Tải bản đầy đủ (.doc) (14 trang)

Tập san chào mừng ngày nhà giáo Việt Nam

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (2.38 MB, 14 trang )

1


ngá

lêi

T

hời gian cứ trôi đi như thể nó là một nhiệm vụ mà tạo hoá đã
giao cho nó chẳng để cho con người ta giây phút để ngắm
mình! Theo quy luật đó một ngày 20-11 nữa lại đến trên mái
trường Dương Xá, trên đất nước Việt Nam và đến trong tim chúng
ta.
Kính thưa các thầy các cô, chúng em là những học sinh năm
đầu tiên bước vào cánh cổng trường cấp III, bởi vậy chúng em sẽ
không khỏi bỡ ngỡ , hồi hộp trước bạn bè, thầy cô và cả mái
trường mới! Có lẽ những kỉ niệm đẹp đẽ thời cấp II đã cùng nét
chữ, trang giấy ấp ủ trong những dòng lưu bút! Và giờ đây chúng
em đang được các thấy các cô dang rộng vòng tay che trở, được
các thầy các cô ân cần dạy dỗ, chỉ bảo để chúng em sẵn sàng
bước vào tương lai! Cô giáo, thầy giáo! Hai chữ ấy sao hôm nay
mang cái hồn thiêng liêng và tự hào biết nhường nào! Cô ơi thầy
ơi cả một đời hi sinh vì sự nghiệp giáo dục, vì sự nghiệp trồng
người! Một đời ấy sẽ là quá lớn nếu chỉ đem so sánh với một
ngày kỉ niệm! Chúng em- những đứa trẻ còn chưa thấu đáo sự
đời sẽ luôn luôn ghi nhớ công ơn thầy cô!Xin ngàn lần cảm ơn
các thầy cô- người cha người mẹ thứ hai của chúng em!
Tập thể 10A4 xin kính chúc các thầy cô mạnh khoẻ, hạnh
phúc và hoàn thành tốt sự nghiệp trồng người!
Cũng nhân dịp này tập thể 10A4 xin chúc các cô các thầy luôn


mạnh khỏe để dìu dắt chúng em tiến tới con đường thành công tỏa
sáng .
Chúng em biết đối với thầy cô thì việc những món quà hay
đóa hoa hồng thắm là vô cùng ý nghĩa nhưng có một thứ còn đẹp
hơn cả thiêng liêng thiêng và ý nghĩa hơn cả đó là những điểm 9
điểm 10 sáng chói mà học sinh đạt được tất cả đều khiến cho cô
cho thầy đều cảm thấy thật hạnh phúc biết nhường nào !
Và tập thể lớp 10A4 xin hứa sẽ cố gắng trong việc học tập và cả
nề nếp để các thầy cô không phải phiền lòng và ngày nào cũng sẽ
là ngày nhà giáo để chúng em có thể tỏ lòng biết ơn đối với người
cha, người mẹ thứ hai của mình !

2


KHÔNG ĐỀ

Cầm bút lên định viết một bài thơ
Chợt nhớ ra nay là ngày nhà giáo
Chợt xấu hổ cho những lần cao ngạo
Thì ra con cũng giống bấy nhiêu người.
Cầm bút lên điều đầu tiên con nghĩ
Đâu là cha, là mẹ, là thầy…
Chỉ là những cảm xúc vu vơ, tầm thường, nhỏ nhặt…
Biết bao giờ con lớn được,
Thầy ơi ! Con viết về thầy, lại “phấn trắng”,”bảng đen”
Lại “kính mến”, lại “hy sinh thầm lặng”…
Những con chữ đều đều xếp thẳng
Sao lại quặn lên những giả dối đến gai người .
Đã rất chiều bến xe vắng quạnh hiu

Chuyến xe cuối cùng bắt đầu lăn bánh
Cửa sổ xe ù ù gió mạnh
Con đường trôi về phía chẳng là nhà…
Mơ màng nghe tiếng cũ ê a
Thầy gần lại thành bóng hình rất thực
Có những điều vô cùng giản dị
Sao mãi giờ con mới nhận ra.
Nguyễn Thị Chí Mỹ

3


Cây điệp già xòe rộng tán yêu thương
Lá lấp lánh cười duyên cùng bóng nắng
Giờ đang học, mảng sân vuông lặng vắng
Chim chuyền cành buông tiếng lạnh bâng quơ.
Chúng em ngồi nghe thầy giảng bình thơ
Nắng ghé theo chồm lên ngồi bệ cửa
Và cả gió cũng biết mê thơ nữa
Thổi thoảng vào mát ngọt giọng thầy ngâm.
Cả lớp say theo từng nhịp bổng trầm
Điệp từng bông vàng ngây rơi xoay tít
Ngày vẫn xuân, chim từng đôi ríu rít
Sà xuống sân tắm nắng ấm màu xanh.
Em ngồi yên uống suối mật trong lành
Thời gian như dừng trôi không bước nữa
Không gian cũng nằm yên không dám cựa
Ngại ngoài kia nắng ấm sẽ thôi vàng.
Sân trường căng rộng ngực đến thênh thang
Kiêu hãnh khoe trên mình màu nắng ấm

Lời thơ thầy vẫn nhịp nhàng sâu lắng
Nắng ấm hơn nhờ giọng ấm của người...
Nguyễn Liên Châu

4


Người lái đò
Một đời người - một dòng sông...
Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,
"Muốn qua sông phải lụy đò"
Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa ...
Tháng năm dầu dãi nắng mưa,
Con đò trí thức thầy đưa bao người.
Qua sông gửi lại nụ cười
Tình yêu xin tặng người thầy kính thương.
Con đò mộc - mái đầu sương
Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày,
Khúc sông ấy vẫn còn đây
Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông...
__________________

Thầy
Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay
Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng
Cứ tự nhủ rằng đó là bụi phấn
Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi
Bao năm rồi ? Đã bao năm rồi hở ? Thầy ơi ...
Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lại
Mái chèo đó là những viên phấn trắng

Và thầy là người đưa đò cần mẫn
Cho chúng con định hướng tương lai
Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi
Cho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữa
Gọi tiếng thầy với tất cả tin yêu ...

5


nh÷ng con
hạc giấy

Bay đi nào con hạc giấy của em
Thế giới không là khung cửa sổ nhà mình
Thế giới bao la
Bay đi kìa những con hạc
Bay thật xa và mang về cho em chút bình
yên nho nhỏ
Để khi buồn em còn được khóc
Bay đi nào những con hạc
Bay thật cao
Để trả lời cho em còn bao nhiêu cây số nữa
Sẽ chạm mặt bình yên ?
Bay đi nào!
Những con hạc giấy nằm im trên khung
cửa
Chẳng lẽ mày không khao khát được bay?
Em tự hỏi đến bao giờ hạc nhỉ?
Em được gửi những buồn đau
Theo cánh hạc lên trời….

(LÊ HUYỀN)

6


Kỷ niệm, cũng giống như những phím đàn - khi chạm tay vào, âm thanh sẽ ngân lên,
nhưng không phải lúc nào cũng tuyệt vời, mà có cái hay, cái dở, cái muốn nhớ, cái lại
thích xóa đi.
***
Cô nhỏ nhướn mày lên, nhìn xuống đồng hồ đeo tay, rồi dõi mắt ra ngoài cửa lớp.
Nơi dãy hành lang dài đang im ắng, chờ đợi, lắng nghe tiếng giày gõ nhịp để thầm
đoán: thầy hay cô ? Giờ Toán của lớp X hôm nay thay đổi giáo viên. Cô giáo cũ nghỉ hộ
sản. Thầy giám thị thông báo sẽ có giáo viên mới đến thay. Mười lăm phút trôi qua
nhanh chóng trong sự sốt ruột của học trò. Phía cuối lớp có ai nghịch ngợm ngân nga:
"Mười lăm phút đồng hồ, buồn nhớ Toán thấy mồ, buồn như con cá rô... đang trôi...
vào tô..."
- Nghiêm!
Giọng trưởng lớp vang to, khá oai (nhờ to con). Thầy giám thị xuất hiện. Một trăm
con mắt học trò đen láy đổ dồn về phía cửa . Thấp thoáng phiá sau thầy là một bóng
dáng lạ, chắc "ông" thầy Toán mới ?!!. Ô, nhưng sao mà... giống học trò quá đỗi!!!
Thầy giám thị cười khá tươi:
- Xin giới thiệu với các em, đây là thầy T. sẽ phụ trách môn Toán lớp 9 thay cho cô
N...
Một tràng pháo tay ngưỡng mộ (?) vang lên như mưa rào tháng sáu . Thầy T mỉm
cười gật nhẹ đầu "chào các em thân mến!” ôi chao, hai má thầy sao mà đỏ như màu
xác pháo, cặp kính cận suýt chút nữa rơi khỏi sóng mũi . Chắc vì cảm động trước
"thịnh tình" của lũ học trò cỡ... hoa khôi đến hai phần ba lớp, dành cho!
Trước khi trở về văn phòng, thầy Giám thị còn "ân cần dặn dò".
- Các em phải học cho ngoan. Nhớ là không được phá thầy!
Ôi! Lời "đe nẹt" ấy không phải là không có duyên cớ. Bởi vì, con gái X có truyền

thống mấy mùa tuy thông minh, học giỏi, đẹp người, tốt hạnh kiểm nhưng... chuyên
nghịch ngợm cũng đứng vào hàng... quái chiêu! Thầy cô thương cũng lắm, mà dở
khóc, dở cười cũng nhiều . Không biết trước khi vào lớp, thầy T. đã "nghiên cứu lý
lịch" học trò chưa mà... ngó bộ thầy "bình tĩnh rồi ... run" thấy rõ.
Sau màn tự giới thiệu rất "dễ sương" - Sinh viên năm cuối Đại Học Khoa học tự nhiên
(bằng cái giọng mà phong thái điệu đà như con gái). Thầy vui vẻ đòi ... kiểm tra bài cũ.
Năm mươi cái miệng than trời càng lúc vẫn không làm thay đổi được quyết định "sắt
đá" của thầy . Thầy cầm quyển sổ điểm dò tên (sao thầy không chịu nhìn vào sơ đồ lớp
nhỉ ?!) rất lâu, hai bàn tay run run (chắc do bị học trò "chiếu tướng" khá kỹ). Khi cây
viết đỏ hạ xuống gần giữa sổ, một cái tên được xướng lên:
- Trần Thị L.N.
Cả lớp im phăng phắc theo từng bước đi "dịu dàng" của N., để rồi sau đó hai phút,
bổng nổ ra 1 trận cười bom dội - N là một cô gái có dáng dấp "oai phong" của một vận
động viên bóng rỗ. Cao 1m65, học trễ hai năm nên rất đáng mặt đàn chị so với cả lớp:
Trong khi thầy T. ốm nhom, chiều cao chỉ khoảng 1m60 hay 1m62 gì đó (cộng luôn bề
dày đế của đôi giày da mũi nhọn rộng quá khổ chân). Một sự tương phản khá hài hước.
Thầy T điếng người, mặt đỏ như người say nắng biển, vội vã hỏi dăm ba câu lấy lệ rồi
"mời" N về chổ. Quyển sổ điểm được gấp lại vội vàng và bài học mới bắt đầu cũng rất
nhanh chóng...
==>>

7


==>>
Cái sự khởi đầu nan ấy rồi cũng qua rồi mọi chuyện cũng biến thành kỷ
niệm. Mà kỷ niệm lại bắt đầu từ sự nhiệt tình khá ngây ngô của cả thầy lẫn trò,
lúc hai bên biết "hợp đồng tác chiến".
Còn nhớ 1 lần, thầy T có hứa sẽ dựng mô hình cho một bài toán hình học
không gian khó nuốt, để học trò dễ hình dung hơn là nhìn vào hình vẽ. Vậy mà,

hai lần, ba lượt thầy ... cứ quên. Lúc thì... thầy bận... học (?!), lúc lại bận soạn bài
cho môn dạy, lúc làm xong rồi nhưng... để quên ở... Sài Gòn ?!!! Lần cuối cùng,
thầy nhớ đem theo, mà xe đò đông quá, thiên hạ chen nhau làm hỏng mất mô
hình của thầy ?!! Học trò đâu chịu tin! Học trò đòi thầy dựng mô hình ngay tại
lớp. Thầy bối rối "huy động" thước kẻ với số lượng tối đa, "chấm" các em bé
bỏng ở hai dãy bàn đầu (trong đó có cô nhỏ dễ thương) lên giúp thầy ... dựng
mô hình (?). Trời đất! Năm bảy mái tóc thề, hơn một chục bàn tay nho nhỏ, cộng
thêm thầy đứng vây quanh chiếc bàn giáo sư thì... còn ai nhìn thấy được gì! Vậy
là... thầy cho học trò xếp hàng một, theo từng dãy bàn có trong lớp, từ từ tiến về
phía "mô hình sinh động" tham gia theo kiểu "cưỡi trực thăng... xem hoa". Vậy
mà vui ghê gớm, vậy mà rất hoà bình. Cả thầy lẫn trò không ai thấy được nét
ngây ngô, khờ khạo trong hành động của mình, mà còn xem như đó là 1 "kỳ
tích" của thứ chỉ số IQ thuộc vào loại thông minh ?!!
Rồi cũng có lần, thầy nổi giận hét to như ... "Trương Phi" chỉ vì chút nghịch
ngợm đi quá đà của lũ học trò thơ dại . Khiến học trò rơm rớm nước mắt tủi
hờn. Còn thầy bất chợt dịu xuống như ... giọt nắng cuối thu để hỏi một câu thật
dễ "Ký kết hiệp ước hoà bình":
- Ôi, sao bỗng dưng các em ngoan quá vậy ?
***
Vâng, thầy T. là vậy đó - người không biết giận lâu, người rất dễ quên hờn,
dễ nhập cuộc với áo trắng ngu ngơ . Thầy như một chiếc lá, tình vờ rơi xuống
mặt nước hồ đang dao động của tuổi học trò, góp thêm một con sóng giao
thoa nhỏ bé, rồi lại theo gió bay đi ... Thầy dạy chưa hay . Học trò biết vậy,
nhưng học trò không chê, mà mặc nhiên chấp nhận như một thứ kỷ niệm, xếp
bên cạnh những tầng lớp kỷ niệm phải có trong tuổi ngây thơ . Bởi thầy T. rất
hẳn nhiệt tình (dẫu thầy càng nhiệt tình giảng giải, học trò càng... nhiệt tình
ngơ ngác!). Bởi đối với thầy T., tất cả những gương mặt trong sáng ngồi bên
dãy bàn học bằng gỗ dưới kia, đều được thầy xếp đồng đẳng bằng một cái
"mác" học trò đơn giản. Chúng như một quần thể tập hợp từ những cá thể lạ
lẫm mà thầy đang có nhu cầu khám phá và ghi nhớ. Nhu cầu hòa nhập để vô tư

yêu mến, bỏ qua những cái mà thiên hạ âu yếm gọi là danh vị, tiền tài của mẹ
cha chúng bên ngoài xã hội ...
Nếu có ai bảo học trò lớp X ngày ấy - Hãy chọn ra một nhân vật kỳ lạ nhất
trường. Cô nhỏ năm xưa tin cha*'c, cả lớp sẽ đồng lòng bỏ phiếu cho thầy Thầy T.
***
Ai bảo học trò ngày xưa khác với ngày nay ? Đâu có, khá giống nhau đấy
chứ (khi nhìn theo một khía cạnh muốn nhìn!). Họ cũng thích cóp nhặt kỷ niệm,
hình thành từ những mãnh pha lê rơi rớt (dẫu không tròn trịa) trong suốt
khoảng đời còn làm... "Cái thứ ba ... danh tiếng"!

~END~

8


9


Nhà giáo không phải là người nhồi nhét kiến thức mà đó là công việc
của người khơi dậy ngọn lửa cho tâm hồn.Uyliam Batơ Dit
Không thể trồng cây ở những nơi thiếu ánh sáng, cũng không thể nuôi dạy
trẻ với chút ít nhiệt tình.Can Jung
Chúng ta không thể dạy bảo cho ai bất cứ điều gì, chúng ta chỉ có thể giúp họ
phát hiện ra những gì còn tiềm ẩn trong họ. Galileo
Giáo dục như ánh thái dương phản chiếu cả đến những gian nhà cỏ thấp bé,
mái tranh của con nhà nghèo.Pestalogi
Sự gương mẫu của người thầy giáo là tia sáng mặt trời thuận lợi nhất đối
với sự phát triển tâm hồn non trẻ mà không có gì thay thế được. Usinxki
Nhân cách của người thầy là sức mạnh có ảnh hưởng to lớn đối với học
sinh, sức mạnh đó không thể thay thế bằng bất kỳ cuốn sách giáo khoa nào,

bất kỳ câu chuyện châm ngôn đạo đức, bất kỳ một hệ thống khen thưởng
hay trách phạt nào khác. Usinxki
Đối với người giáo viên, cần phải có kiến thức, có hiểu biết sư phạm về quy
luật xã hội, có khả năng dung lời nói để tác động đến tâm hồn học sinh. Có kỹ
năng đặc sắc nhìn nhận con người và cảm thấy những rung động tinh tế nhất
của trái tim con người.Xukhomlinxki
Nếu người kỹ sư vui mừng nhìn thấy cây cầu mà mình vừa mới xây xong,
người nông dân mỉm cười nhìn đồng lúa mình vừa mới trồng, thì người giáo
viên vui sướng khi thấy học sinh đang trưởng thành và lớn lên. Gôlôbôlin
Dạy tức là học hai lần.G. Guibe
Một gánh sách không bằng một người thầy giỏi. Ngạn ngữ Trung Quốc
Thầy giáo là đường tinh, học sinh là đường đã lọc.Ngạn ngữ Ba Tư
Một ông thầy mà không dạy cho học trò được việc ham muốn học tập thì
chỉ là đập búa trên sắt nguội mà thôi. Horaceman
Đem việc làm mà dạy người thì người ta theo; chỉ đem lời nói mà dạy
người thì người ta không phục. Đệ Ngũ luận
Người cha chính là người thầy đầu tiên của đứa trẻ.T. Thore
Phải tôn kính thầy dạy mình, bởi lẽ nếu cha mẹ cho ta sự sống thì chính các
thầy giáo cho ta hương cách sống đàng hoàng tử tế.Philoxêne De Cythêrê
Nào ai có giỏi hơn con kiến, thế mà nó chẳng cần nói một lời nào. Benjamin
Franklin
Tôi dường như không phải là thầy giáo...và những con đường dẫn đến trái
tim tuổi thơ sẽ bị đóng kín đối với tôi nếu tôi chỉ là người đứng trên bục giảng.
V.A. Sukhomlinxki

10


Thầy giáo pro
Thầy giáo bước vào lớp.

Quần áo xộc xệch. Mặt hằm
hằm. Cả lớp lo lắng. Vào cửa
lớp, thầy rút chiếc dép phải
ném bay vù xuống góc trái
cuối lớp.
Cả lớp sợ. Thầy rút tiếp chiếc
dép trái ra ném. Dép bay vèo
xuống góc phải của lớp.
Cả lớp run. Tiến lại gần bảng,
thầy hỏi:
- Thế nào, các cô, các cậu có
sợ không, hả?
- Thưa thầy... sợ, sợ lắm ạ.
- Cả lớp đồng thanh.
- Thế vẫn chưa sợ bằng đại
chiến thế giới lần thứ hai. Các
em lấy bút, vở ra học bài mới:
"Đại chiến Thế Giới lần thứ 2"

11


12


13


14




×