Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (86.15 KB, 2 trang )
Hương đồng nội
November 17, 2014 - Chuyên mục: Văn mẫu THCS - Tác giả: Thu Huyền
Hương đồng nội
Trường cấp hai xã tôi cất trên nền cũ ngôi chùa làng Thượng nổi tiếng linh thiêng. Chùa đã bị giặc
Pháp bắn sập vào đúng ngày u tôi bỏ anh em tôi vào hai cái thúng, gánh đi tản cư. Chỉ có cây đa cổ thụ
trước của chùa là không chịu ngã…
Năm 1965, tôi học lớp 5, cùng lớp với thằng Cao. Gọi là “thằng” vì chúng tôi là hai thằng trẻ trâu. Hơn
tôi bốn tuổi, tên là Cao nhưng thằng bạn của tôi lại rất thấp và bé. Tạng hạt tiêu như Cao, người quê tôi
gọi là còi.
Nhà Cao quanh năm đói quay đói quắt. Nghĩ cũng khổ, u Cao đau ốm kinh niên, nhà có mớ rau, con cá
cũng phải đem đổ vào tiền thuốc men. Qua vụ gặt, bố Cao đã phải đi vay đi dạm. Ngày chỉ có bữa cháo
bữa cơm mà lãi mẹ đẻ lãi con, cả đời ông cũng không thể nào trả hết được nợ. Cho Cao đi học, ông
những mong sau này đời nó sẽ khá hơn…
Ước mong của người cha nghèo quả là mong manh. Vì Cao học vốn đã dốt lại nổi tiếng là đứa ngỗ
nghịch. Nó suýt bị nhà trường đuổi học vì dám trèo lên tận ngọn đa và thả một quả trứng quạ xuống
đầu thầy giáo Bình. May mà ông giáo già không để bụng, xin thầy hiệu trưởng bỏ quá cho…
Thầy Bình dạy chúng tôi môn Sử. Năm ấy, nghe nói thầy mới ngoài năm mươi mà mắt đã mờ, tóc đã
bạc trắng như cước. Chỉ có hàm răng là vẫn đều và đẹp lắm! Có lẽ vì thế mà thầy Bình hay cười chăng?
Lúc lên lớp, thầy hay khoác một cái áo ka ki gụ có tới bốn cái túi. Chúng tôi rất mê cái túi trái phía
dưới, nhất là hôm nào trông thấy nó có vẻ phồng phồng…
Thấy thầy từ xa, Cao xui bọn con gái cúi rạp xuống đất, đồng thanh:
- Chúng con lạy thầy ạ! Chúng con…
- Đứng cả dậy… Thầy biết rồi. Thầy có cái này cho các con đây…
Chúng tôi xúm quanh thầy, tranh nhau xòe những bàn tay còn ngai ngái mùi đất cát quê. Thầy chớp
chớp mắt, tủm tỉm cười:
- Tay có sạch không?
Rồi, không chờ chúng tôi trả lời, thầy móc trong túi ra, khi thì nắm ngô rang, khi thì dăm củ lạc luộc,
chia đều cho đám trò nhỏ… Thằng Cao vỗ cả nắm ngô vào miệng, nhai rau ráu. Nó nuốt vội vàng để
còn kịp xin mấy đứa con gái thêm vài hạt… "
Hôm thầy Bình kể chuyện về nạn đói năm 1945, cả lớp rơm rớm nước mắt. Chỉ có thằng Xao là không
khóc. Mắt nó hau háu nhìn vào cái túi trái phía dưới hơi phồng phồng của thầy. Cao đang đói, nó ngửi