Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (90.33 KB, 2 trang )
Soạn bài: Tự Tình
I.Tác giả- tác phẩm.
1. Hồ Xuân Hương.
– Sống vào khoảng nửa cuối thế kỉ XVIII – nửa đầu thế kỉ XIX.
– Xuất thân trong một gia đình nhà nho nghèo, cha làm nghề dạy học.
– Là người đa tài đa tình, phóng túng, giao thiệp với những nhà văn nhân tài tử, đi rất nhiều nơi. Đường tình duyên của
Hồ Xuân Hương nhiều éo le, ngang trái (hai lần lấy chồng đều làm lẽ).
– Sáng tác của Hồ Xuân Hương bao gồm thơ chữ Hán và thơ chữ Nôm. Được mệnh danh là bà chúa thơ Nôm. Hồ Xuân
Hương là một hiện tượng độc đáo trong lịch sử văn học Việt Nam.
2. Tác phẩm.
– Tự tình là bày tỏ lòng mình: có 3 bài tự tình, văn bản là bài tự tình II.
– Thể thơ: Đường luật thất ngôn bát cú.
– Chủ đề: “Bài thơ nêu lên một nghịch đối: duyên phận muộn màng, lỡ dở trong khi tác giả cứ lạnh lùng trôi qua. Nghịch
đối này dẫn đến tâm trạng vừa buồn vừa tủi vừa phẫn uất nhưng cuối cùng vẫn đọng lại.
II. Đọc – hiểu văn bản
1. Hai câu thơ đầu:
Đêm khuya văng vẳng bóng canh dồn,
Trơ cái hông nhan với nước non.
– Thời gian: Đêm khuya
– Không gian: Tĩnh vắng. Nghệ thuật lấy động nói tĩnh qua âm thanh “văng vẳng” của tiếng trống cầm canh
– Chủ thể trữ tình là người phụ nữ một mình trơ trọi, đơn độc trước không gian rộng lớn (nước non) giữa đêm khuya,
nghe tiếng trống canh dồn dập mà xót xa, cho “cái hồng nhan” bẽ bàng.
– Hình ảnh tương phản: “cái hồng nhan nước non” càng làm nổi bật sự cô đơn, lẻ loi của người phụ nữ.
Hai câu cho thấy tác giả rất cô đơn, tâm trạng buồn đau bẽ bàng.
2. Câu 3, 4 (Hai câu thực)
Chén rượu hương đưa say lại tỉnh,
Vầng trăng bóng xế khuyết chưa tròn.
Nói thực hơn, rõ hơn hoàn cảnh, tâm trạng của nhà thơ.
– Tìm quên trong chén rượu nhưng say rồi lại tỉnh. Nỗi buồn không thể nào nguôi ngoai được. Cái vòng luẩn quẩn “Say
lại tỉnh”, quên rồi lại nhớ càng rã rời chán chường.