Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (73.09 KB, 2 trang )
Hãy viết một bài văn về tình mẫu tử
December 2, 2014 - Category: Văn mẫu lớp 8, Văn mẫu THCS - Author: admin
Đề bài: Hãy viết một bài văn về tình mẫu tử.
Bài làm
Chưa bây giờ tôi thấy lòng mình nặng trĩu như lúc này. Bởi tôi vừa vô tình nghe được câu chuyện
bà kể cho bác tôi ở quê lên chơi. Nhân vật chính không ai xa lạ, đó là một người đàn bà đã bỏ rơi
tôi.
Có nên tin hay không cái sự thật phũ phàng ấy? Tôi nên tin bà hay tin câu chuyện tôi vừa nghe
thấy? Những câu hỏi ngờ vực liên tục xuất hiện trong đầu tôi. Trước đây, bà đã kể với tôi rằng tôi
không có bố, còn mẹ tôi đã mất sau khi sinh tôi ở bệnh viện vì mẹ bị mất quá nhiều máu. Bác sĩ đã
rất cố gắng để cứu được tôi nhưng mẹ thì không thể. Tôi đã từng nghĩ, từng khóc và trách mình
nhiều lắm bởi nếu không sinh ra tôi trên cuộc đời này thì mẹ sẽ không ra đi như vậy. Tôi đau lòng và
ôm nỗi hận ấy suốt hơn chục năm qua.
Nhưng đến giờ, sau khi nghe xong câu chuyện ấy, tôi sẽ phải nghĩ sao về con người mà tôi đã từng
gọi là mẹ? Sự thật rằng không phải bà ấy đã mất sau khi sinh tôi mà bà ấy đã bỏ rơi tôi vì cảm thấy
xấu hổ khi tôi là kết quả của một mối quan hệ không rõ ràng. Bà ngoại tôi kể, hồi còn trẻ bà ấy xinh
lắm lại rất khéo léo, vậy nên được rất nhiều đại gia theo đuổi. Bà ấy đã phải lòng một người đàn ông
trên phố huyện và không may đã mang thai tôi. Lúc đầu bà ấy định bỏ tôi vì không được gia đình
người đàn ông kia chấp nhận. Qua lời kể của bà thì ông ta cũng nghĩ là bà ấy bỏ cái thai trong bụng
đi nên cũng không đoái hoài gì. Rồi gia đình ông ta cũng chuyển đến sống ở một tỉnh khác. Người
đàn bà ấy đã bỏ nhà đi sống chui sống lủi vì một mặt không nỡ bỏ đi đứa con của mình, mặt khác
lại sợ miệng lưỡi thiên hạ, và bà ta quyết định sinh đứa con ấy ra ở một ngôi chùa trên đỉnh núi.
Qua lời bà kể thì người đàn bà đó đã nhờ các sơ nhắn cho bà ngoại đến đưa đứa bé về, đứa bé đó
chính là tôi bây giờ. Còn người đàn bà đó thì đã bỏ đi rất xa, các sơ cũng không biết đi đâu. Chỉ biết
rằng trước khi đi, người đó đã nhờ các sơ chuyển cho bà một cái vòng và dặn bà đeo vào tay tôi.
Chiếc vòng đó, giờ tôi không đeo vừa nữa nhưng lúc nào tôi cũng mang bên mình bởi tôi nghĩ nó là
kỷ vật của mẹ để lại cho tôi. Tôi nghẹn lòng khi nghĩ về quá khứ. Tôi không thể lý giải được tại sao
người đàn bà ấy lại bỏ rơi tôi? Vì xấu hổ với hàng xóm hay vì không đủ tự tin đối diện với chính
mình?. Người mẹ tôi đã từng cảm thấy có lỗi thì giờ tôi lại thấy hận bà ấy vì đã có lỗi với tôi. Giá
như bà ấy đừng sinh tôi ra trên cuộc đời này để rồi tôi phải một mình đối diện với tất cả và bà ấy