Tải bản đầy đủ (.doc) (37 trang)

Truyện cổ tích tập 1

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (242.06 KB, 37 trang )

HÃY G Ọ
I NG ƯỜ
I Đ
Ó LÀ "M Ẹ
"
Có m ộ
t đứ
a bé s ắ
p chào đờ
i . Nó bèn h ỏ
i Th ượ
n g Đế
:
– H ọ nói ngày mai Ng ườ
i s ẽđư
a con xu ố
ng tr ầ
n gian, nh ư
ng làm sao con s ố
ng n ổ
i ởđ
ó
khi mà con quá nh ỏ bé và b ấ
t lự
c nh ư th ế này?
Th ượ
n g Đế đá p:
– Trong s ố nh ữ
ng thiên th ầ
n, ta đ
ã ch ọ


n cho con m ộ
t ng ườ
i . Thiên th ầ
n củ
a con s ẽđợ
i
con và s ă
n sóc con chu đ
á o.
Đứa bé l ạ
i nài nì:
– Nh ư
ng này con không ph ả
i làm vi ệ
c gì ngoài ca hát và vui c ườ
i hạ
nh phúc ch ứ
?
Th ượ
n g Đế đá p:
– Thiên th ầ
n củ
a con s ẽ hát cho con nghe và c ũ
ng s ẽ t ươ
i c ườ
i vớ
i con m ỗ
i ngày. Con
s ẽc ả
m nh ậ

n đượ
c tình th ươ
ng củ
a ng ườ
i dành cho con và con s ẽ th ấ
y rấ
t hạ
nh phúc.
Đứa bé l ạ
i h ỏi:
– Và làm sao con có th ể hi ể
u đượ
c khi h ọ nói chuy ệ
n vớ
i con b ằ
ng m ộ
t ngôn ng ữ mà
con ch ư
a h ề bi ế
t đế
n?
Th ượ
n g Đế tr ả l ời:
– Thiên th ầ
n củ
a con s ẽ nói v ớ
i con b ằ
ng nh ữ
ng ngôn t ừ nh ẹ nhàng và đẹ
p đẽ nh ấ

t mà
con ch ư
a từ
ng đượ
c nghe, đồ
n g th ời v ới s ự nh ẫ
n nạ
i và c ẩ
n tr ọ
ng, thiên th ầ
n củ
a con
s ẽd ạ
y con bi ế
t nói.
– Con nghe nói ch ố
n tr ầ
n gian l ắ
m k ẻx ấ
u xa. Ai s ẽ b ả
o v ệ con?
– Thiên th ầ
n củ
a con s ẽ h ộ trì con ngay c ả khi đề
i u đ
ó đ
e dọ
a đế
n tính m ạ
ng c ủ

a ng ườ
i.
– Nh ư
ng con s ẽ r ấ
t bu ồ
n vì không còn đượ
c nhìn th ấ
y Ngài n ữ
a.
– Thiên th ầ
n củ
a con s ẽ luôn nói v ới con v ề Ta, và d ạ
y con cách th ứ
c quay v ề v ớ
i Ta dù
rằ
ng Ta luôn c ậ
n k ề con.

Vào giây phút đó, ở n ơi thiên đườ
n g ngâp tràn an l ạ
c nh ư
ng ng ườ
i ta v ẫ
n có th ể nghe
th ấ
y nh ữ
ng ti ế
ng g ọ
i vang v ọ

ng t ừ cõi th ế
, và đứ
a bé v ộ
i vàng h ỏ
i Th ượ
n g Đế
:
– Th ư
a Ngài, n ế
u con ph ả
i đ
i ngay bây gi ờ, xin hãy cho con bi ế
t tên thiên th ầ
n h ộm ạ
ng
củ
a con.
– Tên c ủ
a ng ườ
i không quan tr ọ
ng, con ch ỉ đơ
n gi ả
n gọ
i ng ườ
i là “M ẹ
”.
CỔ TICH
́ NG ƯƠ
̀I CHA
Khi ông Tr ời b ắ

t đầ
u tạ
o ra ngu ời cha đầ
u tiên trên th ế gian, ngài chu ẩ
n bị s ẵ
n mộ
t cái
khung th ậ
t cao. M ộ
t n ữ th ầ
n đ
i ngang qua ghé m ắ
t coi và th ắ
c mắ
c:
“Th ư
a ngài, t ạ
i sao ng ươ
̀i cha l ạ
i cao đế
n nh ư v ậ
y? N ế
u ông ta đi ch ơi bi v ới tr ẻ con thì
ph ả
i qu ỳ g ố
i, n ế
u ông ấy mu ố
n hôn nh ữ
ng đứ
a con mình l ạ

i ph ả
i cúi ngu ờ
i. Th ậ
t bấ
t
ti ện!”.
Tr ời tr ầ
m ngâm m ộ
t chút r ồ
i gậ
t gù:
“Ng ươ
i nói có lý. Th ế nh ư
ng n ế
u ta để cho ngu ờ
i cha ch ỉ cao b ằ
ng nh ữ
ng đứ
a con, thì l ũ
tr ẻ s ẽ bi ế
t lấ
y ai làm t ầ
m cao mà v ươ
n t ới?”.
Th ấ
y Tr ời n ặ
n đô i bàn tay ngu ờ
i cha to và thô ráp, v ị n ữ th ầ
n lạ
i lắ

c đầ
u bu ồ
n rầ
u:
“Ngài có bi ế
t đang làm gì không? Nh ữ
ng bàn tay to l ớ
n th ườ
ng vụ
ng v ề
. Vớ
i đ
ô i bàn tay
ấy, ngu ời cha ch ậ
t vậ
t lắ
m m ới có th ể g ă
m kim b ă
ng đ
ó ng tã, cài nút áo cho con trai,
TRUYỆN CỔ TÍCH

1


thắt chiếc nơ hồng cho con gái. Bàn tay ấy không đủ khéo léo để lấy nh ững mảnh dằm
nằm sâu trong da thịt mềm mại của trẻ”.
Ông Trời mỉm cuời đáp:
“Nhưng đôi bàn tay to lớn vững chãi đó sẽ dìu dắt bọn trẻ qua mọi sóng gió, cho t ới lúc
chúng trưởng thành”.

Vị nữ thần đứng bên cạnh nhìn Trời nặn nguời cha với một đôi vai rộng, lực luỡng.
“Tại sao ngài phí thế?”, nữ thần thắc mắc.
“Thế người cha sẽ đặt con ngồi đâu khi phải đưa nó đi xa? Lấy chỗ đâu cho đứa con
ngủ gật gối đầu, khi đi xem xiếc về khuya?”.
“Quan trọng hơn, đôi vai đó sẽ gánh vác cả gia đình”, ông Tr ời đáp.
Ông Trời thức trắng đêm để nặn cho xong nguời cha đầu tiên. Ngài cho tạo vật m ới ít
nói, nhưng mỗi lời phát ra là một lời quyết đoán. Tuy đôi mắt của ngu ời cha nhìn thấu
mọi việc trên đời, nhưng lại bình tĩnh và bao dung.
Cuối cùng khi đã gần như hoàn tất công việc, Trời thêm vào khóe mắt ngu ời cha vài giọt
nuớc mắt. Nhưng sau một thoáng tư lự, Ngài lại chùi chúng đi. Thành ra ng ười đời sau
không mấy khi thấy được những giọt lệ hiếm hoi của ngu ời cha, mà chỉ có thể cảm và
đoán được rằng ông ta đang khóc. Xong việc, ông Trời quay lại nói với nữ thần: “Ng ươi
thấy đó, người cha cũng đáng yêu như nguời mẹ mà ta đã dồn bao công sức để tạo ra.”
GIA ĐÌNH N ƠI ĐONG ĐẦY TÌNH YÊU TH ƯƠNG
Gia đình nghèo kia có 3 người: Bố – Mẹ – và Con trai. Họ sống âm thầm và bình lặng
trong một thôn làng hẻo lánh, người Bố lo đi làm thuê để kiếm c ơm gạo nuôi gia đình,
người mẹ lo việc bếp núc, trồng mấy luống rau, và chăm sóc đứa con nhỏ – báu vật lớn
nhất của gia đình.
Một buổi trưa hè nắng nóng, người mẹ trên đường từ chợ về nhà ch ợt nhặt được một
trái cam ai đó đánh rơi bên đường, cơn khát và mệt nhọc d ường nh ư tiêu tan; khi bà
nghĩ đến miếng cam ngọt lịm và mọng nước từ … Nhưng nghĩ đến đứa con ngoan
ngoãn chẳng mấy khi được ăn hoa trái thơm ngon, bà liền lau sạch trái cam và cất vào
túi.
Bước chân vào nhà, bà gọi:
– Con trai ngoan của mẹ, nhìn xem mẹ cho con gì đây này! Đang học bài, cậu bé ng ước
đôi mắt trong veo nhìn trái cam như một báu vật:
– Ôi, mẹ mua cho con ạ? Trái cam ngon quá, con cám ơn mẹ. Ng ười mẹ cảm động:
– Con học bài ngoan, mẹ đi nấu c ơm nhé. Vừa làm công việc bếp núc, ng ười mẹ v ừa
thầm cảm ơn ai đó đã vô tình đánh rớt trái cam để bà được tận hưởng niềm vui sướng
hạnh phúc khi đã biết nhịn cơn khát và dành phần trái cam ngon ngọt cho con mình.


TRUYỆN CỔ TÍCH

2


Còn cậu bé, vừa hít hà hương thơm dịu dịu, vừa ngắm nghía màu sắc vàng t ươi của trái
cam, cậu nghĩ: Mẹ thương mình biết bao khi mua trái cam ngon ngọt d ường này, mình
phải ngoan ngoãn vâng lời mẹ. Chợt nghĩ đến Bố gi ờ này đang vất vả làm việc, cậu
ngập ngừng đôi chút rồi nhẹ nhàng xé tờ giấy đôi trắng tinh trong tập v ở, cậu vụng về
nét bút: “Bố ơi, con yêu Bố lắm, chắc Bố đang làm việc mệt lắm phải không Bố, Bố ăn
trái cam này cho đỡ mệt Bố nhá.”
Viết xong cậu mở trang giấy, gói trái cam rồi rón rén đặt ở góc tủ, n ơi mỗi khi đi làm về
Bố sẽ cởi áo khoác và cất mũ tại đó.
Chiểu tối dần, người đàn ông cố dấu sự mệt nhọc khi bước chân vào ngôi nhà ấm áp
của mình, cởi áo khoác ngoài, đặt mũ xuống, bỗng tay anh chạm phải một vật gì tròn
tròn được gói trong tờ giấy vở.
Mắt ông nhòa lệ khi đọc những nét chữ ngây thơ của cậu bé, ông hôn cả mảnh giấy và
trái cam xinh xắn như muốn cảm ơn đứa con yêu quý.
Nhìn xuống bếp, thấy vợ đang lúi húi công việc, ông thấy thương ng ười phụ n ữ nhỏ bé,
suốt ngày bận rộn để chăm sóc cho hai bố con mà không bao gi ờ phàn nàn kêu ca, ông
cảm thấy mình mang ơn nàng biết bao.
Nhẹ nhàng đến bên cạnh và choàng tay ôm nàng, ông ghé tai nói nhỏ: Cám ơn em, cha
con anh cám ơn em, anh cho em này. Và ông đưa trái cam cho nàng. Ng ười v ợ bật
khóc khi nhận ra đây chính là trái cam mình đã đưa cho cậu con trai…
Họ không biết đằng sau cánh cửa có đôi mắt trong sáng và nụ cười thật hạnh phúc khi
cậu bé thấy bố mẹ đang ôm nhau với trái cam của mình trên tay. Trái cam tròn nên lăn
qua lăn lại – Tình yêu nồng nàn nên rực rỡ sắc màu . Yêu th ương tràn đầy nên cho đi thì
lại được nhận lãnh. Nếu gia đình nào cha mẹ con cái cũng biết quan tâm và yêu th ương
nhau thì hạnh phúc biết bao.

NHỮNG B ỨC ẢNH KHI ẾN NG ƯỜi M Ẹ NÀO CŨNG MU ỐN CÓ M ỘT CÔ CON GÁI
"Có một cô con gái tức là trong lúc con trai sẽ mải mê ch ơi đá banh v ới bố thì con gái sẽ
chụm đầu xem phim hoặc các chương trình gì đó cùng sở thích v ới mẹ.
Có một cô con gái tức là mẹ sẽ có người cùng làm những việc nhẹ nhàng, tao nhã nh ư
nấu nướng, dọn dẹp, trang trí nhà cửa.
Có một cô con gái tức là mẹ sẽ có người cùng nhau tâm s ự, góp ý tân trang, để luôn
đẹp trong mắt mọi người.
Có một cô con gái, tức là sẽ có lúc mẹ và con hãnh diện bước ra đường trong một bộ đồ
đôi và ai cũng nhìn theo với ánh mắt trìu mến."
CẬU BÉ VÀ CÂY TÁO
Ngày xửa ngày xưa có một cây táo rất to. Một cậu bé rất thích đến ch ơi v ới cây táo hàng
TRUYỆN CỔ TÍCH

3


ngày. Cậu bé rất yêu cây táo và cây táo cũng yêu cậu bé rất nhiều.
Thời gian trôi qua…
Cậu bé lớn lên và không còn đến chơi với cây táo nữa.
Một hôm cậu bé quay lại chỗ cây táo, trông cậu rất buồn.
Cây táo nói: “Hãy lại đây chơi với tôi!”
nhưng cậu bé trả lời: “Bây giờ tôi không còn là một đứa trẻ n ữa, tôi không muốn ch ơi
quanh mấy cái cây nữa. Tôi muốn có đồ chơi. Tôi cần tiền để mua đồ chơi.”
“Xin lỗi vì tôi không có tiền… nhưng cậu có thể hái nh ững trái táo của tôi và đem bán.”
Cậu bé nghe thế liền hái hết táo một cách vui vẻ và không quay lại chỗ cái cây n ữa.
Cây cảm thấy rất buồn.
Đến một ngày, cái cây lại thấy cậu bé quay lại.
Lúc này cậu đã trở thành một chàng trai và đã lập gia đình.
Cái cây lại bảo: “Lại đây chơi với tôi!”
Chàng trai trả lời: “Tôi không có th ời gian. Tôi phải làm việc để nuôi gia đình mình.

Chúng tôi cần một chỗ để trú thân. Anh có thể giúp tôi không?”
Cây táo trả lời: “Xin lỗi, tôi không có nhà nh ưng cậu có thể cắt nh ững cành cây của tôi
để về làm nhà.”
Chàng trai làm theo lời cây táo bảo và cũng không quay lại n ữa kể t ừ hôm đó.
Cây táo hết sức cô đơn và buồn tủi.
Rất lâu sau, một ngày mùa hè, cậu bé lại quay lại, lúc này đã th ực s ự là
một người đàn ông trung niên.
Nhìn thấy cậu bé của mình, cái cây hết sức phấn khởi.
Nó lại nói: “Lại đây chơi với tôi!”
Người đàn ông trả lời: “Tôi đang già đi và cảm thấy rất buồn chán.
Tôi muốn có một chiếc thuyền để đi khắp nơi. Anh có thể cho tôi một cái không?”
“Hãy dùng thân tôi mà làm thuyền, cậu có thể đi thật xa và cảm thấy thật hạnh phúc,” cái
cây nói.
Người đàn ông liền chặt cây táo, đóng cho mình một cái thuyền và đi thật xa, thật lâu
không quay về.
Một hôm, nhìn thấy cậu bé quay về, lúc này đã là một ông lão, cái cây liền bảo: “Xin lỗi
nhưng tôi chẳng còn gì để cho cậu nữa đâu. Không còn táo n ữa…”.
“Tôi cũng không còn răng để ăn nữa,” ông lão nói.
“Tôi không còn thân cây để cho cậu trèo lên n ữa. Cái duy nhất tôi còn lại là bộ rễ đang
chết dần của mình,” cái cây nói trong nước mắt nghẹn ngào.
Cậu bé trả lời: “Bây giờ tôi cũng không cần nhiều n ữa, tôi chỉ cần một chỗ để nghỉ ng ơi
thôi. Sau những năm qua tôi đã mệt mỏi lắm rồi.”
Nghe thấy vậy cây táo liền nói: “Rễ của một cái cây già nua là một chỗ nghỉ ng ơi rất lý
tưởng cho cậu. Hãy lại gần và ngồi lên đây.”
Ông lão làm theo lời của cây táo.
Cái cây cảm thấy vui sướng hơn bao giờ hết, nó n ở một nụ cười có lẫn cả nh ững giọt
nước mắt sung sướng.

TRUYỆN CỔ TÍCH


4


Đây là câu chuyện dành cho tất cả mọi người.
Cái cây chính là bố mẹ của chúng ta.
Khi còn nhỏ, chúng ta rất thích chơi với Bố và Mẹ…
Còn khi lớn lên, chúng ta rời xa họ… và chỉ quay về khi gặp chuyện buồn.
Cho dù như thế nào thì bố mẹ ta vẫn ở đó, sẵn sàng cho chúng ta tất cả nh ững gì họ có
để mong chúng ta được hạnh phúc.
Khi đọc câu chuyện này bạn có thể nghĩ rằng câu bé đã đối xử thật tệ với cái cây nh ưng
trên thực tế đó chính lại là cách bạn đang đối xử với bố mẹ mình.
Hãy yêu thương cha mẹ, cho dù họ đang ở đâu đi chăng nữa.
BẠN GÀ BẠN VỊT GIÚP NHAU
Gà con và Vịt con rủ nhau đi chơi, đi t ới bờ ao. Vịt con nói v ới gà con rằng:
- Bạn Gà ơi, bạn không biết bơi, để tôi giúp bạn qua ao nhé!
Thế là Gà con trèo lên lưng Vịt con để Vịt con cõng sang b ờ bên kia.
Lên tới bờ, Vịt con đang đi lạch bạch bỗng bị ngã xuống hố sâu, không lên được. Gà
con vội nói:
- Bạn Vịt con ơi! Bạn đừng sợ nhé! Mình sẽ giúp bạn.
Nói xong, Gà con quay đi tìm lá sen h ứng n ước t ừ ao mang đổ vào hố sâu n ơi Vịt con bị
ngã, Gà con chạy đi chạy lại nhiều lần lấy nước và nước trong hố cao dần lên v ừa đủ để
Vịt con bơi ra ngoài.
Sau đó hai người bạn vui vẻ cầm tay nhau vừa ca hát vừa đi về nhà.
{ con yêu nhớ phải biết giúp đỡ bạn bè nhé. Rồi bạn bè sẽ giúp đỡ lại con ♥}
GÀ TRỐNG CHOAI VÀ HẠT ĐẬU
Ngày xửa ngày xưa có một chàng gà Trống choai và một chị gà Mái Ghẹ. Trống Choai
lúc nào cũng vội vội vàng vàng, gà Mái nhẹ nhàng bảo:
- Trống Choai, đi đâu mà vội! Trống Choai, đi đâu mà vội!
Một lần, Trống Choai mổ được ít hạt đậu, nhưng nuốt vội quá nên bị hóc. Hạt đậu mắc
cứng trong cổ họng khiến Trống Choai không th ở được, không nghe được gì hết, c ứ

nằm im như chết. Gà Mái hết hồn chạy vội đi tìm bà chủ kêu toáng lên:
- Bà chủ ơi, bà cho tôi xin tí bơ để xoa cổ cho Gà Trống, nó bị hóc một hạt đậu rồi.
Bà chủ liền bảo:
- Gà hãy chạy đi tìm Bò mẹ xin một ít sữa, để ta chưng lên thành b ơ.
Gà Mái vội tìm đến Bò mẹ:
- Bò mẹ ơi, hãy cho tôi ít sữa để bà chủ ch ưng lên thành b ơ. B ơ ấy tôi đem xoa chổ gà
Trống. Nó bị hóc hạt đậu rồi.
- Gà chạy nhanh đi tìm ông chủ, bảo ông ấy cho tôi ăn bó cỏ đã! - Bò mẹ nói.
TRUYỆN CỔ TÍCH

5


Ảnh minh họa: Getty Images
Gà Mái lại hớt hải đi tìm ông chủ:
- Ông chủ ơi, ông chủ! Ông đem cho Bò mẹ bó cỏ tươi, Bò sẽ cho tôi ít s ữa để bà chủ
chưng lên thành bơ. Bơ ấy tôi đem xoa cổ cho gà Trống. Nó bị hóc hạt đậu rồi.
- Gà chạy nhanh đến bác thợ rèn, bảo ông ấy đưa cho cái liềm cắt cỏ! – Ông chủ bảo
thế.
Gà Mái lại ba chân bốn cẳng chạy đến bác thợ rèn:
- Bác thợ rèn ơi, bác cho ông chủ tôi mượn cái liềm để ông chủ để ông chủ tôi cắt cỏ
cho bò ăn. Bò sẽ cho tôi ít sữa để bà chủ chưng lên thành b ơ. B ơ ấy tôi đem xoa cổ gà
Trống. Nó bị hóc một hạt đậu rồi.
Bác thợ rèn chạy ngay vào nhà lấy liềm cho gà mượn. Gà chạy nh ư bay về nhà đưa
liềm cho ông chủ. Ông chủ cắt ngay bó cỏ tươi cho Bò ăn. Bò cho một cốc s ữa. Gà cõng
cốc sữa trên lưng chạy lên nhà đưa cho bà chủ. Bà chủ chưng ngay cốc s ữa thành
miếng bơ đưa cho chị gà. Chị gà mang ngay miếng bơ cho vào miệng gà Trống. Thế là
miếng bơ cùng với hạt đậu trôi tuột xuống cổ. Chú Trống Choai tỉnh ngay, bật dậy cất
giọng gáy vang: “Ò, ó, o, o… !”.
MÈO CON VÀ QUYỂN SÁCH

Mèo con ngồi bên một hốc cây, trên tay chú là quyển sách tập tô rất m ới, rất đẹp. Mèo
con ngắm nghía một lúc rồi “soạt! soạt!”, chú ta xé quyển sách.
Thấy vậy, bác Gà trống đang kiếm mồi gần đó liền hỏi:
- Cháu làm gì thế?
- Dạ cháu xé sách để gấp đồ chơi đấy ạ! – Mèo con trả lời.
Rồi Mèo con hớn hở ngắm những con vật vừa gấp của mình. Còn bác Gà Trống thì
nghiêm mặt nhắc:
- Vậy là chú đã làm hỏng quyển sách rồi đó! Phải biết giữ gìn sách vở chứ!
Mèo con cầm đồ chơi chạy đi. Vừa đi chú ta vừa lẩm bẩm: "Có thế mà bác Gà Trống
cũng mắng. Mình xé quyển sách thì có gì ghê g ớm đâu?”. Bác Gà Trống nghe thấy
những lời đó liền nói với theo: "Đúng là một chú Mèo không biết nghe l ời, h ư quá!”.
Tối hôm đó, nằm trên giường. Mèo Con c ứ thắc mắc mãi: “Mình chẳng làm điều gì xấu
cả. Vì sao bác Gà Trống lại bảo mình hư nhỉ?”. Rồi chú ngủ thiếp đi. Trong giấc m ơ.
Mèo con thấy những bức tranh và chữ cái quen thuộc của quyển sách hiện ra. Ai cũng
trách móc chú và bảo lần sau không làm bạn với chú n ữa.
Tỉnh dậy, Mèo Con vội tìm những mảnh giấy rách đem dán lại. Chú đưa cho bác Gà
Trống xem:
- Bác Gà Trống ơi! Cháu đã dán lại quyển sách rồi này!
Bác Gà Trống nhìn quyển sách tỏ vẻ rất ngạc nhiên rồi lắc đầu chán nản. Thì ra Mèo
Con đã dán nhầm lung tung, trang nọ lẫn trang kia, mảnh nọ chồng lên mảnh kia. Rồi
bác Gà Trống chậm rãi bảo:

TRUYỆN CỔ TÍCH

6


- Sách vở là người là bạn tốt, luôn mang đến cho chúng ta nhiều điều bổ ích. Nếu l ỡ tay
làm rách thì chớ có dán lại ẩu như thế này nhé!
Mèo Con ngượng nghịu nhìn bác Gà Trống khẽ nói:

- Vâng ạ! Cháu hiểu rồi ạ!
Từ đó, Mèo Con không xé sách nữa mà học xong, chú lại cất đi cẩn thận
L ỢN CON SẠCH LẮM RỒI
Trong rừng cây đẹp có nhiều con vật sống, có gấu con, thỏ con, chuột túi con, khỉ con,
và có cả dê con.
Một buổi sáng, trời trong xanh, các con vật đã tụ tập d ưới gốc cây t ừ rất s ớm để ch ơi,
chúng nó chỵa, chúng nó nhảy, vui thích quá !
Lợn con vừa lười vừa bẩn, không thích tắm, suốt ngày chỉ nhắm mắt nằm. Hôm đó, l ợn
ta tỉnh giấc trong tiếng cười đùa huyên náo của các con vật khác. Hé mắt nhìn qua c ửa
sổ, lợn con thấy bạn bè đang chơi đùa thỏa thích. Lợn ta vội vàng chạy đến dưới gốc
cây. Ai dè, các con vật thấy lợn con vội vàng bịt mũi chạy tản ra chỗ khác. Chúng v ừa
chạy vừa la toáng lên « Hôi, hôi, hôi quá ». Chỉ trong nháy mắt tất cả các con vật biến
mất tăm mất tích. Lợn con ngạc nhiên quá. « Sao vậy ? ». Một con chim tốt bụng sà qua
bảo cho lợn con biết : « Lợn con ơi, lợn con ơi ! Cậu bẩn quá, đi tắm đi, nhanh lên ! ».
Lợn con vội chạy về nhà tắm gội. Nay lợn con sạch sẽ lắm rồi. Các bạn lại đồng ý chơi
với nó rồi đấy.
{qua câu chuyện trên con rút ra được bài học gì nào? Con yêu nh ớ nhé, nếu con l ười
tắm rửa, người bẩn thì sẽ không chơi với con đâu
LỢN CON VÀCƯU
̀ CON
Cừu là hàng xóm của Lợn. Một hôm, Cừu hỏi Lợn :
- Ngày mai, chúng mình đi bán hàng nhé ! Bạn bán bánh rán, còn t ớ bán khoai lang
luộc.
Thế là Cừu luộc khoai còn Lợn thì làm bánh rán. Sáng hôm sau, C ừu cắp rổ khoai lu ộc
và Lợn xách giỏ bánh rán cùng mang ra ch ợ bán. Đến ch ợ, L ợn và Cừu tìm chỗ đông
đúc nhất để ngồi bán hàng. Một tiếng, hai tiếng… trôi qua, giỏ bánh rán và rổ khoai của
hai bạn vẫn còn nguyên. Nhìn giỏ bánh rán th ơm ngon của l ợn, C ừu bắt đầu thấy đói.
Cừu lấy một đồng xu trong túi ra đưa cho Lợn và bảo :
- Cậu bán cho mình một cái bánh rán ! L ợn đưa ngay cho C ừu một chiếc bánh và cầm
đồng xu bỏ vào túi. Đã gần trưa mà chưa có ai mua khoai và bánh rán. Hàng quán trong

chợ vắng dần. Lợn cầm đồng xu rất lâu rồi đưa lại cho Cừu và nói:
- Cừu ơi, mình đói lắm rồi. Cậu bán cho mình một củ khoai !
Cừu đưa cho Lợn củ khoai và nhận lại đồng xu. Thấy Lợn ăn khoai ngon lành, C ừu
thèm quá nên bảo Lợn :
- Tiền đây ! Cậu lại bán cho mình chiếc bánh rán nữa !
Cứ như thế, hai bạn mua bán với nhau. Lúc thì L ợn bán bánh cho C ừu, lúc thì C ừu bán
khoai cho Lợn…Chỉ một loáng, giỏ bánh rán của L ợn và rổ khoai của C ừu hết nhẵn.
Chợ tan, Lợn và Cừu vui vẻ cắp rổ không ra về v ới hai cái bụng no kềnh. Trên tay C ừu
vẫn còn nguyên một đồng xu.

TRUYỆN CỔ TÍCH

7


SINH CON RỒI M ỚI SINH CHA
Xưa có 2 người ở tỉnh xa cùng đi lính với nhau và sống v ới nhau rất thân thiết. Đến lúc
thôi lính về nhà thì một người làm nên giầu có, còn ng ười kia vẫn nghèo đói. Ng ười nhà
giầu nhớ bạn, đến hỏi thăm thấy bạn nghèo khổ, liền đưa cho vay 10 lạng bạc để làm
vốn.
Cách đã mấy năm không được tin tức gì của bạn, người nhà giầu nghĩ bụng rằng, bạn
ta có lẽ vẫn còn túng, nên chưa có tiền trả ta. Bây gi ờ ta sang thăm anh ta, và đem thêm
10 lạng bạc, nếu anh còn nghèo đói, thì ta giúp anh lần n ữa. ngh ĩ vậy rồi ra đi.
Khi vừa đến cổng, thấy nhà bạn trang hoàng lịch sự, thì người bạn đem bạc giấu ở trên
đầu cổng, rồi mới vào nhà.
Vợ chồng bạn thấy mặt, nghĩ là sang đòi nợ, mời vào nhà thiết đãi ăn uống t ử tế, rồi lập
mưu đợi đến đêm khuya, giết đi, đem xác chôn dưới cây khế.
Ít lâu sau, cây khế chỉ sinh được một trái to lắm. Người v ợ trông thích mắt hái xuống ăn.
Ăn rồi thụ thai, đủ ngày đủ tháng, sinh ra một đứa con trai khỏe mạnh, khôi ngô, nh ưng
phải cái tật không biết nói.

Hai vợ chồng lấy làm buồn bực. Một hôm phàn nàn v ới nhau rằng: “Nhà ta giầu có
không thiếu thốn gì, Trời cho sinh được một mụn con thì Trời lại bắt nó phải cái tật câm.
Rõ người có năm có mười thì tốt, mình chỉ có một thì lại vô duyên”.
Đứa con nghe thấy cha mẹ than thở, tự nhiên bật nói ra rằng:
- Bố mẹ cho mời quan huyện qua đây chơi với con, rồi con nói cho bố mẹ nghe.
Hai vợ chồng lấy làm quái lạ, hỏi gặng nó mãi, thì nó lại câm nh ư tr ước, không nói gì
nữa.
Vợ chồng bàn bạc với nhau thử chiều ý con xem sao, liền đem lễ vật lên huyện, kể
chuyện đầu đuôi và mời quan tới nhà chơi. Quan bằng lòng đi một chuyến xem sao. Khi
đến nhà, liền cho lính gọi thằng bé câm ra và hỏi:
- Tại sao mày không chịu nói, để bố mẹ phải lên trình v ới ta?
Thằng bé ra, lễ phép cúi lạy quan lớn, rồi thưa rõ ràng rằng:
- Quan đã đến đây, xin quan soi xét kẻo con bị oan lắm. nguyên con v ới anh này, nó chỉ
vào ông bố, xưa đi lính làm bạn với nhau rất thân, lúc mãn lính, anh em tr ở về làm ăn,
con thấy anh nghèo, giúp 10 lạng bạc để anh làm vốn. Sau con lại đem 10 lạng n ữa đến
thăm, thấy anh đã giầu, con giấu 10 lạng bạc ngoài cổng rồi vào nhà, đêm đến 2 v ợ
chồng anh giết con, chôn dưới gốc cây khế…Hồn con nhập vào quả khế, vợ anh ăn vào
rồi sinh ra con. Xin quan cho đào gốc khế, coi trên mái cổng xem có thật không?
Quan sai lính làm như lời khai, thấy thật nh ư vậy. V ợ chồng hết đường chối cãi, thú
nhận hết tội mình đã làm bậy. Quan phê án trị tội cả hai v ợ chồng. Thằng bé lạy quan
xong trở về nhà cũ.
Về tới nhà tính ra, đã biệt tích 20 năm. Khi đi vợ mới có thai, bây gi ờ con đã có cháu.
Bởi chuyện này nên có câu rằng:
Tham vàng phụ nghĩa cố nhân,
Oan hồn, hồn hiện, trời gần chẳng xa,
Sinh con rồi mới sinh cha,
Sinh cháu giữ nhà rồi mới sinh ông.
Ăn Trầu Ngắt Đuôi

TRUYỆN CỔ TÍCH


8


Thuở ấy, ở xóm kia có chàng thanh niên và cô thiếu n ữ rất x ứng đôi v ừa l ứa. Cha mẹ
của đôi bên đều bằng lòng kết tình thông gia nhưng ch ưa nói cho con mình biết.
Vì quá yêu nhau, hằng đêm cô thiếu nữ lén mở c ửa phòng rước cậu trai vào tình tự. mãi
đến gà gáy hừng đông, cậu trai mới ra về. Cứ như vậy ngày này qua tháng kia.
Buổi nọ, trướ c khi về, cậu trai ao ước được ăn một miếng trầu. Nhìn trong khay thấy hết
trầu, cô thiếu nữ liền chạy ra vườn hái lá đem vô, têm vôi, mời chàng. Dè đâu miếng trầu
nhai chưa dập chàng nọ ngã lăn, trào đờm rồi chết. Hoảng hốt nàng tri hô lên. Quan
chạy lại khám xét tử thi, thấy nhiều đốm đỏ loang khắp mình.
Thế là cô nọ bị bắt giam để xét hỏi vì tội bỏ thuốc độc giết người. Cô cứ một mực kêu
oan. Cuộc tra tấn kéo dài, lần lần cô tr ở nên ốm o gầy mòn, gần chết trong ngục.
May sao, có ông quan Án đi qua. Quan Án hỏi cô:
- Đầu đuôi tự sự như thế nào? Mi phải khai rõ.
Cô nọ nói sự thật. Nghe xong, vị quan suy nghĩ, gật đầu. Ông đi ra ngoài v ườn xem t ừng
lá trầu trên nọc. Ông chú ý: mấy lá ở sát gốc đều dính một chất gì nh ớt ngay chót đuôi
lá, giống như là con ốc, con sên bò qua nhả n ước miếng.
Nhưng không thấy con ốc, con sên nào cả!
Ông quá tức trí, ra lệnh đào dưới đất, ngay nọc trầu đào thật sâu, bỗng nghe tiếng khò
khè. Rõ ràng là con thuồng luồng nằm khoanh trong hang. Dân chúng chạy t ứ tán.
Ông quan nói:
- Con thuồng luồng này hàng đêm lén bò lên mặt đất để kiếm nước uống. Vì quá khát
nước, nó phải liếm mấy giọt sương đọng ở chót đuôi mấy lá trầu gần mặt đất. Nọc con
thuồng luồng dính lại trên lá nên giết người. Cô gái này bị hàm oan.
Chòm xóm nhìn nhận lời vị quan nọ là chí lý, tài trí nh ư Bao Công thu ở tr ước. T ừ đó về
sau, trước khi têm trầu, ai nấy đều ngắt chót đuôi lá vì sợ nọc con thuồng luồng. Bây
giờ, giống thuồng luồng không còn nữa nhưng thói quen của con ng ười hãy còn..
VỊT CON NỔI TI ẾNG

Mấy hôm nay Vịt con rất buồn, mặt cậu ấy lúc nào cũng đăm chiêu và cậu chàng không
đến lớp học bơi nữa.
- Bơi thì chẳng có gì hay - Vịt nghĩ, dù mình mình có b ơi giỏi bao nhiêu thì cũng chỉ suốt
ngày quanh quẩn góc ao, chẳng ai biết đến. Giá như mình bay cao được như bác Đại
Bàng thì hạnh phúc biết mấy.
Hôm trước, Vịt con xem truyền hình, thấy một bộ phim dài về bác Đại Bàng. Oai quá đi
mất. Vịt con cũng thích nổi tiếng , thích được lên truyền hình.
Nghĩ ngợi mãi Vịt con quyết định lên đường đi tìm bác Đại Bàng để học bay.
Vịt con đi mãi, đi mãi. Đói thì mò cua, mò ốc, bắt châu chấu, cào cào ăn tạm. Mệt thì
nghỉ ngơi một lúc, thấy hết mỏi chân thì lại lên đường. Một ngày kia, Vịt con gặp được
bác Đại Bàng. Lúc ấy, bác Đại Bàng đàng đứng trên một tảng đá lớn.
Nghe Vịt con trình bày nguyện vọng của mình Đại bàng ôn tồn nói: Ta rất khen cháu có
lòng ham học hỏi, có ý chí, nhưng ta khuyên cháu thật tình. Cháu không có khả năng
bay cao được đâu.
- Không, xin ông dạy cháu. Cháu rất muốn bay cao. Cháu thấy ng ười ta bảo: “Có công
mài sắt có ngày lên kim” mà.
- Ừ vẫn biết là như thế. Nhưng việc này thì khác, muốn bay cao được phải có nhiều điều
kiện, không phải cứ cố luyện tập là bay được. Cháu sinh ra là để b ơi lội.
- Cháu xin ông hãy cho cháu một cơ hội. Cháu không muốn làm một con vịt tầm th ường.
TRUYỆN CỔ TÍCH

9


Đại Bàng cố hết sức khuyên giải còn Vịt con nhất định xin học. Cuối cùng Đại Bàng bảo:
Thôi đành vậy, ta cũng chẳng hẹp hòi gì. Cháu vừa đi đường xa t ới đây chắc cũng mệt
rồi. Hãy nghỉ ngơi một đêm, sáng mai ta sẽ cho cháu vào l ớp học cùng các bạn Đại
Bàng.
Vịt con mừng quá, khoanh tay, cúi đầu cảm ơn.
Đêm hôm ấy, cậu ta thao thức mãi không ngủ được. Vừa ch ợp mắt Vịt m ơ thấy mình

bay cao vút. Vịt mơ thấy mình được lên truyền hình. Cậu m ơ thấy ngày tr ở về góc ao
quê được mọi người chào đón.
Tờ mờ sáng hôm sau các bạn Đại bàng con đã gọi Vịt con trở dậy, t ới l ớp học bay.
Lớp học bay ở trên một bãi cát rộng. Bác Đại Bàng già đứng trên một tảng đá l ớn dạy cả
lớp các động tác đập cánh, tung người, bay lên. Cả l ớp say mê luyện tập.Vịt con cũng
hăng hái lắm nhưng chỉ có điều lúc các bạn đại bàng bay vút lên mây thì vịt con chỉ nhảy
cẫng lên được một chút rồi ngã quay ra đất. Nhìn cảnh ấy mọi ng ười đều phì c ười
nhưng không ai dám cười to vì sợ Vịt con xấu hổ.
Không nản chí, Vịt con vẫn cần mẫn luyện tập. Các động tác chú làm đều rất thành thục
nhưng dù cố hết sức Vịt con cũng chỉ bay được một đoạn tí tẹo vừa thấp, vừa ngắn.
Một hôm bác Đại bàng gọi Vịt con đến bảo:
- Ta rất khâm phục và coi trọng cháu vì sự cố gắng, lòng ham học hỏi nhưng nh ư ta đã
nói từ đầu, cháu sinh ra không phải để bay, đừng cố g ượng ép mà vô ích. Ngày mai ta
phải dẫn đàn Đại bàng con đến một nơi thật xa. Chúng ta phải chia tay nhau ở đây thôi.
Cháu hãy về học bơi cho tốt. Nếu có việc gì khó khăn cần ta giúp đỡ, cháu hãy gọi thật
to, ta sẽ đến ngay.
Nói xong, Bác Đại bàng ôm chặt Vịt con vào lòng, vỗ về, rồi dẫn đàn Đại bàng đi. Đàn
Đại bàng đã bay tít lên cao vẫn lưu luyến đưa tay vẫy vẫy. Vịt con buồn lắm, nó cũng gi ơ
đôi cánh nhỏ vẫy chào các bạn đến khi đàn Đại bàng chỉ còn là nh ững chấm nhỏ xíu, li ti
mãi phía chân trời.
Chiều đang xuống dần, một màn sương tím tỏa lan bốn phía. Hoàng hôn thật đẹp.
Nhưng Vịt con chẳng còn tâm trạng mà ngắm cảnh. "Mình không bay được". Vịt con
nghĩ. Nó thất vọng tràn trề. Nó đi, buồn bã và lặng lẽ, dù không muốn khóc nh ưng n ước
mắt cứ trào ra. "Mình sẽ phải ăn nói ra sao với mọi ng ười đây? Nếu nói thật thì xấu hổ
quá, còn nói dối thì không thể được".
Vịt con rời khỏi hốc cây và tiếp tục lên đường. Bất chợt nó nghe thấy tiếng hát mê li cất
nên. Tiếng hát ngọt ngào và thanh thoát. Tiếng hát khiến cho nh ững chiếc lá đang mệt
nhoài vì vừa phải vật lộn với mưa bỗng khỏe khoắn hẳn lên.
- Tuyệt vời quá. Vịt con buột miệng khen. Đúng là ca sĩ Họa Mi rồi, ch ương trình ca nhạc
đặc biệt nào trên ti vi cũng có mặt cô ấy; giá mình biết hát nh ư thế nhỉ. Vịt con ước ao.

Mình sẽ đến tìm ca sĩ Họa Mi học hát. Nhưng không, không được - Vịt con ch ưa hết
phấn khởi lại buồn rầu - Mình không hát được, có học cũng lại phí công thôi, giọng mình
khàn quá. Chán thật, sao mình vô tích sự thế nhỉ.
Đang mải mê nghĩ ngợi chợt vịt con nghe tiếng kêu cứu. Vịt con vội vã nhào ra phía
dòng nước. Cảnh tượng thật hãi hùng. Năm chú gà nhiếp đang cố bấu víu vào một khúc
gỗ mục, chới với giữa dòng.
"Đừng sợ, hãy bám chặt vào, có tôi đây". V ừa nói Vịt con v ừa nhảy ào xuống n ước,
chặn đầu khúc gỗ. Vịt con bơi sát vào khúc gỗ các bạn gà đang bấu víu, vừa b ơi v ừa
dùng đầu lái khúc gỗ vào bờ. Khúc gỗ đã vài lần ép sát vào b ờ, nh ưng n ước chảy mạnh
quá lại dạt ra. Lũ gà nhiếp hoảng loạn vô cùng. "Đừng sợ" Vịt con dỗ dành các bạn, rồi

TRUYỆN CỔ TÍCH

10


bỗng nảy ra một ý nghĩ táo bạo. Chú nói: Các bạn bình tĩnh, tr ước mặt chúng ta có một
đám cỏ, tôi sẽ cho khúc gỗ này dừng ở đấy. Khi khúc gỗ dừng lại, các bạn lập tức nhảy
lên bờ. Nào bắt đầu. Nói vừa dứt lời vịt con vọt lên, xoay ngang ng ười, bám chặt vào
đám cỏ. Khúc gỗ theo đà nước chảy lao thẳng vào người vịt con, khựng lại rồi xoay
ngang. Chỉ chờ có thế, bầy gà con đồng loạt nhảy lên b ờ. Nh ưng không xong rồi, cậu gà
em út yếu sức rơi tòm xuống nước.
Khúc gỗ thúc mạnh vào người làm vịt con choáng váng nh ưng nhìn thấy gà út ch ới v ới
Vịt con quên cả đau, vọt tới, chú lặn xuống, đội gà út lên l ưng. Gà út bám chặt vào cổ Vịt
con. Vịt con cố hết sức bơi vào bờ. Nó chỉ kịp thấy Gà út nhảy lên b ờ rồi không biết gì
nữa.
Vịt con mở mắt tỉnh dậy thấy xung quanh toàn một màu trắng, tiếng ai đó reo lên "Tỉnh
rồi, tỉnh rồi".
Vịt con ngơ ngác hỏi : "Tôi đang ở đâu thế này".
Cậu đang ở trong vòng tay của tất cả chúng tôi, người anh hùng nhỏ tuổi ạ. Bác sĩ Thiên

Nga nói.
Đúng thế đấy, tiếng mọi người lao xao, Vịt con mở mắt nhìn xung quanh thấy đông đủ
bạn bè.
Hôm sau, đài truyền hình phát hẳn một chương trình dài có tên "Ng ười anh hùng nh ỏ
tuổi". Mọi người trong xóm tre xanh vỗ tay nhiệt liệt khi nghe Vịt con nói: "Mỗi ng ười sinh
ra để làm một việc, tôi không bay cao được như bác Đại bàng không hát hay được nh ư
cô Họa Mi, nhưng họ nhà Vịt chúng tôi biết bơi, và biết b ơi cũng có ích đấy ch ứ"
CÚN VÀNG B ƯỚNG BỈNH
Cún vàng là con út, bé bỏng nên được bố mẹ cưng chiều. Vì thế Cún Vàng rất nghịch
ngợm và bướng bỉnh. Ai bảo gì cũng không nghe.
Một hôm, Cún Vàng theo mẹ ra ngoài sân ch ơi, nhìn thấy đàn chim bay trên tr ời Cún
Vàng hỏimẹ:
- Mẹ ơi, tại sao chúng ta không thể bay được nh ư chim?
- Vì chúng ta không có cánh con ạ!
- Không, con muốn bay cơ.
- Không phải cái gì muốn cũng được đâu.
- Không, con sẽ bay. Cún Vàng khóc ầm ĩ
- Ừ rồi con sẽ bay được. Mẹ Cún đành phải nói dối cho chú khỏi h ờn.
Tối hôm sau, Cún Vàng đang đùa giỡn với bác Cóc tía ngoài sân thì thấy D ơi con bay
vụt ra. Cún Vàng nghếch mũi lên hỏi:
- Dơi ơi, làm sao mà cậu bay được?
- Có gì đáng nói đâu, tôi cứ buông mình từ trên cao xuống là bay được thôi.
- Đơn giản thế thôi ư?
- Ừ chả có gì phức tạp cả.
- Thế tôi có bay được không?
- Được chứ, tôi thấy bay rất dễ mà
Nghe Dơi con nói thế Cún Vàng thích lắm, nó hăm h ở chạy lên tầng 3, ra ngoài ban
công. Gió thổi ù ù. Cún Vàng hơi sợ. Nó lấy hết can đảm nói: Bay này, bay này rồi nhảy
xuống. Huỵch. Cún Vàng bị rơi xuống đất gẫy hai chân. Đau quá, nó ngất đi.
Thế mà Cún Vàng vẫn chưa chừa thói bướng bỉnh. Khi cái chân khỏi đau, Cún Vàng

TRUYỆN CỔ TÍCH

11


theo mẹ chạy ra ngoài đường. Thấy bác ô tô chạy vù qua phun khói đen ra đằng sau
Cún Vàng mê quá. Nó hỏi:
- Mẹ ơi, con gì mà chạy nhanh thế?
- Ô tô đấy con ạ!
- Mẹ ơi làm sao ô tô lại phun khói được?
- Vì ô tô đốt xăng ở trong bụng.
- Mẹ ơi, con muốn làm như ô tô.
- Không được đâu, ô tô là cái máy còn chúng ta là động vật.
- Không, con sẽ làm được.
- Ngoan nào, đừng có nghịch ngợm như lần trước đấy.
- Con sẽ làm như ô tô. Cún Vàng bướng bỉnh cãi.
Hôm sau, lúc mọi người đi vắng. Cún Vàng lấy bình xăng của cậu chủ đổ vào dưới
bụng. Xăng thấm vào lông chú làm chú thấy lạnh lạnh. Cái cảm giác lạnh lạnh càng làm
Cún Vàng khoái chí. Chú chaỵ vào bếp vớ cái bật lửa và châm l ửa đốt.
Lửa bùng cháy. Oái, Cún Vàng hoảng sợ, la hét ầm ĩ. Lông Cún cháy xèo xèo, l ửa làm
bỏng hết da thịt. Chú lao vội vào đống rơm ngoài sân. Đống rơm bén lửa bùng cháy.
May thay, vừa lúc ông chủ về, vội hô hoán ầm ĩ. Mọi người chạy đến rất đông, dập tắt
lửa và cứu được Cún Vàng. Phải mất một thời gian dài Cún Vàng m ới bình phục, nh ưng
những vết bỏng thì còn mãi mãi.
Cún Vàng ân hận lắm, chú quyết tâm sửa chữa. Và từ đó chú tr ở thành một chú chó
ngoan ngoãn, biết nghe lời.
BÚP BÊ VÀ LỢN SỨ
Cô chủ mới được chị tặng một con búp bê thật đẹp. Búp bê có mái tóc vàng và hàng mi
cong vút. Búp bê lại còn có cả bộ áo váy thướt tha có đính kim tuyến và nh ững hạt châu
lóng lánh, những viền đăng ten điệu đà.

Buổi tối, trước khi đi ngủ, cô chủ mang búp bê vào giá để đồ ch ơi, cẩn thận đặt búp bê
lên giá và dặn: Búp bê, em hãy ở đây cùng các bạn nhé, hãy ngủ ngoan để ngày mai
dậy sớm nhớ chưa.
Khi cô chủ đi ra, Gà nhựa, Lợn sứ và các bạn khác xúm lại:
- Chào búp bê, mới đến hả?
Búp bê chẳng thèm đáp. Nó làu nhàu: Ở đây tối quá.
- Rồi bạn sẽ quen thôi. Gà nhựa bảo.
- Ai bạn với nhà anh, rõ quê mùa. Lui ra kẻo bẩn hết cả áo của tôi.
Nói rồi Búp bê lại tiếp tục cằn nhằn: Tối như hũ nút thế này thì ai nhìn thấy mái tóc đẹp
của mình cơ chứ.
Lợn sứ ủn ỉn lên tiếng: Bạn yên tâm đi, bọn tớ nhìn thấy mà.
- Hừ, ai khiến chúng mày nhìn, rõ là đồ bẩn thỉu.
Các bạn nghe Búp bê nói thế thì lặng thinh, không ai nói gì n ữa, mọi ng ười buồn lắm…
Vừa lúc ấy bỗng nghe một tiếng chít r ợn người, lão Chuột Cống già hiện ra trên bậc
cửa. Chuột Cống đảo mắt, rung râu: Khà khà, ở đâu ra con búp bê kiêu kỳ, th ơm tho thế
này? Được, được lắm, ta đang cần vải để làm ổ, mày sẽ biếu ta bộ váy áo và mái tóc
chứ hả, con nhãi kia… Nói rồi lão Chuột thoăn thoắt leo lên tủ.
- Ôi, ôi tha cho tôi, ….tha tha… Búp bê s ợ quá líu cả l ưỡi.
- Ha… ha…ha.. tha à, được, mày thích tha thì ta tha, ta sẽ tha mày về tổ của ta.
- Ôi, cứu tôi với.
TRUYỆN CỔ TÍCH

12


- Kêu cứu à, kêu to lên chẳng có ai cứu một kẻ đanh đá, kênh kiệu nh ư mi đâu. D ứt l ời,
Chuột già cắn cổ Búp Bê lôi đi.
- Cứu tôi với. Búp bê gào lên.
Nhưng chẳng ăn thua gì, Chuột già đã bò xuống sàn nhà. Bỗng một tiếng huỵch rất to,
liền sau đó là tiếng Chuột già gào lên:

- Ối tr ời, chết tôi.
Lão Chuột nhả vội Búp bê ra, lảo đảo ôm đầu. Choáng váng, mắt nhắm, mắt m ở, lão
thấy sừng sững trước mặt là Lợn sứ oai phong nh ư một võ sĩ.
- Là mày à, là mày… tao tao …
Lão chuột chưa kịp nói hết câu thì đã thấy cửa sịch mở, đèn bật sáng choang. Ng ười
lớn xuất hiện với cây gậy trên tay. Chít… lão Chuột cong đuôi định chạy nh ưng không
kịp nữa rồi, cái gậy trong tay người lớn đã vung lên. Người l ớn đặt búp bê và l ợn s ứ lên
bàn. Lợn sứ bị sứt mất một miếng ở tai. Các bạn xúm vào hỏi thăm:
- Anh dũng cảm thật đấy.
- Có còn đau không?
Búp bê thì vừa sợ vừa xấu hổ. Nó đứng nép vào một xó, mãi sau m ới ngượng ngùng
nói:
- Tôi cảm ơn Lợn sứ, xin lỗi các bạn, hãy tha thứ cho tôi.
Lợn sứ nhẹ nhàng nói với Búp bê: Thôi có gì đâu, bạn bè phải giúp nhau ch ứ.
Búp bê lấy cái nơ màu hồng nhạt của mình gắn vào chỗ sứt trên tai lợn s ứ. Nó nói: Mình
tặng bạn đấy. Gà nhựa, gấu bông và các bạn khác cùng vỗ tay. Cả bọn hát vang bài ca
tình bạn. Và buổi tối hôm ấy trở thành đêm nhạc hội.
S Ự TÍCH CẦU VỒNG
Xưa lắm rồi, các màu trên mặt đất bỗng dưng cãi nhau. Màu nào cũng t ự cho rằng mình
là tuyệt hảo, quan trọng nhất, hữu ích nhất và được ưa chuộng nhất.
Màu lục bắt đầu: Dĩ nhiên là tôi quan trọng nhất. Tôi là biểu t ượng của sự sống và niềm
hi vọng. Tôi được chọn để tạo thành cỏ cây. Thiếu tôi cảnh vật sẽ tiêu điều. Hãy nhìn
vạn vật xung quanh, các bạn hẳn thấy tôi đúng.
Màu xanh ngắt lời: Bạn chỉ nghĩ đến những gì trên mặt đất, hãy ng ước nhìn tr ời xanh và
dõi ra biển biếc. Từ đáy biển sâu đến chín tầng mây cao, s ự sống tồn tại được đều nh ờ
vào nước. Trời xanh bao la mang hình ảnh của sự thanh bình. Nếu không có thanh bình
muôn loài ai nấy cũng sẽ xác xơ.
Màu tím cãi lại: Tôi là màu của sức mạnh. Từ vua quan đến hàng giáo phẩm đều chọn
màu của tôi vì tôi tượng trưng cho quyền uy và thông thái. Ai ai cũng sẵn sàng lắng nghe
và tùng phục.

Màu vàng cười vang: Sao toàn là chuyện nghiêm túc quá thế. Tôi cho rằng ch ỉ có tôi m ới
mang lại niềm vui và sự ấm áp cho đời mà thôi. Này nhé, mặt tr ời vàng, mặt trăng vàng,
các vì sao vàng, tất cả đem lại sự vui tươi và nụ cười cho toàn thế gi ới. Vắng tôi là thiếu
hẳn đi niềm hân hoan.
Đến lượt màu cam tự khen: Tôi là màu của sức khỏe, của sự đổi mới. Có lẽ tôi là một
TRUYỆN CỔ TÍCH

13


màu quí vì tôi phục vụ mọi nhu cầu của con người. Tôi mang các sinh tố quan trọng
nhất, hãy nhìn các loại trái cây thì biết. Tôi ít khi có mặt nh ưng khi tôi nhuộm bầu tr ời
bình minh hay bầu trời hoàng hôn, vẻ đẹp mê hồn của tôi khiến không còn ai nh ớ đến
các bạn nữa.
Màu chàm tiếp lời, giọng nhỏ nhẹ nhưng quyết liệt: Các bạn hãy ngh ĩ đến tôi xem nào.
Tôi là màu của sự tĩnh lặng. Phải để ý đến tôi vì thiếu tôi, các bạn sẽ trở nên h ời h ợt,
thiếu sâu sắc. Tôi đại diện cho tâm hồn, ý tưởng và sự tinh tế. Ai cũng cần tôi để có
được một cuộc sống cân bằng cũng như tạo nên sự khác biệt. Tôi hữu dụng cho lòng
tin, những giây phút trầm tư, an lạc nội tâm.
Đến lúc này màu đỏ không thể kiềm chế được nữa, quát to: Ta đây mới đích thị là
“S ẾP”. Ta là máu, là sinh l ực. Ta là màu báo nguy, màu c ủa s ự can đảm. Ta là l ửa. Ta
là màu của đam mê, của tình yêu, của hoa hồng, của hoa anh túc… Thiếu ta, địa cầu sẽ
ảm đạm như mặt trăng kia.
Và rồi các màu lại tiếp tục khoe khoang; mỗi màu t ự cho mình m ới là quan trọng thật s ự.
Cuộc tranh cãi càng lúc càng căng thẳng, bỗng nhiên một tia ch ớp xẹt đến, tiếp theo
ngay sau là một tiếng sét to. Mưa như thác đổ xuống các màu khiến chúng phải sát
cánh lại để che chở cho nhau.
Mưa nói: Thật là ngốc nếu các bạn mãi chống đối nhau. Các bạn không biết rằng mỗi
màu được tạo ra cho một mục đích rõ ràng sao? Mỗi màu đều có một tính cách độc nhất
và đặc biệt trong thế giới này. Hãy bắt tay nhau và cùng đến v ới tôi.

Các màu nghe có lý và làm theo đề nghị của mưa. Chúng đến bắt tay nhau. M ưa
khuyên tiếp: Từ giờ trở đi, khi nào mưa mỗi bạn hãy nổi lên thành một cầu vồng trên bầu
trời để chứng tỏ các bạn đã chung sống hòa bình. Cầu vồng là hình ảnh của s ự hy vọng
và hòa giải.
THỎ XÁM BI ẾT LỖI
Cổng trường giờ tan học như ong vỡ tổ. Thỏ Xám và Nhím con và mấy đứa n ữa đứng
đợi Lợn con. Chờ Lợn con thoát ra khỏi đám đông, Thỏ Xám bảo: Bọn này chờ ông lâu
quá, sao mà rùa thế?
Rồi không đợi Lợn con trả lời, nó tiếp luôn: Thế nào, tiếp tục trò vui ngày hôm qua ch ứ?
Nhím con hưởng ứng: Tất nhiên là như thế rồi, hôm qua nhìn mặt thằng ấy hết đỏ b ừng
lên rồi lại méo xệch đi, tớ buồn cười chết đi được.
Lợn con ủn ỉn: Ừ nhưng mà…
- Nhưng cái gì, ông không thích thì biến luôn đi, để bọn này ch ơi. Hôm nay có một trò
mới toe, cực độc luôn.
- Kia kia, nó kia rồi - Nhím con hô to.
- Đâu đâu, a a đứng lại mày có chạy đằng trời.
Thỏ Xám hét to rồi chạy vọt lên chặn đường Thỏ trắng. Lợn con, Nhím con chạy theo
sau. Cả lũ cùng ào tới, vây chặt lấy Thỏ trắng và đồng thanh hô: “Khóc nhè nào là khóc
nhè đi. Khóc nhè nào là khóc nhè đi…” Thỏ trắng run bần bật. Nó v ừa s ợ v ừa ức, mặt
đỏ bừng và sắp sửa khóc thật.
Chợt Thỏ Xám hét to: Thôi im đi anh em, đừng trêu nó n ữa. Rồi nó thấp giọng: Bạn bè
TRUYỆN CỔ TÍCH

14


với nhau cả mà, đúng không Thỏ trắng?
Cả bọn im bặt. Thỏ trắng nhìn Thỏ xám với ánh mắt hoảng loạn, nó ch ưa đoán được
Thỏ xám nghĩ ra trò gì…
Thỏ xám đắc chí bảo: Từ nay anh em mình không trêu thằng ngốc này n ữa, nghe ch ưa.

- Sao thế, sao thế, đang vui mà?
- Vì sao á. Có muốn biết vì sao không?
- Nói đi, nói đi…
- Vì bố nó là một thằng què.
Ha ha, hô hô, Què á! Què! Ôi một thằng què! Cả lũ thi nhau gào.
Thỏ trắng bịt chặt hai tai và không nén nổi nữa, nó òa khóc.
Thỏ xám vẫn không tha, nó nói: Chúng mày biết không, nhìn lão ấy đi khật khà khật
khưỡng buồn cười chết đi được.
- Đi thế nào, đi thế nào?
- Đây này, cứ chấm phẩy, khật khưỡng thế này này. Vừa nói Thỏ Xám vừa giả bộ người
què đi vòng qua vòng lại, chán chê nó tiến đến sát mặt Thỏ trắng hất hàm: Ê tao làm có
giống không chú mày. Sao? Lại mít ướt rồi à? Con trai gì mà hay khóc nhè thế.
Cả bọn đang lăn ra cười thì nghe thấy tiếng quát lớn: Thỏ Xám, thôi ngay đi. Chúng giật
mình ngoảnh lại. Thỏ Xám mặt tái ngoét khi nhìn thấy bố. Cả bọn mải trêu chọc bạn
không hề biết bác Thỏ Vàng đã ở đằng sau chúng t ừ lúc nào.
Bác Thỏ Vàng để gùi cà rốt xuống, bước đến bế Thỏ trắng lên tay, ôm vào lòng rồi xoa
đầu bảo : "Nín đi cháu, đừng nghe những lời độc ác".
Rồi quay lại phía bọn trẻ, bác Thỏ Vàng nói nh ư ra lệnh: "Tất cả đi theo ta". Cả bọn
ngoan ngoãn đi theo. Thỏ Xám thì run lẩy bẩy. Nó đang s ợ hãi.
Bác Thỏ Vàng dẫn bọn trẻ đến bên một vách núi thì dừng lại. Bác đặt Thỏ trắng xuống
phiến đá và nói: Hôm nay, ta sẽ kể cho các cháu nghe một câu chuyện và ta mong rằng
sau khi nghe câu chuyện này các cháu sẽ tự mình suy nghĩ.
"Cách đây ba năm, bác Thỏ Vàng bắt đầu kể, khi ấy các cháu còn ch ưa ra đời, vào một
buổi chiều mùa hạ, trời đang nắng gắt, bất ngờ mưa đổ xuống như trút nước. Con suối
đang hiền lành phút chốc trở lên hung hãn. Bác Sóc Nâu đang tìm hạt dẻ vội vã tìm chỗ
trú. Trơn quá, trong bụng lại có em bé, bác Sóc Nâu vấp phải cái rễ cây ngã nhào. Một
tảng đá lớn lở ra từ đỉnh núi kia ầm ầm lăn xuống. Trong tình thế vô cùng nguy hiểm ấy
có một vị anh hùng xuất hiện. Nhanh như một tia ch ớp, ng ười ấy bế xốc bác Sóc Nâu
lên, chạy vụt ra. Vừa kịp lúc tảng đá lăn qua.
- Dũng cảm quá. Các bạn trầm trồ.

- Ừ rất dũng cảm, nhưng các cháu ạ, thật không may một tảng đá nhỏ vỡ ra đè vào chân
bác ấy. Các cháu có người anh hùng ấy là ai không? Bác Thỏ Vàng d ừng l ời kể hỏi bọn
trẻ. Rồi không đợi chúng trả lời, bác tiếp: Người anh hùng của chúng ta chính là bố của
bạn Thỏ Trắng đấy. Bác ấy đã quên mình dũng cảm cứu người khác đến nỗi mang
thươ ng tật, thế mà hôm nay… bác thấy buồn quá.
Bọn trẻ nhìn Thỏ Trắng rồi lại cúi gằm xuống. Thỏ Xám bước đến bên Thỏ Trắng lí nhí:
Tôi, tôi xin lỗi. Các bạn khác cũng đồng thanh: Thỏ trắng ơi bỏ qua cho tôi nhé. Bác Thỏ
Xám ơi chúng cháu xin lỗi bác.
Thỏ Trắng ôm choàng lấy các bạn, mắt vẫn long lanh nước.
Bác Thỏ Xám nói: Thỏ trắng ơi, cái tội của Thỏ Xám là rất l ớn, nhưng bác mong cháu
hãy tha thứ cho Thỏ Xám vì dù sao Thỏ Xám cũng biết lỗi rồi.
- Bác ơi, cháu bỏ qua chuyện ấy rồi. Từ nay chúng cháu sẽ đoàn kết v ới nhau bác ạ.

TRUYỆN CỔ TÍCH

15


Thỏ trắng trả lời.
Bác Thỏ Vàng gật đầu. Cảm ơn cháu. Cháu đúng là con trai của ng ười anh hùng.
Câu chuyện đáng để chúng ta suy ngẫm
-Câu chuyện thứ nhất: Một cậu học trò lớp ba viết rằng cậu muốn trở thành một diễn
viên hài trong bài tập làm văn của mình. Thầy giáo Việt Nam phê: "Không có chí l ớn",
còn thầy giáo người nước ngoài nói: "Thầy chúc em mang tiếng cười cho toàn thế giới".
-Câu chuyện thứ hai: Ăn cơm xong, mẹ và con gái r ửa chén bát trong b ếp, b ố và con trai
ngồi xem ti vi. Bỗng nhiên có tiếng đổ vỡ dưới bếp, sau đó im bặt. Con trai nói: "Con biết
chắc mẹ vừa làm bể chén bát", bố hỏi: "Tại sao con chắc như thế?", con trai trả l ời: "Vì
không nghe tiếng mẹ la".
{Người lớn thường áp đặt những đánh giá, suy nghĩ chủ quan của mình vào nh ững đứa
trẻ. Điều này dẫn đến một số nhận thức không đúng, hoặc lệch lạc, hoặc sợ hãi đối v ới

các em. Mong rằng mỗi người lớn chúng ta trước khi phán xét trẻ em điều gì, hãy đứng
ở vị trí của các bé để
S Ự TÍCH HOA C ẨM CH ƯỚNG
Đã nhiều năm trôi qua mà hoàng hậu vẫn chưa có con, vì thế sáng nào hoàng hậu cũng
ra vườn thượng uyển quay về phía mặt trời cầu xin thượng đế rộng lòng th ương cho
một mụn con, dù đó là con trai hay con gái.
Một ngày kia có thiên thần từ trên trời xuống và bảo:
- Hoàng hậu cứ yên tâm, hoàng hậu sẽ sanh con trai. Hoàng t ử là ng ười có phép lạ,
những gì hoàng tử mong muốn là sẽ có thực.
Hoàng hậu nói lại tin mừng với nhà vua. Sau th ời gian hoàng hậu sinh con trai, nhà vua
hết sức vui mừng.
Khi hoàng tử đã biết đi, sáng nào hoàng hậu cũng dẫn con trai đi dạo ch ơi trong v ườn
bách thú, rửa tay chân ở những giếng n ước trong veo. Có lần hoàng t ử nằm trong lòng
mẹ ngủ, hoàng hậu cũng ngủ say luôn mà không hề hay biết. Giữa lúc đó thì ng ười đầu
bếp già đi tới, bác biết rằng đứa trẻ có phép lạ, nên bế đứa bé đem giấu kín ở một n ơi
do một vú nuôi cho bú. Bác đem cắt tiết một con gà mái, lấy máu rỏ vào tạp dề và áo
quần của hoàng hậu, rồi chạy đi tâu thưa với nhà vua rằng hoàng hậu đã để thú d ữ vồ
bắt mất hoàng tử. Khi chính mắt mình nhìn thấy máu vấy ở tạp dề và áo quần của hoàng
hậu thì nhà vua lại càng tin lời nói của người đầu bếp là đúng. Nhà vua nổi giận, sai xây
một cái tháp thật sâu, sâu đến nỗi ánh sáng mặt tr ời cũng như mặt trăng không bao gi ờ
chiếu tới. Lối ra vào tháp được xây kín lại sau khi đã nhốt hoàng hậu ở trong đó, hoàng
hậu sẽ bị nhốt bảy năm liền, không ai được phép mang đồ ăn th ức uống cho hoàng hậu
để bà bị chết dần chết mòn ở trong tháp.
Tưở ng chừng cuộc đời hoàng hậu kết thúc như vậy, nhưng th ượng đế cho hai thiên
thần hiện hình là hai con chim bồ câu trắng hàng ngày hai lần bay vào trong tháp mang
theo đồ ăn thức uống cho hoàng hậu, chim nuôi hoàng hậu nh ư vậy t ới khi hạn bảy năm
đã hết.
Người đầu bếp vẫn làm trong cung vua, có lần bác nghĩ, đứa trẻ có phép lạ, nếu mình
cứ ở đây mãi rất có thể mình gặp rủi ro vì nó. Nghĩ vậy nên bác trốn khỏi cung vua t ới
TRUYỆN CỔ TÍCH


16


chỗ đứa bé. Đứa bé giờ đã lớn, tự biết rằng mình có phép lạ, thấy bác đầu bếp em nói:
- Bác có muốn sống trong cung điện nguy nga có v ườn thượng uyển không?
Lời nói em vừa dứt thì toàn cảnh cung điện và vườn hiện ra đúng nh ư điều em ước.
Sống như vậy được một thời gian, một hôm bác nói với hoàng t ử:
- Sống một mình mãi con sẽ thấy buồn. Sao con không ước có một ng ười v ợ hiền sống
chung.
Lời mong ước của hoàng tử đã thành sự thực, đứng trước hoàng t ử là một thiếu n ữ đẹp
tuyệt vời, đẹp hơn cả người trong tranh. Hai ng ười rất thương yêu nhau, th ường cùng
nhau đi dạo chơi trong vườn thượng uyển, còn đầu bếp thì hay đi săn, dáng nom nh ư
một nhà quý tộc.
Có lần bác chợt nghĩ, rất có thể hoàng tử lại ước được sống cạnh vua cha, và lúc đó
bác không biết sẽ tính sao cho thoát chết. Bác gọi thiếu n ữ cùng đi dạo trong v ườn và
nói:
- Đêm nay, khi hoàng tử ngủ say, hãy tới bên gi ừng lấy dao nhọn đâm xuyên tim, rồi
mang tim và lưỡi của nó cho ta, nếu không làm đúng nh ư l ời ta dặn thì mất mạng đấy.
Nói rồi bác bỏ đi. Ngày hôm sau bác đến chỗ thiếu nữ và hỏi. Thiếu n ữ đáp:
- Tại sao con lại đi hại một người vô tội, một người chẳng hại ai bao gi ờ.
Bác đầu bếp lại nói:
- Nếu con không làm việc đó thì con phải thế mạng mình vào đó.
Khi người đầu bếp đi khỏi, nàng sai người bắt một con hươu đem làm thịt, lấy tim và
lưỡi để lên một cái đĩa. Nhìn qua cửa sổ nàng thấy bác đầu bếp đang đi t ới, nàng bảo
hoàng tử:
- Chàng hãy lên giường trùm chăn.
Bác đầu bếp độc ác vừa mới bước vào đã hỏi ngay:
- Tim và lưỡi của hoàng tử đâu?
Thiếu nữ đưa cho bác cái đĩa, còn hoàng tử thì tung chăn ra và quát:

- Này ông già tội lỗi kia, cớ sao ông lại muốn giết tôi? Gi ờ tôi nói cho ông nghe, ông sẽ
biến thành con chó mực, cổ đeo xích vàng, chỉ ăn than hồng nên bao gi ờ cũng có ngọn
lửa đỏ thổi ra từ mõm.
Lời nói vừa chấm dứt thoì người đầu bếp già biến thành một con chó m ực cổ đeo xích
vàng. Những người làm việc ở nhà bếp phải mang than đỏ hồng đến cho chó m ực ăn,
ăn xong từ mõm chó luôn luôn có ngọn lửa đỏ thổi ra.
Ngồi một lát bỗng hoàng tử thấy nhớ mẹ, nghĩ không biết hoàng hậu còn sống hay đã
chết. Chàng nói với thiếu nữ:
- Ta muốn trở về quê hương xứ sở, nếu nàng muốn về cùng, chúng ta sẽ cùng sống bên
nhau.
Thiếu nữ đáp:
- Đường sá xa xôi, lạ nước lạ cái chẳng ai biết mình, liệu biết làm gì mà sống.
Lòng nàng chẳng muốn đi theo, nhưng cả hai lại không muốn phải biệt ly nhau nên
chàng để nàng hóa thành một bông hoa cẩm chướng t ươi đẹp và chàng luôn luôn mang
theo bên mình.
Hoàng tử lên đường trở về quê hương xứ sở, con chó mực lẽo đẽo chạy theo sau.
Chàng đi tới bên tháp nơi mẹ chàng bị nhốt. Vì tháp quá cao nên chàng nói ước ao có
một chiếc thang thật dài để leo lên. Một chiếc thang dài bắc tới tận ngọn tháp hiện ra,
chàng leo lên, từ trên đỉnh tháp chàng nhìn xuống và gọi:
- Hoàng hậu, mẹ yêu quý của con, mẹ còn sống hay là đã chết?

TRUYỆN CỔ TÍCH

17


Tiếng bà đáp vọng lên:
- Mẹ vừa mới ăn xong và hãy còn no.
Bà nghĩ, có lẽ các thiên thần lại đến.
Hoàng tử nói:

- Con của mẹ đây, đứa con mà mọi người đinh ninh rằng đã bị thú dữ tha đi mất; con
hãy còn sống và về để tìm cách cứu mẹ.
Rồi chàng xuống thang, đi đến cung vua. Chàng nói v ới lính canh rằng mình là ng ười
thợ săn từ xa tới, muốn được làm thợ săn của nhà vua. Nhà vua truyền lệnh cho lính
canh, nếu là thợ săn giỏi, có thể săn bắn thú cung cấp đủ cho bếp của nhà vua thì cho
vào yết kiến.
Đã lâu nay, ở khu vực quanh cung vua cũng như ở những vùng giáp gi ới không có chim
muông gì cả. Người thợ săn hứa rằng mình có thể săn bắn được đủ th ứ thịt thú để nhà
vua làm tiệc thết đãi.
Nói rồi, chàng cùng với toán thợ săn của mình vào r ừng săn bắn. Chàng cùng v ới họ
quây thành một vòng lớn để ngỏ một đường thoát chạy. Vòng săn đã sẵn sàng, chàng
đứng thỉnh cầu. Chỉ một lát sau có hai trăm con thú chạy vào vòng săn, th ợ săn chỉ còn
mỗi việc là giương súng bắn. Thú bắn được nhiều đến nỗi chở sáu chục xe mới hết. Đã
lâu lắm trong cung vua mới lại có một bữa tiệc thịt thú rừng linh đình như vậy.
Nhà vua mừng lắm, cho triệu tất cả quần thần trong triều t ới ăn tiệc, một bữa tiệc thật
lớn. Khi quần thần đã tới đông đủ, nhà vua bảo người thợ săn:
- Do tài săn bắn của ngươi mà có bữa tiệc hôm nay, ngươi lại đây ngồi cạnh trẫm.
Người thợ săn nói:
- Muốn tâu hoàng thượng, thần chỉ là một tên th ợ săn loại tồi.
- Người lại đây ngồi cạnh trẫm.
Nhà vua nhắc đi nhắc lại tới khi người thợ săn lại ngồi cạnh mới thôi.
Ngồi cạnh vua chàng thợ săn lại nhớ tới người mẹ thân yêu của mình. Chàng thầm
mong sẽ có một người nào đó trong đám quần thần của nhà vua lên tiếng hỏi, không
biết hoàng hậu giờ này thế nào, không biết bà còn sống hay đã chết dần chết mòn ở
trong tháp. Vừa mới thầm mong thì tể tướng đã cất l ời:
- Muôn tâu hoàng thượng, hoàng th ượng cùng quần thần sống nh ững gi ờ phút vui vẻ,
không hiểu giờ này hoàng hậu sống ra sao ở trong tháp, liệu còn sống hay là đã chết
mòn mỏi ở trong đó.
Nhà vua đáp:
- Hoàng hậu đã để thú dữ tha đi mất hoàng tử con ta, trẫm không muốn nhắc đến

chuyện đó.
Nhà vua vừa dứt lời thì người thợ săn đứng dậy nói:
- Kính thưa vua cha, hoàng hậu hãy còn sống, và chính thần là con hoàng hậu. Không
phải thú dữ tha mất hoàng tử mà chính là tên già độc ác kia, tên đầu bếp. Chính hắn l ừa
lúc hoàng hậu thiu thiu ngủ mà bắt cóc hoàng t ử đi, lấy máu gà rỏ vào tạp dề, áo quần
của hoàng hậu.
Sau đó chàng dắt con chó mực đeo xích vàng lại và nói tiếp:
- Đây chính là tên già độc ác ấy.
Chàng cho mang than đỏ hồng tới, trước mặt nhà vua cùng triều đình chó ăn than hồng,
rồi từ mồm nó thở ra những ngọn lửa hồng.
Nhà vua ngạc nhiên và hỏi, liệu có thể để nó hiện nguyên hình được không. Chàng lại
cầu mong, biến cho chó hiện nguyên hình là tên đầu bếp già đeo tạp dề trắng, tay cầm

TRUYỆN CỔ TÍCH

18


dao.
Nhìn thấy đúng là tên đầu bếp khi xưa của mình, nhà vua nổi giận, truyền sai ném hắn
vào ngục tối.
Sau đó người thợ săn nói tiếp:
- Thưa vua cha, không biết vua có muốn thấy người con gái dịu hiền đã nuôi hoàng t ử
không? Đó cũng chính là người được lệnh phải giết hoàng t ử mà không chịu làm, mặc
dù trái lệnh là đùa với cái chết.
Nhà vua đáp:
- Tất nhiên trẫm cũng muốn được nhìn thấy…
Hoàng tử nói:
- Kính thưa vua cha, cha sẽ nhìn thấy ng ười ấy mang hình một bông hoa tuyệt đẹp.
Chàng lấy từ trong túi áo ra một bông hoa cẩm chướng đặt lên bàn tiệc, hoa đẹp tuyệt

trần, trong đời mình nhà vua chưa từng thấy bông hoa nào đẹp nh ư thế.
Rồi chàng nói:
- Giờ vua cha sẽ nhìn thấy dung nhan ng ười con gái ấy.
Chàng hóa phép biến bông hoa thành một thiếu n ữ, ng ười thiếu n ữ đứng bên cạnh
chàng, nàng đẹp hơn cả người đẹp trong tranh.
Nhà vua truyền sai hai nữ tì và hai ng ười leo xuống hầm sâu d ưới tháp đón hoàng hậu
về dự tiệc. Tới bàn tiệc hoàng hậu không ăn uống gì cả và nói:
- Nhờ thượng đế rủ lòng thương mà thiếp còn tồn tại, nhưng thiếp cũng sắp được siêu
thoát.
Hoàng hậu chỉ sống thêm có ba ngày rồi vĩnh biệt ra đi. Khi đưa đám hoàng hậu có hai
con chim bồ câu trắng bay theo, đó chính là hai con chim vẫn mang đồ ăn th ức uống
cho bà khi bị giam ở trong tháp, đó cũng chính là hai thiên thần t ừ trên tr ời xuống. Tên
đầu bếp độc ác bị nỗi buồn khổ vô hạn gặm nát tim hắn, chẳng mấy lúc mà hắn tắt th ở.
Hoàng tử cưới thiếu nữ xinh đẹp kia, đó chính là bông hoa cẩm ch ướng mà hoàng t ử
vẫn mang theo túi áo mình.hiểu trước, rồi m ới hành động và phán xét sau}
HOÀNG T Ử ẾCH
Từ thời xa xưa lắm rồi, có một ông vua và các cô công chúa, cô nào cũng xinh đẹp cả.
Nhưng cô út xinh đẹp lộng lẫy nhất đến nỗi mặt trời tuy đã trông thấy nhiều cảnh đẹp mà
vẫn phải ngạc nhiên mỗi khi chiếu vào mặt nàng.
Sát bên cung điện nhà vua là khu rừng lớn rậm rạp âm u. Bên gốc cây thùy d ương cổ
thụ của khu rừng có một cái giếng. Vào những hôm trời oi b ức, công chúa th ường vào
rừng, ngồi chơi bên bờ giếng nước trong mát. Để cho đỡ buồn tẻ, công chúa th ường lấy
một quả cầu vàng tung lên để bắt chơi. Đó là đồ ch ơi mà nàng quý nhất.
Một hôm, quả cầu vàng tung lên lại không rơi vào tay nàng mà r ơi tr ượt xuống đất rồi lăn
thẳng xuống giếng nước. Công chúa nhìn theo, nhưng quả cầu đã biến mất. Giếng sâu
đến nỗi không ai nhìn thấy đáy. Lúc ấy công chúa liền òa lên khóc. Nàng khóc mỗi lúc
một to, khóc mãi không nguôi. Trong khi nàng đang than khóc nh ư vậy, bỗng có ng ười
nào đó nói:
- Công chúa ơi, có chuyện chi mà nàng kêu khóc đến nỗi đá nghe cũng phải động lòng
thươ ng?

Nàng nhìn quanh xem tiếng nói vang t ừ đâu t ới, ch ợt th ấy m ột con Ếch nhô chi ếc đầu to
tướng và xấu xí lên khỏi mặt nước. Nàng bảo:
- Chà, tưởng ai! Hóa ra là cái giống vẫn bì bõm d ưới n ước lâu nay! Tôi khóc nh ớ quả
TRUYỆN CỔ TÍCH

19


cầu vàng của tôi, nó rơi xuống giếng mất rồi.
Ếch an ủi:
- Công chúa cứ yên tâm, đừng khóc nữa. Chắc chắn tôi sẽ có cách giúp công chúa.
Nhưng nếu tôi lấy được quả cầu ấy lên cho công chúa thì công chúa mất gì cho tôi nào?
Nàng nói:
- Chú Ếch thân mến, tùy chú, chú mu ốn lấy gì của tôi thì l ấy: qu ần áo, châu báu, c ả đến
mũ miện bằng vàng tôi đang đội đấy cũng được.
Ếch đáp:
- Quần áo, châu báu của công chúa, cả chiếc mũ miện bằng vàng công chúa đội tôi
cũng chẳng thích. Nhưng nếu công chúa thương yêu tôi, cho tôi làm bạn tri ân, bạn lúc
vui chơi, được ngồi cạnh công chúa bên chiếc bàn xinh xinh của nàng, cùng ăn chung
với công chúa ở chiếc dĩa xinh xinh bằng vàng của nàng, cùng uống chung v ới công
chúa ở trong chiếc cốc xinh xinh của nàng, được ngủ trong chiếc gi ường xinh xinh của
công chúa. Nếu công chúa hứa v ới tôi như vậy thì tôi sẽ lặn xuống tìm bằng được quả
cầu vàng lên cho công chúa.
Công chúa nói:
- Ừ, đượ c, ta h ứa v ới Ếch, ta sẽ làm tất cả nh ững điều Ếch mu ốn, mi ễn Ếch l ấy l ại được
cho ta quả cầu vàng.
Hứa như vậy nh ưng trong thâm tâm nàng ngh ĩ là con Ếch ng ớ ng ẩn kia ăn nói th ật v ớ
vẩn. Hạng ếch ngồi đáy giếng thi nhau với đồng loại kêu ồm ộp suốt ngày thì làm bạn tri
âm với người thế nào được.
Ếch thấy nàng bằng lòng bèn ngụp đầu l ặn xuống d ưới đáy gi ếng. Chỉ m ột lát sau nó đã

ngoi lên, mõm ngoạm quả cầu ném lên cỏ. Thấy lại đồ chơi đẹp đẽ của mình, công chúa
rất mừng. Nàng cúi xuống nhặt lên, rồi chạy ngay đi. Ếch gọi v ới theo:
- Đợi tôi với, đợi tôi với! Nàng hãy đem tôi đi cùng, tôi làm sao mà chạy nhanh nh ư nàng
được?
Ếch cố lấy hết s ức để gân cổ lên kêu ồm ộp gọi v ới theo cũng vô ích! Công chúa v ội vã
chạy về nhà nên chẳng nghe thấy gì cả. Chỉ một lát sau là nàng quên h ẳn con Ếch t ội
nghiệp kia. Ếch ta đành nhảy xuống giếng c ủa mình.
Hôm sau vua, công chúa cùng quần thần đang ngồi bên bàn ăn, công chúa đang ăn trên
chiếc đĩa xinh xinh của mình thì nghe thấy có tiếng nhảy lạch bạch, lạch bạch ở những
bậc thang bằng cẩm thạch. Lên t ới n ơi, Ếch gõ c ửa g ọi:
- Công chúa, công chúa trẻ đẹp nhất ơi, mở cửa cho tôi vào!
Nàng chạy nhanh ra, định xem ai gọi c ửa. M ở c ửa ra, nàng th ấy Ếch đang ng ồi. Nàng
vội đóng sầm sửa, trở lại ngồi bên bàn ăn, lòng đầy hồi hộp lo sợ.
Thoáng nhìn, vua biết ngay trống ng ực công chúa đang đánh liên hồi. Vua hỏi:
- Con cưng của ta, có điều gì làm con sợ hãi thế? Phải chăng có một ng ười khổng lồ
đứng ngay trước cửa định bắt con đi?
Nàng đáp:
- Thưa cha không ạ. Đó không phải là ng ười khổng l ồ mà là m ột con Ếch ghê t ởm!
- Ếch muốn gì ở con?
- Trời, cha yêu dấu! Hôm qua, khi con ngồi ch ơi bên b ờ giếng thì quả cầu vàng của con
r ơi xuống giếng n ước. Vì con khóc lóc mãi nên Ếch lặn xu ống mò qu ả c ầu lên cho con.
Nhưng cũng vì Ếch đòi con phải h ứa hẹn v ới nó, con có h ứa v ới nó r ằng nó s ẽ là b ạn tri
âm của con, nhưng lúc ấy con nghĩ chắc nó chẳng bao giờ nhảy nổi lên cạn được. Hiện
giờ nó đã ở ngoài cửa và muốn vào với con.

TRUYỆN CỔ TÍCH

20



Đúng lúc ấy có tiếng gõ cửa lần hai và có tiếng gọi:
Công chúa trẻ nhất ơi,
Mở cửa cho tôi vào!
Nàng chẳng nhớ hay sao,
Bao điều nàng hứa hẹn,
Bên bờ giếng mát trong?
Công chúa trẻ nhất ơi,
Mở cửa cho tôi vào!
Lúc đó, vua nói:
- Con đã h ứa thì phải gi ữ l ời h ứa ch ứ. Con c ứ ra m ở c ửa m ời Ếch vào.
Công chúa ra m ở c ửa, Ếch liền nhảy theo nàng sát gót t ới bên gh ế nàng ng ồi. Ếch nói
với nàng:
- Nàng hãy nhấc tôi lên chỗ nàng ngồi!
Công chúa choáng váng, lưỡng l ự mãi, sau vua phải ra lệnh cho nàng làm. Nh ưng v ừa
m ới lên ghế, Ếch lại đòi lên bàn. Ngồi trên bàn r ồi, Ếch nói:
- Nào, nàng đẩy chiếc đĩa vàng xinh xinh của nàng lại gần tôi để chúng ta cùng ăn.
Công chúa đành phải làm theo, nh ưng ai cũng th ấy rõ ràng là mi ễn c ưỡng. Ếch ăn ngon
lành, nhưng công chúa ăn miếng nào vào cũng nh ư muốn tắc lại ở cổ.
- Tôi ăn no nê rồi, giờ thấy người đâm ra mệt mỏi. Khênh tôi vào buồng nhỏ xinh của
nàng, rũ giường trải lụa cho ngay ngắn để chúng ta cùng lên gi ường ngủ.
Công chúa òa lên khóc, s ợ con Ếch da lạnh nh ớp nháp mà nàng không dám s ờ đến.
Thế mà nó lại sẽ ngủ trên chiếc giường xinh đẹp, sạch sẽ của nàng. Công chúa làm vua
nổi nóng. Người nói:
- Ai đã giúp con trong cơn hoạn nạn thì sau đó con không được phép khinh th ường họ.
Lúc đó, công chúa lấy hai ngón tay nhấc Ếch lên, đặt vào m ột xó nhà. Khi nàng lên
giường nằm, Ếch nhảy t ới bảo:
- Tôi mỏi mệt. Tôi muốn được ngủ trên giường êm như nàng. Nàng hãy đưa tôi lên, nếu
không tôi mách vua cha.
Công chúa t ức lắm, nhấc Ếch lên rồi lấy hết s ức ném Ếch vào gi ường, lòng ngh ĩ th ầm:
- Giờ thì mày yên thân nhé, đồ Ếch ghê t ởm!

Nhưng khi nó r ơi xuống thì không phải Ếch n ữa mà hóa thành m ột vị hoàng t ử có đôi
mắt xinh đẹp và dễ thương. Theo ý muốn của vua cha, chàng thành ng ười bạn tri ân và
người chồng yêu dấu của nàng. Lúc đó, chàng kể lại cho nàng nghe, chàng bị một mụ
phù thủy độc ác phù phép, không có ai ngoài nàng có thể giải thoát được chàng khỏi
giếng. Hai người định hôm sau sẽ về nước của hoàng tử. Họ ngủ một mạch cho đến
sáng, khi mặt trời đánh thức họ dậy thì có một cỗ xe đến, xe thắng tám ng ựa trắng, buộc
xích vàng, đứng sau là người thị vệ của ông vua trẻ - bác Heinrich trung thành. Tr ước
kia, khi thấy chủ mình bị biến thành Ếch, bác Heinrich trung thành r ất bu ồn, bu ồn đến
nỗi bác đã đánh ba vòng đai sắt quanh tim để tim khỏi bị đau buồn mà vỡ ra. Cỗ xe r ước
ông vua trẻ về nước. Bác Heinrich trung thành đỡ chàng và nàng công chúa lên xe, rồi
đứng ở phía sau xe. Bác vui mừng khôn xiết vì thấy phép yêu đã được xóa bỏ.
Khi họ đã đi được một đoạn đường dài thì hoàng tử nghe thấy ở đằng sau có tiếng kêu
răng rắc như có gì gãy. Chàng liền quay lại hỏi:
- Bác Heinrich hình như xe gãy?
- Thưa chàng, không phải xe đâu.
Đó là tiếng rạn của vòng đai tim.

TRUYỆN CỔ TÍCH

21


Khi chàng hóa Ếch giếng chìm,
Tim tôi đau đớn, buồn phiền xót xa.
Dọc đường lại có tiếng kêu răng rắc hai lần nữa. Hoàng tử c ứ ng ỡ là xe gãy, nh ưng
thực ra đó chỉ là tiếng nứt tung của những vòng đai sắt quanh tim bác Heinrich trung
thành, nó nứt tung ra vì hoàng t ử đã được giải thoát và hạnh phúc.
MÓN QUÀ CỦA NGƯỜI TÝ HON
Một bác thợ may và một bác thợ vàng cùng đi v ới nhau.
Một hôm, mặt trời vừa lặn sau núi, họ thấy xa xa có tiếng nhạc, càng đến gần nghe càng

rõ. Tiếng nhạc kỳ lạ du dương khiến họ quên cả mệt mỏi rảo bước đi về phía đó.
Khi họ đến một quả đồi thì trăng đã lên. Trên đồi có một đám cưới của những người nhỏ
bé, vừa đàn ông, vừa đàn bà, cầm tay nhau nhảy múa vui vẻ ca hát thật là êm tai. Đó
chính là tiếng nhạc mà hai bác đã nghe khi đi đường.
Một ông lão lớn hơn một tý ngồi giữa. Cụ có chòm râu bạc rũ xuống tận ng ực và mặc
một cái áo màu sặc sỡ. Hai người ngạc nhiên đứng ngẩn ra nhìn họ nhảy; nh ững ng ười
lùn vui vẻ mở rộng vòng tay ra đón. Bác thợ vàng có b ướu ở l ưng vốn liều lĩnh như
những người gù, nhảy vào trước. Bác phó may m ới đầu còn ngần ng ừ ch ưa dám vào,
nhưng thấy vui quá, cũng đánh bạo vào theo. Vòng múa khép lại, các ng ười lùn lại hát
và nhảy múa loạn xạ. Ông lão rút ở thắt lưng ra một con dao to để mài, khi thấy khá sắc
cụ liền ngoảnh lại nhìn hai người lạ mặt. Hai bác hoảng hồn ch ưa kịp suy nghĩ gì thì cụ
đã nắm lấy bác thợ vàng và chỉ trong nháy mắt, cạo xoẹt cả râu lẫn tóc.
Bác thợ may cũng chịu số phận ấy. Nhưng họ hoàn hồn ngay khi thấy ông cụ cạo xong
chỉ thân mật đến vỗ vai họ dường như khen họ có thái độ ngoan ngoãn nh ư thế là phải.
Cụ chỉ một đống than gần đó, ra hiệu cho họ lấy đầy túi áo. Hai bác vâng theo, tuy nhiên
không hiểu lấy than để làm gì. Sau đó họ đi tìm chỗ ngủ. Khi họ đến thung lũng thì
chuông ở một tu viện gần đó báo nửa đêm. Dưới ánh trăng, tìm vào quán trọ, nằm trên
đệm rơm, lấy quần áo ra đắp. Họ mệt quá, quên cả bỏ than ở túi ra. Than đè nặng nên
sáng họ thức dậy sớm hơn thường ngày. Họ thò tay vào túi, nh ưng không dám tin mắt
mình khi thấy bàn tay đang nắm đầy vàng nguyên chất chứ không phải là than. Thế là
họ trở nên giàu có, nhưng bác thợ vàng có nhiều của h ơn vì vốn tình tham lam, bác ta
đã ních đầy than hơn.
Thói thường lòng tham không đáy. Đã có lại muốn có nhiều h ơn, bác th ợ vàng rủ bạn
nấn ná ở lại vài ngày nữa, để tối ra quả đồi chỗ ông cụ, kiếm thêm ít vàng. Bác th ợ may
từ chối và bảo :
- Thôi đủ rồi. Tôi mãn nguyện rồi. Giờ thì tôi có thể trở thành th ợ cả, c ưới ng ười yêu thế
là hạnh phúc.
Nhưng chiều ý bạn thì bác ở lại thêm một ngày.
Buổi tối hôm đó, bác thợ vàng đeo mấy cái bao để lấy cho nhiều, rồi đi ra phía đồi. Cũng
như tối hôm trước, bác thấy những người tý hon đang ca hát nhảy múa, Ông cụ lại cạo

nhẵn đầu, râu bác, rồi ra hiệu bảo lấy than. Bác ta hăm h ở nhét đầy các bao, h ớn h ở ra
về đắp quần áo ngủ. Bác nghĩ bụng: "Dù vàng đè nặng ta cũng chịu được".
TRUYỆN CỔ TÍCH

22


Rồi bác ta thiu thiu ngủ, yên chí sớm mai dậy sẽ giàu n ứt đố đổ vách.
Vừa mở mắt ra, bác vội vã sờ đến bao, nhưng bác ta ngạc nhiên vì chỉ thấy than xỉ, móc
mãi vẫn thế.
Bác ta nghĩ là còn chỗ vàng được đêm trước, vội chạy đi lấy, nhưng bác hoảng sợ vì
thấy vàng đã trở thành than. Bác ta đưa tay nhọ nhem lên vỗ trán thì thấy đầu cạo nhẵn
thín, cả cằm cũng bị cạo nhẵn. Nào đã hết khổ đâu, lưng đã có một bướu, giờ lại mọc
thêm hai bướu trước ngực. Thấy rõ than thì thâm bác khóc n ức n ở.
Bác thợ may tối bụng nghe bạn khóc tỉnh dậy, cố an ủi bạn:
- Thôi thì đôi ta đã là bạn đường, bác cứ đi với tôi, ta cùng h ưởng.
Bác thợ may giữ lời hứa, nhưng bác thợ vàng suốt đời phải mang hai cái bướu và phải
đội mũ để che cái đầu trọc lốc.
{Thật đúng là "tham thì thâm", từ câu chuyện này con nh ớ là đừng tham hay gi ữ phần
nhiều cho mình nhé, con yêu ♥}
BA CHÚ HEO CON
Ngày xưa có một bà mẹ heo có ba chú heo con. Ba chú heo con l ớn nhanh nh ư thổi do
đó mẹ của chúng mới nói rằng
- Các con sau một thời gian dài sống tại đây bây gi ờ các con đã lớn rồi. Các con phải ra
đi và tự xây cho mỗi đứa một căn nhà. Nhưng phải cẩn thận đừng để chó sót nó bắt
được các con.
Ba chú heo con bắt đầu lên đường. Chú heo cả d ựng một ngôi nhà bằng r ơm. Cậu rất
hài lòng. Cậu nói:
- Bây giờ thì sói không thể nào bắt và ăn thịt được ta.
- Em sẽ làm một căn nhà chắc chắn hơn của anh - chú heo kế nói.

- Em cũng vậy, em sẽ làm ngôi nhà chắc hơn của anh - chú heo út nói.
Chú heo kế và chú heo út tiếp tục lên đường. Sau đó chú heo kế d ựng một căn nhà
bằng cây. Oh! Trông nó chắc chắn hơn ngôi nhà bằng rơm. Chú heo kế rất hài lòng về
căn nhà của mình. Chú nói:
- Bây giờ thì sói không thể nào bắt và ăn thịt ta.
- Em sẽ cất một ngôi nhà chắc chắn hơn của anh - chú heo út nói.
Chú heo út tiếp tục rảo bước lên đường. Chốc lát sau chú gặp một bác th ợ xây đang
mang một số gạch.
" Bác ơi, hãy cho cháu một ít gạch, có được không a?" Chú heo út hỏi xin. " Cháu sẽ xây
một ngôi nhà"
" Được thôi, chú bé," Bác ấy cho chú heo con một số gạch.

TRUYỆN CỔ TÍCH

23


Rồi chú heo út tự mình xây một ngôi nhà bằng gạch. Phải mất th ời gian khá lâu m ới
hoàn thành, không sao vì đó là một ngôi nhà chắc chắn. Chú heo út rất hài lòng v ới căn
nhà của mình. Chú nói
- Bây giờ, Chó sói sẽ không bao gi ờ bắt và ăn thịt ta được.
Hôm sau một chó sói xuất hiện trên đường. Nó đi đến ngôi nhà bằng r ơm của chú heo
cả. Khi trông thấy chó sói, chú heo cả vội vàng chạy vào nhà và đóng c ửa lại. Chó sói gõ
cửa và nói:
- Này heo con, này heo con, mở cửa cho ta vào v ới.
- Không, không - chú heo con nói - Ta đã thề, ta đã thề, Ta không để mi vào.
- Được rồi Ta bực mình và ta bực mình và Ta sẽ thổi tung căn nhà của ng ươi - chó sói
gầm gừ.
Nói rồi nó thổi và nó thổi,nó thổi và nó thổi. Ngôi nhà bằng r ơm xập xuống, chó sói ăn
thịt chú heo cả dễ dàng.

Hôm sau chó sói vẫn dọc theo con đường đi xa hơn. Nó đến ngôi nhà bằng cành cây
của chú heo kế. Chú heo kế trông thấy chó sói, liền chạy vào nhà đóng c ửa lại. Chó sói
gõ cửa và nói
- Này heo con, này heo con, hãy mở cửa cho ta vào.
- Không, không - chú heo con nói - Ta đã thề, ta đã thề, Ta không để mi vào.
- Được rồi Ta bực mình và ta bực mình và Ta sẽ thổi tung căn nhà của ng ươi - chó sói
gầm gừ.
Nói rồi nó thổi và nó thổi,nó thổi và nó thổi. Ngôi nhà bằng cây xập xuống, chó sói ăn thịt
chú heo kế dễ dàng.
Hôm sau chó sói vẫn dọc theo con đường đi xa hơn nữa. Nó đến ngôi nhà bằng gạch
của chú heo út. Chú heo út trông thấy chó sói, liền chạy vào nhà đóng c ửa lại. Chó sói
gõ cửa và nói
- Này heo con, này heo con, hãy mở cửa cho ta vào.
- Không, không - chú heo con nói - Ta đã thề, ta đã thề, Ta không để mi vào.
- Được rồi Ta bực mình và ta bực mình và Ta sẽ thổi tung căn nhà của ng ươi - chó sói
gầm gừ.
Nói rồi nó thổi và nó thổi, nó thổi và nó thổi. Nh ưng căn nhà bằng gạch thật chắc chắn
không hề ngã xập.
Chó sói giận quá, nhưng nó giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Nó ngh ĩ, " Chú heo
con này rất thông minh. Nếu mình muốn bắt nó, mình phải giả v ờ thân thiện m ới được"
Nghĩ như thế nó nói, " Này chú heo con, lúc sáu gi ờ sáng ngày mai, tôi sẽ dẫn bạn đến
trang trại của ông Smith. Chúng ta sẽ lấy những củ cải tươi ngon cho b ữa tối."
"Oh! Tốt quá," Chú heo con nói. Nhưng chú heo út rất thông minh. Chú bi ết rất rõ chó sói
chỉ mong ăn thịt chú thôi. Vì thế sáng hôm sau chú heo út kh ởi hành đến trang trại của
nhà nông Smith lúc năm giờ. Chú lấy đầy giỏ củ cải và hối hả quay tr ở về nhà tr ước sáu
giờ.
Đúng sáu giờ, chó sói đến gõ cửa nhà chú heo. " Bạn đã chuẩn bị ch ưa, bạn heo con?"
nó nói.

TRUYỆN CỔ TÍCH


24


"Oh! Tôi đã đến cánh đồng của ông Smith rồi," chú heo con nói. " Tôi đã lấy đầy giỏ củ
cải và đang nấu cho bữa ăn tối đây."
Chó sói giận quá, nhưng vẫn tiếp tục giả v ờ.
Sau đó chó sói nói tiếp, " Vậy sáng ngày mai bạn chuẩn bị nhé, lúc năm gi ờ tôi sẽ dẫn
bạn đến cây táo của nhà nông Brown. Chúng ta sẽ hái những quả táo đỏ t ươi."
"Oh! Tốt quá," Chú heo con nói.
Sáng hôm sau, chú heo con lên đường lúc bốn gi ờ. Chú tìm được cây táo. Chú trèo lên
cây, trong lúc đang hái táo, chó sói bỗng xuất hiện.
Chú heo con hoảng sợ, nhưng chú giả vờ bình thường. Chú nói, " Đây là nh ững quả táo
ngon nhất, ông Sói. Tôi ném cho ông một trái nhé". Chú ném xuống một trái táo, trái táo
lăn tròn cách xa con đường. Chó sói chạy theo nhặt. Chú heo con liền leo xuống. Chú
chạy một mạch về nhà và đóng cửa lại. Chó sói vô cùng giận dữ, nhưng vẫn giả v ờ bình
thườ ng.
Nó đi đến căn nhà của chú heo con và gõ cửa. " Này heo con," nó gọi, " Nếu bạn chuẩn
bị sẵn sàng lúc bốn giờ chiều nay, tôi sẽ dẫn bạn đi hội chợ. Chúng ta sẽ thích thú khi
chơi đánh đu và cưỡi ngựa vòng xoay.
"Oh! Tốt quá," chú heo nói.
Lúc hai giờ trưa chú heo con đi đến hội chợ. Chú vô cùng thích thú v ới nh ững trò ch ơi
đánh đu và cưỡi ngựa vòng xoay. Sau đó chú heo con mua một thùng đựng b ơ. Cái
thùng trông giống như một thùng rượu l ớn. Chú heo con tr ở về nhà và trông thấy chó sói
đang đi lên đồi. Chú sợ quá, nhảy ngay vào thùng đựng b ơ.
Thùng đựng bơ bắt đầu lăn tròn lăn tròn xuống đồi. Càng lúc lăn càng nhanh. Nó húc
chó sói ngã nhào.
Chó sói ngơ ngẩn không biết cái gì đã húc vào mình. Nó s ợ quá chạy trối chết. Chú heo
con nhảy ra khỏi thùng đựng bơ và vác nó về nhà.
Hôm sau chó sói đến nhà chú heo con và gõ c ửa.

Nó nói, " Bạn heo ơi, Tôi không đi được hội ch ợ ngày hôm qua. Ôi chao, một cái gì đó to
lắm lăn từ trên đồi xuống và húc vào tôi."
"Ha- ha" chú heo nói, " Tôi đó, tôi ở trong thùng đựng b ơ "
Khi chó sói nghe như vậy, cơn giận dâng lên, dâng lên, dâng lên.
Nó nói, " Này heo con, ta sẽ ăn thịt mi. Ta sẽ leo lên ống khói và xuống bắt mi."
Chú heo con hoảng sợ, nhưng chú nói không sao. Chú đặt một nồi n ước to trên l ửa, nấu
sôi lên. Chó sói leo lên mái nhà. Nó chui vào ống khói và leo xuống. Chú heo con m ở
nắp nồi nuớc sôi. Chó sói rơi từ trên ống khói xuống ngay nồi n ước rất mạnh. Thế là hết
đời chó sói.
Chú heo út quá thông minh so v ới chó sói
SỰ TÍCH NGÀY VÀ ĐÊM
Ngày xửa ngày xưa, Mặt Trăng, Mặt Trời và Gà Trống cùng sống v ới nhau trên tr ời. Mặt
TRUYỆN CỔ TÍCH

25


Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×