Lập dàn ý về một đồ chơi mà em yêu thích
September 29, 2014 - Chuyên mục: Văn mẫu tiểu học - Tác giả: qt
Đề bài: Lập dàn ý chi tiết của một bài văn tả một đồ chơi mà em thích.
Bài làm 1
Dàn bài chi tiết
(Tả một chú thỏ nhồi bông)
a) Mở bài: Giới thiệu đồ chơi mà mình thích nhất. Đó là thứ đồ chơi gì? (Chú thỏ nhồi bông Melody). Có trong
trường hợp nào? (Quà tặng sinh nhật lần thứ chín). Ai tặng hay mua? (bạn của bố mẹ tặng)
b) Thân bài:
- Tả bao quát con thú nhồi bông Melody: To bằng chừng nào, nặng nhẹ ra sao? Hình thù có gì ngộ nghĩnh? Ăn
mặc như thê nào?
- Tả từng bộ phận:
+ Cái đầu có đặc điểm gì? To hay nhỏ?
+ Cái mặt trông giống gì?
+ Mắt, mũi, miệng cụ thể ra sao?
+ Hai cái tai của thỏ có gì đặc biệt?
+ Cái thân (dài hay ngắn, to hay nhỏ có thể so sánh với con vật gì?
+ Hai chân của nó (co lại hay duỗi ra….)
+ Tư thế ngồi có vững không?
- Hoạt động của con thú (Hàng ngày em để nó ở đâu, nó nằm hay ngồi? Em có đắp chăn (mền) cho nó không?
Buổi tối Melody nằm với ai?….)
c) Kết bài: Nêu tình cảm của em với Melody.
Bải làm 2
Mỗi lần sinh nhật bao giờ em cũng được các chú, các cô, các dì của bố mẹ tặng cho không biết bao nhiêu là
thứ đồ chơi đẹp lạ mắt. Nhưng có lẽ con thú nhồi bông Melody là thứ đồ chơi em thích nhất.
Dạo ấy là sinh nhật lần thứ chín của em. Nhìn lên bàn tặng phẩm, không biết bao nhiêu là quà. Nhưng có một
món được bọc trong một cái hộp to mà em không đoán ra được là gì. Tan tiệc em nói mẹ mở ra cho em xem.
Vừa mở ra, em vội reo lên: “A! Con thỏ Melody! Tuyệt quá! Đó là một con thỏ mà em hằng mơ ước. Con
Melody của em có lẽ to bề ngang hơn em nhiều. Nó mặc một bộ y phục rất mốt, trắng như tuyết. Hai cái tai
của nó to dài như hai cái hoa chuối mới nhú lên ở trên đầu. Cái mặt thì to hơn cả cái thân, to bè như bộ mặt của
Đôrêmôn, trông ngồ ngộ làm sao! Hai con mắt tròn, đen nhánh, to như miệng li uống rượu của bố em. Nó cứ
mở thao láo nhìn em không chớp mắt. Cậi mũi thì đỏ như quả cà chua chín mọng, cứ phô ra như mũi của một
chú hề.
Hai cái tay trắng muốt lúc nào cũng khuỳnh khuỳnh đưa ra như muốn ôm ai vào lòng nó. Cái cổ được choàng
bằng một tấm khăn voan màu tím. Cái thân thì ngắn ngủn, chắc cũng bằng kích thước của cái đầu. Nó ngồi
chễm chệ tựa lưng vào thành tủ đầu giường, đưa hai cái chân ra phía trước. Có lẽ vậy mà trông cái bụng phệ
như cái bụng của một chủ tiệm phở nhưng đặt nó ngồi ở đâu cũng không ngã được. Cứ hễ học bài xong là em
ôm nó vào lòng, thơm lên đôi má căng tròn của nó một chiếc hôn thật dài. Những lúc đi ngủ, bao giờ Melody
cũng ở cạnh em, cùng em trò chuyện rồi ôm nhau ngủ một mạch cho đến sáng.
Melody của em là vậy đó, ngộ nghĩnh và rất dễ thương.
Bài làm 3
Nhân một ngày đi lễ hội Chùa Hương mẹ đã mua cho em một cái xúc xắc. Bây giờ tuy đã học lớp bốn rồi mà
em vẫn còn giữ được con xúc xắc ấy mặc dầu nó không còn mới nữa.
Con xúc xắc của em là một thứ đồ chơi đơn giản bằng nhựa tổng hợp. Nó rất tinh nghịch, láu lỉnh luôn phát ra
một thứ âm thanh là lạ, thinh thích mà tụi bạn em rất mê. Phần chính của nó là một con búp bê xoay quanh một
trục. Con búp bê màu đỏ nằm gọn trong một cái vòng nhựa màu vàng. Cái vòng được gắn với một cái cán tròn
màu xanh độ mười lăm phân dùng để cầm và lắc xúc xắc. Khi lắc, xúc xắc phát ra những âm thanh kì lạ. Có
một lần, do tò mò muốn biết trong bụng nó chứa cái gì mà phát ra tiếng kêu hay vậy, em tách hai mặt vỏ của
búp bê ra, làm cho những hạt nhựa bắn ra tung toé khắp nền nhà. Em nhặt lại các hạt nhựa rồi nhờ bố ghép lại.
Sửa xong, bố dùng một loại keo trong quấn một vòng quanh búp bê để nó không bị bung ra nữa. Em rất mừng
vì xúc xắc vẫn còn nguyên vẹn như lúc đầu. Búp bê lại được trang điểm thêm một cái đai thắt như một chiếc
nơ làm cho nó càng xinh xắn hơn trước. Em thầm cám ơn bố đã hiểu và chiều theo ý thích của con gái.
Cho mãi đến tận bây giờ, em vẫn còn giữ bên mình cái xúc xắc dễ thương đó. Thỉnh thoảng em lại lấy ra chơi.
Cái xúc xắc ấy với những âm thanh vui tai của nó sẽ còn theo em suốt cả một thời niên thiếu.
Bài làm 4
Mẹ em nói rằng, ngay từ lúc còn bé tí em đã tỏ ra thích những thứ đồ chơi phát ra những tiếng nhạc. Một lần đi
công tác ở thành phố Hồ Chí Minh, bố đã mua cho em một con búp bê nhựa có gắn bộ phận điện tử và một bộ
phận chạy bằng pin. Một thứ đồ chơi mà em thích nhất từ trước tới nay.
Đó là một con búp bê rất dễ thương, nó vừa đi được vừa bò được vừa quay đầu sang trái sang phải được mà
không một loại búp bê nào của các bạn em có được. Nó được mặc một bộ xiêm y thật lộng lẫy. Cái nón đội đầu
phủ kín chỉ chừa ra khuôn mặt màu hồng nhạt và lấp ló mái tóc vàng được cắt ngắn uốn cong theo vành mũ.
Đôi mắt trong xanh màu ngọc bích được tô điểm thêm hàng mi cong vút lúc nào cũng cử động liếc qua liếc lại
trông rất có duyên.
Kìa ! Nó đang ngồi trước mặt em, đầu quay lại nhìn em như bảo nhỏ:-“Cho em bò đi chị!”. Và mỗi lần nó bò
thì từ trên lưng nó phát ra một bản nhạc vui tai và ở trước ngực thì phát ra những luồng chớp sáng theo nhịp bò
tiến lên phía trước. Những lúc em không cho nó bò, bắt nó đi lại càng thấy dễ thương hơn. Chỉ cần bấm công
tắc điện cài ở sau lưng, tiếng nhạc vang lên, cái đầu thì quay qua quay lại đỏi mắt chớp nháy liên tục còn hai
chân thì bước đi từng bước một như trẻ vừa thôi nôi tập đi.
Đấy, con búp bê “kì diệu” của em là vậy, nó dễ thương và đáng yêu làm sao!
Read more: />