dân đã có cái nhìn tổng quát về vấn đề tình thái như sau:
“Tình thái là một vấn đề rất rộng và còn rất mông lung mà các nhà logic học, các nhà kí hiệu học
và các nhà ngôn ngữ học quan tâm. Nhưng từ các cách tiếp cận khác nhau và các phương pháp
khác nhau lại dẫn đến những kết quả gặp gỡ nhau” [11; 40]. Tác giả cũng nêu ra tính đa nghĩa
của từ tình thái. Chỉ cần thay thế từ tình thái này bằng từ tình thái khác trong cùng một phát
ngôn sẽ dẫn đến những cách hiểu khác nhau về phát ngôn đó (ví dụ từ có thể và từ phải). Và tác
giả còn cho rằng điều đó là do các tác tử tình thái thuộc về hai lớp tình thái khác nhau: tình thái
đạo nghĩa và tình thái nhận thức [11; 41].
Hoàng Tuệ (1988) với hai bài viết: “Nhận xét về thời, thể và tình thái trong tiếng Việt” [87;
729] và “Về khái niệm tình thái” [87; 734] in trong “Hoàng Tuệ tuyển tập Ngôn ngữ học”
(2001) cho ta một cái nhìn khái quát về vấn đề tình thái trong tương quan đối chiếu với khái
niệm thời, thể và tình thái trong ngôn ngữ Châu Âu. Tác giả cũng đề cập đến sự thể hiện ý nghĩa
tình thái trong tiếng Việt.

Luận án phó tiến sĩ của Phạm Hùng Việt năm 1996, sau này được xuất bản thành sách có tựa
đề “Trợ từ trong tiếng Việt hiện đại” (2003) [92], đã đề cập đến chức năng cơ bản của những
đơn vị mà ông gọi là “trợ từ câu”, “trợ từ bộ phận” trong tiếng Việt hiện đại. Cũng trong cuốn
sách này, khi trình bày về phạm trù tính tình thái trong ngôn ngữ học ông đã đề cập đến các
phương tiện biểu thị ý nghĩa tình thái. Ông cho rằng: “Cùng với sự phong phú của các ý nghĩa
tình thái, các phương tiện dùng để biểu thị ý nghĩa tình thái cũng rất đa dạng” [92; 37]. Ông đã
liệt kê một hệ thống các phương tiện như: ngữ âm (ngữ điệu, trọng âm), từ vựng (động từ tình
thái, phụ từ, trợ từ, thán từ, quán ngữ tình thái), ngữ pháp (đảo trật tự từ, thay đổi cấu trúc câu...).
Đặc biệt qua phân tích cách sử dụng của trợ từ tiếng Việt, tác giả đã cho rằng: “trợ từ tiếng Việt
có khả năng tham gia biểu thị một số loại hành vi ngôn ngữ khác nhau gồm cả các hành vi ngôn
ngữ chân thực và các hành vi ngôn ngữ gián tiếp” [92; 133]. Điều này chứng tỏ khả năng to lớn
của trợ từ tiếng Việt trong việc tham gia biểu thị các ý nghĩa hàm ẩn của phát ngôn. Theo chúng
tôi, các hành động ngôn từ (HĐNT) gián tiếp, cách biểu thị ý nghĩa hàm ẩn cũng có thể là
phương tiện biểu thị ý nghĩa TTGN.
Nghiên cứu chuyên sâu về vị từ tình thái là luận án tiến sĩ “Vị từ tình thái tiếng Việt” [80]
của tác giả Huỳnh Văn Thông (1996). Sau này, tác giả còn có bài viết “Mấy nhận xét về vị từ
tình thái và ý nghĩa thể trong tiếng Việt” (2000) [81] đã đề cập đến vấn đề tình thái mà cụ thể là
vị từ tình thái ở nhiều mức độ và góc cạnh khác nhau.
Nguyễn Thị Lương (1996) nghiên cứu chuyên sâu về “Tiểu từ tình thái dứt câu dùng để hỏi
với việc biểu thị các hành vi ngôn ngữ trong tiếng Việt” [48] (gồm mười tiểu từ tình thái: à, ư,
hả, sao, phỏng, chắc, chăng, chứ, nhỉ nhé). Luận án phó tiến sĩ này của tác giả đã “vận dụng lí
thuyết hành vi ngôn ngữ vào việc nghiên cứu chuyên sâu mười tiểu từ tình thái dứt câu dùng để
hỏi nhằm tìm ra các hành vi ngôn ngữ mà tiểu từ tình thái dứt câu có khả năng biểu thị trong
những ngữ cảnh cụ thể mà chúng xuất hiện, miêu tả đánh giá hiệu lực của các hành vi đó” [48;
2]. Cũng như công trình nêu trên của tác giả Phạm Hùng Việt, trong phần cơ sở lí luận của luận
án, tác giả Nguyễn Thị Lương đã nêu ra những phương tiện biểu thị ý nghĩa tình thái tương tự,
bao gồm: phương tiện ngữ âm, từ vựng, ngữ pháp. Tác giả xếp mười tiểu từ tình thái dứt câu
dùng để hỏi nêu trên thuộc phương tiện từ vựng biểu thị ý nghĩa tình thái chủ quan.
Đi sâu vào việc miêu tả những phương tiện của tiếng Việt trong việc diễn đạt ý nghĩa tình
thái, Cao Xuân Hạo (1998), trong công trình “Tiếng Việt – Mấy vấn đề ngữ âm, ngữ pháp, ngữ

nghĩa” [23], đã có những kiến giải và nhận xét hết sức sâu sắc về tiền giả định và hàm ý trong
một số vị từ tình thái tiếng Việt. Sau này trong “Tiếng Việt: sơ thảo ngữ pháp chức năng”
(2006) [25] một lần nữa ông trở lại vấn đề tình thái qua việc phân tích rất chi tiết về đề tình thái -
siêu đề và thuyết tình thái – thuyết giả. Ông xem chúng như những phương tiện đặc thù của tiếng
Việt trong việc diễn đạt ý nghĩa tình thái.
Nguyễn Văn Hiệp (2001) nghiên cứu trọng tâm vào các tiểu từ tình thái cuối câu tiếng Việt.
Trong “Về một khía cạnh phân tích tầm tác động tình thái” [29], tác giả nghiên cứu về những
vấn đề như: điều kiện tình thái cuối câu xuất hiện, khả năng kết hợp của các tiểu từ tình thái cuối
câu tiếng Việt. Một đóng góp quan trọng của Nguyễn Văn Hiệp là đã miêu tả và phân loại các
tiểu từ tình thái cuối câu một cách rõ ràng. Bài viết “Hướng đến một cách miêu tả và phân loại
các tiểu từ tình thái cuối câu tiếng Việt” [28] của ông đã góp phần làm nên cái nhìn toàn diện và
sâu sắc hơn về lớp từ này. Và trong công trình chung Lê Đông – Nguyễn Văn Hiệp (2003)
“Khái niệm tình thái trong ngôn ngữ học” [17], hai tác giả đã khái quát về khái niệm tình thái
“góp phần làm rõ một số phương diện chính yếu của phạm trù tính tình thái trong ngôn ngữ cũng
như những vấn đề có liên quan” [17; 63]. Không những thế, năm 2007, trong “Một số phạm trù
tình thái chủ yếu trong ngôn ngữ” [30], Nguyễn Văn Hiệp một lần nữa đã “nêu ra một bức tranh
đa góc cạnh về tình thái” [30; 27] khi đi vào phân tích một cách chi tiết và nêu ra một số đối lập
chủ yếu của tình thái trong ngôn ngữ. Đến năm 2008, trong công trình “Cơ sở ngữ nghĩa phân
tích cú pháp” [31], công trình mà trong đó Nguyễn Văn Hiệp đã tổng hợp lại nhiều vấn đề về
tình thái, tác giả nhận định rõ vai trò của tình thái rằng: “Nếu không quan tâm đến các bình diện
của tình thái, thì chúng ta sẽ không thể hiểu được bản chất của ngôn ngữ, với tư cách là công cụ
con người dùng để phản ảnh thế giới trong hoạt động nhận thức và tương tác xã hội. Không có
tình thái, nội dung được thể hiện trong câu nói chỉ là những mảnh nguyên liệu rời rạc.” [31; 74]
Có thể nói bài viết đề cập trực tiếp nhất đến TTGN là bài viết “Các phương thức biểu thị tình
thái giảm nhẹ trong diễn ngôn đàm phán thương mại quốc tế” [79] của Nguyễn Xuân Thơm
(2002). Tác giả tập trung nghiên cứu về các phương thức biểu thị thái độ đối với người nghe
trong diễn ngôn đàm phán tiếng Anh và tiếng Việt và đã đưa ra một số phương thức sau: sử dụng
yếu tố đánh dấu lịch sự (please – xin), sử dụng nguồn lực ý nghĩa tích cực của từ, sử dụng
nguồn lực các lượng từ hạn định, sử dụng nguồn lực từ tình thái. Bài viết này khá thú vị tuy
nhiên nó chỉ giới hạn trong diễn ngôn đàm phán thương mại.

Tác giả Phạm Thị Ly (2003) nghiên cứu theo hướng đối chiếu về phương tiện diễn đạt ý
nghĩa tình thái, đó là “Đối chiếu một số phương tiện diễn đạt ý nghĩa tình thái trong tiếng Việt
và tiếng Anh” [51]. Khi lấy tiếng Anh làm ngôn ngữ nguồn, tác giả đã đi vào phân tích, tìm hiểu
thức của vị từ như một phương tiện đặc thù diễn đạt ý nghĩa tình thái của tiếng Anh để đối chiếu
với những phương tiện diễn đạt ý nghĩa tương ứng của tiếng Việt. Và khi lấy tiếng Việt làm
ngôn ngữ nguồn, tác giả chọn tiểu từ tình thái như một phương tiện quan trọng diễn đạt ý nghĩa
tình thái của tiếng Việt mà tiếng Anh không có. Như vậy trọng tâm của luận án là đi vào nghiên
cứu đối chiếu thức vị từ và tiểu từ tình thái mà thôi. Cũng trong luận án này, tác giả cho rằng
“Tiếng Việt còn có một phương tiện hết sức đặc thù để diễn đạt ý nghĩa tình thái, đó là những
yếu tố tình thái được xử lý như một phần đề hoặc như một phần thuyết của câu” [51; 77]. Đây
chính là cái mà Cao Xuân Hạo gọi là siêu đề và thuyết giả như đã nêu trên.
Công trình chung “Thành phần câu tiếng Việt” [83] của Nguyễn Minh Thuyết và Nguyễn
Văn Hiệp (2004) đã dành hẳn một chương để trình bày về một thành phần phụ của câu: tình thái
ngữ. Hai tác giả không chỉ trình bày khái niệm về tình thái ngữ mà còn phân biệt tình thái ngữ
với các thành tố khác trong câu, phân loại tình thái thái ngữ và nêu ra điều kiện sử dụng của
chúng trong câu.
Cũng nghiên cứu theo hướng đối chiếu như tác giả Phạm Thị Ly, Nguyễn Thị Ngọc Hân
(2005) đã có công trình nghiên cứu “Tiểu từ tình thái cuối câu trong hội thoại tiếng Việt (so
sánh với tiếng Nhật) và việc giảng dạy nó cho người Nhật” [27]. Hai công trình của hai tác giả
này có giá trị ứng dụng cao vào việc dạy tiếng cho người nước ngoài. Luận án đã khảo sát con
đường chuyển nghĩa của các tiểu từ tình thái cuối câu, sự gắn kết chặt chẽ của chúng với phát
ngôn, tình trạng niềm tin của người nói được thể hiện qua sự có mặt của chúng trong phát ngôn.
Tác giả Ngô Thị Minh (2005) với bài viết “Bàn thêm một số phương tiện biểu hiện ý nghĩa
tình thái trong ngôn ngữ hội thoại” [54], đăng trên tạp chí Ngôn ngữ và đời sống, đã cho rằng:
“Ngôn ngữ hội thoại mang nhiều yếu tố tình thái và phương tiện biểu hiện loại ý nghĩa này cũng
khá đa dạng” [54;1]. Ngoài các phương tiện về ngữ âm, từ vựng, ngữ pháp như đã nêu ở trên, tác
giả đã bổ sung thêm ba phương tiện: sử dụng tiếng chửi, lời nói tục; sử dụng các thành ngữ quán
ngữ; sử dụng kiểu nói lửng.
Ngoài ra, còn có tác giả Võ Đại Quang (2008) bàn về “Tình thái trong câu – phát ngôn: một
số vấn đề lí luận cơ bản” [72]. Tác giả giúp người đọc nhận thấy “mối liên hệ giữa tình thái và

các thành tố ngữ nghĩa khác trong phát ngôn và về những vấn đề, những yếu tố cần yếu trong
nghiên cứu về tình thái của đơn vị “câu” (sentence) với tư cách là những phát ngôn (utterances)
trong giao tiếp liên nhân” [72; 1]. Trong phần viết về các phương thức chuyển tải nghĩa tình thái
trong ngôn ngữ, tác giả cho rằng tình thái có thể được chuyển tải bằng phương tiện ngôn ngữ
thông qua con đường từ vựng hóa, ngữ pháp hóa và ngôn điệu hóa. Như vậy, quan điểm của tác
giả về các phương tiện biểu thị tình thái cũng giống như các tác giả khác đã nêu ở trên tuy nhiên
tác giả đã khẳng định rõ vai trò của các phương tiện biểu thị tình thái bằng lời nhận xét: “Việc
học và sử dụng chuẩn xác các phương tiện tình thái sẽ giúp ích rất nhiều trong việc duy trì và cải
thiện quan hệ liên nhân trong các hoàn cảnh giao tiếp cụ thể bằng ngôn từ.” [72; 8]
Có thể nói việc nghiên cứu về tình thái, vấn đề nghĩa tình thái trong tiếng Việt đã thu hút
được sự quan tâm của nhiều nhà nghiên cứu. Từ bước đầu tiên chỉ là những quan sát để phân
tích một số nét thái độ của người nói đối với hiện thực quan sát được, các nhà Việt ngữ học đã
không ngừng tiến vào những lĩnh vực mới mẻ như logic học, logic tình thái, ngữ dụng học hoặc
theo quan điểm của ngữ pháp chức năng để phân tích, đánh giá về những nội dung tình thái thể
hiện trong phát ngôn tiếng Việt. Điều này cho chúng ta thấy sự quan tâm của các nhà nghiên cứu
về hoạt động và tầm tác động của lời nói trong giao tiếp.
Những công trình nghiên cứu mà chúng tôi chọn lọc và nêu ra ở trên sẽ là những kiến thức
căn bản và hữu ích giúp chúng tôi xử lí đề tài của mình. Mặt khác, nó cũng cho chúng tôi nhận
thấy vấn đề nghiên cứu chuyên sâu về TTGN, về các phương tiện biểu thị TTGN mà chúng tôi
đã chọn thực sự là một vấn đề mới, hấp dẫn và đáng được quan tâm.
3. Mục đích, nhiệm vụ của luận văn
Mục đích của luận văn là nghiên cứu về TTGN mà trọng tâm là khảo sát và xác lập một hệ
thống các phương tiện biểu thị TTGN trong diễn ngôn tiếng Việt. Để đạt được mục đích này,
chúng tôi tập trung giải quyết những nhiệm vụ cơ bản sau:
3.1 Tiếp thu thành tựu của các nhà nghiên cứu Việt ngữ học, luận văn đưa ra khái niệm về
TTGN, nội dung của TTGN, vai trò của tình thái – TTGN trong diễn ngôn tiếng Việt.
3.2 Thu thập và khảo sát ngữ liệu, lọc ra các dẫn chứng có biểu thị TTGN.
3.3 Từ nguồn ngữ liệu, luận văn tổng hợp và lập ra một danh sách các phương tiện biểu thị
TTGN trong diễn ngôn tiếng Việt, xác định tiêu chí nhận diện (nếu có) cho mỗi phương tiện và
xếp các phương tiện vào từng nhóm.

3.4 Miêu tả, phân tích những đặc điểm cơ bản của các phương tiện biểu thị TTGN trong diễn
ngôn tiếng Việt.

4. Phương pháp nghiên cứu và nguồn ngữ liệu
4.1 Phương pháp nghiên cứu
Để thực hiện đề tài nghiên cứu chúng tôi đã sử dụng những phương pháp nghiên cứu sau
đây:
4.1.1 Phương pháp quy nạp và phương pháp diễn dịch: Dựa trên nền tảng lí thuyết tiếp
thu được từ các nhà ngôn ngữ học đi trước, phần cơ sở lí luận mà chúng tôi trình bày trong
chương 1 đều là những tổng kết hoặc những điều được học hỏi từ những công trình nghiên cứu
có liên quan. Nắm vững phần lí thuyết, chúng tôi lấy đó làm cơ sở để tiến hành công việc khảo
sát, phân tích và xác lập hệ thống các phương tiện biểu thị TTGN trong diễn ngôn tiếng Việt.

4.1.2 Phương pháp thống kê: Khi làm việc với một nguồn ngữ liệu từ ca dao đến các tác
phẩm truyện ngắn của nhiều tác giả khác nhau như: Nguyễn Công Hoan, Vũ Trọng Phụng, Nam
Cao, Nguyễn Thị Thu Huệ …, chúng tôi sử dụng phương pháp thống kê để định lượng ngữ liệu
và từ đó xác lập từng phương tiện biểu thị TTGN cụ thể. Tư liệu chọn lọc không chỉ được chúng
tôi sử dụng làm cơ sở cho việc đánh giá, xác lập và phân loại nêu trên mà còn được sử dụng vào
việc nêu ra ví dụ trong quá trình miêu tả, phân tích từng phương tiện.

4.1.3 Phương pháp miêu tả: Phương pháp này được sử dụng chủ yếu khi trình bày về
từng phương tiện biểu thị TTGN đã được xác lập ở trên. Các nhận định đưa ra chủ yếu dựa vào
kết quả phân tích, miêu tả ngữ liệu.

4.1.4 Phương pháp phân tích ngữ nghĩa – ngữ dụng: Với tư cách là một quá trình giao
tiếp hay sự kiện giao tiếp, diễn ngôn bao hàm cả các yếu tố ngoài ngôn ngữ như ngữ cảnh tình
huống, yếu tố dụng học và các tác động của các chiến lược văn hóa ở người sử dụng ngôn ngữ.
Do đó khi nghiên cứu TTGN trong diễn ngôn, chúng tôi luôn ý thức về sự chi phối các yếu tố
này, đặc biệt là yếu tố ngữ cảnh tình huống. Thông qua phương pháp phân tích ngữ nghĩa – ngữ
dụng, việc xác định về TTGN cũng như việc miêu tả, phân tích các cứ liệu luôn được chúng tôi

xem xét một cách toàn diện, đặt trong một ngữ cảnh cụ thể.

4.2 Nguồn ngữ liệu
Để tạo sự phong phú về ngữ liệu cũng như để có được độ tin cậy trong quá trình thống kê,
phân tích và nhận xét, chúng tôi mở rộng nguồn ngữ liệu trích dẫn từ ca dao đến những tác phẩm
của những nhà văn nổi tiếng trước đây như Nguyễn Công Hoan, Vũ Trọng Phụng, Nam
Cao…cho đến những sáng tác được nhiều người biết đến của những nhà văn mới sau này trong
các tuyển tập văn mới. Bên cạnh đó, chúng tôi cũng chú ý đến nguồn ngữ liệu trong giao tiếp
hàng ngày.



5. Bố cục của luận văn
Ngoài phần mở đầu và phần kết luận, nội dung chính của luận văn được phân thành hai
chương:
Chương 1: Luận văn trình bày những cơ sở lí thuyết cơ bản liên quan đến đề tài như: về diễn
ngôn; về tính tình thái và TTGN trong ngôn ngữ; một số vấn đề khác về TTGN trong ngôn ngữ,
trong đó có đề cập về lịch sự và lịch sự ngôn ngữ, vai trò của TTGN trong diễn ngôn, trong giao
tiếp.
Chương 2
: Qua khảo sát, luận văn xác lập, phân loại và miêu tả các phương tiện biểu thị TTGN
trong diễn ngôn tiếng Việt.

*********



Chương 1
: TỔNG QUAN VỀ TÌNH THÁI VÀ TÌNH THÁI
GIẢM NHẸ TRONG DIỄN NGÔN


1.1 Về diễn ngôn
1.1.1 Khái niệm diễn ngôn
Việc nghiên cứu diễn ngôn được hình thành trong lòng ngôn ngữ học nhưng nó không xuất
hiện ngay trong một lúc bằng một sáng kiến riêng mà trải qua một quá trình tìm kiếm hướng đi.
Có thể thấy sau khi ngôn ngữ học tiền cấu trúc của F. de Saussure và cấu trúc luận của L.
Bloomfield phát triển rực rỡ thì việc tiếp cận những giới hạn cuối cùng trong lí thuyết của họ đã
dẫn đến sự thu hút chú ý của các nhà nghiên cứu về các cấu tạo ngôn ngữ lớn hơn câu. Những
cấu tạo ngôn ngữ lớn hơn câu được nêu lên thành đối tượng nghiên cứu vào những năm 60 của
thế kỷ XX dưới tên “Ngôn ngữ học văn bản” (Text Linguistics), “Phân tích văn bản” (Text
Analysis), “Phân tích chức năng” (Functional Analysis).
Ở giai đoạn “ngữ pháp văn bản”, phân tích diễn ngôn (PTDN) chủ yếu thao tác với “liên kết”
và đã có một loạt các công trình nghiên cứu, nổi bật như “Cohesion in English” (Liên kết trong
tiếng Anh) [95] của M.A.K. Halliday và R. Hasan. Ở thời kỳ hậu “ngữ pháp văn bản”, khi vấn đề
mạch lạc và cấu trúc của văn bản càng được quan tâm hơn thì các nhà ngôn ngữ học đã đề nghị
gọi địa hạt mới này là PTDN.
Phải ghi nhận rằng người đầu tiên đề cập đến và đưa ra cái tên PTDN là Z. Harris với tác
phẩm “Discourse Analysis” (1952), người thứ hai được biết đến là Mitchell và người có công
truyền bá PTDN cùng với tên gọi của nó là T.A. Van Dijk. Với Z. Harris, PTDN đã có được một
đối tượng nghiên cứu rõ ràng. Đó là diễn ngôn.
Từ khi PTDN trở thành một lĩnh vực được nhiều người quan tâm, đã có nhiều đường hướng
PTDN ra đời. Nguyễn Hòa, (2008), trong “Phân tích diễn ngôn, một số vấn đề lí luận và phương
pháp” [34] đã tổng hợp và nêu lên các đường hướng chính như sau: đường hướng dụng học với
hai nhánh, một nhánh dựa trên lí thuyết hành động nói (speech acts) của J.L. Austin và một
nhánh dựa trên tư tưởng triết học nguyên tắc cộng tác của H.P. Grice; đường hướng ngôn ngữ
học xã hội tương tác; đường hướng dân tộc học giao tiếp; đường hướng thừa nhận các biến thể
ngôn ngữ ít nhiều mang tính khuôn mẫu về mặt xã hội và ngôn ngữ; đường hướng giao tiếp liên
văn hóa.
Các đường hướng nghiên cứu trên đã cho thấy xu hướng nghiên cứu chức năng khi PTDN.
PTDN nhất thiết là sự phân tích ngôn ngữ hành chức, ngôn ngữ trong sử dụng (language in use).

Như vậy, không thể giới hạn nó ở việc miêu tả các ngôn ngữ hình thức tách biệt với các mục
đích hay chức năng mà các hình thức này được sinh ra để đảm nhận trong xã hội loài người.
G. Brown & G. Yule và H.G. Widdowson đã xem diễn ngôn là một tiến trình giao tiếp. Ở đó
nhà nghiên cứu sẽ nghiên cứu từ, ngữ và câu xuất hiện trong dữ liệu thành văn của diễn ngôn để
làm bằng chứng về sự nỗ lực của người phát (người viết/người nói) để chuyển giao thông điệp
cho người nhận (người nghe/người đọc). Cũng phải đặc biệt chú ý đến tình huống, hoàn cảnh
ảnh hưởng đến kết cấu diễn ngôn [theo 34; 48].
Như vậy, do đã được xác định là một sự kiện hay quá trình giao tiếp cho nên diễn ngôn
không phải chỉ là một đoạn hay một chuỗi các câu bất kỳ mà nó là toàn bộ sự kiện giao tiếp có
tính mục đích, thống nhất và có mạch lạc được ghi nhận lại bằng toàn bộ văn bản.
Có thể chấp nhận định nghĩa ngắn gọn của Nguyễn Hòa như sau: “Diễn ngôn là sự kiện hay
quá trình giao tiếp hoàn chỉnh thống nhất có mục đích không có giới hạn được sử dụng trong
các hoàn cảnh giao tiếp xã hội cụ thể” [34; 33].
Và như vậy, là một sự kiện giao tiếp hoàn chỉnh, diễn ngôn phải có tính chủ đề từ chủ đề bộ
phận đến chủ đề chung, có mạch lạc. Để tạo nên mạch lạc, diễn ngôn không những phải thể hiện
sự liên kết trên nhiều phương diện mà còn là sự tổ chức một cách hợp lí các yếu tố quan yếu có
giá trị giao tiếp tuân theo quy tắc cần và đủ (nói thế nào là đủ, là đúng trọng tâm; nói thế nào là
thừa, rườm rà, lạc đề). Nói đến “hoàn cảnh giao tiếp cụ thể” là nói đến tác động của các yếu tố
tình huống ngoài ngôn ngữ đối với sự hoạt động của ngôn ngữ như: yếu tố văn hóa, yếu tố dụng
học. Sự kết hợp các yếu tố trên không đơn thuần là phép tính cộng mà nên được hiểu như một
hàm có nhiều biến.
Ở Việt Nam, việc quan tâm đến diễn ngôn, PTDN đã được khẳng định thông qua nhiều
nghiên cứu của các tác giả như Hoàng Phê, Đỗ Hữu Châu (1985), Trần Ngọc Thêm (1985),
Nguyễn Đức Dân, Cao Xuân Hạo (1991), Diệp Quang Ban (1998) (2009), Nguyễn Thiện Giáp
(2000) (2008), Nguyễn Hòa (2005) (2008). Các tác giả đã đề cập đến nhiều vấn đề như: chiếu
vật và chỉ xuất, lí thuyết hành động ngôn ngữ, lí thuyết hội thoại, ý nghĩa tường minh, ý nghĩa
hàm ngôn, ngữ cảnh và ý nghĩa, diễn ngôn và PTDN, diễn ngôn và văn hóa, dụng học giao văn
hóa…vv

1.1.2 Diễn ngôn và văn bản

Có thể nói diễn ngôn (discourse) và văn bản (text) là hai khái niệm cơ bản trong lí luận
PTDN. Trong thực tế, việc phân định rạch ròi diễn ngôn và văn bản là điều không đơn giản.
Nhiều tác giả sử dụng diễn ngôn cũng như là văn bản. Có khi văn bản còn được hiểu theo hai
phương diện: là sản phẩm (product) và là quá trình (process). Với nghĩa là sản phẩm, văn bản là
một thực thể có thể ghi nhận lại được và có một cấu trúc nhất định; với nghĩa là một quá trình,
văn bản là sự lựa chọn nghĩa liên tục, một quá trình vận động qua các ngữ vực (register).
Diệp Quang Ban (2009), trong “Giao tiếp diễn ngôn và cấu tạo của văn bản” [4] đã tổng
hợp và phân tích một số định nghĩa nhằm phân biệt diễn ngôn và văn bản như sau:
Trước tiên R. Barthes (1970) cho rằng đối tượng khảo sát được gọi là “diễn ngôn” cũng là
“văn bản”, nhưng văn bản do ngôn ngữ học nghiên cứu, còn diễn ngôn do “ngôn ngữ học diễn
ngôn” nghiên cứu với những nội dung nghiên cứu riêng. Ở đây, Barthes đã có tính đến các mục
đích giao tiếp (mặt xã hội) và sự liên thông giữa văn hóa với ngôn ngữ.
I. Bellert (1971) xem diễn ngôn là chuỗi liên tục những phát ngôn, trong đó việc lí giải nghĩa
của mỗi phát ngôn lệ thuộc vào sự lí giải những phát ngôn trong chuỗi. Do đó, sự giải thuyết
tương đương một phát ngôn tham gia diễn ngôn đòi hỏi phải biết ngữ cảnh đi trước. Như vậy, có
thể hiểu tên gọi diễn ngôn của bà bao gồm cả văn bản.
G. Cook (1989) định nghĩa xem “văn bản là một chuỗi ngôn ngữ lí giải được ở mặt hình
thức, bên ngoài ngữ cảnh” và “diễn ngôn là những chuỗi ngôn ngữ được nhận biết là trọn nghĩa,
được hợp nhất lại và có mục đích” [theo 4; 199 – 200]. Cook đã xác định sự khác biệt giữa diễn
ngôn và văn bản dựa trên sự đối lập giữa chức năng và hình thức. Diễn ngôn thể hiện tính chức
năng của ngôn ngữ trong khi văn bản thể hiện mặt hình thức của ngôn ngữ hành chức.
Cũng theo Diệp Quang Ban, (1998), trong “Văn bản và liên kết trong tiếng Việt” [1], các
khái niệm “diễn ngôn” và “văn bản” đã từng được sử dụng qua các giai đoạn như sau:
(1) Văn bản được dùng để chỉ chung các sản phẩm của ngôn ngữ viết và ngôn ngữ nói có mạch
lạc và liên kết.
(2) Có sự đối lập giữa diễn ngôn và văn bản: sử dụng văn bản để chỉ sản phẩm ngôn ngữ viết và
diễn ngôn chỉ ngôn ngữ nói.
(3) Diễn ngôn được dùng như văn bản ở ý nghĩa (1)
M.A.K Halliday và R. Hasan (1976) là các tác giả thể hiện quan điểm thứ nhất. Thuật ngữ
hai tác giả này sử dụng là “text – văn bản”. Theo hai tác giả này, “văn bản có thể là bất kỳ đoạn

văn nào, viết hay nói, dài hay ngắn tạo nên một chỉnh thể thống nhất, hoàn chỉnh”, “văn bản là
một đơn vị ngôn ngữ hành chức” và “văn bản là một đơn vị ngữ nghĩa.” [95; 1- 2]
Hồ Lê (1996) theo hướng thứ hai: “Văn bản là chỉnh thể của một sản phẩm viết để diễn đạt
trọn vẹn một ý kiến về một vấn đề hoặc một hệ thống vấn đề. Ngôn bản là chỉnh thể của một sản
phẩm nói để diễn đạt trọn vẹn một ý kiến về một vấn đề hoặc một hệ thống vấn đề” [46; 55].
D. Nunan trong “Dẫn nhập phân tích diễn ngôn” (bản dịch của Hồ Mỹ Huyền - Trúc
Thanh) (1997) thì sử dụng “thuật ngữ văn bản để chỉ bất kì cái nào ghi bằng chữ viết của một sự
kiện giao tiếp”. Còn “thuật ngữ diễn ngôn lại để chỉ việc giải thuyết sự kiện giao tiếp trong ngữ
cảnh.” [60; 21]
G. Brown & G. Yule (2002) trong “Phân tích diễn ngôn” xem “văn bản như là một thuật
ngữ khoa học để chỉ dữ liệu ngôn từ của một hành vi giao tiếp”. Ở một đề mục cụ thể, hai tác
giả đã khẳng định: “sự biểu hiện của diễn ngôn: văn bản.” [5; 22]
Theo Nguyễn Hòa (2008), H.G. Widdowson cũng là một tác giả có cách phân biệt diễn ngôn
và văn bản giống với G. Brown & G. Yule và D. Nunan. H.G. Widdowson xem diễn ngôn là
một quá trình giao tiếp. Kết quả về mặt tình huống của quá trình này là sự thay đổi trong sự thể:
thông tin được chuyển tải, các ý định được làm rõ, và sản phẩm của quá trình này là Văn bản.
[theo 34; 32]
Từ những quan điểm nêu trên, rõ ràng là trên một phương diện nhất định, diễn ngôn hay văn
bản có thể coi là hai mặt của một sự vật, tuy ngoại diên của diễn ngôn rộng hơn so với văn bản,
bởi lẽ với tư cách là một quá trình giao tiếp hay sự kiện giao tiếp, nó còn bao hàm cả các yếu tố
ngoài ngôn ngữ như ngữ cảnh tình huống, yếu tố dụng học và các tác động của các chiến lược
văn hóa ở người sử dụng ngôn ngữ. Có thể hiểu văn bản như là sản phẩm ngôn ngữ ghi nhận lại
quá trình giao tiếp hay sự kiện giao tiếp nói và viết trong một hoàn cảnh giao tiếp xã hội cụ thể.
Chúng tôi tán đồng quan điểm của Nguyễn Hòa: “Nên thấy rằng, trong thực tế rất khó có thể
phân biệt rạch ròi giữa diễn ngôn và văn bản bởi lẽ trong văn bản sẽ có cái diễn ngôn, trong
diễn ngôn sẽ có cái văn bản. Cho nên sự phân biệt chỉ mang tính chất tương đối. Đây không
phải là hai thực thể tách biệt mà chỉ là một thực thể biểu hiện của ngôn ngữ hành chức trong bối
cảnh giao tiếp xã hội.” [34; 33]
1.1.3 Các kiểu loại diễn ngôn
Trong thực tế, việc phân loại diễn ngôn là một vấn đề phức tạp, có nhiều cách phân loại diễn

ngôn khác nhau, song vẫn có những giao nhau trên nhiều phương diện. Lí do chủ yếu là ngôn
ngữ tồn tại trong vô vàn các tình huống giao tiếp và như vậy sẽ có vô vàn các dạng diễn ngôn sử
dụng theo từng tình huống.
Theo Hatim và Mason, sự phân loại chỉ dựa trên “trường diễn ngôn” suy cho cùng chỉ là lời
phát biểu về chủ đề và ta sẽ có các loại diễn ngôn về giáo dục, tôn giáo hay khoa học. Sự phân
loại này ít có giá trị dự báo về tính chất của diễn ngôn. [theo 34]
Nếu dựa trên chức năng thuần túy, chúng ta sẽ có được sự phân loại như diễn ngôn “văn
học”, diễn ngôn “thơ ca”. Tuy nhiên các nhà PTDN ít khi bàn đến diễn ngôn văn chương vì loại
diễn ngôn này là đối tượng của tu từ học, nó có đặc tính nghệ thuật, mang nhiều dấu ấn tác giả.
K. Hausenblas đã đưa kiểu phân loại theo cấu trúc của diễn ngôn. Chẳng hạn theo khuôn
hình văn bản có thể có các diễn ngôn được xây dựng theo những khuôn hình cứng nhắc (như các
tờ khai trong tiếng Anh) , diễn ngôn theo khuôn hình mềm dẻo (như bài báo, bài luận án, bài
bình luận) và các diễn ngôn có khuôn hình tự do (như các tác phẩm văn học). Theo cấu trúc nội
tại, các tiêu chí sau đây được tính đến:
(1) Tính đơn giản/tính phức tạp trong cấu trúc
(2) Tính độc lập/tính phụ thuộc của diễn ngôn
(3) Tính liên tục/gián đoạn của diễn ngôn
Kết quả là có thể có:
(1) Diễn ngôn với các mức độ phức tạp khác nhau như diễn ngôn có một văn bản duy nhất,
hay diễn ngôn chứa hai văn bản.
(2) Diễn ngôn tự do và diễn ngôn phụ thuộc.
(3) Diễn ngôn liên tục và diễn ngôn gián đoạn (dẫn theo Diệp Quang Ban (1998) trong “Văn
bản và liên kết trong tiếng Việt” [1])
Theo M.A.K. Halliday, một trong những tác giả có công làm cho thuật ngữ “ngữ vực”
(register) chứa được nội dung mà nó có: chỉ một lĩnh vực sử dụng ngôn ngữ, có thể phân loại
diễn ngôn theo trường diễn ngôn, bầu không khí diễn ngôn và cách thức diễn ngôn. Trường diễn
ngôn bao gồm các chủ đề được đề cập đến và cũng thể hiện phần nội dung mệnh đề của mục
đích giao tiếp. Bầu không khí diễn ngôn thể hiện mối quan hệ giữa các cá nhân tham gia bao
gồm cả ý nghĩa dụng học. Cách thức diễn ngôn chỉ phương tiện ngôn ngữ sử dụng: ngôn ngữ nói
hay ngôn ngữ viết. Trong ba biến kể trên thì biến nội dung thông báo là quan trọng nhất. M.A.K.

Halliday đã sử dụng các tham số này để phân loại ngữ vực. Song trong thực tế rất khó có thể nói
về một sự phân loại tuyệt đối. Các ngữ vực thường giao nhau thông qua các thể loại. Ví như bài
giảng, xét theo trường diễn ngôn thì đây là ngữ vực khoa học nhưng xét theo phương tiện sử
dụng (ngôn ngữ nói) thì lại có nhiều đặc tính của ngôn ngữ hội thoại.
Tuy nhiên, ba biến mà M.A.K. Halliday đưa ra có ý nghĩa nhất định trong mục đích phân loại
diễn ngôn. Nói cách khác, ngữ vực là sự phân chia bao trùm nhất và dưới ngữ vực là các tiểu
ngữ vực (sub – register), dưới tiểu ngữ vực có thể có các thể loại (genre) – các kiểu diễn ngôn cụ
thể. Từ tiếng Anh, tác giả Nguyễn Hòa [34] đã đưa ra sự phân loại diễn ngôn như sau:

Stt Các ngữ vực
Các tiểu ngữ vực
và các thể loại diễn ngôn cụ thể
1 Ngữ vực báo chí
có thể gồm có các thể loại: tin, bài bình luận, tin vắn, phóng sự
điều tra, quảng cáo, bài tường thuật…
2 Ngữ vực văn chương
có thể gồm có các tiểu ngữ vực: văn xuôi, thơ, văn học dân gian
và các thể loại cụ thể như: truyện ngắn, tiểu thuyết văn học, tiểu
thuyết lịch sử, thơ ca, kịch…
Stt Các ngữ vực
Các tiểu ngữ vực
và các thể loại diễn ngôn cụ thể
3 Ngữ vực chính luận
có thể gồm có các tiểu ngữ vực: pháp lí, ngoại giao, thương
mại…và các thể loại cụ thể như: bản hiến pháp, luật, công ước,
công hàm, hợp đồng, thông báo, thông cáo, quy định, biên bản,
tờ trình…
4 Ngữ vực khoa học
có thể gồm có các tiểu ngữ vực: kinh tế, văn hóa, toán, hóa,
sinh vật, giáo dục… và các thể loại cụ thể như: luận án, luận

văn, báo cáo khoa học, sách giáo khoa, giáo trình, bài thuyết
trình, tổng luận…
5
Ngữ vực hội thoại
thường ngày
có thể gồm có các thể loại: nói chuyện, phiếm đàm, tâm sự,
chào hỏi, cuộc tranh luận, phỏng vấn…

Sự phân chia này khá đơn giản và rõ ràng. Hiện nay, trước sự phức tạp và chưa thống nhất
trong việc phân loại diễn ngôn thì theo chúng tôi, cách phân loại này cũng có thể là một tham
khảo đáng quan tâm.

1.1.4 Ngữ cảnh trong phân tích diễn ngôn
Có thể khẳng định rằng PTDN không thể thoát ly khỏi ngữ cảnh. Tất cả các đường hướng
PTDN đều coi trọng ngữ cảnh.
D. Hymes (1962) xem vai trò của ngữ cảnh trong nhận thức, một mặt, như để giới hạn các
cách hiểu có thể có được và, mặt khác, như để hỗ trợ cách hiểu theo dự định: “Việc sử dụng một
hình thức ngôn ngữ nào đó sẽ xác định một phạm vi giới hạn của các ý nghĩa. Ngữ cảnh có thể
hỗ trợ cho một phạm vi giới hạn của các ý nghĩa. Khi một hình thức được dùng trong một ngữ
cảnh, nó có thể giới hạn các ý nghĩa có thể có được đối với ngữ cảnh đó ra khỏi các ý nghĩa mà
hình thức này có thể chuyển tải: ngữ cảnh này loại các ý nghĩa có thể có được ra khỏi các ý
nghĩa mà ngữ cảnh có thể hỗ trợ.” [theo 5; 67]
D. Hymes cũng cho rằng nếu có sự hiểu biết về người phát trong một sự kiện giao tiếp thì
nhà PTDN có thể tưởng tượng ra điều người ấy có thể nói; nếu hiểu biết về người nhận giúp nhà
phân tích không đi quá xa. Và nếu chúng ta biết về điều đang được nói đến (phạm trù chủ đề) thì
dự đoán của chúng ta sẽ được giới hạn nhiều; nếu chúng ta còn có thêm thông tin về bối cảnh về
mặt không gian, thời gian của sự kiện và về các quan hệ thực thể của các đối tượng tương tác
như dáng ngồi, đứng, điệu bộ, vẻ mặt...thì dự đoán của chúng ta có thể được giới hạn nhiều hơn
nữa.
Một số các đặc điểm còn lại của ngữ cảnh mà D. Hymes (1964) đưa ra là: kênh (channel)

giao tiếp (giao tiếp giữa các đối tượng tham gia vào sự kiện diễn ra như thế nào: bằng lời nói,
viết, ra dấu, những dấu hiệu bằng khói…); mã (code) (ngôn ngữ gì, phương ngữ gì, phong cách
ngôn ngữ đang được dùng); hình thức thông điệp (message form) (hình thức gì được dùng: bông
đùa, tranh luận, bài thuyết giáo, thư tình, thơ…); sự kiện (event); giọng điệu (key); mục đích
(purpose).
D. Nunan trong “Dẫn nhập phân tích diễn ngôn” (bản dịch của Hồ Mỹ Huyền - Trúc Thanh)
(1997) [60] cũng đưa ra nhận xét: “PTDN liên quan đến việc nghiên cứu trong sử dụng” và “rõ
ràng rằng ngữ cảnh là một khái niệm quan trọng trong PTND. Ngữ cảnh quy chiếu về tình huống
gây ra diễn ngôn và tình huống trong đó diễn ngôn được gắn vào” [60; 21 – 22]. D.Nunan còn
cho rằng có hai loại ngữ cảnh khác nhau: ngữ cảnh ngôn ngữ và ngữ cảnh phi ngôn ngữ (ngữ
cảnh thuộc về kinh nghiệm mà trong đó diễn ngôn xảy ra). Ngữ cảnh ngôn ngữ là ngôn ngữ bao
quanh hoặc đi kèm với sản phẩm diễn ngôn đang được phân tích. Ngữ cảnh phi ngôn ngữ gồm:
kiểu loại của sự kiện giao tiếp (truyện cười, câu chuyện, bài thuyết trình…); đề tài; mục đích của
sự kiện, bối cảnh (vị trí, thời gian trong ngày, mùa trong năm và những phương diện vật lý của
tình huống…); người tham dự giao tiếp và mối quan hệ giữa họ; những hiểu biết cơ sở và những
giả định làm cơ sở cho sự kiện giao tiếp.
G. Brown & G. Yule trong “Phân tích diễn ngôn” (2002) (bản dịch của Trần Thuần) đã
khẳng định rằng ngay cả “nhà ngữ pháp câu muốn phát biểu về “tính chấp nhận được” của một
câu trong khi xác định xem chuỗi ngôn ngữ do ngữ pháp của anh ta sản sinh ra có phải là câu
đúng trong ngôn ngữ hay không, thì anh ta đang ngầm vận dụng các thành tố ngữ cảnh” và “bất
kỳ phương pháp phân tích nào trong ngôn ngữ học có liên hệ đến các thành tố ngữ cảnh, nhất
thiết thuộc về lĩnh vực nghiên cứu ngôn ngữ gọi là ngữ dụng học. Nghiên cứu PTDN chắc chắn
dính líu đến nghiên cứu cú pháp và ngữ nghĩa nhưng chủ yếu vẫn là nghiên cứu ngữ dụng học.”
[5; 50]
Trong PTDN, cũng như trong ngữ dụng học, chúng ta phải quan tâm đến điều người sử dụng
ngôn ngữ đang làm và giải thích những đặc điểm ngôn ngữ trong diễn ngôn như là phương tiện
được dùng để thực hiện điều họ đang làm. “Nhà PTDN xử lý dữ liệu của anh ta như là dữ kiện
(văn bản) của một quá trình động, trong đó ngôn ngữ được sử dụng như một công cụ giao tiếp
trong ngữ cảnh mà qua đó người viết/người nói thể hiện nghĩa và đạt được ý định (diễn ngôn).”
[5; 51]

Rõ ràng chúng ta đều thừa nhận chức năng giao tiếp của ngôn ngữ nhưng chức năng này
không thể xảy ra trong một chân không. Nói rõ hơn, ngữ cảnh là một đối tượng có liên quan đến
giao tiếp ngôn ngữ trong một tam giác: ngôn ngữ - giao tiếp – ngữ cảnh. Có thể thấy rằng nội
dung giao tiếp của diễn ngôn bao gồm hai loại nội dung khác nhau, đó là: nội dung ngữ nghĩa
(nội dung mệnh đề cơ bản của diễn ngôn) và thông tin ngữ cảnh. Nội dung mệnh đề của diễn
ngôn được thể hiện qua hệ thống ngôn ngữ thường khá rõ ràng trong khi đó nội dung ngữ cảnh
khó xác định hơn. Tuy nhiên nội dung ngữ cảnh lại có giá trị quan trọng trong việc hiểu nội dung
giao tiếp của diễn ngôn.
Có thể mượn ví dụ sau của Nguyễn Hòa để thấy vai trò của ngữ cảnh trong việc hiểu nội
dung giao tiếp của diễn ngôn:
Ví dụ
: (1)
(a) A: (nhìn B và nói với ngữ điệu bình thường) Khi nào lên trường, ghé qua trung tâm, gửi hộ
mình bảng điểm lên cho thầy Phúc.
B: Vâng ạ.
(b) A: (ngỡ ngàng nhìn vào bảng điểm còn ở trên bàn và kêu lên) Trời ơi?
B: Em sẽ mang lên cho thầy Phúc ngay. [34; 169]
Lời đề nghị ở (a) rất bình thường. A đề nghị B thực hiện một hành động “gửi bảng điểm cho
thầy Phúc” (thể hiện quy tắc nội dung mệnh đề); A cho rằng B có khả năng thực hiện được và sẽ
thực hiện được hành động trên (quy tắc chuẩn bị); A thực sự muốn B thực hiện hành động này
(quy tắc chân thành); phát ngôn của A được coi như là một cố gắng để B thực hiện (quy tắc cốt
yếu).
Tuy nhiên, trong thực tế chúng ta cũng bắt gặp phát ngôn như trường hợp (b). Với ngữ cảnh
kèm theo (ngỡ ngàng nhìn vào bảng điểm còn ở trên bàn và kêu lên) cùng phát ngôn “Trời ơi?”
thì nội dung thông điệp không còn được hiểu là lời đề nghị bình thường như trường hợp (a).
Hai ví dụ trên cho thấy mối quan hệ giữa phát ngôn và ngữ cảnh rất quan trọng, không chỉ
cho việc hiểu nội dung giao tiếp của diễn ngôn mà còn cần thiết cho việc phân tích mối quan hệ
giữa các phát ngôn trong diễn ngôn
Nguyễn Hòa cho rằng “ngữ cảnh có thể là kiến thức nền (văn hóa, xã hội), là tình huống, hay
chính là văn bản.” [34; 180]. Kiến thức nền có thể hiểu là kiến thức văn hóa và kiến thức về tất

cả các loại thế giới bao gồm cả thế giới thực hữu và thế giới tưởng tượng, về kinh nghiệm về các
quy tắc hành xử trong xã hội và trong giao tiếp. Trong quá trình giao tiếp, kiến thức nền này
không tĩnh mà luôn luôn động, luôn có sự bổ sung. Nguyên tắc loại suy trong hiểu diễn ngôn đã
được dựa trên kiến thức nền này.
Hơn nữa, chúng ta phải thừa nhận rằng diễn ngôn luôn tồn tại trong một ngữ cảnh rất năng
động: ngữ cảnh luôn thay đổi và luôn được tạo ra trong quá trình giao tiếp. Chính vì thế mà G.
Brown & G. Yule trong “Phân tích diễn ngôn” [5] đã đưa ra khái niệm “ngữ cảnh mở rộng”
(expanding context) để giải quyết vấn đề này.
Tóm lại, ngữ cảnh là một khái niệm rất quan trọng trong lí luận PTDN, nó chính là môi
trường hoạt động của hệ thống ký hiệu ngôn ngữ. Ý nghĩa chính xác, ý nghĩa tình thái của một
phát ngôn chỉ được thể hiện đầy đủ khi phát ngôn ấy được đặt trong một ngữ cảnh cụ thể. Có thể
nói: nếu văn bản là sự thể hiện của phần “cái được nói” của diễn ngôn thì ngữ cảnh lại kết hợp
với phần này để tạo ra diễn ngôn. Do đó, việc xác định TTGN trong diễn ngôn ở luận văn này,
chúng tôi luôn chú trọng đến vai trò to lớn của ngữ cảnh.

1.2 Về tình thái và tình thái giảm nhẹ trong ngôn ngữ
1.2.1 Về tình thái trong ngôn ngữ
1.2.1.1 Khái niệm “tình thái”
Tình thái vốn là một khái niệm của logic học, gắn với sự phân loại các phán đoán, các mệnh
đề lôgic. Theo Nguyễn Đức Dân (1998), trong “Logic và Tiếng Việt”, thì từ thời Aristotle, tính
tình thái đã được bàn đến trong phần bàn về mệnh đề tình thái và tam đoạn luận tình thái.
Trong ngôn ngữ học, khái niệm tình thái (modality, modalité) không phải là mới. Tuy nhiên
nó được hiểu không giống nhau ở các khuynh hướng ngôn ngữ học khác nhau.
Ch. Bally cho rằng cần phân biệt trong câu hai yếu tố khác nhau là:
(1) Dictum – thuật ngữ chỉ nội dung biểu hiện có tính chất cốt lõi về ngữ nghĩa của câu.
(2) Modus – thuật ngữ chỉ thái độ của người nói với nội dung phát ngôn.
Từ sự phân biệt nêu trên của Ch. Bally, nhiều nhà ngôn ngữ học hiện nay đã thống nhất xác
định hai thành phần trong nghĩa của câu như sau:
(1) Nội dung nghĩa biểu hiện: là phần cốt lõi của câu. Nó được tạo nên bởi nội dung của sự tình,
bao gồm lõi hạt nhân của vị từ và những tham tố xoay quanh nó. Nghĩa biểu hiện là nội dung

chính của mệnh đề.
(2) Nội dung nghĩa tình thái: được tạo nên từ mối quan hệ giữa nội dung của câu với hiện thực
khách quan, với tình huống phát ngôn, với người nói, tức thái độ của người nói với nội dung ấy.
Như vậy, tình thái thuộc bình diện ngữ nghĩa và có thể nói tình thái là phần tất yếu, là “linh
hồn” của câu.
Rõ ràng khi tạo ra một phát ngôn, một thông điệp chúng ta có thể bộc lộ thái độ và cách đánh
giá của mình về tính chất thực hay không thực, tất yếu hay không tất yếu, có thể có hay không
thể có…vv của sự kiện nêu ra trong lời nói. Người tiếp nhận sẽ có những phán đoán tình thái
bằng cách dựa vào những tri thức của họ và những thông tin khác mà họ có được để đánh giá và
kết luận xem thái độ của người nói như thế nào, cái điều được nói ra là sự thực hay hư cấu, có lý
hay không có lý, đáng tin cậy hay không. Đó là bản chất của vấn đề tình thái. Và chính yếu tố
tình thái tạo nên tính cụ thể sinh động cho lời nói.
Ví dụ:
(2) Anh ấy đến.
Anh ấy đến rồi.
Anh ấy đến rồi kìa!
Anh ấy đến kìa.
Hình như anh ấy đến.
Anh ấy lại đến.
Anh ấy cứ đến mãi.
Các câu trên rõ ràng cùng nhận định về một sự tình “anh ấy đến” nhưng chúng khác nhau
chính là do tình thái trong câu. Mỗi câu đã bộc lộ thái độ nhận định về sự tình trên khác nhau.
Từ sự phân biệt hai bộ phận dictum và modus, Ch.Bally đã định nghĩa: “Tình thái là thái độ
của người nói được biểu thị đối với sự việc hay trạng thái diễn đạt trong câu.” [theo 48; 10]
Cách kiến giải trên của Ch.Bally vẫn được nhiều nhà ngôn ngữ học chấp nhận, nhất là trong
hướng nghiên cứu hoạt động ngôn ngữ.
Tuy có những hướng giải quyết khác nhau về vấn đề tình thái nhưng tựu trung lại các tác giả
vẫn có một sự thống nhất cơ bản về những điểm chủ yếu của khái niệm tình thái. Có thể nêu ra
cụ thể một vài quan điểm như sau:
(1) V.N. Bondrenko đưa ra định nghĩa: “Tính tình thái là một phạm trù ngôn ngữ chỉ ra đặc

điểm của các mối quan hệ khách quan (tình thái khách quan) được phản ánh trong nội dung của
câu và chỉ ra mức độ của tính xác thực về nội dung của chính câu đó theo quan niệm của người
nói (tình thái chủ quan).” [theo 92; 31]
Phạm Hùng Việt đồng tình với quan điểm trên và cho rằng: “Tính tình thái là phạm trù ngữ
pháp - ngữ nghĩa biểu thị quan hệ của người nói với nội dung thông báo (tình thái chủ quan) và
quan hệ của nội dung thông báo với hiện thực khách quan (tình thái khách quan).” [91; 48]
(2) A.M Peskovskij, vận dụng quan điểm và phương pháp dụng học để phân tích về khái
niệm tình thái, cho rằng phạm trù tình thái thể hiện quan hệ giữa người nói với mối liên hệ do nó
lập nên, giữa nội dung của một phát ngôn cụ thể và thực tế, tức là mối quan hệ với mối quan hệ.
Theo đó tình thái được nghiên cứu như một phạm trù phức thể, nhiều phương diện tác động lẫn
nhau một cách tích cực với toàn hệ thống của các phạm trù chức năng ngữ nghĩa khác của ngôn
ngữ và được liên hệ chặt chẽ với các phạm trù của ngữ dụng học. Theo cách nhìn này, trong
phạm trù tình thái, người ta còn xét đến cả sự phản ánh các tương tác phức tạp giữa bốn nhân tố
của quá trình giao tiếp: người nói, người đối thoại, nội dung của phát ngôn và thực tế. [theo 92;
38]
Gắn với quan điểm của A.M Peskovskij là quan điểm của ba tác giả người Pháp: Jean Louis
Chiss, Jacques Filliolet, Dominique Mainguneau. Họ cho rằng tình thái có ba chức năng: thể
hiện quan hệ giữa người nói và người đối thoại; thể hiện quan hệ giữa người nói và nội dung
thông báo thông qua những phạm trù logic như tất yếu, khả năng hay là những phán đoán về giá
trị như hạnh phúc, sợ…; thể hiện quan hệ giữa hành động phát ngôn đối với một đặc thù thông
báo riêng của nó. [96; 16]
M.V. Liapon cũng đồng tình với A.M Peskovskij khi cho rằng “tính tình thái là một phạm trù
chức năng ngữ nghĩa thể hiện các dạng quan hệ khác nhau của phát ngôn đối với thực tế cũng
như các dạng đánh giá chủ quan khác nhau của điều được thông báo” [theo 92; 31]
(3) N. Chomsky, người mở đường cho ngữ pháp tạo sinh, có một cách nhìn khác về tình thái
khi cho rằng: Câu bao giờ cũng phải là câu khẳng định (declarative), hay là câu nghi vấn, hay là
câu mệnh lệnh. Tính chất khác nhau của những câu đó là “tình thái”. Như vậy, tình thái là yếu tố
bắt buộc phải có, để cùng với “hạt nhân” tạo ra “câu cơ sở” (câu cơ sở thuộc cấu trúc sâu, tồn tại
trong tư duy người nói. Từ cấu trúc sâu này trong thực tiễn hoạt động ngôn ngữ, nó trải qua
những “cải biên” để chuyển sang “cấu trúc bề mặt”). Và không thể nào có một câu mà không có

tình thái, tức không thuộc một trong các kiểu câu nói trên. Cũng không thể nào lại có một câu có
2, 3 tình thái, tức là cùng một lúc thuộc 2, 3 kiểu câu [theo 87; 743 – 744].
(4) Vận dụng ngữ pháp chức năng và lý thuyết dụng học vào tiếng Việt, đồng thời nhận thức
về giá trị của tác tử tình thái trong hệ thống, Đỗ Hữu Châu [8] cho rằng phạm trù tính tình thái
truyền đạt quan hệ giữa nhận thức của người nói với nội dung của câu và quan hệ của nội dung
này với thực tế mọi ngôn ngữ. Nội dung này có thể được khẳng định, được phủ định, được yêu
cầu hay bị cấm đoán, được cầu mong hay đề nghị…Từ đó, các câu được phân chia theo phạm trù
tính tình thái thành các câu: tường thuật, hỏi, mệnh lệnh, cầu khiến…
Cao Xuân Hạo cũng khẳng định: “Nội dung của bất kỳ một lời phát ngôn nào cũng chứa
đựng một tình thái (nếu không phải là kết hợp nhiều lớp tình thái)” [25; 98]. Ông cho rằng các
yếu tố tình thái phần lớn đều có liên quan trực tiếp hay gián tiếp đến ba phạm trù tính hiện thực,
tính tất yếu và tính khả năng như trong logic nhưng dưới nhiều sắc thái khác nhau và có nhiều
cách biểu hiện khác nhau. Ngoài ba phạm trù đó, tình thái liên quan đặc biệt đến thái độ và cách
đánh giá của người nói.
T. Givón cũng đặc biệt nhấn mạnh về thái độ của người nói khi ông phát biểu quan niệm của
mình về tình thái một cách ngắn gọn rằng: “Tình thái biểu thị thái độ người nói đối với phát
ngôn.” [ theo 72; 5]
Theo T. Givón, thái độ bao gồm hai loại đánh giá của người nói về thông tin của phát ngôn
được chuyển tải qua nội dung mệnh đề:
a. Những đánh giá, nhận thức về tính hiện thực, khả năng, lòng tin, sự chắc chắn hay bằng
chứng.
b. Những đánh giá giá trị về ước muốn, sự ưa thích, ý định, năng lực, sự ràng buộc hay sự
điều khiển.
Từ những quan điểm được trình bày ở trên về tình thái, chúng ta nhận thấy một vấn đề nổi
bật mà các tác giả quan tâm khi đề cập đến tình thái là thái độ, cách đánh giá của người nói.
Hoàng Phê (1989) cho rằng tình thái phản ánh nhận thức, sự đánh giá, thái độ của con người
đứng trước hiện thực nên chính yếu tố tình thái này tạo nên tính cụ thể và sinh động của lời nói.
[66; 139]
Có thể rút ra những điểm quan yếu về tình thái như sau:
Tình thái cùng với nội dung mệnh đề là hai thành phần cần yếu tạo nên cấu trúc ngữ nghĩa

của phát ngôn.
Tình thái là một phạm trù rộng lớn thể hiện thái độ, những cách đánh giá khác nhau của
người nói đối với nội dung mệnh đề, với người đối thoại và với các nhân tố khác của ngữ cảnh
liên quan đến sự tình được phản ánh.
Tình thái phản ánh cách thực hiện mối liên hệ tiềm năng giữa các yếu tố ngôn liệu, cho biết
mối liên hệ ấy là có thực hay không có thực (hiện thực hay phi hiện thực), là tất yếu hay không
tất yếu, là có thể hay không có thể.
Tình thái phản ánh các mối quan hệ phức tạp giữa bốn nhân tố của quá trình giao tiếp: người
nói, người đối thoại, nội dung của phát ngôn và thực tế. Đó là: quan hệ giữa người nói đối với
nội dung được thông báo (tình thái chủ quan); quan hệ giữa điều được thông báo với hiện thực
(tình thái khách quan); quan hệ giữa người nói với mối quan hệ do nó lập nên giữa nội dung của
một phát ngôn cụ thể và thực tế (quan hệ giữa tình thái khách quan và tình thái chủ quan); quan
hệ giữa người nói và người đối thoại hoặc giữa nội dung phát ngôn với mục đích giao tiếp (tình
thái của hành động phát ngôn).
Kế thừa và tiếp thu những quan điểm nêu trên của các tác giả về vấn đề tình thái, luận văn cố
gắng làm rõ về tình thái giảm nhẹ và xác lập một hệ thống các phương tiện diễn đạt TTGN trong
diễn ngôn tiếng Việt dựa trên quan niệm chung về tình thái ngôn ngữ, đó là: thái độ, cách đánh
giá của người nói đối với người đối thoại, đối với nội dung mệnh đề.

×