Tải bản đầy đủ (.docx) (3 trang)

Phân tích đoạn thơ trong bài thơ nhớ rừng của thế lữ

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (99.82 KB, 3 trang )

Phân tích đoạn thơ trong bài thơ Nhớ Rừng
của Thế Lữ
Tháng Hai 4, 2015 - Category: Lớp 8 - Author: admin

Phan tich bai tho Nho Rung cua The Lu – Đề bài: Anh chị hãy viết bài thơ Phân tích đoạn thơ
trong Nhớ Rừng của Thế Lữ trích bài thơ Nhớ Rừng lớp 8.
Nhắc đến Thế Lữ là người ta nhớ đến Nhớ Rừng ,môôt bài thơ đầy ý nghĩa. Nhớ rừng gợi tả lên nỗi
u uất chán nản của môôt con hổ bị sa cơ ,phải ngang bày với lũ gấu “ dở hơi”. Lời nói ,nỗi nhớ của
con hổ hay chính là của nhà thơ Thế Lữ. Bao trùm cả bài thơ là cả môôt nỗi nhớ lớn nhưng đoạn thơ
thể hiêôn nỗi nhớ rõ nhất là đoạn:
“Nào đâu những đêm vàng bên bờ suối
Ta say mồi đứng uống ánh trăng tan
Đâu những ngày mưa chuyển bốn phương ngàn
Ta lăông ngắm giang sơn ta đổi mới
Đâu những bình minh cây xanh nắng gọi
Tiếng chim ca giấc ngủ ta tưng bừng
Đâu những chiều lênh láng máu sau rừng
Ta đợi chết mảnh măôt trời gay gắt
Than ôi thời oanh liêôt nay còn đâu.”
Nhớ rừng được in trong tâôp mấy vần thơ ,bài thơ mang nhiều hàm ý ,hình ảnh tráng lêô ,nhịp điêôu du
dương hào hùng. Nhà thơ mượn lời con hổ để nói về chính mình ,những hình ảnh sự viêôc đều là
những gì mà nó đã trải qua. Nhưng hiêôn tại phũ phàng khi ngày tháng với nó bây giờ chỉ là “ găôm
môôt nỗi căm hờn trong cũi sắt – Ta nằm dài trông ngày tháng dần trôi” và chịu “ ngang bầy với bọn
gấu dở hơi”. Cuôôc sống ấy càng làm cho nó nhớ đến nhà ,đến nơi nó từng là duy nhất và tất cả mà
không môôt loài vâôt nào là không sợ nó. Đoạn thơ này miêu tả cuôôc sống của con hổ khi chưa bị sa
cơ.


Hai câu thơ đầu thể hiêôn nỗi nhớ khôn nguôi của con hổ về đêm trăng sau khi nó đã ăn uống no nê:
“ Nào đâu những đêm vàng bên bờ suối
Ta say mồi đứng uống ánh trăng tan”


Hình ảnh tuyêôt đẹp với bờ suối và ánh trăng vàng huyền ảo lấp lánh trên suối. Hai từ “ nào đâu” thể
hiêôn sự nuối tiếc hay cũng chính là nỗ nhớ da diết về quê hương của hổ. “ đêm vàng” gợi lên môôt
hình ảnh tráng lêô mà nên thơ bình yên đến kì lạ. Hóa ra vị chúa sơn lâm của ta cũng có những phút
giây êm đềm như thế. Đêm vàng kia là vàng của ánh trăng hay là những đêm huy hoàng của hổ.
Trong khung cảnh tráng lêô đẹp đẽ ấy hổ đang trong tình trạng “ say mồi”. Hình ảnh “ đứng uống ánh
trăng tan” thâôt đẹp. Ánh trăng kia chiếu trên dòng suối lơ đễnh mà mơ màng ,giữa không gian u
mịch của rừng già nó hiêôn lên lung linh huyền ảo. Vị chúa sơn lâm say mồi đã uống tan ánh trăng
trên dòng suối. Phải chăng ánh trăng quá đẹp và quá quen thuôôc khiến cho con hổ không thoi nhớ
đến.
Tiếp đến hai câu thơ sau là nỗi nhớ của hổ về nhừng ngày mưa trên khắp rừng già sâu thẳm:
“ Đâu những ngày mưa chuyển bốn phương ngàn
Ta lăông ngắm giang sơn ta đổi mới”
Hết những đêm vàng thì đến những ngày mưa. Từ “ đâu” lại môôt lần nữa được cất lên thể hiêôn nỗi
nhớ cào xé của con hổ. Qua những hình ảnh đẹp nay ta tưởng như trong làn mưa xối xả ấy vị chua
sơn lâm của ta đang đứng lăông im nhìn giang sơn của mình. Đó phải chăng cũng là mọt hình ảnh
đẹp trong đoạn thơ hay cũng chính là nỗi nhớ của con hổ? Mưa đến mang lại màu xanh cho cay
rừng của chúa sơn lâm ,tiếng mưa réo rắt vui tươi và mạnh mẽ như tiếng gầm mưng vui của hổ.
Thực tại u uất chán nản khiến nó nhớ về bình minh sau môôt giấc ngủ dài:


“ Đâu những bình minh cây xanh nắng gọi
Tiếng chim ca giấc ngủ ta tưng bừng”
nắng bình minh len qua từng kẽ lá của cây làm cho cây xanh đẹp hẳn lên. Cái ánh nắng bình minh
nhẹ nhàng ấm áp đó đã đánh thức vị chúa sơn lâm dâôy sau giấc ngủ dài. Không những thế ánh
nắng ấm áp ấy làm cho nó thức dâôy với cảm giác vui vẻ hơn. Ánh sáng chưa đủ còn cả âm thanh
nữa ,đó là tiếng của những chú chim nhỏ hót đón chào bình minh lên. Cũng vì thế cho nên giấc ngủ
của con hổ khi thức dâôy trở nên tưng bừng biết bao nhiêu.
Đêm vàng trôi qua ,ngày mưa kéo đến rồi bình minh nắng gọi và đến hoàng hôn rực màu máu:
“ Đâu những chiều lênh láng máu sau rừng
Ta đợi chết mảnh măôt trời gay gắt”

Hai câu thơ như kể về môôt cuôôc đi săn kết thúc ,hổ đi tìm nguồn thức ăn cho mình vào mỗi buổi
chiều. Đó là những chuyến đi săn đầy vất vả ,máu lênh láng là thành quả mà nó đạt được cũng như
thể hiêôn sức mạnh mà nó có. Câu thơ “ Ta đợi chết mảnh măôt trời gay gắt” thâôt đẹp nó gợi lên hình
ảnh sau buổi chiều đi săn của hổ ,nó đợi măôt trời đỏ gắt kia lăôn xuống để trở về với tổ ấm của nó.
Điêôp từ đâu qua các câu thơ được điêôp đi điêôp lại như thể hiêôn nỗi nhớ của hổ. Nỗi nhớ càng da
diết bao nhiêu nó càng chán ghét hiêôn thực giả dối bấy nhiêu. Và đăôc biêôt là nó thấy tự hào về cảnh
non nước hùng vĩ của rừng già cua nó. Đối với nó mà nói dù nơi nó đang ở có sử sang trang hoàng
đến đâu hì cũng không thể sánh kịp rừng già của nó. Tất cả những nỗi nhớ ấy được con hổ cất lên
thành môôt tiếng gầm gào than thở:
“ than ôi thời oanh liêôt nay còn đâu”.
Tiếng than thở ấy như vọng về rừng già sau thẳm của nó ,tiếng than hay tiếng gọi của hổ về quê
hương nơi ở của mình.
Như vâôy có thể thấy đoạn trích đã thể hiêôn được hết cuôôc sống hằng ngày và nỗi nhớ da diết của
hổ. Sự uất hâôn ,chán ghét thực tại giả tạo làm cho nó càng thêm nhớ về nơi ở của nó. Nó khinh
những cái nhân tạo quanh nó ,tuy bị sa cơ nhưng nó vẫn luôn hướng về côôi nguồn nơi ở của nó.
Đoạn thơ kết thúc bằng môôt tiếng thở dài ngao ngán vọng vào không gian



×