Tải bản đầy đủ (.doc) (2 trang)

Mấy thầy cô nên đọc để suy nghĩ lỗn này do ai???

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (90.55 KB, 2 trang )

Cô ơi, giả dối vẫn ngang nhiên ở trường...
Cập nhật lúc 24/05/2011 06:31:00 AM (GMT+7)
- Bức thư của em học sinh Phạm Thị Mẫn không chỉ là những sự thật phũ phàng trong
việc giảng dạy và học Văn, mà còn đưa ra câu hỏi nhức nhối trong môi trường sư phạm.
VietNamNet xin giới thiệu tới độc giả phần 2 của bức thư “đặc biệt” này, đăng trên báo Văn nghệ Thái
Nguyên, số 8/2011.

Cô…kính..mến!
(…) Thưa cô, cuộc vận động “Nói không với tiêu cực” liệu có trở thành một khẩu hiệu trống rỗng hay
không, khi đã và đang có quá nhiều điều hoàn toàn không hay chút nào vây lấy chúng em, từ học hành
đến
thi
cử,
từ
tiếp
thu
kiến
thức
đến
sử
dụng
kiến
thức?
Trường học lẽ ra phải là nơi chúng em được học những điều tốt đẹp nhất thì tại đây, sự giả dối vẫn
ngang nhiên diễn ra, không biết bao giờ mới chấm dứt?
Giờ học ầm ầm như cái chợ vẫn được điểm 10 vì thày cô nể nhau. Một số thày cô thực tập lên lớp còn
lúng ta lúng túng, thậm chí dạy sai cả kiến thức, nhưng nghe thày Hiệu trưởng công bố kết quả xếp loại
thì vẫn thấy những thầy cô ấy đạt loại xuất sắc! Hàng ngày thày cô sa sả mắng học trò dốt nát, nhưng
cuối năm vẫn cứ 70% học lực khá giỏi, 90% hạnh kiểm tốt, tốt nghiệp vẫn 100%.
Thày cô luôn dạy chúng em phải trung thực, nhưng trước khi thi tốt nghiệp, thày cô lại dặn phải gây
thiện cảm với giám thị, nếu là bạn trường mình thì phải “giúp Trường học lẽ ra phải là nơi chúng em được


đỡ”, nhưng với trường ngoài thì tuyệt đối không để cho “người học những điều tốt đẹp nhất thì tại đây, sự
ta”
nhìn
bài.
Tại
sao
lại
thế
hả
cô? giả dối vẫn ngang nhiên diễn ra, không biết
bao giờ mới chấm dứt?

Sau ba năm học và thi thoảng trở lại trường, em thấy càng ngày trường mình càng được xây dựng đàng
hoàng, to đẹp. Nhưng em thấy đắng lòng khi cảm nhận được mỗi viên đá lát, mỗi vườn cây đều thấm
đầy mồ hôi, nước mắt.(..) Đóng góp của phụ huynh thì nhiều thế, mà thật lạ lùng - em nói điều này
mong cô đừng cho là em quá chi tiết - đến một cái nhà vệ sinh sạch sẽ một chút cho tụi học trò chúng
em,
nhà
trường
cũng
không

nổi.
Để đến nỗi, cái việc cực chẳng đã là phải đi vệ sinh ở các khu WC không thể bẩn thỉu hơn, đã luôn là
gì?”
Cô lúng túng vài giây rồi từ tốn giải thích: “Việc nào ra việc ấy em ạ, em muốn ủng hộ bao nhiêu cũng
được, còn đây là việc chung của trường, mình không bỏ được”. Cô đã tìm ra “chìa khóa” giải quyết
vấn đề, vừa thỏa mãn ý kiến của học trò, vừa không làm hao hụt phần “quà 20-11” của các thày cô…
(…) Ở lớp 10A6, bạn Tú gan lì nhất, kiên quyết không theo lớp học thêm, thì trong buổi học cuối kì I,
cô giáo chủ nhiệm đã đề nghị gặp riêng và không cần giấu giếm nữa: “Nếu em không theo được phong

trào của lớp thì thôi, gia đình nên cho em chuyển sang lớp khác!”. Bạn ấy ngồi khóc.
Chúng em thương bạn lắm và bảo: Thôi, cần gì, đã thế thì chuyển đi! Nhưng rồi biết chuyển đi đâu hả
cô? Lớp nào cũng thế thôi, cùng một gầm trời này... rồi trường nào cũng vậy! Bạn Tú đành chấp nhận
nộp tiền oan chỉ đến lớp ngồi cho cô điểm danh. Bạn không vào đầu thêm được chữ nào, vì ở nhà đã

anh
trai
học

trường
chuyên
dạy
cho
bạn
rồi!
Có thày cô còn “hướng dẫn” chúng em rằng: “Sau ba năm học dưới mái trường này, các em như bầy
chim đã đủ lông đủ cánh sắp bay xa, chúng ta phải thể hiện niềm biết ơn với các thày cô, biết ơn các


bác bảo vệ, lao công, người phụ trách y tế học đường, thày dạy quân sự, cô dạy hướng nghiệp, các thày
cô trong Ban Giám hiệu...”. Thế là số tiền “biết ơn” đó tăng lên biết bao nhiêu lần để mua thêm mấy
chục
suất
quà!
Chưa kể, lớp nào cũng phải có thêm một thứ gì đó “to to” nữa để “kỉ niệm” nhà trường. Các thày cô đi
đâu cũng khoe: “Học sinh trường mình chu đáo, hiếu nghĩa, có trước có sau!” Các cô chủ nhiệm thì
mát mặt! Chỉ các bạn con nhà nghèo là phải cắn răng mà chịu đựng thôi cô ạ.
Đã có lúc, em đau xót nghĩ đến đề văn mà
Cô của em thì không phải là người tham, em biết rõ như vậy.
cô đã ra cho lớp, tập quán xấu ban đầu là

Nhưng dần dà em nhận thấy, những phẩm chất tốt đẹp mà em
khách qua đường, sau nó ở chung nhà và
đã từng cảm nhận ở cô cũng ngày một hao mòn. Em nhớ hồi
trở thành chủ nhà khó tính… Cô có thấy là
đầu, phát hiện thấy phong bì của phụ huynh khéo léo gài trong
những bài học đó vô tình đã được “ứng
bó hoa, cô đỏ mặt và tìm cách trả lại. Sau rồi tình trạng không
dụng” vào cô rồi không?
thay đổi, không thấy cô trả lại lần nào nữa.
Đã có lúc, em đau xót nghĩ đến đề văn mà cô đã ra cho lớp, tập quán xấu ban đầu là khách qua đường,
sau nó ở chung nhà và trở thành chủ nhà khó tính… Cô có thấy là những bài học đó vô tình đã được
“ứng
dụng”
vào

rồi
không?
(…) Em chưa một lần dám nói “hỗn” với cô, vì em không muốn làm cô buồn. Nhưng nếu không vượt
qua mặc cảm để viết bức thư này, thì em lại vô cùng day dứt. Từ nơi xa xôi, em nhớ cô, nhớ nhà buồn
đến khóc. Em thấy mình có lỗi thật nhiều. Nhưng, dù cô có mắng mỏ, hay không coi là “học trò cũ” đi
nữa, em vẫn mãi mong muốn được là đứa con bé bỏng của cô, là công dân có trách nhiệm của nước
Việt. Cô sẽ không bao giờ phải ân hận vì đã sinh ra em lần thứ hai.
Và em mong, một ngày nào đó về thăm trường, em sẽ được cô trìu mến nắm tay và bảo với em rằng:
“Cô hiểu em. Cô chia sẻ với em. Cô sẽ cố gắng để những điều làm em phải dằn vặt sẽ không còn tồn
tại
trên
đời
này
nữa!”.
Mãi là trò nhỏ của thày cô.




×