Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (102.84 KB, 2 trang )
Kể một kỉ niệm về tình cảm chị em trong gia đình
October 24, 2014 - Chuyên mục: Văn mẫu THCS - Tác giả: Thu Huyền
Đề bài: Kể một kỉ niệm về tình cảm chị em trong gia
đình.
Từ bé tôi đã ao ước có một cô em gái để cùng chơi, cùng chia sẻ buồn vui, Đến năm tôi học lớp 2, ước
muốn của tôi đã thành sự thật. Mẹ tôi sinh một em gái. Lúc đầu tôi vui lắm nhưng càng về sau tôi càng
buồn. Mọi người trong gia đình dường như không ai quan tâm tới tôi nữa. Mọi sự yêu thương, quan
tâm, che chở… trước đây đều đổ dồn về em bé mới sinh. Em gái tôi trông rất kháu khỉnh nên ai cũng
thích. Khuôn mặt em bầu bĩnh, trắng trẻo, đôi mắt lanh lợi tỏ rõ sự thông minh, cái miệng thì luôn
chúm chím cười. Tôi ghen tị với em. Từ lúc có em, tôi không được yêu thương nuông chiều nữa, không
được mẹ chở đi chơi, không được bố đọc truyện cổ tích cho nghe, thay vào đó là những ngày cuối tuần
buồn chán ở nhà học bài, những buổi tối không được ngồi trong lòng bố xem ti vi. Tôi cảm thấy ghét
tất cả mọi người trong gia đình và tôi đã bỏ bê việc học hành, Có lần, do em bé bị ốm, bố mẹ thay nhau
trông em trong viện, tôi phải đi học một mình. Nhìn những đứa bạn được bố mẹ chở đi học, tôi thấy
mình thật tội nghiệp và lạc lõng. Tôi luẩn quẩn nghĩ:"Tại sao lại phải đi học trong khi không ai quan
tâm tói mình?". Thế là tôi không đi trên con đường dẫn đến trường nữa mà rẽ sang lối khác để đi tới
công viên. Cả ngày, tôi chơi đùa thoả thích. Do không thấy tôi đến lớp, cô giáo gọi điện đến nhà. Buổi
chiều, bước chân vào nhà, tôi nhận ngay thấy vẻ mặt lo lắng và buồn rầu của mẹ. Tôi lúng túng nhận
lỗi với mẹ. Mẹ dịu dàng nhưng nghiêm khắc nói với tôi:
Tôi sẽ mãi mãi yêu quý gia đình của mình
- Mẹ biết, từ khi sinh em bé, mẹ không có điều kiện quan tâm tới con như trước, nhưng con đừng bỏ bê
việc học hành. Bố mẹ hi vọng vào con. Mọi người trong gia đình tin tưởng con. Mọi người luôn yêu
thương con và tình cảm đó không bao giờ vơi cạn. Em bé còn nhỏ nên cần nhiều sự quan tâm hơn. Con
có hiểu điều mẹ nói không?
Tôi lúng túng "dạ, vâng" nhưng thực chất, tôi chưa hiểu hết những điểu mẹ nói. Tôi vẫn nghĩ đơn giản
rằng, đó là cái cớ bào chữa cho việc mẹ không còn yêu thương tôi nữa mà thôi. Cùng với cái suy nghĩ
đáng ghét đó, việc học hành của tôi cũng sa sút nhiều, và điều tất yếu, bài kiểm tra định kì hàng tháng
tôi không làm được.
Mấy hôm sau, cô trả bài. Vì biết trước mình sẽ bị điểm kém nên tôi xung phong trả bài cho các bạn.
Trong khi trả bài, tôi lén giấu bài của tôi đi. Đây là lần đầu tiên tôi bị điểm kém. Biết ăn nói thế nào với
bố mẹ bây giờ?