Tải bản đầy đủ (.doc) (3 trang)

Totto chan, cô bé bên cửa sổ

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (91 KB, 3 trang )

BÀI THUYẾT TRÌNH VỀ TRUYỆN
Tên : Totto-chan bên cửa sổ: Chuyện thực mà như mơ
Đối tượng: Sinh viên lớp K6A3 CĐSP Hà Nội
Thời gian: Buổi sáng, ca 1, ngày 09/01/2015
Địa điểm: Phòng B104, cơ sở 2 trường Đại học thủ đô Hà Nội
Mục đích: Giúp sinh viên K6A3 hiểu được “Tootto chan –bên cửa sổ” là một câu
chuyện thật về một ngôi trường Tomoe có thật và thầy hiệu trưởng Kobayashi
Sosaku là một con người có thật, thế mà người đọc sách lại có cảm tưởng như bước
vào một giấc mơ. Và hơn hết Tôt – tô – chan là bản cáo trạng thầm lặng về một nền
giáo dục không có kết quả.

Nội dung thuyết trình
Đã bao giờ bạn tự hỏi tại sao phụ nữ lại đôi khi khó hiểu đến như thế? Đã bao
giờ bạn tò mò không hiểu cách họ sẽ hành động và ứng xử ra sao với những tình
huống xảy ra xung quanh cuộc sống hằng ngày? Hay đơn giản hơn chỉ là bạn quan
tấm đến nhưng thay đổi dù là nhỏ nhất trong quá trình hình thành về mặt tính cách,
tình cảm của một nửa thế giới.
Ai trong chúng ta cũng đều trải qua thời thơ ấu của mình. Có thể vui, có thể
buồn, tràn ngập tiếng cười nhưng cũng không ít nước mắt, có đôi khi buồn phiền
nhưng cũng lắm lúc bình yên hạnh phúc. Không sâu sắc như những phụ nữ trung
niên, không mộng mơ như những cô nàng mới lớn, cũng không đầy hoài bão và nội
tâm như những cô gái trưởng thành. Những cô bé dưới 12 tuổi là những người rất
đỗi hồn nhiên, ngây thơ và trong sáng. Nhưng tôi tin, những ai đã đọc qua quyển
sách “Totto-chan bên cửa sổ” của nữ văn sĩ Kuroyanagi - thì đều cảm thấy ghen tị
với cô bé Totto-chan, ghen tị về một tuổi thơ tràn ngập những cung bậc cảm xúc và
về một mái trường nơi mọi trẻ em đều ao ước được một lần học tập tại đó.
Totto-chan bên cửa sổ (trước đây dịch là Totto-chan, cô bé ngồi bên cửa sổ) là
cuốn hồi kí, kể lại những câu chuyện có thật mà tác giả đã từng trải qua khi còn nhỏ,
khi mà chiến tranh thế giới thứ II sắp kết thúc.
Cuốn sách mang màu sắc tự chuyện của tác giả Tetsuko về tuổi ấu thơ, về
những ngày đi học ở trường tiểu học Tomoe, do thầy Kobayashi sáng lập ra, đã sưởi


ấm trái tim hàng triệu con người. Ta có thể thấy thấp thoáng bong dáng huyền ảo của
những giấc mơ, những xúc cảm ban sơ của chính mình, ngày mới cắp sách tới
trường trong lời tự sự của nữ văn sĩ người Nhật Tetsuko. Cuốn sách đã được dịch ra


hàng chục thứ tiếng, chinh phục bạn đọc ở mọi lứa tuổi, xuất bản lần đầu năm 1981,
đã gần 30 năm trôi qua, Totto-chan bên cửa sổ vẫn là một trong những cuốn sách
Nhật Bản được nhiều người nhắc tới nhất. Bằng những mẩu chuyện nhỏ có thật
nhưng Totto – chan đã làm sống lại hình ảnh ngôi trường xưa với dáng thầy hiệu
trưởng nhỏ bé nhưng chan chứa tình thương thầy Kobayashi chỉ có một ước nguyện
duy nhất là cải tạo nền giáo dục Nhật Bản. Ngôi trường mẫu giáo, tất cả tài sản ông
có chỉ là những toa tầu hỏa đã cũ và một mảnh đất nhỏ dung để làm sân chơi. Thế
nhưng những gì thầy dành cho nó thật lớn lao, có thể nói là kì diệu không chỉ giảng
dạy với chức danh là một nhà giáo, ông còn là một người bạn của trẻ nhỏ, ông dạy
dỗ học sinh bằng cả trái tim và bằng lòng nhiệt huyết của mình. Ông hướng các em
đến giá trị đích thực của cuộc sống. Khi mới đến trường Totto – chan luôn cảm thấy
sợ hãi nhưng chỉ với một câu nói nhẹ nhàng, đầy quan tâm của thầy Kobayashi : “em
biết không, em thật là một cô bé ngoan”, câu nói ấy khiến cuộc đời cô thay đổi hoàn
toàn cho đến tận ngày nay. Totto – chan, một cô bé 6 tuổi đã có những ngày tháng
êm đềm và đầy hạnh phúc với các bạn và ngôi trường Tomoe. Từng trang truyện đã
gợi cho người đọc các kí ức và hoài niệm của tác giả, cô bé đã khóc, đã cười, đã tỏ
ra mình là người lớn. Cô bé đã chứng kiến cái chết của người bạn mình – một cậu
học sinh khuyết tật – người đã cố gắng chinh phục những chiếc cây cho riêng mình
như bao người khác. Chưa bao giờ tình bạn ấy được thể hiện một cách sinh động mà
thật thơ ngây như thế. Totto – chan luôn tỏ ra mạnh mẽ vì cô nghĩ mình là một đứa
bé ngoan. Điều kiện của trường chẳng có gì nhiều nhặt, thậm chí là rất thiếu thốn :
một vài toa tầu và cái sân. Thế nhưng Kobayashi lại biến nó thành một nơi kì thú và
đầy cuốn hút với các em, nó thật đến nỗi cô bé phải canh giờ đến trường hay cố ở lại
thật lâu để chơi các trò của thầy Kobayashi. Có gì đâu, dường như Kobayashi đã đọc
được suy nghĩ của các em, đó là thức ăn của đất hay của biển, những chuyến đi thăm

quan được thay bằng cuộc dạo chơi ở trường và một cậu bé thiếu tự tin đã được sống
những giờ phút hành phúc nhất trong đời mình, và rồi.. ờ…ờ…đó là ngày hội thể
thao được diễn ra trong trường với các trò leo cầu thang tìm mẹ, và giải thưởng chỉ
là bắp cải hay cà rốt. Đó là chuyến đi thăm thương binh hay kịch nghiệp dư. Đọc
những dòng chữ đậm tính hồn nhiên của trẻ nhỏ ta như đắm chìm vào thế giới đấy,
thế giới chỉ có Tomoe ấm áp, trong sáng, hài hước và chân thực. Cuốn sách này
không chỉ là hồi ức ngọt ngào của một cá nhân mà còn mang tới cho bạn đọc những
thong điệp về giáo dục trẻ em, về tình yêu thương, sự chia sẻ, ý thức về sự bình
đẳng. Hình ảnh Totto – chan, một cô bé hướng cái nhìn về phía cửa sổ, một hình ảnh
gần như quá quen thuộc, đó như biểu tượng của tuổi thơ nhìn về nơi xa xăm với ước
muốn đủ điều. Hơn thế nữa, Tomoe đã trở thành ngôi trường trong giấc mơ của mọi
đứa trẻ từng đọc Totto – chan.


Không hẹn mà gặp, những người bạn khác của tôi khi đọc xong cuốn truyện Tottochan cũng có những suy nghĩ giống tôi. Chúng tôi cảm thấy yêu biết mấy con đường
giáo dục mà chúng tôi đang đi, hạnh phúc biết bao khi được gần gũi với trẻ thơ, và
chúng tôi cũng phải nhìn nhận, suy tư về chính mình và nỗ lực của mình. Tôi cảm
nhận rằng thầy Kô-ba-y-a- si đang truyền lại cho chúng tôi lòng nhiệt huyết với
nghề, không chỉ có Totto-chan ước mơ trở thành cô giáo mà chúng tôi cũng mong
muốn được đóng góp vào sự nghiệp ấy, muốn gieo những mầm xanh cho cuộc đời.
Gặp lại những gì vô tư và trong sáng nơi cuốn sách Totto-chan bên cửa sổ, như một
sự thanh lọc tâm hồn để chúng ta thoát khỏi những hẹp hòi, bon chen của người lớn
mà nhìn nhận lại những ước mơ tốt đẹp nhất của một thời. Tôi học ở Totto-chan sự
dám ước mơ, dám yêu thương chân thành, học cách tin yêu vào những người xung
quanh và cuộc sống, học cách sống can đảm trung thực với chính mình. Dùù đã cất
truyện đi nhưng tôi vẫn thấy đâu đó hình ảnh của trường Tô-mô-e, của thầy hiệu
trưởng, của bà mẹ, của Totto-chan và các bạn, cả của con Rốc-ky nữa. Đôi lần ngồi
nhớ lại những trò ngô nghê của Totto-chan, tôi mỉm cười một mình…
Đó thật là một cuốn sách hay.




×