Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (59.69 KB, 1 trang )
Đang ngổi chơi, bỗng em nghe thấy tiếng giới thiệu trên ti vi nhà
mình: Các bạn thân mến! Mở đầu chương trình ca nhạc hôm nay.
ca sĩ Trần Tiến sẽ biểu diễn bài Mặt trời bé con.
Bài làm tham khảo
Đang ngổi chơi, bỗng em nghe thấy tiếng giới thiệu trên ti vi nhà mình: Các bạn thân mến! Mở đầu
chương trình ca nhạc hôm nay. ca sĩ Trần Tiến sẽ biểu diễn bài Mặt trời bé con. Em vội bật dậy, chạy lên
xem. Hay quá! Bài này em rất thích mà.
Em chăm chú nhìn lên màn hình nhỏ. Chú Trần Tiến ôm cây đàn ghi-ta nhanh nhẹn bước ra sân khấu.
Em hồi hộp chờ đợi. Chú ca sĩ gảy đàn. Điệu nhạc quen thuộc vọng vào tai em. Một giọng hát trầm trầm
vang lên: “Ngoài kia có cô bé...!”. Hay quá! Chú Trần Tiến giả bộ nhòm ngó, rồi lấy ngón tay làm mắt
tròn, y như như trong lời bài hát, trông thật là buồn cười. Em vừa nghe vừa rung đùi, hát thầm. Giọng chú
Tiến trầm xuống. Hai tay chú đặt lên ngực, cái đầu lắc lắc vẻ hóm hỉnh: “ Hạnh phúc quá đơn sơ, mà tôi
đâu có ngờ...”. Bỗng chú hát cao lên, mắt nheo nheo: “Trời mưa quá em ơi...” Thật là vui nhộn, em vỗ tay
đồm độp. Cái miệng chú cười thật tươi. Đang hát vui như vậy thì chú lại cúi gập người, mặt nhăn nhăn
nhó nhó, vẻ thương tiếc. Giọng chú hạ xuống: “Bài ca ướt mất rồi, còn đâu?”. Em reo lên "Tài quá!”, chú
hát lúc trầm lúc bổng lời hát đã đi sâu vào lòng em. Thỉnh thoáng, chú lại cầm vạt áo com-lê màu sáng.
Tay chú giang rộng, hát cao lên “tôi đâu có ngờ”. Chú Tiến không ngừng nhún nhảy. Em vừa nghe vừa
lắc lư người thích thú. Chú Trần Tiến hát thật hay, phải gọi là mê li. Đoạn cuối, chú hát rất đạt. Từ cái
miệng rộng của chú luôn xuất hiện những nụ cười hóm hỉnh. Chú hát cao lên, em tưởng nhơ bay vút lên
tận mây xanh. Tay chú giơ cao, ngón tay giả làm mặt trời bé con. Chú hơi cúi người, lấy tay chìa ra trước.
Đôi mắt chú mở to. giọng nhanh mà vui nhộn “La la lá, là la la..”. Chú ngừng một lát để hát tiếp đoạn hai.
Từng khúc nhạc vang lên rộn ràng. Em chạy đến mở to tiếng trong ti-vi. Chú Trần Tiến cầm một bông
hoa hé nở vừa ngửi vừa nheo mắt. Chú ấy thật là trẻ con. Vừa đánh đàn, chú vừa đi trên sân khấu cười
tươi. Một giọng hát quen thuộc lại cất lẽn. Có lúc, chú vuốt mái tóc điểm bạc, cười ngượng nghịu làm em
kêu lên:
—
Chú Trần Tiến này nhộn quá!
Lúc hát gần xong, người chú hơi ngả ra sau. “Lá la...”.
Thôi! Thế là bài hát chấm dứt. Nhìn lên ti vi, em tiếc ngẩn ngơ, chỉ muốn chú Tiến hát nữa, hát mãi.