Tải bản đầy đủ (.docx) (15 trang)

tập san chào mừng ngày nhà giáo Việt Nam 2011

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (878.01 KB, 15 trang )

NGƯỜI LÁI ĐÒ
Người lái đò trên dòng sông
Sớm hôm lăn lội đứng trông bên bờ
“Muốn qua sông phải lụy đò”
Đường đời muôn nẻo cậy nhờ người đưa…

Thân cò dãi nắng dầm mưa
Chuyến đò trí thức tiễn đưa bao người
Sang sông cập bến tương lai
Yêu nghề xin nguyện một đời gian lao

Mái chèo gõ nhịp trăng cao
Con đò bến cũ nghe sao nhói lòng
Hỡi người khách đã sang sông
Công thành danh toại gửi lòng tri ân
( Sưu tầm)
Người thầy là như vậy thầm lặng và gian lao

CHUY ỆN V Ề 3 NG ƯỜI TH ẦY
Có một nhà hiền triết sắp qua đời, có người hỏi ông ta: " Th ưa Ngài, ai là ng ười thầy của Ngài? "


Nhà hiền triết đáp: " Những ngườ i thầy của ta nhiều vô kể. Nếu điểm lại tên tuổi của các vị ấy hẳn sẽ
mất hàng tháng, hàng năm, và nh ư thế lại quá trễ vì th ời gian của ta còn rất ít. Nh ưng ta có thể kể về 3
ngườ i thầy sau của ta ".
Ngườ i đầu tiên là một tên trộm
Có lần ta đi lạc trong rừng sâu, khi ta tìm đến được một khu làng thì tr ời đã rất khuya, mọi nhà đều đi ngủ
cả. Nhưng cuối cùng ta cũng tìm thấy một ng ườ i, ông ta đang khoét vách một căn nhà trong làng. Ta hỏi
ông ta xem có thể tá túc ở đâu, ông ta trả l ời: " Khuya khoắt thế này thật khó tìm chỗ nghỉ chân, ông có
thể đến ở chỗ tôi nếu ông không ngại ở chung v ới một tên trộm ".
Ngườ i đàn ông ấy thật tuyệt vời. Ta đã nán lại đấy hẳn một tháng! C ứ mỗi đêm ông ta lại bảo: " Tôi đi


làm đây. Ông ở nhà và cầu nguyện cho tôi nhé! ". Mỗi khi ông ta tr ở về ta đều nói: " Có trộm được gì
không? " và ông ta đều đáp: " Hôm nay thì ch ưa, nh ưng ngày mai tôi sẽ cố, có thể lắm ch ứ ". " Ta ch ưa
bao gi ờ thấy ông ta trong tình trạng tuyệt vọng, ông ta luôn hạnh phúc ". Nhà hiền triết nói.
Có lần ta đã suy ngẫm và suy ngẫm trong nhiều năm ròng để rồi không ngộ ra được chân lý nào. Ta
đã rơi vào tình trạng tuyệt vọng, tuyệt vọng đến nỗi là nghĩ mình phải chấm d ứt tất cả nh ững điều vô
nghĩa này.
Ngay sau đấy ta chợt nhớ đến tên trộm, kẻ hằng đêm vẫn quả quyết: " Ngày mai tôi sẽ làm được, có
thể lắm chứ ".
Ngườ i thầy thứ hai là một con chó
Khi ta ra bờ sông uống n ướ c, có một con chó xuất hiện. Nó cũng khát n ước. Nh ưng khi nhìn xuống dòng
sông, nó thấy cái bóng của mình nhưng lại t ưởng đó là một con chó khác. Hoảng s ợ, nó tru lên và bỏ
chạy. Nhưng rồi khát quá bèn quay tr ở lại. Cuối cùng, mặc nỗi s ợ hãi trong lòng, nó nhảy xuống sông và
cái bóng biến mất.
Ta hiểu đây là một thông điệp đã được g ởi đến cho ta: Con ng ười phải biết chiến thắng nỗi s ợ hãi
trong lòng bằng hành động.
Ngườ i thầy cuối cùng là một đứa bé
Ta đến một thành phố nọ và thấy đứa bé trên tay cầm một cây nến đã thắp sáng để đặt trong đền th ờ. Ta
hỏi đứa bé: " Con tự thắp cây nến này phải không? ". Đứa bé đáp: " Th ưa phải ". Đoạn ta hỏi: " Lúc nãy
nến chưa thắp sáng, nhưng một thoáng sau đã cháy sáng. Vậy con có biết ánh sáng t ừ đâu đến không?
".
Đứa bé cười to, thổi phụt ngọn nến và nói: " Ngài thấy ánh sáng đã biến mất, vậy Ngài bảo ánh sáng
đã đi đâu? ".
Cái tôi ngạo nghễ của ta hoàn toàn sụp đổ, pho kiến trúc kim cổ của ta cũng sụp đổ theo. Lúc ấy ta
nghiệm ra sự dốt nát của bản thân. Và từ đó ta vất đi tất cả nh ững t ự hào về kiến th ức của mình.
Đúng là có thể nói ta không có một ai là thầy, nh ưng điều này không có ngh ĩa ta không phải là
một học trò. Ta xem vạn vật là thầy. Tinh thần học hỏi của ta luôn rộng m ở h ơn tất cả các ng ười Ta học
hỏi từ tất cả mọi vật, từ cành cây ngọn cỏ đến đám mây trên tr ời kia. Ta không có một ng ười thầy vì ta có
hàng triệu triệu ngườ i thầy mà ta đã học được mỗi khi có thể. Điều thiết yếu trong cuộc sống là luôn làm
một học trò. Điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là có khả năng học hỏi, luôn sẵn sàng học để biết chấp nhận
ý nghĩa của vạn vật.

(Sưu Tầm)


Bụi phấn xa rồi
Ngẩn ngơ chiều khi nắng vàng phai
Thương nhớ ngày xưa chất ngất hồn
Một mình thơ thẩn đi tìm lại
Một thoáng hương xưa dưới mái trường
Cho dẫu xa rồi vẫn nhớ thương,
Nầy bàn ghế cũ, nầy hàng me
Bảng đen nằm nhớ người bạn trẻ
Bụi phấn xa rồi... gửi chút hương!
Bạn cũ bây giờ xa tôi lắm
Mỗi đứa một nơi cách biệt rồi!
Cuộc đời cũng tựa như trang sách
Thư viện mênh mông, nhớ mặt trời!!!
Nước mắt bây giờ để nhớ ai???
Buồn cho năm tháng hững hờ xa
Tìm đâu hình bóng còn vương lại?
Tôi nhớ thầy tôi, nhớ... xót xa!
Như còn đâu đây tiếng giảng bài
Từng trang giáo án vẫn còn nguyên
Cuộc đời cho dẫu về muôn nẻo
Vẫn nhớ thầy ơi!
Chẳng thể quên!!!
Nguyễn Kim Ngọc-CĐTH K33E


họ và tên : nguyễn thị nhi.
Bài văn tủ

Cô giáo cho học sinh tả về con vật mình yêu thích nhất. cu Bin 7 tuổi về bắt một con rận nghiên cứu và tả rất chi
tiết, tất nhiên là cô giáo không hài lòng, Cô bắt cu Bin làm lại bài văn là hãy tả con chó nhà em.
Cu Bin làm bài văn như sau: "Nhà em có một con chó, con chó có nhiều lông, đã nhiều lông thì ắt phải có rận,
sau đây em xin tả con rận: ....", và chú bắt đầu tả con rận
Cô giáo đọc bài văn, rất bực mình, liền bắt cu Bin làm lại lần nữa, lần này là tả con cá.
Hôm sau cu Bin nộp bài như sau: "Nhà em có một con cá, con cá sống dưới nước nên nó có snhiều vảy. Nếu nó
sống trên cạn chắc hẳn nó sẽ có nhiều lông, đã nhiều lông thì phải có rận, sau đây em xin tả con rận:....".
( sưu tầm)


Sinh viên : Lưu Thị Thu Nguyên

Bao năm tháng, nay ta giật mình tỉnh giấc
Sắp qua rồi những tháng ngày thân thương
Những ngày vui của 1 thuở đến trường
Đang trôi dạt theo từng chòm mây trắng.
Con nhớ lắm những ngày xưa đằm thắm
Cô dạy con từng nét chữ vần thơ
Cô đưa con gõ cánh cửa cuộc đời
Và duyên dáng của một người con gái.
Tâm hồn con,một nỗi buồn dài
Cô ôm ấp , xoa đầu khi con khóc
Vầng trán cô những vần nhăn se sắt
Âu yếm nhìn chúng con
Tuổi nhỏ chúng con nào đâu biết ưu phiền
Vẫn ngỗ nghịch gọi cô là “trại chủ”
Và chúng con là những con cừu bé nhỏ
Cô chăn dắt trên đồng cỏ tri thức bao la.
Khi những ngày cuối của thời sinh viên sắp qua
Con mới giật mình nhận ra một điều nho nhỏ

Một tình thương bao la và vô tận
Cô dành cả cho những con cừu nhỏ-chúng con.


Lại một mùa 20 -11 để em có cơ hội gửi đến thầy cô những gì tốt đẹp nhất. Chúc thầy cô luôn trẻ trung vui tươi để mãi là
người giáo viên, người chỉ đường gần gũi nhất với sinh viên chúng em. Chúc cô luôn mạnh khỏe và luôn được các học sinh
yêu quý. Mong cô luôn tự hào và nhớ tới em.
Ơn dạy dỗ cao dường hơn núi
Nghĩa Thầy Cô như nước biển khơi
Công Cha Mẹ con luôn tạc dạ,
Ơn Thầy Cô con mãi ghi long
. Nhân ngày nhà giáo Việt Nam con xin kính chúc thầy cô mạnh khỏe, thành công trong sự nghiệp trồng người.
Thầy! thầy giống như ông em vậy, em chỉ muốn nói với thầy điều này thôi: Chúc thầy luôn luôn hạnh phúc đến tận giây
phút cuối cùng của cuộc đời.Và một “1” trong 10000 điều hạnh phúc của thầy là bọn em!!những học sinh khóa cuối
Happy smile :))
Ngày 20 đã đến, tháng 11 thân thương, kỷ niệm ngày hiến chương của các thầy cô giáo, em xin thay mặt tập thể lớp
CĐTH K33E kính chúc các thầy cùng các cô mạnh khỏe, công tác tốt để dìu dắt chúng em thành con ngoan trò giỏi, thành
những người giáo viên - tiếp bước trên sự nghiệp trồng ngwowig của các thầy cô! Nhân ngày nhà giáo Việt Nam em xin kính
chúc thầy cô thật nhiều sức khỏe, thật nhiều thành công. Em xin hứa sẽ cùng các bạn trong lớp cố gắng học tập thật tốt để sau
này có thể cống hiến cho sự nghiệp giáo dục vĩ đại.
Em xin chúc tất cả các thầy cô giáo luôn mạnh khoẻ, trẻ trung, vui tính, luôn luôn giữ vững niềm tin và ngày càng nâng cao
sự dũng cảm trước những đứa học trò nghịch như quỷ sứ bọn em. Happy Vietnam's teacher day!
20 - 11 là một ngày thật sự ý nghĩa và em thật sự cảm thấy hạnh phúc khi nhìn thấy những nụ cười rạng ngời của các thầy
các cô cùng những bó hoa tươi thắm. Càng trưởng thành em lại càng thấy thấm thía những gì thầy cô đã chỉ dạy ! Nhân ngày
20 - 11 em xin chúc các thầy các cô sức khỏe, luôn tràn đầy nồng nàn nhiệt huyết với sự nghiệp " Trồng người" của đất nước,
luôn vui vẻ tràn ngập niềm tin trong cuộc sống, ngày nào cũng luôn gặp may mắn và thành công trên con đường dạy học của
mình, dìu dắt những học trò của mình thật tốt để sau này giúp đời, giúp xã hội.
Nếu
hỏi
: "Thành

công
bắt
nguồn
từ
Em sẽ trả lời rằng : "Là thầy cô - người đã mang đến cho chúng em kiến thức, hành trang bước vào đời".

đâu?"

Tháng 11 đã về, còn nhớ ngày hai năm trước – năm đầu tiên học dưới mái trường CĐSP Bắc Ninh, được diện áo dài đi dự
lễ kỷ niệm Ngày nhà giáo Việt Nam và được trông thấy nụ cười tươi giòn của các thầy các cô. Năm nay đã là năm cuối của
cuộc đời sinh viên, là năm cuối khi khoác trên mình bộ đồng phục trường, em lại thấy thời gian trôi qua nhanh quá. Chúng em
đã chuẩn bị tốt nghiệp, ra trường cống hiến sức mình cho sự nghiệp trồng người - tiếp bước các thầy cô.
Mỗi ngày qua đi, thầy cô lại cầm tay dìu dắt chúng em đến gần hơn với chân trời kiến thức. Nhân ngày Nhà Giáo Việt Nam
20-11, em xin kính chúc thầy cô luôn luôn mạnh khỏe và hạnh phúc để mang đến cho chúng em thật nhiều những bài học hay
và bổ ích!
Nghề giáo bao đời nay luôn được xem là nghề cao quý nhất - nghề “trồng người”. Người thầy, dù ở đâu cũng là những
người được kính trọng nhất. Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam, con xin gửi lời chúc mừng tốt đẹp nhất đến thầy cô!
Thầy là một biển lớn kiến thức, em lái con thuyền nhỏ, thả sức quăng lưới đánh bắt!
Xin gửi những lời chúc 20/11 hay nhất chân thành nhất từ đáy lòng đến các thầy cô:
- Luôn giữ vững tình cảm: yêu trò, yêu nghề


- Giữ vững hơn nữa bản lĩnh nghề nghiệp: làm việc tận tâm, tận lực.
- Không ngừng trau dồi, học hỏi, nâng cao năng lực giảng dạy và sẵn sàng cách tân, đổi mới sáng tạo phương pháp giảng dạy.
Vui vẻ và hạnh phúc trong ngày này, luôn là tấm gương sáng về đức và tài trong mắt học trò và được hết thảy mọi người yêu
quý!
Ở phương xa theo đại ngàn mây gió, con gởi niềm tôn kính đến thầy yêu.
Thầy ơi! Thầy đứng trên cương vị thiêng liêng đó, như một tháp chỉ đường chỉ dẫn hết lớp người này đến lớp người khác,
hướng về phía trước, hướng về phía trước!
Thầy ơi! Thầy đứng trên cương vị thiêng liêng đó, như một tháp chỉ đường chỉ dẫn hết lớp người này đến lớp người khác,

hướng về phía trước, hướng về phía trước!
Thầy ơi! Tuổi tác đã hằn sâu những vết nhăn trên trán thầy, làm tóc mai thầy thêm sợi bạc, nhưng tấm lòng yêu thương
của thầy đối với chúng em, mãi mãi không cạn kiệt.
Thầy ơi! Thầy đã dùng tình cảm cao cả nhất của nhân loại – tình yêu, để gieo hạt giống mùa xuân, gieo hạt giống ý tưởng,
gieo hạt giống sức mạnh.
Xin các thầy, các cô hãy cứ tin rằng, dù là 10 năm, 20 năm… hay bao nhiêu năm trôi qua đi chăng nữa, học trò vẫn luôn
nhớ về mái trường thân yêu, nhớ những bàn tay đã dìu dắt trò những bước đi đầu tiên của cuộc sống tự lập.

Sinh Viên : Nguyễn Thị Anh Thu - Lớp trưởng CĐTH K33E

Sinh viên : Nguyễn Thị Hồng Thắm

Thơ hay dành tặng thầy: Bài thơ Tóc Thầy
Con về thăm lại thầy xưa
Nói sao cho hết cho vừa thầy ơi!
Lòng con quá đỗi bồi hồi
Tóc thầy nay đã bạc rồi còn đâu?
Thời gian chẳng có bao lâu


Mà sao mọi vật ngả màu rêu phong?
Sân trường áo trắng trắng trong
Bây giờ buồn tẻ vắng không bóng người...
Thầy nhìn con, nở nụ cười
Nụ cười héo quá, khác mười năm qua:
"Trường xưa, giờ của người ta
Người ta lấy lại đó mà, con ơi!"
Nỗi buồn trong mắt chưa vơi
Cộng thêm nỗi khổ chốn đời dọc ngang
Nên tóc thầy nối thời gian

Và rồi bạc trắng với ngàn thương đau.
... Hỡi ơi những chuyện u sầu
Xin đừng nhuộm tiếp mái đầu thầy tôi!
Sưu tầm
Chúc thầy cô ngày 20 - 11 vui vẻ và ý nghĩa!

Thơ Hay Thời Áo Trắng
Kể từ khi tôi cầm bút làm thơ,
Tôi chưa từng xúc động như bây giờ.
Khi chợt nghĩ đời học sinh sắp hết,
Sắp nghẹn ngào trao nhau lời ly biệt.
Mãi nhớ về nhau nhé bạn tôi ơi!


Đừng bao giờ quên đời học sinh trong mỗi chúng ta bạn nhé!
SV : Nguyễn Thị Huế

Người lái đò
Một đời người - một dòng sông...
Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,
"Muốn qua sông phải lụy đò"
Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa ...
Tháng năm dầu dãi nắng mưa,
Con đò trí thức thầy đưa bao người.
Qua sông gửi lại nụ cười
Tình yêu xin tặng người thầy kính thương.
Con đò mộc - mái đầu sương
Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày,



Khúc sông ấy vẫn còn đây
Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông...

Thầy cô - những người lái đò thầm lặng!
Nguyễn Thị Minh Phương – CĐTH K33E (sưu tầm)

Ân Tình Lắng Đọng
Người ta nói mùa thu là mùa của tình yêu , là mùa tựu trường , là mùa mà các bạn trẻ bắt đầu viết tiếp
nên những ước mơ trên con đường với những hành trang bước vào đời . Quả thực , có quá nhiều lý do
để mỗi chúng ta đón chờ thu về . Đó là niềm vui khi đón cái se lạnh của đất trời , ngửi thấy mùi hương
hoa sữa thoang thoảng phả vào trong gió . Ấy vậy mà tôi lại thích mùa hè hơn mùa thu . Tôi yêu cái nóng
hè với những tiếng ve kêu râm ran , rồi yêu mùa hè khi nhìn những cánh hoa phượng nở đỏ tươi cả một
góc sân trường , yêu mùa hè vì nó là quãng thời gian tươi đẹp cùng chúng bạn . Và hơn tất cả ... mùa hè
làm tôi nhớ đến thầy .
Thầy tôi khi ấy đã ngoài 50 nhưng trông thầy có vẻ đứng tuổi hơn với con số ấy . Cũng như những người
thầy khác , thầy luôn ăn vận rất giản dị , chỉ là chiếc áo sơ mi màu xanh với chiếc quần đen đã theo thầy
cùng năm tháng trên bục giảng . Mái tóc thầy đã điểm bạc , cái màu mà bọn học sinh chúng tôi rất thích .
Lũ con gái từng nói với thầy rằng chúng thích màu tóc thầy vì màu tóc thầy giống với màu bụi phấn . Chỉ
vậy thôi mà thầy cũng mỉm cười , đó cũng là nụ cười hạnh phúc , nụ cười đẹp nhất mà tôi từng thấy trong
đời . Nhưng điều mà tôi nhớ mãi không quên chính là đôi mắt của thầy . Đôi mắt thầy sáng , nhìn vào đó ,
tôi cảm nhận được đó là một con người đã phải trải qua nhiều sương gió của của cuộc đời . Nhưng đôi
mắt ấy lại luôn nhìn chúng tôi đầy trìu mến đầy yêu thương , cái nhìn ấm áp và luôn tạo nên một niềm tin
lớn vớingười đối diện .
Buổi đầu bước chân vào lớp 1 , ngày đầu tiên đến lớp mọi thứ vẫn còn quá xa lạ với một con bé như tôi
khi ngày hôm qua vẫn còn mè nheo mẹ mua cho cob búp bê như mấy đứa trẻ trong xóm . Quả thật khi ta
rời khỏi ngôi nhà thân yêu để bước ra cái thế giới xung quanh , ta mới cảm thấy mình thật nhỏ bé biết
bao . Tôi còn nhớ như in cái lúc phải xa vòng tay mẹ để bước vào lớp học .


-Oanh , vào lớp cùng các bạn đi con . Con nhìn các bạn kìa , có ai cứ bám lấy mẹ thế này không ? - Mẹ

nói .
- Không . Con không muốn đi học đâu . Mẹ cho con về ! - Tôi hét lên như thể quên đi vị trí một người con
lúc này với mẹ .
Cứ thế , tôi mặc kệ những cái nhìn lạ lẫm khó hiểu của các bạn trong lớp và cái nhìn giận dữ từ mẹ , tôi
cứ đinh ninh rằng cứ thế này mẹ sẽ bỏ cuộc và đưa tôi về nhà . Tôi cứ hét lên " Con muốn về " , tay chân
vùng vằng ngồi bệt xuống đất để làm mẹ khó xử . Và đúng lúc đó , một người đàn ông đã trạc tuổi bước
đến , ngồi xuống cạnh tôi ôn tồn nói :
-Em là học sinh mới hả ? Đứng lên rồi vào lớp với thầy 5 phút thôi . Sau đó nếu em không thích thì em có
thể đi về với mẹ . Được không ?
Tôi nhìn trân trối một hồi xong lại ngước lên nhìn mẹ . Mẹ mỉm cười gập đầu đòng ý . Thầy đỡ tôi đứng
dậy và đi vào lớp , cứ thế , tôi khép nép rụt rè đi sau lưng mẹ tiến vào lớp học . Vào lớp , thầy đưa cho tôi
một quyển sách màu vàng rất đẹp , đó là quyển sách Tiếng Việt mà sau này tôi biết . Lật từng trang sách ,
tôi như bước vào một thế giới khác với cuộc sống nơi đây . Một thế giới tràn ngập sắc màu cổ tích đủ để
làm cho tâm trí của một con nhóc 6 tuổi vui sướng lạ lùng . Thầy nói sau này tôi sẽ được học đến những
điều hay như thế , được chiêm ngưỡng và cảm nhận những cái đẹp của thế giới xung quanh và sẽ được
biết những điều kì diệu của cuộc đời . Rồi thầy đưa mắt nhìn ra xa , nhẹ nhàng nói :
-Em có nhìn thấy những cánh chim kia không ? Những con chim ấy cũng được sinh ra từ những quả
trứng , được chim mẹ ấp ủ chăm sóc ngày đêm , để rồi xa chim mẹ nên giờ đây mới có thể biến thành
những cánh chim bay đến những vùng đất mới , những khoảng trời cao rộng . Em cũng vậy , chỉ khi em
biết xa vòng tay của mẹ để bước chân ra thế giới , em mới có thể bay cao và xa như những cánh chim
kia . Có thể em vẫn chưa hiểu hết những gì thầy vừa nói nhưng thầy tin thời gian sẽ trả lời tất cả , em ạ .
Năm phút ngắn ngủi đã trôi qua . Thầy hỏi : " Thế nào , giờ Oanh còn muốn về với mẹ không ? " . Tôi
không trả lời , chỉ biết cúi gầm mặt xuống ngượng nghịu như thể mình vừa làm điều gì có lỗi với mẹ .
Thầy mỉm cười , mẹ cũng vậy , có lẽ họ đã hiểu rằng tôi muốn ở lại đây , ở lại lớp học này biết chừng nào
để được thầy mang đến cho tôi biết bao điều kì diệu kia , những điều mà ngôi nhà nhỏ bé của tôi không
bao giờ có thể cho tôi biết . Đó là buổi đầu tiên đến lớp mà tôi không bao giờ quên hay chính xác hơn là
tôi không thể nào quên được cái ngày ấy , cái ngày mà Thượng Đế đã mang đến cho tôi một người thầy ,
người cha đã dìu dắt cho tôi những bước đi đầu tiên khi bước vào đời .
Thời gian cứ thế trôi qua , đúng như những gì tôi mong đợi , thầy dạy tôi cho tôi biết bao điều mới lạ .
Làm sao tôi có thể quên những buổi sinh hoạt thầy hát cho cả lớp nghe , giọng thầy ấm áp đầy ắp những

yêu thương . Rồi khi thầy đứng ra phân giải mấy đứa trong lớp đánh nhau , lúc đó thầy khác hẳn , sự
nghiêm nghị và dứt khoát của thầy làm cho những mâu thuẫn bỗng chốc trở thành bài học quý báu về đối
nhân xử thế trong đời . Nhưng với tôi , thầy đẹp nhất khi giảng bài , với hình ảnh của một người chèo đò
cần mẫn , thầy mang đến cho chúng tôi con thuyền trở đầy những tri thức mới lạ . Ôi ! Cái dáng người
cao cao , một tay cầm quyển sách , một tay cầm phấn viết từng chữ từng chữ ngay ngắn thẳng hàng trên
bảng sao mà giản dị và thiêng liêng đến thế . Những tháng ngày tươi đẹp ấy cứ thế trôi đi trong đôi mắt
trong veo của cô học trò nhỏ .
Nhưng tôi chỉ được học thầy đến hết lớp 3 , sau đó , vì lý do gia đình nên gia đình tôi phải chuyển về một
xã khác . Tôi buồn và nhớ lắm những giờ giảng của thầy , ánh mắt và lời khen khi tôi đạt được thành tích
cao trong học tập . Giờ đây , tôi đã trở thành một sinh viên năm cuối của trường Cao đẳng sư phạm Bắc
Ninh . Tôi lớn và trưởng thành hơn rất nhiều . Và hôm nay , tôi muốn quay trở về thăm lại trường cũ , trở
về với cái nơi mà tôi bắt dầu những bước đi đầu tiên . Bắt xe về Nam Định , tôi liền chạy thẳng tới ngôi
trường cũ . Niềm vui sướng rộn ràng của đứa con trở về chưa thành thì tôi nhận được một cái tin như sét
đánh ngang tai ... thầy đã mất . Thầy mất đã được một tháng vì căn bệnh ung thư hiểm nghèo . Trời đất
như sụp đổ dưới chân , tôi khuỵu xuống . Những giọt nước mắt xót xa và ân hận từ từ lăn trên gò má .
Tôi hận chính bản thân mình tại sao suốt ngần ấy năm không về thăm thầy lấy một lần , không viết cho
thầy một lá thư để rồi giờ đây tất cả đã quá muộn màng , những kỉ niệm đẹp của tình thầy trò đã trôi vào


dĩ vãng , thầy đã trở về với cát bụi . Con đã về rồi thầy ơi , ngôi trường xưa vẫn thế , vẫn lớp học kia , vẫn
bộ bàn ghế ấy nhưng thầy đâu rồi ? Bỗng một cơn gió thoảng qua , tôi nhớ lại lời thầy nói :
-Mỗi khi em cảm thấy buồn , hãy gửi lòng mình vào gió . Và gió sẽ mang những tâm sự của em đi xa .
Tôi đứng dậy , nhìn thấy cơn gió làm xào xạc lá rụng khắp sân trường , làm tôi cứ ngờ thầy vẫn còn đây .
Gió ơi , xin đừng phảng phất nơi này , hãy bay đi thật xa và nếu gió gặp thầy ở phương xa ấy thì hãy cho
ta gửi lời ân tình : " Thầy ơi , con nhớ thầy nhiều lắm " .
< Sưu Tầm >
Sinh Viên : Vũ Thị Lâm Oanh


Nhất quỷ nhì ma - Thứ ba học trò


Họ tên: Hoàng Thị Như - Lớp:CĐTH K33E

Thưa thầy

Thưa thầy, bài học chiều nay
Con bỏ quên ngoài cửa lớp
Dưới gốc phượng già, nằm nghe chim hót
Con hóa mình thành bướm và hoa
Thưa thầy bài tập hôm qua
Con bỏ vào ngăn khóa kín
Mải lượn lờ theo từng vòng sóng
Cái ngã điệu đàng, sân trượt patin
Thưa thầy, bên ly cà phê đen
Con đốt thời gian bằng khói thuốc
Sống cho mình và không bao giờ mơ ước
Mình sẽ là ai ? Tôi sẽ là ai ?


Thưa thầy, qua ngõ nhà thầy khuya nay
Con vẫn thấy một vầng trăng ấm sáng
Thầy ngồi bên bàn phẳng lặng
Soạn bài trong tiếng ho khan
Thưa thầy, cho là nhận: điều giản đơn
Sao con học hoài không thuộc
Để bây giờ khi con hiểu được
Biết làm sao tạ lỗi cùng thầy
Tạ Nghi Lễ

Họ tên: Thân Thị Huyền

Lớp: CĐTH K33E

Nghề Sư Phạm

Chẳng đi tu cũng gọi là sư
Không đi tù mà cũng gọi là phạm
Thời gian khổ chúng tôi thường hay tán
Ăn sư ở phạm đám chúng mình.
"Kĩ sư tâm hồn"bốn chữ sáng lung linh


"Người lái đò" ba chữ buồn vô hạn
"Bán cháo phổi" nghe sao mà rùng rợn
Có lúc bâng quơ hay là mình đã cùng sào
Chúng tôi thường an ủi với nhau
Gõ đầu trẻ cũng oai ra phết
Sản phẩm của mình mang tên đặc biệt
Hàng hóa nào hơn sản phẩm con người
Xung quanh chúng tôi là ánh mắt nụ cười
Đâu chỉ có bảng đen và phấn trắng
Trước mắt chúng tôi là sân trường ngập nắng
Chỉ chúng tôi mới hiểu cánh phượng hồng.
Và có một điều các bạn có biết không ?
Trong giấc mơ ai thì thầm khe khẽ
Ở nơi xa em sẽ nhớ về
Dù lái đò chúng tôi vẫn say mê.
Bờ tương lai vẫn đi về tiễn khách
Cả tim phổi đều hướng về trang sách
Dòng chữ kia hay là mạch máu mình
Nếu vì đời ai mà chẳng hi sinh.

(Sưu Tầm)



×