Tải bản đầy đủ (.doc) (3 trang)

BÀI VIẾT TLV SỐ 1 2 (Lớp 10)

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (135.43 KB, 3 trang )

Kể sáng tạo truyện “Cô bé bán diêm”
Đề bài:

Hãy hoá thân vào những que diêm để kể lại câu chuyện theo diễn
biến và kết thúc truyện ngắn “Cô bé bán diêm” của nhà văn An-đécxen.
HƯỚNG DẪN CHI TIẾT
(BÀI LÀM GỢI Ý)
MB:

Đêm giao thừa năm ấy, trên một phố nhỏ tại đất nước Đan Mạch, trời rét
dữ dội, tuyết rơi trắng trên các mái nhà và ngoài đường. Có một cô bé mồ côi
mẹ đầu trần, chân đất đi dò dẫm trong đêm tối. Đôi chân trần nhỏ bé đỏ ửng lên,
tím bầm lại vì rét. Cô bé mang theo chiếc giỏ đựng đầy diêm và trên tay cô còn
cầm them một bao diêm nữa nữa. Suốt cả ngày, em chẳng bán được bao diêm
nào. Váy áo phong phanh, bụng đói meo mà cô bé vẫn phải lang thang trên
đường. Chắc cô bé đói và rét lắm, bới chúng tôi là những que diêm bé nhỏ nằm
trong vỏ bao mà vẫn cảm thấy rõ từng nhịp run rẩy của cô trong làn gió rét.
Tuyết bám đầy tóc và xếp thành từng búp sau lưng cô bé.
TB:

Đêm giao thừa là thời điểm mọi người sum họp dưới mái ấm gia đình
trong không khí đầm ấm, thiêng liêng ngập tràn hạnh phúc. Lúc này, cửa sổ mọi
nhà đều sáng rực ánh đèn và trong phố sực nức mùi ngỗng quay. Qua khe hở của
bao diêm, chúng tôi thấy cô bé thoáng chút bần thần. Có lẽ những hình ảnh xung
quanh đã làm cho em nhớ lại năm xưa được đón giao thừa cùng bà nội hiền hậu
ở nhà. Nhưng thời gian hạnh phúc của cô bé thật ngắn ngủi. Thần Chết đã đến
và cướp bà em đi mất. Gia sản tiêu tán, gia đình cô bé phải lìa xa ngôi nhà xinh
xắn có dây trường xuân bao quanh để đến chui rúc trong một xó tối tăm. Cô bé
thường xuyên phải nghe những lời mắng nhiếc chửi rủa của người cha có lẽ vì
túng thiếu mà trở nên thô bạo.
Đói! Rét! Cô bé không thể cất bước chân đi tiếp được nữa. Cô ngồi nép


vào một góc tường, giữa hai ngôi nhà để tránh những cơn gió rét như quất vào
da thịt. Cô bé thu đôi chân vào người, nhưng mỗi lúc em càng thấy rét buốt hơn.
Tuy nhiên, cô bé không thể về nhà nếu không bán được ít diêm nào, hay không
ai bố thí cho đồng xu nào để đem về. Bởi nếu về, cha cô sẽ đánh đòn ngay. Thế
nhưng cô bé cũng chẳng muốn về nhà, vì ở nhà thì cũng vần đói, rét như ở ngoài
đường. Hai cha con cô bé sống trên căn gác sát mái nhà, và mặc dầu đã nhét giẻ
rách vào các kẽ hở lớn trên vách, gió vẫn thổi rít vào trong nhà.
Giữa đêm cuối năm buốt giá, cô bé lủi thủi một mình với chiếc giỏ đựng
diêm vẫn còn nguyên. Đôi bàn bàn nhỏ xíu, cứng đơ vì lạnh. Chúng tôi thương
cô bé lắm nhưng không biết phải làm thế nào, vì chúng tôi chỉ là những que
diêm mà thôi. À, mà sao cô bé không dùng chúng tôi để sưởi ấm một chút nhỉ?
Hình như cô bé cũng đang đắn đo, lưỡng lự. Cuối cùng thì cô cũng liều quẹt
diêm vào tường, que diêm – bạn tôi – bén lửa cháy ngay. Ngọn lửa lúc đầu xanh
lam, dẫn dần trắng ra, rực hồng lên quanh que gỗ, sáng chói trông đến vui mắt.
Phạm Thanh Yên – Mẹ của Chu Tùng Lâm & Anh Hiếu
1


Kể sáng tạo truyện “Cô bé bán diêm”

Cô bé hơ đôi tay trên que diêm sáng rực như than hồng. Ngọn lửa soi tỏ
niềm vui sáng ngời trong mắt xanh của cô bé tội nghiệp. Cô tưởng như đang
được ngồi trước một lò sưởi bằng sắt có những hình nổi bằng đồng sáng loáng.
Trong lò, lửa cháy nom đếnh vui mắt và toả ra hơi nóng dịu dàng. Tôi nằm trên
giỏ cạnh cô bé cũng như thấy ấm áp hẳn lên. Cô bé thầm nghĩ: “Chà! Khi tuyết
rơi phủ kín mặt đất, gió bấc thổi hun hút, trong đêm đông rét buốt mà được ngồi
hàng giờ như thế trước một lò sưởi thì khoái biết bao!”
Nhưng cô bé vừa duỗi chân ra thì ngọn lửa vụt tắt. Lò sưởi biến mất. Bạn
tôi đã cháy hết mình và tàn hẳn. Cô bé vẫn ngồi đó, bần thần cả người và chợt
nhớ ra rằng cha cô đã giao cho em đi bán diêm. Đêm nay về nhà thế nào em

cũng bị cha mắng.
Những hình ảnh đẹp đẽ do cô bé tưởng tượng ra khi ngắm nhìn ngọn lửa
của que diêm thứ nhất đã lôi cuốn, thúc giục cô quẹt diêm lần thứ hai. Tôi muốn
được cháy lên cho cô bé được sống tiếp trong mộng tưởng diệu kì, thế nưhng tôi
đã bị rơi ra ngoài rồi! Anh bạn thứ hai của tôi bùng cháy. Trước ánh lửa bập
bùng, bức tường như được biến thành một tấm rèm bằng vải màu. Cô bé nhìn
thấu vào tận trong nhà. Bàn ăn đã dọn, khăn trải bàn trắng tinh, trên bàn toàn đĩa
bằng sứ quý giá và có cả một con ngỗng quay. Và điều kì diệu nhất là cô bé như
thấy ngỗng ta ngảy ra khỏi đĩa rồi mang theo cả dao ăn, nĩa cắm trên lưng tiến
về phía mình.
Một cơn gió ào qua, que diêm phụt tắt, bạn tôi không thể cháy tiếp được
nữa. Trước mắt cô bé lúc này vẫn là bức tường xám xịt và lạnh lẽo. Những ảo
ảnh tươi đẹp chỉ hiện ra trong giây lát, còn cái đói, cái rét vẫn vây bủa, hành hạ
cô bé đáng thương. Thực tế đã thay cho mộng tưởng. Chẳng có bàn ăn thịnh
soạn nào cả mà chỉ có phố xá vắng teo, lạnh buốt, tuyết phủ trắng xoá, gió bấc vi
vu và có mấy người khách qua đường quần áo ấm áp vội vàng đi đến những nơi
hò hẹn, hoàn toàn lãnh đạm với cô bé bán diêm.
Tuy vậy cô bé vẫn không ngừng ao ước. Cô cũng muốn mình có một cây
thông nô-en thật lớn, trang trí lộng lẫy để đón chào năm mới. Cô bé quẹt que
diêm – người bạn thứ ba của tôi. Bỗng nhiên một cây thông giống y như mơ
hiện ra trước mắt cô. Hàng nghìn ngọn nến sáng rực, lấp lánh trên cành lá xanh
tươi. Rất nhiều bức tranh màu sắc rực rỡ như những bức tranh bày trong các tủ
kính cũng hiện ra đẹp tuyệt vời. Cô bé vui sướng đưa đôi tay về phía cây thông
nô-en, nhưng que diêm lại vụt tắt. Tất cả các ngọn nến bay lên, bay lên mãi rồi
biến thành những ngôi sao trên trời…
“Chắc hẳn có ai vừa chết” – cô bé tự nhủ. Vì bà nội của em trước đây
thường nói: “Khi có một vì sao đổi ngôi là có một linh hồn bay lên trời về với
Thượng đế”. Cô bé thấy nhớ người bà hiền hậu yêu thương vô cùng. Bà mất rồi,
nhưng em vẫn muốn được gặp bà biết bao!
Cô bé tiếp tục quẹt diêm vào tường, anh bạn thứ tư của tôi cháy lên và toả

ra xung quanh ánh sáng xanh huyền ảo. Cô bé thấy rõ người bà kính yêu hiên ra
trong ánh lửa lung linh với nụ cười hiền hậu. Cô bé reo lên rồi năn nỉ tha thiết:
- Bà ơi! Bà cho cháu đi theo với! Cháu biết rằng diêm tắt thì bà cũng biến
mất như lò sưởi, ngỗng quay và cây thông nô-en lúc nãy. Cháu xin bà, đừng bỏ
Phạm Thanh Yên – Mẹ của Chu Tùng Lâm & Anh Hiếu
2


Kể sáng tạo truyện “Cô bé bán diêm”

cháu ở đây! Trước kia, khi bà chưa về với Thượng đế chí nhân, bàc háu ta đã
từng hạnh phúc biết bao. Dạo ấy, bà đã từng bảo cháu rằng nếu ngoan ngoãn,
cháu sẽ được gặp bà. Bà ơi! Cháu van bà, bà xin với Thượng đế cho cháu được
về với bà! Chắc Người không từ chối đâu!
Que diêm cháy đến tận đầu ngón tay cô bé, nóng bỏng. Ngọn lửa trên
người anh bạn của tôi đã tắt và ảo ảnh sáng rực trên khuôn mặt cô bé cũng biến
mất.
“Trời ơi! Bà đâu rồi?” – Cô bé cuống quýt nhìn xung quanh, nhưng em
chẳng thấy gì ngoài bóng đen lạnh lẽo. “Hãy thắp sáng tất cả chúng tôi lên đi
cô bé! Chúng tôi sẽ cháy hết mình để cô được gặp bà, được sống trong mộng
tưởng diệu kì!” – Tôi cố quẫy mình trên mặt giỏ giục giã cô bé.
Lần thứ năm, cô bé quẹt diêm. Lần này, cô quẹt tất cả những que diêm
còn lại trong bao như để cố níu giữ bà nội lại. Các anh bạn của tôi bùng cháy,
nối nhau chiếu sáng như ban ngày. Chưa bao giờ cô lại thấy bà mình to lớn và
đẹp lão như thế. Bà nhẹ nhàng cầm lấy tay cô bé rồi hai bà cháu cùng bay vút
lên cao, cao mãi, đến một thế giới không còn đói rét, đau buồn nào đe doạ họ
nữa. Bà cháu cô đã về chầu Thượng đế.
Sáng hôm sau, tuyết vẫn phủ kín mặt đất. Mặt trời lên, trong sáng, chói
chang trên bầu trời xanh nhợt. Mọi người vui vẻ ra khỏi nhà đón mừng năm
mới. Rồi vài người phát hiện ra có một em bé gái đã chết vì đói rét trong đêm

giao thừa. Nhưng điều kì lạ là trong giá rét mà đôi má cô bé vẫn hồng hào và đôi
môi như đang mỉm cười vậy.
Thi thể cô bé ngồi giữa những bao diêm và que diêm cháy. Mọi người bảo
nhau: “Con bé đã đốt hết một bao. Chắc nó muốn sưởi cho ấm…” Một người
trong số họ trông thấy tôi trên nắp giỏ, cầm lên và nói lớn: “Ồ! Nó còn bỏ sót
một que đây này”, rồi ngay lập tức vứt tôi xuống đất. Mọi người thờ ơ bàn tán xì
xào. Tôi xót xa thầm nghĩ: “Sao con người ta lại có thể lãnh đạm, lạnh lùng đến
như vậy nhỉ?..”. Họ làm sao biết được những điều kì diệu mà cô bé đã trông
thấy, nhất là cảnh huy hoàng lúc hai bà cháu bay lên để đón lấy những niềm vui
đầu năm…
KB:

Vâng! Đó chính là câu chuyện về cô chủ nhỏ của tôi – cô bé bán diêm tội
nghiệp trên đất nước Đan Mạch từ thế kỉ XIX. Mọi người ơi, cuộc đời ơi, hãy
yêu thương con trẻ! Hãy dành cho trẻ thơ một cuộc sống bình yên và hạnh phúc!
Hãy biến những mộng tưởng đằng sau ánh lửa diêm chúng tôi thành hiện thực
ngọt ngào! Đó chính là khát khao mà que diêm bé nhỏ tôi muốn gửi gắm tới các
bạn thông qua câu chuyện nhỏ này.

Phạm Thanh Yên – Mẹ của Chu Tùng Lâm & Anh Hiếu
3



×