Hãy tả hình dáng và tính nết ngây thơ của em bé đang
tập đi tập nói
October 1, 2014 - Chuyên mục: Văn mẫu THCS - Tác giả: qt
Đề bài: Em bé của em hay của một nhà bên cạnh đang độ tuổi tập đi, tập nói. Em hãy tả hình dáng và
tính nết ngây thơ của em bé cho các bạn cùng lớp biết.
Bài làm 1
Em gái út của tôi tên là Thu Thảo, vừa tròn ba tuổi. Dáng người em khỏe mạnh khuôn mặt tròn, đôi má phinh
phình. Mỗi lần Uyển Nhi bạn cùng lớp với tôi sang chơi thường bậo: “Em gái cậu xinh như con búp bê ấy. Hễ
thấy nó là tớ muốn bẹo đôi má phình hồng của nó một cái nhưng lại sợ nó khóc, tớ chỉ vuốt nhẹ vào má nó
thôi, đã lắm cậu ạ! Lúc nào rỗi, cậu cho tao bế Thảo sang nhà chơi nhé!”
Thảo của tôi thật dễ thương. Nét nổi bật nhất ở Thảo là đôi mắt: to tròn, trong xanh và hàng mi dài uốn cong
một cách tự nhiên. Hễ cứ nhìn thấy Thảo là tôi chỉ muốn ôm bé vào lòng. Có lần, tôi hôn lên đôi má của Thảo
một cái thật sâu, thật dài rồi mới buông Thảo ra. Hình như cái hôn của tôi làm cho Thảo đau nên em phụng
phịu: “Lần sau hổng cho chị Hai hôn nữa đâu muốn nghẹt thở!” Tính tình của em tôi thật dễ mến. Em ít khóc
và ít vòi vĩnh. Mẹ tôi đi chợ về mua cho chiếc bánh đa là nó tỏ ra mừng rỡ vô cùng. Nó rất thảo. Có cái bánh
đa, nó chia ra làm bốn, đưa cho ba mẹ tôi mỗi người một phần, tôi một phần còn phần của bé, bao giờ nó cũng
dể phần ít nhất cho nó. Thấy vậy, tôi ôm nó vào lòng và nhường phần mình cho em. Mỗi sáng, mẹ tôi cho tôi
hai ngàn ăn sáng, tôi mua bịch bánh một ngàn cho bé còn một ngàn tôi ăn bánh canh.
Thấy tôi đi học về, lúc nào Thảo cũng chạy ùa ra đón tôi, sà vào lòng tôi âu yếm. Tôi đưa bịch bánh cho Thảo.
Thảo mừng lắm, vừa ăn vừa chia phần cho tôi vừa cám ơn tôi bằng một giọng nói ngọng nghịu, rất dễ thương
“Thảo c…a…m… ơ…n… c…h…i… Ha…i!
Tôi cắn hờ vào tay nó. Hai chị em cười rúc rích thật vui.
Bài làm 2
Ngày nào cũng vậy, sau khi học bài xong, phụ giúp mẹ bữa cơm chiều thì tiếng trẻ bi bô ở cuối nhà tập thể
vọng lại làm cho em thấy vui vui. Đó là tiếng của bé Hương, cô con gái đầu lòng của cô Hạnh cùng cơ quan
với mẹ.
Bé Hương vừa tròn mười lăm tháng tuổi. Ngày nào bé cũng được cô Hạnh đưa sang khoảng sân rộng của dãy
nhà tập thể cho bé tập đi. Xong công việc là em chạy vù đến với bé ngay. Bé rất mến em và bản thân em cũng
rất thương bé, coi bé như em ruột của mình. Chẳng có ngày nào em không dành cho bé những phút vui đùa
thích thú trên khoảng sân rộng này. Được nuôi dưỡng trong một gia đình bố mẹ đều là công chức nhà nước,
lại là đứa con đầu lòng nên vợ chồng cô Hạnh chăm sóc bé rất chu đáo. So với những đứa trẻ cùng lứa, bé
Hương có phần khỏe hơn. Những ngấn sâu tròn lẳn ở đùi, ở cánh tay trông thật thích mắt. Nhìn thân hình mập
mạp của bé với nước da trắng hồng, đặc biệt là đôi má bụ bẫm, phinh phình, ai gặp bé cũng muốn hôn, muốn
nhéo. Trên khuôn mặt bầu bĩnh ấy là đôi mắt tròn to, đen lay láy ẩn dưới hàng mi dày cong vút, tạo cho bé một
gương mặt thật dễ thương. Mỗi khi bé cười để lộ hàm răng sữa trắng muốt và đều tắp, đẹp như những đứa bé
trong tranh. Những ngày hè nóng bức, bé thường đước mặc bộ đồ thun ba lỗ, làm lộ gần như cả cơ thể mập
mạp căng tròn. Những lúc tập đi cho bé, em thường ngồi cách xa bé một đoạn, vừa gọi vừa giơ tay vẫy bé lại.
- Nào, bé Hương lại đây với chị!
Bé mở tròn đôi mắt nhìn em, bước từng bước một, cố giữ thăng bằng. Hai tay của bé như người đang bơi,
nghiêng bên nọ, choãi bên kia, trông như người say rượu. Khi lẫm chẫm đến gần bên em, bé ào đến trong vòng
tay em, cười ré lên một cách thích thú. Có nhiều lúc, em tập cho bé gọi tên em, khó khăn lắm bé mới phát ra
được từng âm một “chị… Nhinh”, sao mà nghe dễ thương đến thế! Em cứ muốn hôn mãi lên đôi má bầu phinh
phính ấy cho “bõ ghét” mới thôi. Với mọi người xung quanh, bé rất ngoan. Nhận quà xong, bé thường vòng
tay lại, vừa gật đầu vừa phát ra một tiếng “ạ” rõ to rồi chập chững đến bên em hớn hở khoe:
- Chị… Nhinh! Chẹo! Chẹo!
Nghe tiếng bé tập nói ngọng lô ngọng líu âm “lờ” âm ca, em ôm bụng cười chảy cả nước mắt.
Ai đó, dù chỉ đến khu tập thể này gặp bé Hương cũng không khỏi thốt lên: “Con bé nhà ai mà xinh quá!”. Gia
đình em ai cũng yêu quý bé. Mỗi khi rỗi rãi, mẹ thường bảo em sang bế bé về chơi. Nghe bé bi bô tập nói làm
cho không khí gia đình thêm vui vẻ và sôi nổi hẳn lên. Những ngày vắng bé, em cảm thấy buồn buồn nhớ nhớ
làm sao ấy, chĩ mong có bé bên cạnh để nô đùa cùng bé, được nghe giọng nói líu lo như con chim tập hót của
bé. Và điều vui nhất là được nựng bé trên tay, nghe bé bi bô gọi: “Chị… Nhinh! Chị… Nhinh!”
Bài làm 3
“Bé bé bằng bông, hai má hồng hồng, ”. Đó là tiếng hát ngọng nghịu của bé Cúc Phương. Bé đang ở tuổi tập
đi, tập nói. Cúc Phương là cháu goi em bằng cô.
Bé Cúc Phương có thân hình nhỏ nhắn nhưng bụ bẫm và rất dễ thương. Bé có làn da trắng hồng, nõn nà, để lộ
những mạch máu nhỏ li ti trên khuôn mặt. Nhìn bé, ai cũng muốn ôm bé vào lòng mà hôn lên đôi má phúng
phình của bé. Đầu bé Cúc Phương thon nhỏ như trái dừa xiêm, tóc đen và xoắn tròn. Đôi mắt to đen, tròn như
hai hạt nhãn. Mũi bé hơi cao và cái miệng chúm chím thật dễ thương. Chân mày dài, mờ mờ cong cong cùng
với đôi môi hồng như có ai thoa son. Đôi cánh tay bé tròn tựa như ống chỉ đầy nguyên. Bàn tay, bàn chân năm
ngón mũm mĩm, xinh xinh. Em thích cầm đôi bàn tay bé, vỗ vào má lúc em bế Cúc Phương lên. Bé đi chưa
vững vậy mà bé rất thích chạy. Đôi lức bé còn đòi chơi lò cò với chị. Mỗi khi mẹ đi chợ về, bé hay chạy ra
đón, chân bước loạng choạng, hai tay vẫy vẫy, cười toét miệng gọi: “Mẹ… mẹ!”
Bé Phương hay hát, bạn em đến chơi cũng thường dạy bé hát. Bé hát đôi lần là nhớ được ngay. Nhìn cái miệng
nhỏ xíu hay hát ca, đôi chân xinh xắn bước chưa vững, em thấy yêu bé Phương quá, cứ muốn cắn vào cái
miệng bé mỗi lần bé ngồi lên xe gọi “i…o…i…o”
Cúc Phương là niềm vui của gia đình, vắng bé một buổi là em thấy nhà vắng hẳn đi. Mỗi lần đi học về, em
thường chạy liền đi tìm bé. Em mong bé chóng lớn để được dẫn bé cùng đến trường khoe với các bạn em về
đứa cháu dễ thương của mình
Read more: />di-tap-noi/#ixzz3mV9i9c5E