Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (71.89 KB, 2 trang )
Ca dao là tiếng hát cất lên từ cõi lòng những người bình dân.
Trong đó, có không ít những câu ca thể hiện nỗi lòng của những
người phụ nữ. Họ là những người bị coi thường trong chế độ xã
hội phụ quyền với tư tưởng”trọng nam khinh nữ”. Qua những bài
ca dao than thân về thân phận những người phụ nữ trong xã hội
cũ, phần nào tôi hiểu được nỗi đau khổ mà họ phải chịu đựng.
Trong xã hội ấy, họ bị tước đi những quyền lợi cơ bản của con người. Họ bị biến thành nô lệ cho những
luật lệ, những ràng buộc nghiêm khắc của lễ giáo phong kiến và những quan niệm cổ hủ lạc hậu. Họ
không có quyền quyết định số phận mình mà hoàn toàn phụ thuộc vào người khác bởi quy định “tam
tòng” quá nghiêm khắc của Nho giáo “Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử” (ở nhà theo bố
mẹ, lấy chồng nghe lời chồng, chồng chết phụ thuộc con). Điều giàng buộc ấy dẫn theo bao nhiêu bất
hạnh của người phụ nữ, vì thế họ cất lên tiếng hát thân thở về thân phận bị động của mình:Thân em như
tấm lụa đàoPhất phơ giữa chợ biết vào tay ai
Thân em như hạt mưa saHạt vào giếng ngọc, hạt ra ruộng cày
Thân em như giếng giữa đàngNgười không rửa mặt, người phàm rửa chânHọ so sánh “Thân em…” với
rất nhiều thứ, thể hiện nhiều bình diện khác nhau song vẫn có một điểm chung là: khẳng định giá trị của
bản thân và than về số phận phụ thuộc của mình. Dù là “tấm lụa đào” quý giá hay”giếng giữa đàng” mát
trong thì họ vẫn không biết tương lai như thế nào. Những hình ảnh so sánh ấy làm nổi bật thân phận bơ
vơ, bất trắc của họ. Họ không thể tự quyết định số phận của mình. May mắn thì được chỗ yên lành hạnh
phúc, bất hạnh thì bị rơi vào chốn lao đao và dù trong hoàn cảnh nào họ cũng phải chấp nhận bởi thân
“các chậu chim lồng” :Cá cắn câu biết đâu mà gỡChim vào lồng biết thủa nào raVì phụ thuộc nên học
phải lấy chồng khi còn ít tuổi, người phụ nữ là nạn nhân đau khổ nhất của nạn tảo hôn:Bướm vàng đậu
đọt mù uLấy chồng càng sớm, lời ru càng buồnĐọt mù u non nớt đã bị bướm vàng đến đậu và quấy phá.
Cũng như người phụ nữ, càng làm vợ sớm thì càng khổ nhiều. Họ gửi nỗi buồn vào lời ru bởi không thể
tâm sự cùng ai. Những cô gái bị ép gả khi còn tuổi niên thiếu đã dẫn đến những bi kịch số phận, đã có
những câu ca dao tự trào đầy cay đắng xót xa:Lấy chồng từ thủa mười baĐến nay mười tám thiếp đà năm
conhay:Ra đường thiếp hãy còn sonVề nhà thiếp đã năm con cùng chàngVì nạn tảo hôn, vì những hủ tục
lạc hậu ấy mà người con gái trong xã hội xuă không được hưởng tuổi thanh xuân. Chưa kịp lớn, chưa kịp
hiểu cuộc đời thì họ đã phải gắn cuộc đời mình với con thơ, phải chịu cảnh làm dâu trăm chiều cay đắng.
Bao nhiêu gánh nặng cuộc đời đè nặng lên đôi vai gầy guộc của người phụ nữ.Quá nhiều bất trắc đón đợi
người phụ nữ trên con đường đời, vì thế họ luôn mang trong mình những nỗi lo âu, khắc khoải. Số phận