Trường TH Thành Long- Bài viết "Nét bút Tri ân" Tháng 5* 2010-2011
PHÒNG GD&ĐT HÀM YÊN
TRƯỜNG TH THÀNH LONG
LIÊN ĐỘI TRƯỜNG TH THÀNH LONG
Họ và tên: Nguyễn Thị Kim Oanh – Chi đội 5A
Sinh ngày: 30-9-2000
Bài viết “ Nét bút tri ân”
*****
Chắc hẳn mỗi người, ai cũng có một người mẹ hiền, riêng tôi ngoài người
mẹ thân yêu sinh thành ra tôi thì còn có một người mẹ hiền thứ hai nữa. Người
ấy có cái tên thân thương nhất đó chính là: Cô giáo Phạm Thị Thanh, cô đã chủ
nhiệm dạy lớp tôi, đã dìu dắt tôi trưởng thành đến ngày hôn hôn nay.
Cô ơi! Con rất yêu quý cô, noi gương cô lớn lên con sẽ làm nghề dạy học,
sẽ tiếp những nét bút tri ân cho các thế hệ học sinh mai sau này. Con chẳng bao
giờ quên công ơn dạy dỗ của cô, cô ơi!
Cô giáo của tôi năm nay đã ngoài 40 tuổi, nhưng làn da vẫn căng mịn, đôi
môi hồng, mái tóc đen mượt. Cô tươi tắn với nụ cười hiền hậu .Cô mới dạy
chúng em năm cuối của cấp học Tiểu học mà chúng em có cảm giác như là
người mẹ hiền của tất cả chúng tôi- người mẹ hiền thứ hai của mình. Tự nhiên
những ấn tượng về cô giáo lại trỗi dậy trong tôi bồi hồi và xúc động.
Cô giáo Phạm Thị Thanh. Cô làm chủ nhiệm dạy lớp tôi thấm thoát đã
hết 1 năm học. Trong thời gian ấy tuy không nhiều lắm, nhưng đã để lại biết bao
nhiêu kỷ niệm đáng nhớ. Chúng tôi được cô chăm chút, nâng niu, chỉ dẫn từng
lý từng tý. Là cô giáo luôn hăng hái, nhiệt tình. Bao giờ cô cũng đến trường rất
sớm để lên lớp giúp tổ trực nhật lau chỗ bảng cao, chỉ cách quét lớp sao cho
không bụi. Cô giạy chúng tôi cách di chuyển không lê dép loẹt xoẹt. Khi tiếng
trống vào học vang lên, cô đã có mặt trên lớp và cô nhắc chúng tôi chuẩn bị bài
vở rồi bắt đầu vào tiết học. Cô kiểm tra bài học ở nhà, đến lượt em, thấy em cứ
ấp a ấp úng, cô hỏi: “ Chắc em chưa làm bài tập mà cô đã ra vê nhà phải không”
Em trả lời.Dạ thưa cô, hôm qua em bị mệt nên đã quên làm bài tập cô
ra.Cô đã biết em nói dối nhưng cô nhẹ nhàng bảo: “ hôm sau em nhớ chú ý đến
bài tập mà cô đã ra về nhà làm. Có siêng học thì mới học giỏi được. Bước vào
bài học mới, cô cầm viên phấn nắn nót viết từng chữ lên bảng. Những nét chữ
tròn trịa, đẹp đẽ theo bàn tay nhẹ nhàng của cô hiện dần trên bảng đen. Từ chữ
thường đến chữ hoa, từ nết thanh đến nét đậm, nét nào cô cũng viết đều đặn đẹp
1
Trường TH Thành Long- Bài viết "Nét bút Tri ân" Tháng 5* 2010-2011
đẽ như chính con người cô. Cô chính là một tấm gương cho tất cả chúng tôi
trong lớp. Mỗi khi có tiết tập viết, cô luôn động viên chúng tôi viết đúng, viết
nhanh và viết đẹp. Cô thường nói: "Nét chữ là nết người", vì thế phải rèn luyện
cho cẩn thận ngay từ ngày còn bé để khi lớn lên có những thói quen tốt. Cô luôn
chăm chú theo dõi cách viết của từng bạn trong lớp. Bạn nào ngồi tỳ ngực vào
bàn, ngồi vẹo lưng hoặc cúi gầm mặt xuống vở cô đều nhắc nhở. Tôi còn nhớ,
lúc đầu tôi có thói quen viết ngoáy rất cẩu thả. Cô đã tập cho cách cầm bút viết
nắn nót thường xuyên theo mẫu; nhiều ngày trôi qua nhưng tôi vẫn chưa viết
kịp, viết đẹp bằng các bạn. Có lần, khi cô quay lên bảng, tôi vội viết lướt thật
nhanh để cho xong, cô không mắng tôi, không trừ điểm tôi nhưng chỉ với cái
nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng và ánh mắt nghiêm khắc. Từ giờ phút đó tôi thấy
hối hận và quyết tâm rèn luyện miệt mài. giừ đây tôi đã tiến bộ nhiều rồi và
không bao giờ quên những cử chỉ, hành động của cô. Không phải chỉ những giờ
tập viết mà trong bất kỳ giờ học nào cô cũng luôn chú ý dạy dỗ chúng tôi hết sức
chu đáo. Cô luyện cho chúng tôi làm các phép tính rất kỹ càng. Bài nào khó cô
giảng đi giảng lại khi nào cả lớp hiểu cô mới chuyển sang bài khác. Còn trong
những giờ kể chuyện lời cô thật hấp dẫn làm sao. Cô đưa chúng tôi trở về với
quá khứ "ngày xửa ngày xưa" với ý nghĩa " Ở hiền gặp lành"; Cô dắt chúng tôi
bước vào tương lai với những chuyến bay vũ trụ hoặc đi sâu xuống đáy biển
khơi thăm dò những tài nguyên quý cho đất nước. Rồi cô kể về gương những
người tốt việc tốt. Cô khuyên chúng tôi hãy coi đó là những tấm gương tốt rất
đáng để học tập và noi theo. Giờ kể chuyện nào cả lớp tôi ai cũng tròn mắt chăm
chú dõi theo từng cử chỉ, nét mặt cho đến từng lời kể của cô. Phần vì nội dung
câu chuyện khá lý thú, phần vì giọng cô có cái gì đó có sức lôi cuốn thật đặc
biệt. Trong giờ học cô yêu cầu chúng tôi trật tự, tập trung để việc học đạt được
kết quả cao. Nhưng những giờ ra chơi, cô lại muốn chúng tôi phải ra chơi hết,
không một ai được ở trong lớp. Giờ chơi thì phải chơi cho thoải mái, phải đi lại,
chạy nhảy cho đỡ căng thẳng, mệt mỏi. Những lúc ấy cô đứng ở sân nhìn chúng
tôi vui đùa. Những hình ảnh đó của cô đã làm cho chúng tôi thêm gần gũi và yêu
quý cô hơn. Với sự dạy dỗ của cô, chúng tôi luôn là đứa trò nhỏ chăm chỉ và
ngoan ngoãn. Chúng tôi thương cô nhiều lắm. Có hôm em bị đau đầu, cô nhẹ
nhàng hỏi thăm rồi cô lấy dầu xoa bóp cho em, những động tác của cô làm cho
em trở nên dễ chịu không hiểu sao lúc ấy nước mắt em cứ rưng rưng. Sắp đến kỳ
thi cuối năm cô hỏi:- Có em nào không hiểu bài không, nếu không hiểu thì cô là
người giảng lại cho các em ngay!- Chẳng có một câu của học trò, cô cũng im
lặng. rồi đến ngày chúng em biết điểm của kỳ thi lần 1, bạn nào cũng náo nức
muốn biết điểm thi của mình. Vừa thấy cô bước vào lớp các bạn đã đồng thanh
nói: “ Cô cho chúng em biết điểm đi ạ!” cô bảo lại: “ Được rồi cô sẽ đọc điểm
cho cả lớp mình!” Nghe cô đọc điểm thi mà bạn nào cũng mong đến tên mình.
Điểm thi của em là 9 và 10, em rất vui. Đọc xong điểm thi, nghe tiếng các bạn
cứ khen nhau là học giỏi. Khi các bạn đã ngớt lời thì cô khen chung cả lớp: “ Cô
khen cả lớp mình đã được điểm tốt, cô mong các kỳ thi tiếp theo các em sẽ đạt
được toàn điểm 10. Cô không muốn cả lớp mình có bạn nào ở lại cả, cô chỉ
muốn cả lớp mình đều lên lớp 6, được chuyển cấp học vui vẻ và đầy tự tin.”Lời
nói của cô cũng là mong ước của chúng em. Đến buổi chia tay chúng em cô đã
2
Trường TH Thành Long- Bài viết "Nét bút Tri ân" Tháng 5* 2010-2011
xúc động không nói được nên lời. đối với chúng em thì thật lưu luyến, nhiều bạn
đã khóc. Tình cô là biển bạc bao la,chúng em đã nguyện thề là sẽ mang theo
những kỷ niệm đẹp đẽ này suốt cả cuộc đời học sinh.
Bây giờ tôi đã lên lớp sáu. Chúng tôi sẽ không trực tiếp được học
cô nữa, cảm giác trong tôi như "bầy gà con bị xa mẹ". Biết nói sao cho hết tấm
lòng quý trọng mà chúng tôi muốn dành riêng cho cô. Nhưng đối với tôi, những
ngày được gần gũi bên cô, được học cô, được nghe những lời dạy bảo ân cần
của cô sẽ mãi là những kỷ niệm đẹp. Cô vẫn là người đã cho em sức sống, niềm
tin trước khi bước vào các lớp học tiếp theo. Cô là tay lái vững chắc để điều
chỉnh cho em trên con đường tương lai. Hình ảnh cô vẫn còn sáng mãi và hiện
mãi trong tâm hồn của em.
Thay lời ngỏ cho tập thể lớp 5A đối với cô giáo Phạm Thị Thanh. Chúng
em cảm ơn cô, chúng em rất yêu quý cô- Người mẹ hiền thứ hai của chúng em,
rất yêu thương chúng em. Cô đã dẫn dắt cho chúng em tiếp bước một con đường
vững chắc đi tới tương lai. Chúng em tự hứa với lòng mình sẽ luôn ngoan ngoãn
và cố gắng học tập thật tốt để khỏi phụ lòng thương yêu và chăm sóc của cô giáo
đối với chúng em và xứng đáng là người con ngoan trò giỏi để không phụ lòng
cha mẹ- thầy cô.
Thành Long ngày 1 tháng 5 năm 2011
Người viết
Nguyễn Thị Kim Oanh
3