Tải bản đầy đủ (.docx) (8 trang)

Bài làm văn số 2 lớp 6 -Văn Mẫu

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (58.93 KB, 8 trang )

Bài 2.
Bài làm
Hôm đó, tan học tôi và Tuấn Anh còn rủ nhau ở lại
làm nốt mấy bài toán khó vì sợ về nhà không có
người trao đổi sẽ không làm được. Bởi vậy ra khỏi
trường đã gần 12 giờ trưa, vừa đói vừa mệt, tôi chỉ
muốn mau chóng về đến nhà để được ngồi vào
mâm đánh chén một bữa no nê, ngủ một giấc
chiều còn đi học tiếp.
Buổi trưa, trời nắng, nóng nên đường vắng tanh, tôi
mải miết đi về phía nhà mình. Bỗng từ xa, tôi thấy
một em bé đứng ở giữa đường khóc và gọi mẹ. Lúc
đó quên cả mệt và đói tôi lại gần và hỏi:
- Làm sao mà em lại khóc? Sao em lại đứng ở giữa
trời nắng như vậy?
Đứa bé càng khóc to hơn, trong tiếng khóc nó nói:
- Em đi chơi nên bị lạc mất đường về. Em sợ lắm.
Em muốn về với mẹ cơ.
Tôi thấy thương nó quá nhưng biết nó là con nhà ai
mà đưa về bây giờ. Tôi hỏi:
- Thế mẹ em tên gì? Nhà em ở đâu để anh đưa về?
Nghe tôi nói vậy thằng bé mừng lắm nhưng vẫn
còn mếu máo:


- Anh nói thật đấy nhé! Mẹ anh tên là Lan, nhà anh
ở đằng kia kìa.
- Thế em không nhớ nhà em ở xóm gì à?
- Em không nhớ đâu.
Nói xong cậu bé lại oà khóc và gọi: Mẹ ơi! Mẹ ơi!
Tôi lại phải dỗ dành:


- Em nín đi, đừng khóc nữa chị sẽ đưa em về với
mẹ. Anh em mình vừa đi vừa hỏi vậy.
Tôi dẫn em bé đi về phía em vừa chỉ, trong lòng lo
lắng bởi biết nhà em ở đâu mà tìm.
Hai anh em tôi đi lòng vòng mất gần một tiếng thì
thấy một người phụ nữ tất tả đi về phía tôi, dáng
như tìm kiếm một ai đó, tôi hỏi em:
- Kia có phải mẹ em không?
Đúng lúc đó cô đã nhận ra con trai mình đang ở
trước mặt, cô mừng rỡ chạy lại ôm đứa bé vào
lòng. Thằng bé vui sướng reo lên:
- Mẹ! Mẹ ơi!
Nhìn hai mẹ con cô vui mừng tìm thấy nhau, tôi
cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cô quay sang
bảo tôi:
- May quá, cháu đã đưa em về cho cô, cô cám ơn
cháu. Cháu hãy vào nhà cô chơi đã!


- Dạ, cháu xin phép cô cháu phải về để chiều còn đi
học.
Tạm biệt mẹ con cô tôi vội vã về nhà, đến bây giờ
tôi mới thấy bụng đói thế nhưng tôi lại cảm thấy
vui vì đã làm được một việc có ý nghĩa.
Về đến nhà, mẹ tôi chạy ra đón và hỏi:
- Sao con về muộn thế? Mẹ lo quá.
Tôi kể cho mẹ nghe câu chuyện xảy ra vừa rồi, mẹ
ôm tôi vào lòng và nói:
- Con của mẹ ngoan quá. Con đã biết giúp đỡ người
khác lúc gặp khó khăn là điều rất tốt con ạ. Chắc

con đã đói lắm, hãy vào ăn cơm đi!
Các bạn có biết không, chưa bao giờ tôi lại ăn một
bữa cơm ngon như hôm ấy.

Bài 2.
Trong lớp tôi thuộc một trong số con nhà giàu, với
tôi mọi thứ đều dễ dàng muốn áo quần mới tôi chỉ
cần nói một tiếng là bố mẹ lập tức mua cho, muốn
có tiền mua sách mẹ cũng cho ngay, tóm lại tôi
chẳng bao giờ thiếu bất cứ thứ gì. Và cũng bởi quá
đầy đủ nên tôi chẳng bao giờ để ý đến nỗi khó
khăn của các bạn xung quanh. Cũng vì bản tính ích
kỉ đó mà tôi đã gây ra một sai lầm mà đến tận bây
giờ nghĩ lại tôi vẫn cảm thấy ân hận.


Tôi vốn là tổ trưởng của tổ 1, nên tôi phải thường
xuyên báo cáo tình hình của lớp mình với cô giáo
chủ nhiệm: nào ai đi muộn, nào ai ăn mặc không
đúng quy định… Và điều đó ảnh hưởng đến kết quả
thi đua của toàn lớp. Tổ tôi luôn dẫn đầu trong việc
thực hiện nội quy, tổ tôi luôn được bầu là tổ xuất
sắc.
Vào đầu học kì hai, lớp tôi có một bạn mới chuyển
về tên là Nam, Nam mới chuyển về khu tôi ở. Vừa
bước vào lớp tôi đã phì cười khi thấy Nam ăn mặc
vô cùng tuềnh toàng, áo còn có mảnh vá. Buổi đầu
vào lớp cô giáo phân công Nam về tổ của tôi, dù
chẳng nói ra nhưng tôi không mấy hài lòng vì tôi
cảm thấy Nam sẽ làm xấu đi bộ mặt sáng sủa của

tổ tôi.
Tổ tôi vốn thường dẫn đầu trong mọi phong trào thi
đua, ấy vậy mà chỉ sau một thời gian Nam đã mấy
lần làm ảnh hưởng đến thành tích của tổ tôi. Lần
thì Nam đi học muộn, lần thì không mặc đồng
phục,... Và cho đến một lần, buổi sáng hôm ấy
chúng tôi đến lớp và ngồi bàn với nhau xem có
cách nào khắc phục được tình trạng của tổ không.
Lúc đó tôi lên tiếng:
- Tất cả là do bạn Nam làm ảnh hưởng đến phong
trào thi đua của tổ mình, bạn ấy chuyên đi muộn,
vi phạm nội quy của lớp. Theo tớ bạn ấy không
xứng đáng làm thành viên tổ mình.


Đúng lúc đó Nam xuất hiện và có lẽ bạn đã nghe
thấy lời nói của tôi, tôi cũng hơi ngại nhưng tôi tự
nghĩ: "Mặc kệ! Nói cho mà biết".
Trước sự phản ứng gay gắt của nhiều bạn tỏ ra
không đồng tình nhưng tôi vẫn khăng khăng giữ ý
kiến của mình. Xong đó, quay sang Nam tôi tiếp:
- Này tớ nói cho bạn biết, bạn làm ảnh hưởng đến
tổ quá nhiều đấy!
Nói xong câu đó tôi chợt nhận ra mình đã quá lời.
Nam im lặng cúi đầu, không nói đi nói lại câu nào.
Vừa lúc đó cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp. Cô đưa
ánh mắt về phía Nam và nói:
- Trong lớp mình có bạn Nam hoàn cảnh vô cùng
khó khăn, các em phải giúp đỡ bạn nhé! Bố bạn ấy
mất sớm nhà chỉ có hai mẹ con, mẹ bạn ấy phải

bán hàng rong để kiếm sống và nuôi bạn đi học.
Thế nhưng dạo này mẹ bạn ấy lại bị ốm phải nằm
viện nên Nam đã có vài buổi đi học muộn. Các em
hãy thông cảm cho bạn!
Suốt cả buổi học hôm đó, tôi ân hận và chỉ mong
đến cuối buổi học để nói lời xin lỗi Nam. Nhưng
buổi học đó Nam phải nghỉ giữa chừng vì mẹ bạn
ấy lại phải cấp cứu.
Sau đó bạn chuyển về quê học, thế là tôi vẫn
không kịp nói ra lời xin lỗi với Nam. Tôi mong rằng
sau này sẽ có dịp về quê thăm bạn, và có lẽ lúc đó
bạn đã tha lỗi cho tôi. Và đây cũng là một bài học
cho sự ích kỉ của tôi.


Bài 3.
Nếu ai đó hỏi em: Từ lúc đi học đến giờ, em học
qua bao nhiêu thầy cô giáo - chắc chắn em không
thể nào nhớ được. Nhưng nếu hỏi: Thầy cô nào để
lại cho em nhiều ấn tượng nhất? Em sẽ ngay lập
tức nêu ra những cái tên. Song trong suốt sáu năm
cắp sách tới trường, em chưa bao giờ dám nghĩ
rằng, có một thầy giáo chỉ dạy em mỗi một tiết văn
thôi mà để lại cho em một ấn tượng khó phai về sự
kính yêu đến vậy.
Chuyện xảy ra vào tuần đầu tiên của năm học
lớp sáu này. Bước vào ngôi trường mới, lạ thầy, lạ
bạn, chúng em hồi hộp đợi mong những tiết học
đầu tiên trong một cảm giác vui mừng xen lẫn
những điều bí ẩn. Sau mỗi tiếng trống tùng và mỗi

tràng vỗ tay rộn rã, chúng em lại được làm quen
với một thầy giáo mới. Những người mà trước đó
chúng em chưa bao giờ thấy mặt, biết tên, chưa
bao giờ được nghe lời giảng với bao kiến thức mới
lạ và xa xôi.
Ngày học thứ nhất trôi qua vội vàng và ồn ã. Lớp
học bước vào ngày học thứ hai bằng một tiết ngữ
văn. Tiếng trồng vào giờ cao điểm, thầy giáo bước
vào trong sự ngỡ ngàng của bao đôi mắt trẻ thơ.
Chả là với hầu hết các bạn lớp em, đây là lần đầu
tiên môn văn được một thầy giáo dạy .
Thầy bước vào giờ giảng nhẹ nhàng và trầm ấm
vô cùng. Tiết dạy đầu tiên, thầy dành hơn mười


phút để giới thiệu toàn bộ chương trình ngữ văn lớp
sáu. Không khí lớp không hiểu tại sao tự nhiên sôi
nổi hẳn lên. Thầy vẫn nói về bài giảng nhưng lại gợi
trong chúng em bao ấn tượng xốn xang. Thầy kể
về kỷ niệm ngày đầu tiên thầy bước vào ngôi
trường học cấp hai. Thầy mới, bạn mới và những
bải giảng mới nhanh chóng cuốn hút niềm đam mê
văn học của thầy. Thế là từ ngày đó lúc nào thầy
cũng mơ ước trở thành một thầy giáo dạy văn để
được truyền dạy cho học sinh những cảm giác sâu
lắng được dồn tụ qua từng trang sách. Chúng em
tròn mắt hớp lấy từng lời giảng của thầy một cách
say sưa. Sao kỷ niệm của thầy giống tâm trạng của
chúng em lúc này đến vậy. Chúng em càng ngỡ
ngàng, nhưng cũng ngây ngất và vui mừng lăm .

Bài giảng của thầy cứ diễn ra trọn vẹn một giờ
trước những khuôn mặt ngây thơ đang ngày càng
trở nên tươi tắn. Ôi! cuộc sống sao còn nhiều niềm
vui, nhiều mơ ước, nhiều chân trời lạ thế. Đó cũng
là những nơi xa lạ, đẹp đẽ và huyền bí. Mảnh đất
ấy chùng em chưa từng đến bao giờ. Nhưng những
ước mơ chinh phục của chúng em thì hình như
đang bắt đầu được thầy thắp sáng.
Nhưng đúng là tiếc nuối vô cùng! Không ngờ tiết
văn ấy lại là tiết văn duy nhất thầy Bình dạy chúng
em. Sau tuần ấy tuần được cử lên trường của tỉnh.
Thầy ơi! Bao giờ chúng em mới được gặp lại thầy.
Người đã dạy chúng em bao điều mới lạ, dạy chúng
em ước mơ bằng chính những ước mơ có thực của
thầy.




×