Tải bản đầy đủ (.doc) (2 trang)

KỈ NIỆM CỦA GIÁO VIÊN CHỦ NHIỆM

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (68.69 KB, 2 trang )

KỈ NIỆM VỀ CÔNG TÁC CHỦ NHIỆM LỚP
Tôi ra trường đến nay đã được 5 năm. Bao nhiêu năm đi dạy là bấy nhiêu năm tôi được giao
làm công tác chủ nhiệm lớp. Nhớ mãi những ngày đầu chập chững bước vào nghề, khi nhận
nhiệm vụ tôi không khỏi lo lắng vì bản thân chưa có nhiều kinh nghiệm. Nhưng rồi những lo lắng
ban đầu cũng dần qua khi tôi được hòa mình với tập thể lớp, được cùng các em cố gắng, phấn đấu
trong mọi hoạt động, được hiểu thêm về hoàn cảnh của các em qua những chuyến đi thực tế gia
đình học sinh. Và cũng từ đây tôi đã có rất nhiều những kỉ niệm, mà trong đó có một kỉ niệm về
lần đầu tiên tôi đến thăm gia đình học sinh với cương vị là một giáo viên chủ nhiệm khiến tôi nhớ
mãi.
Đó là lần tôi tìm đến thăm gia đình em H Vơi Ktla ở buôn Ciết, xã Ea Tiêu. một em học sinh
nữ đồng bào dân tộc Ê đê. Qua phản ánh của giáo viên bộ môn dạy trong lớp thì em học sinh này
ngồi học không chú ý, giáo viên gọi lên hỏi gì cũng không trả lời, nhiều lần kiểm tra bài cũ em
đều không học, nếu cứ với tình trạng như thế thì khả năng em phải ở lại lớp là điều khó tránh
khỏi. Bản thân là GVCN, qua suốt quá trình theo dõi cũng để ý thấy em HS này trên lớp không
hề nói chuyện với ai, hỏi gì cũng chỉ há miệng nhìn chứ không nói, mỗi lần trả lời chỉ gật hoặc
lắc đầu. Kiểm tra hồ sơ học sinh thì bản thân em là người bình thường, không có lưu ý gì đặc
biệt.
Chưa kịp tìm hiểu kĩ hơn thì nguyên một tuần liên tiếp em nghỉ học không phép, điện thoại
phụ huynh thì không liên lạc được. Trong lòng cảm thấy sốt ruột, lo lắng nên quyết định sắp xếp
thời gian đến thăm gia đình em để tìm hiểu cho rõ nguyên nhân.
Tìm được đến nhà em quả là hết sức khó khăn khi chỉ biết tên phụ huynh trong giấy tờ, chứ
không biết tên gọi trong buôn làng là gì. Cố gắng, kiên trì, vừa hỏi bằng miệng kết hợp với mô tả
…bằng tay chân, cuối cùng cũng có người biết và chỉ nhà cho tôi. Đó là một căn nhà khá khang
trang nằm ở gần cuối buôn. Khi đến nơi, người đầu tiên tôi gặp là một nhóm em nhỏ đang trèo
cây hái ổi ở khu vườn trước nhà. Thấy tôi như nhìn thấy vật lạ đến từ sao hỏa, đứa nào cũng im
lặng và tròn mắt nhìn. Mãi một lúc mới có một cậu nhóc cất tiếng:
- Hley ih đõa ( hờ ley I đoa) – Tìm ai?
Chà, khó khăn rồi đây. Có lẽ thấy tôi có làn da đen bánh mật nên cậu bé nhầm tưởng tôi là
người cùng dân tộc với mình chăng? Cảm thấy khá bối rối vì không hiểu lời cậu bé nói, nhưng
vẫn cứ đánh liều hỏi lại bằng tiếng người kinh:
- Các em cho cô hỏi, đây có phải là nhà của chị H Vơi không?


- H Vơi? Đúng rồi. Có gì không?
Vẫn là giọng nói của cậu nhóc hồi nãy, nhưng lúc này lại trả lời bằng tiếng người kinh. Thế mà
nãy giờ làm tôi phải…chật vật. Tôi liền giới thiệu ngay:
- À, cô là cô giáo của…ơ kìa…
Kì lạ, chưa kịp nói hết câu tôi là cô giáo của ai thì cậu bé đã chạy tót vô nhà hét toáng lên.
- Vơi, Vơi, nai hriê, nai hriê
Chịu, chẳng hiểu gì, nhưng đoán chừng cậu nhóc đang thông báo với người nhà nên tôi cũng
đứng ngoài chờ đợi, chỉ một chút sau đó, cô học trò chạy ra mở cửa cho tôi vào nhà, thoáng quan
sát thì có vẻ cô bé không phải nghỉ học vì đau bệnh, có lẽ biết tôi đến vì lí do gì nên em cố tình đi
nhanh vô nhà để tránh mặt tôi.
Thật may khi cả bố và mẹ của em đều có mặt ở nhà, đón tiếp tôi với một thái độ rất thân thiện,
cởi mở. Điều đó đã giúp tôi gỡ bỏ được sự lo lắng khi lần đầu tiên đi thực tế gia đình học sinh, lại
là một học sinh đồng bào dân tộc.
Qua câu chuyện với bố mẹ em, tôi hiểu được hơn về gia đình em, đặc biệt hiểu được những
vấn đề về học sinh của mình mà bấy lâu nay tôi vẫn thường thắc mắc. Theo lời kể của mẹ em, khi
mang thai em đến tháng thứ bảy thì bị sinh non, lúc đó hoàn cảnh gia đình khó khăn, lại thêm


thiếu kinh nghiệm chăm sóc con nhỏ nên khi lớn lên, em không được bình thường như những đứa
trẻ khác, đầu óc khi nhớ khi không, hay sợ người lạ, sợ những chốn đông người. Mẹ em chia sẻ:
- Cô biết không, nó cũng thích học lắm, tối về vẫn ngồi học bài nhưng vì nó hay bị quên nên
học trước quên sau. Nhiều lần lên lớp không nhớ bài, thầy giáo cho điểm kém, nó cũng buồn
…nhưng bố mẹ chịu, không biết làm cách nào vì nó bị bệnh thế rồi. Cái tuần vừa rồi này, nó
không chịu đi học mà đòi ở nhà hái cà phê giúp mẹ, có nói kiểu gì nó cũng không chịu đi, khổ
thế đấy cô giáo ạ.
Tôi quay sang cô học trò nhỏ nãy giờ cứ ngồi im một góc không nói gì, định gọi em lại gần để
nói chuyện thì mẹ em có nói khẽ với tôi:
- Cô nói những từ dễ hiểu thôi nhé. Nó hiểu chậm lắm, chỉ cần nói từ từ là nó hiểu ra thôi.
Bước lại gần phía cô học trò, tôi nhẹ nhàng hỏi :
- Sao tuần vừa rồi Vơi không đi học? cô và các bạn ở trên lớp cứ chờ Vơi mãi đấy.

Cô học trò vẫn im lặng không chịu trả lời.
- Vơi có thích đi học nữa không?
Cô bé lắc đầu, nhưng vẫn chưa chịu nói. Tôi vẫn kiên trì gợi chuyện:
- Vì sao Vơi không thích đi học nữa nào. Đi học để biết cái chữ chứ. Rất tốt đấy.
Vẫn là sự im lặng, tôi tưởng chừng như mình đã thất bại đến nơi thì may quá, dường như thấy
được sự chân thành trong cách nói chuyện của tôi nên cô bé đáp lại bằng những lời lí nhí trong
miệng:
- Các bạn trên lớp không thích em.
Tôi hơi giật mình, nhưng vẫn cố gắng hỏi:
- Vì sao em lại nghĩ các bạn không thích em nào?
- Vì các bạn chẳng chơi với em, còn cười em nữa.
Thì ra là nguyên nhân này nên cô bé mới nghỉ học đây, tôi vội trấn an em:
- Được rồi, cô nghĩ chắc do các bạn thấy em khó gần gũi nên mới như vậy thôi, nhưng
nếu thực sự có chuyện đó thật thì em đừng lo, cứ để cô giải quyết nhé, cô tin rồi khi các
bạn hiểu được thì các bạn sẽ thích chơi với em ngay thôi, Vơi dễ thương như vậy kia mà
đúng không. Vậy ngày mai Vơi quay trở lại lớp học nhé.
Dường như vẫn chưa nói hết, cô bé ngập ngừng:
- Nhưng mà….
- Còn chuyện gì nữa phải không em?
- Nhưng mà…em học không giỏi lắm. Sợ không học được đâu.
Tôi chợt buồn cười khi thấy sự mộc mạc trong câu nói của cô học trò nhỏ, tự dưng thấy thương
đến lạ.
- Em đừng lo, còn có cô, các bạn và các thầy cô giáo lớp mình nữa mà. Nhất định thầy cô
sẽ cố gắng giúp đỡ để em học tốt hơn. Đừng lo lắng quá nhé.
Cuối cùng, với sự trợ giúp của gia đình cùng với sự động viên chân thành của tôi, H Vơi đã
chịu đi học lại. Đến lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm vì đã không để HS của mình phải nghỉ
học giữa chừng. Tình cảm của người đồng bào cũng thật lạ, khi ra về, ngoài mang theo niềm vui
là cô học trò của mình đã đi học lại, tôi còn được tặng thêm mấy nải chuối cùng một bì ổi để
mang về làm quà. Chắc chắn đây là sản phẩm của những cậu nhóc hồi nãy dành cho người sao
hỏa là tôi đây.

Sau này, cùng với sự nhẹ nhàng, kiên trì chỉ bảo của các GV bộ môn, cùng với sự quan tâm
của GVCN và nhà trường, em đã cố gắng học cho đến hết cấp 2 dù là khá vất vả so với các bạn
cùng lớp. Thấy em tiến bộ dù chỉ là ít thôi, lại cũng đã chịu mở lòng hơn với mọi người, tôi cảm
thấy rất vui, với những GVCN như chúng tôi thì đó chính là những món quà tinh thần vô giá,
cũng là những kỉ niệm khó quên trong suốt cuộc đời đi dạy của mình. Câu chuyện của tôi đến đây
là hết. Xin chân thành cám ơn.



×