Tải bản đầy đủ (.pdf) (335 trang)

Oh, boy của marie aude murai

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (882.88 KB, 335 trang )


Oh, Boy!
Marie-Aude Murail
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com




Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com


Thông tin ebook:

Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com
Tên sách: Oh, Boy!
Nguyên tác: Oh, Boy!
Tác giả: Marie-Aude Murail
Dịch giả: Trần Anh Thư
Nhà xuất bản: Hội Nhà Văn
Công ty phát hành: Nhã Nam
Số trang: 264
Trọng lượng: 300 gram


Hình thức bìa: Mềm
Kích thước: 13 x 20.5 cm
Giá bìa: 46.000
Năm xuất bản: 2010
***
Thực hiện ebook: Hoàng Liêm
Ngày hoàn thành: 31/05/2014


Nơi hoàn thành: Hà Nội
Nguồn: Smart Ebooks
/>

Ebook không mang tính chất thương mại, để chia sẻ tới
các bạn yêu sách ở xa, hoặc không có điều kiện mua sách
giấy. Trong điều kiện có thể bạn hãy mua sách để ủng hộ và
tôn trọng nhà xuất bản.


Giới thiệu nội dung:

Chúng là ba anh em, một trai và hai gái. Ba đứa trẻ mồ
côi.
Siméon Morlevent, 14 tuổi. Mảnh khảnh. Mắt nâu.
Đầu óc thần đồng, đang học năm cuối trung học.
Morgane Morlevent, 8 tuổi. Mắt nâu. Hai tai rất to.
Đứng đầu lớp nhưng lại luôn bị người lớn quên mất sự có
mặt của mình.
Venise Morlevent, 5 tuổi. Mắt xanh, tóc vàng, rạng
rỡ. Một cô bé ai ai cũng thích. Cô còn biết thêu dệt ra
những chuyện tình cực kỳ nồng cháy cho các nàng búp bê
Barbie của mình.
Nhưng bọn trẻ hoàn toàn không muốn giao phó số phận
mình vào tay cô bảo trợ xã hội. Chúng quyết tâm rời khỏi trại
trẻ mồ côi, tìm cho mình một gia đình.


Vào lúc đó, có hai người xuất hiện. Họ đều có thể nhận
nuôi chúng. Bởi thiện ý và cũng bởi ác ý. Một người không

hoàn toàn tốt bụng; người kia thì sống thiếu trách nhiệm, và
còn điều nữa, hai người này đặc biệt ghét nhau.
Rồi chuyện gì sẽ xảy ra?

Là một trong những tác phẩm thiếu nhi hay nhất của
Marie-Aude Murail, Oh, boy! ra mắt năm 2000 và giành được
nhiều giải thưởng, trong đó có Giải thưởng văn học viết dành
cho thanh thiếu niên Pháp.


Giới thiệu tác giả:

Marie-Aude Murail sinh năm 1954 tại Havre (SeineMaritime). Hiện bà đang sống tại Orléans cùng chồng và ba
con. Sau khi tốt nghiệp khoa Văn Đại học Sorbonne, bà dành
trọn thời gian toàn tâm toàn ý viết sách và chăm sóc gia đình.
Năm 2004, bà được trao Huân chương Bắc đẩu Bội tinh vì
những cống hiến trong lĩnh vực văn học. Marie-Aude Murail
nổi tiếng vì khai thác hiệu quả nhiều đề tài khác nhau: chính trị,


hiện thực hay kỳ ảo; dường như khẩu hiệu của bà trong sáng
tác chính là: không bao giờ lặp lại chính mình và luôn gây bất
ngờ cho độc giả.


Nhận xét về tác phẩm:

“Bà đã khiến chúng ta kinh ngạc với một cuốn tiểu thuyết
truyền cảm hứng cho thanh thiếu niên, rất khó để xếp hạng và
nhanh chóng trở thành kinh điển.”

– deslivres.com

“Văn phong thuần khiết của Marie-Aude Murail dệt nên
một tác phẩm có sự tinh xảo và mỏng mảnh của chất liệu ren,
một cuốn tiểu thuyết để đọc ngấu nghiến rồi nhấm nháp tận
hưởng, một cuốn tiểu thuyết khi đã bắt đầu sẽ khó có thể rời
mắt cho đến tận trang cuối cùng, một trong những cuốn sẽ để
lại dấu ấn khó phai trong lòng người đọc.”
– amazon.fr


“Một câu chuyện được xâu chuỗi khéo léo, một loạt nhân
vật lôi cuốn cùng sở hữu giác quan nhạy bén về sự phân chia,
một tư duy logic thông minh và một sự cởi mở về tâm hồn rất
đáng kể: đây chính xác là những gì cuốn sách hấp dẫn đến khó
cưỡng này mang lại.”
– fnac.com


MỤC LỤC

CHƯƠNG 1
CHƯƠNG 2
CHƯƠNG 3
CHƯƠNG 4
CHƯƠNG 5
CHƯƠNG 6
CHƯƠNG 7
CHƯƠNG 8
CHƯƠNG 9



CHƯƠNG 10
CHƯƠNG 11
CHƯƠNG 12
CHƯƠNG 13
CHƯƠNG 14
CHƯƠNG 15
CHƯƠNG 16


Tặng Danielle Buyssens


“Sự hóm hỉnh là một lời tuyên bố về phẩm cách, một sự
khẳng định về ưu thế của con người trước việc đang xảy đến
với mình.”
ROMAIN GARY


CHƯƠNG 1

Anh em nhà Morlevent hiểu ra rằng chúng là những
đứa trẻ không còn bố mẹ

Nhà số 12 phố Mercoeur là nơi trú ngụ của gia đình
Morlevent từ hai năm nay. Năm đầu trong nhà có ba đứa trẻ
và hai người lớn. Năm sau còn ba đứa trẻ và một người lớn.
Và cho tới một sáng nọ thì chỉ còn ba đứa trẻ: Siméon mười
bốn tuổi, Morgane tám tuổi và Venise năm tuổi.

- Hãy cùng thề nào - Morgane đề nghị - rằng sẽ không ai
có thể chia rẽ ba chúng ta. Phải không anh Siméon?
Venise lập tức giơ tay sẵn sàng. Nhưng Siméon, cậu con
trai cả của gia đình Morlevent vẫn ngồi trên thảm trải sàn, lưng
dựa vào tường miên man suy nghĩ. Cậu liếc nhìn đồng hồ đeo
tay của mình... chỉ còn mười lăm phút nữa để cứu vớt tình
hình. Lát nữa thôi cô nhân viên bảo trợ xã hội sẽ tới. Cô ấy đã
hứa lần này sẽ tìm ra được “giải pháp cuối cùng” cho ba đứa


trẻ. Từ trước tới nay, cô ấy mới chỉ nảy ra những giải pháp tạm
thời như giao cả ba anh em cho cô giữ trẻ của Venise, hoặc
cho bà gác cổng ở đối diện hay cô hàng xóm tầng trên. Nhưng
cả ba con người tốt bụng đó đều kinh sợ nếu phải nhận liền
một lúc ba đứa trẻ mồ côi mười bốn, tám và năm tuổi này. Kết
quả là cho đến giờ chúng vẫn ở cùng nhau trong căn nhà của
mình và đợi cô bảo trợ xã hội “tốt bụng”, như theo cách nói
của Venise.
- Cô ấy hẳn sẽ giao chúng ta cho một trại trẻ mồ côi nào
đó - Siméon đoán.
Chúng không còn người bà con ruột thịt nào, không ông
bà, cô, dì, chú, bác, cả bố mẹ nuôi cũng không. Không còn ai.
Chỉ còn lại ba đứa trẻ này trong dòng họ Morlevent. Venise
nhìn chị gái, vẻ dò hỏi nghĩa của từ “trại trẻ mồ côi”.
- Đó là một kiểu khách sạn cho trẻ em không có bố mẹ Morgane giải thích cho em.
- Ra là vậy - Venise đáp lại thản nhiên.
Từ hôm qua chúng đã là những đứa trẻ-không-có-bố-mẹ.
Venise tiếp nhận chuyện đó một cách rõ ràng. Mọi người thật
chẳng sáng suốt gì khi tìm cách giấu bé chuyện đó. Mà có làm
vậy cũng vô ích. Với bé, chắc là mẹ đã mất vì nếu không mẹ



đã đưa bé đến lớp học múa hôm thứ Hai bởi cô giáo dạy múa
vốn rất ghét ai nghỉ học.

Siméon lại nhìn đồng hồ: còn mười phút nữa. Chỉ còn
mười phút nữa! Lướt nhìn phía trên cổ tay, nơi đeo đồng hồ,
cậu nhận ra vết đỏ đã lan dần lên phía bắp tay từ hôm qua.
Cậu kéo ống tay áo xuống.
- Bố chưa chết, bố chỉ biến mất thôi - cậu trầm ngâm nói
- Họ sẽ tìm theo hướng này.
Người ta cũng đã từng đi tìm ông để buộc ông đóng góp
tiền nuôi dưỡng ba đứa con. Tuy nhiên tất cả những gì họ tìm
hiểu được là trước đây ông đã từng lấy vợ, từ ngày còn rất trẻ
và đã bỏ rơi vợ mình và...
- Đây rồi - Siméon vừa reo lên vừa búng ngón tay gầy gò
của mình - tìm ra rồi!
Giải pháp đây rồi. Cuối cùng cậu đã tìm ra! Người phụ nữ
mà bố đã cưới? Không, tất nhiên là không rồi. Vì cô ấy rồi
cũng sẽ làm như cô trông trẻ của Venise hoặc bà gác cổng
thôi. Ngay khi biết người ta muốn giao cùng lúc ba đứa trẻ cho
mình thì cô ấy cũng sẽ lạnh lùng mà nói rằng chỉ trông tạm thời


thôi. Không, giải pháp cuối cùng phải là từ phía những người
con của bố với người phụ nữ này.
- Họ và chúng ta... họ và chúng ta có cùng cha. Chúng
ta... chúng ta cùng dòng máu.
Siméon lắp bắp, choáng ngợp với phát hiện bất ngờ này.
Vẫn còn những người khác trong gia đình. Đồng ý là các em

chưa từng gặp họ và rằng đây là lần đầu tiên các em nghĩ tới
họ. Nhưng những anh chị đó cũng mang họ Morlevent như các
em.
- Người nhà Morlevent! Họ cũng mang họ Morlevent như
chúng ta. Cuối cùng thì không chỉ còn có ba chúng ta mang cái
họ chết tiệt này! - Siméon hào hứng nói.
Năm phút nữa. Năm phút nữa, cậu sẽ phải thuyết phục cô
bảo trợ xã hội. Siméon siết chặt nắm tay. Venise hỏi anh trai:
- Thế còn lời thề, chúng ta có cùng thề không nào?
- Có chứ - Siméon nói - Nghe này, các cô gái, trên trái
đất này, còn có những người khác mang họ Morlevent như
chúng ta, anh không biết là còn bao nhiêu. Đó là những người
anh, chị em cùng cha với chúng ta. Họ ra đời trước chúng ta,
họ nhiều tuổi hơn chúng ta. Các em hiểu điều đó có nghĩa là gì


không? Cô bảo trợ xã hội sẽ PHẢI giao chúng ta cho họ chăm
sóc.
Venise, mắt khép mơ màng, đã thấy dần hiện ra cả một
đội quân các chàng kỵ sĩ trẻ tuổi tay vung kiếm: những kỵ sĩ sẽ
bảo vệ ba đứa trẻ nhà Morlevent! Siméon, thực tế hơn em gái,
đã bắt đầu tự hỏi liệu những người con lớn có bị buộc phải
trông giữ những người em cùng cha khác mẹ đã mồ côi của
mình không? Cậu đưa thẳng nắm tay ra phía trước và nói bằng
một giọng nghiêm túc đến ngạc nhiên:
- Tất cả anh em nhà Morlevent cùng nhau hoặc là chết!
Morgane đặt nắm tay mình lên trên tay anh và cuối cùng
là Venise, hai em cùng nhắc lại lời anh mình:
- Tất cả anh em nhà Morlevent cùng với nhau hoặc là
chết!

Rồi em hỏi thêm:
- Có vết gì đỏ trên cổ tay anh thế?
Lúc nãy ống tay áo đã bị kéo lên. Siméon kéo nhanh nó
xuống và khẽ trả lời em:


- Không có gì. Một vết va đập thôi.
Vừa lúc đó có tiếng mở cửa. Cô Bénédicte Horau bên
Hội bảo trợ xã hội đi vào.
- Được rồi các cháu - cô nói trong hơi thở gấp do đi vội cô đã tìm ra giải pháp.
- Chúng cháu cũng vậy - Siméon nói.
- Đúng rồi cô ơi, chúng ta sẽ có một đội kỵ sĩ bảo vệ
những người anh em - vừa nói Venise vừa đưa tay múa một
đường kiếm theo kiểu Zorro, tất nhiên là với một thanh kiếm
tưởng tượng.
Morgane muốn tỏ ra khách quan hơn:
- Venise muốn nói đến những người anh, chị cùng cha
khác mẹ với chúng cháu. Họ chỉ giống chúng cháu một nửa
thôi, nhưng dù sao thế cũng là nhiều rồi. Như ở lớp cháu vậy,
điểm trung bình của cháu là 9,5, của Lexane là 9 thế mà cháu
vẫn xếp trước bạn ấy một bậc.
Nhận ra vẻ thảng thốt của cô Bénédicte, Morgane lại cố
giải thích.


- Lexane là bạn cháu. Bạn ấy người Trung Quốc. Bố mẹ
hiện nay của bạn ấy không phải là bố mẹ đẻ. Bạn ấy là con
nuôi. Nhưng bạn ấy thấy như thế còn tốt hơn là không có bố
mẹ. Anh, chị em cùng cha khác mẹ cũng vậy, như vậy tốt hơn
là không có gì.

“Bọn trẻ thật sự đang rất rối loạn”, Bénédicte nghĩ. Cô
đang tìm một giải pháp đơn giản.
- Được rồi - cô nói - cô đã tìm được chỗ cho các cháu ở
trại trẻ mồ côi Folie-Méricourt. Ở đó rất thuận tiện vì các cháu
vẫn có thể đến trường và...
- Cô không hiểu rồi - Siméon ngắt lời.
- Đúng thế, chúng cháu sẽ đến ở chỗ những người anh
cùng cha khác mẹ - Venise cao giọng nói (bé quả là có một
hứng thú đặc biệt với phái nam).
- Hoặc chúng cháu sẽ cùng chết - Morgane điềm nhiên
nói thêm như đọc một thông báo.
Câu cuối này của Morgane khiến cô Bénédicte giật mình.
Để bọn trẻ không hoảng sợ hơn nữa, họ đã nói dối chúng rằng
mẹ chúng ngẫu nhiên mất do ngã cầu thang. Thực tế là bà đã
uống nước rửa bát để tự vẫn. Nhưng khi chất này ngấm và


×