Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (81.12 KB, 2 trang )
Bao trùm lên bài thơ là niềm xúc động thiêng liêng, thành kính,
lòng biết ơn và tự hào xen lẫn nỗi xót xa, cả niềm mong ước được
ở bên Bác của Viễn Phương cũng như của nhân dân miền Nam
đối với Bác.
Năm 1976, Viễn Phương cùng đoàn đại biểu nhân dân miền Nam ra thăm lăng Bác, mang theo tình cảm
kính yêu tha thiết, thành kính đối với Người. Những tình cảm ấy không chỉ là của riêng tác giả mà còn là
của toàn nhân dân miền Nam. Và những tình cảm ấy đã được thể hiện thật trọn vẹn trong bài thơ Viếng
lăng Bác.
Bao trùm lên bài thơ là niềm xúc động thiêng liêng, thành kính, lòng biết ơn và tự hào xen lẫn nỗi xót xa,
cả niềm mong ước được ở bên Bác của Viễn Phương cũng như của nhân dân miền Nam đối với Bác.
Đoàn người mang theo cảm xúc ấy trong suốt cuộc hành trình viếng Bác, và cho đến khi ra về, nỗi niềm
ấy cứ trào dâng không nguôi.
Mở đầu bài thơ là lời giới thiệu gần gũi và quen thuộc biết mấy:
Con ở miền Nam ra thăm lăng Bác
Giọng thơ sao mà thật gần gũi, nó ấp ủ những niềm nhớ thương, những tình cảm chan chứa của những
người con xa về thăm cha: ngắm lại hình bóng thân yêu của vị cha già dân tộc. Những người con xa của
Bác đang một lòng hướng về Người, những tấm lòng đang thổn thức một niềm xúc động xao xuyến, bồi
hồi không thể nào kìm nén lại được khi tiến gần đến lăng Bác. Đứng trong dòng người, tác giả đã nhìn
thấy hàng tre Việt Nam, hàng tre tượng trưng cho quê hương, đất nước biết mấy thân quen:
Đã thấy trong sương hàng tre bát ngát
Ôi! Hàng tre xanh xanh Việt Nam
Hàng tre ấy được nhìn thấy trong làn sương vì Viễn Phương đến thăm lăng Bác từ rất sớm. Nhưng phải
chăng hình ảnh trong sương ấy chính là nước mắt nhà thơ trào ra trong tình cảm xúc động dồn nén, bỗng
bật lên khi đứng trước một hình ảnh quá đỗi thân quen? Và hàng tre ấy, trong mắt Viễn Phương cũng như
tất cả những người con miền Nam có mặt trong đoàn người hôm ấy như đang bao bọc, ôm lấy hình bóng
người cha già vĩ đại của dân tộc. Hàng tre đứng thẳng trong bão táp mưa sa tượng trưng cho những con
người Việt Nam với biết bao phẩm chất đẹp đẽ, những con người luôn kiên cường, bất khuất, không lùi
bước trước khó khăn, gian khổ, chấp nhận hi sinh. Dù có vất vả khó khăn đến đâu, họ cũng không hề gục
ngã.
Sang đến khổ thơ thứ hai, chúng ta bắt gặp một hình ảnh thật ấn tượng, thật độc đáo mà Viễn Phương đã
dùng để nói về Bác với tất cả lòng kính yêu của ông cũng như của nhân dân miền Nam đối với Người: