Tải bản đầy đủ (.doc) (11 trang)

Những câu chuyện bạn nên đọc một lần trong đời

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (103.66 KB, 11 trang )

Hạnh phúc
Một con quỷ đang nói chuyện với một con ma
Quỷ: Tại sao mày chết vậy ???
Ma: Tao bị xe hơi đâm khi đang cố gắng cứu một người
Quỷ: Tại sao?
Ma: Bởi vì tao không muốn cô ấy bị đau khổ
Quỷ: Mày thật sự yêu cô ấy, và có thể hi sinh cả cuộc đời mày cho cô ấy được sao??! Có lẽ giờ
cô ấy đang rất buồn đấy, buồn vì cái chết của mày, mày không hiểu à
Ma: Không đâu, cô ấy bây giờ đang rất hạnh phúc, bởi vì người tao cứu, chính là người mà cô ấy
yêu.
--------------------------Tình mẹ
Người con không có khả năng nuôi mẹ già, liền quyết định cõng mẹ bỏ lên núi.
Đêm tối, người con nói rằng cõng mẹ lên núi dạo, bà mẹ lấy hết sức mình đèo lên vai con.
Trên đường đi anh ta nghĩ phải leo cao hơn nữa rồi mới bỏ mẹ xuống.
Bỗng anh ta nhìn trên vai mình, thấy mẹ đang cố giấu những hạt đậu rãi suốt đoạn đường đi, anh
ta tức giận hỏi mẹ: "Mẹ rãi đậu làm gì thế?
Con ngốc ạ, mẹ sợ lát nữa còn mình con xuống núi sẽ lạc đường". "Con dù lớn vẫn là con của
mẹ... Đi hết cuộc đời lòng mẹ vẫn theo con.
--------------------------Câu hỏi
Ngày đầu tiên cô phụ trách một lớp học tình thương đa phần là những trẻ lang thang, không nhà
cửa.
Cuối buổi học.
- Cô ơi! Dạy hát cho tụi con đi cô.
- Hát đi cô.
Còn mười phút. Nhìn những cái miệng tròn vo và những đôi mắt chờ đợi , cô dạy cho tụi trẻ bài
Đi học về .
- Hát theo cô nè, “Đi học về là đi học về. Con vào nhà con chào ba mẹ. Ba mẹ khen…”
Phía cuối lớp có tiếng xì xào:
- Tao không có ba mẹ thì chào ai?
- ….!
Cô chợt rùng mình, nghe mắt cay cay.


-------------------------Em mở cửa được không, anh không dám gõ
Điện thoại di động kêu, có một tin nhắn...
“Mình quyết định đi tỏ tình!”


Cô và anh là 2 người bạn tốt, nhưng cô vẫn thầm yêu anh...
“Ah… Vậy cậu phải cố gắng lên. “
” Mình đang ở ngoài nhà cô ấy, nhưng khôngdám gõ cửa”
” Lấy hết dũng khí mà gõ cửa, mình cổ vũ cậu “
” Cậu nói cô ấy có đáp ứng không? “
” Mình không biết”
Cô để điện thoại xuống, bất giác nước mắt rơi. Điện thoại lại kêu, nhưng là cuộc gọi, cô nhấc
máy lên nghe...
“Em mở cửa được không, Anh không dám gõ.
---------------------------Lễ tốt nghiệp...
“Má! Má lên đây làm gì?”.
Cô sinh viên sắp nhận bằng cử nhân giãy nãy lên hỏi người mẹ quê mùa còm cõi.
- “Má nghỉ bán một bữa lên coi con lãnh bằng tốt nghiệp”.
- “Không được đâu! Bữa nay bạn con đông lắm, mà má lại ăn mặc thế này…”.
- “Thì má có còn bộ nào khác đâu. Thôi cho má vào. Má…”.
- “Thôi, thôi, má về đi. Con thì thế này, má thì thế kia… Tụi bạn con nó cười con…
Nói rồi, cô sinh viên xinh đẹp chạy ào vào trong hội trường…
Vừa lúc người xướng tên giới thiệu:
“Sinh viên Phạm Thị P.X. là một trong những sinh viên xuất sắc của trường”.
Thấy đắng lòng!
---------------------------Anh em
Xưa, nội nghèo, ba đi ở cho ông bá hộ, chăn trâu để chú được đi học. Thành tài, chú cưới vợ, ra
riêng.
Ngày hỏi vợ cho thằng con trai, chú mời mấy người cùng cơ quan. Ai cũng com-lê, cà-ra-vát.
Chú bảo: Anh Hai hay đau bao tử, ở nhà nghỉ cho khỏe.

Ba ừ, im lặng vác cày ra đồng. Mồ hôi đổ đầy người.
Cũng những giọt mồ hôi ấy, xưa mặn nồng biết chừng nào, mà giờ, sao nghe chát cả bờ môi"
------------------------------LÃI
Quán rất nghèo, lèo tèo dăm chai nước. Hiếm hoi mới có vài người khách.


Con trai càu nhàu:
- Chín muời năm rồi, chẳng thấy lời lãi gì cả, chỉ tổ nhọc thân. Đã bảo u dẹp quách đi cho rồi. Rõ
khổ.
Bà mất vì lao phổi. Con trai dỡ quán bỏ, thấy một cuộn giấy cất kỹ trên hốc kèo. Mở ra, một dòng
chữ nghuệch ngoạc: "Lãi của quán, dành cho con".
Gần ba triệu. Tờ giấy run bần bật.------------------------------Song song
- Anh yêu đi bộ quanh phố với em nhé.
- Uhm.
- Anh ơi, em ko muốn đi trước.
- Vậy đi đằng sau nhé.
- Anh ơi, em ko muốn đi sau.
- Vậy em muốn đi như thế nào?
- Em muốn đi song song với anh vì: Có những khó khăn em ko thể vượt qua đc khi ở đằng
trước... Nhưng em ko muốn ở đằng sau bởi anh sẽ ko chịu đc những mất mát, khó khăn hơn
nữa. Vì vậy chúng ta nên đi cùng nhau. Cùng vượt qua những khó khăn này. Ko ai phải hứng
chịu trước.
------------------------------Mẹ
4 thằng bạn ngồi với nhau kể những chuyện buồn vì Mẹ
- Mẹ tao ko cho tiền tiêu vặt, thật là chán!
- Online 1 tí đã bị bã mắng, bực thật!
- Đi chơi đêm lại bị kêu về sớm, mình có còn là con nít đâu!
Thằng thứ 4 vẫn im lặng, chưa bao giờ thấy nó buồn cả.
- Thế Mẹ mày có làm gì mày buồn ko? - Thằng thứ nhất hỏi.
- Ko! Hồi Mẹ tao còn sống, Mẹ toàn làm cho tao vui thôi.

Nó lại cười. Nụ cười rưng rưng...-------------------------------Mẹ nghèo
Quê mình hễ mùa mưa lại ngập. Hồi ấy, con chập chững vào lớp Một, ngày ngày vượt hai cây số
đến trường. Có bữa, mưa giăng đầy trời, nước ngập đến gối. Con nhìn ra, rơm rớm. Mẹ bảo:
-Thôi, hôm nay để mẹ cõng.
Mẹ cắp chiếc nón lá, cõng con trên lưng vượt qua dòng nước.
Con đậu Đại học, ra trường lấy được cô vợ giàu, thành đạt. Cuối tuần, con đưa mẹ đến siêu thị.
-Thôi, đường ngược chiều rồi. Mẹ chịu khó tự vào. Tiền nè. Tôi có việc phải


đi.--------------------------------Thiên thần của con
Có một đứa bé sắp chào đời. Nó bèn hỏi Thượng Đế:
- Họ nói ngày mai Người sẽ đưa con xuống trần gian, nhưng làm sao con sống nổi ở đó khi mà
con quá nhỏ bé và bất lực như thế này?
Thượng Đế đáp:
- Trong số những thiên thần, ta đã chọn cho con một người. Thiên thần của con sẽ đợi con và
săn sóc con chu đáo.
Đứa bé lại nài nì:
- Nhưng này con không phải làm việc gì ngoài ca hát và vui cười hạnh phúc chứ?
-----------------------------Bố
Ngày xưa, khi có ai hỏi con: "Bố làm nghề gì ?" .... Bố thấy con không vui & không bao giờ chịu
trả lời là bố làm nghề thợ hồ. Bố cố gắng làm việc nhiều hơn để nuôi con ăn học & mong sau này
con có được 1 nghề mà mọi người nể trọng trong xã hội. Con thành đạt & lấy chồng, mỗi lần
khách đến chơi, câu đầu tiên bố thường nghe con khoe là "Nhà em làm luật sư nên lúc nào cũng
bận"
Bố buồn, chỉ ao ước được 1 lần nghe con khoe về nghề của bố ...------------------------------Nhớ một lần vào năm 10 tuổi. Hôm đó sinh nhật em, em lấy máy bàn gọi lên tổng đài nhờ nhắn
tin vào máy nhắn tin của ba tớ : " Ba ơi, hôm nay sinh nhật con, ba về sớm chở con đi ăn sinh tố
nhé " . Lúc đó chưa có điện thoại , chỉ có một cái máy nhận tin nhắn mà công ty cấp cho, ai muốn
nhắn tin gì thì gọi cho tổng đài rồi họ sẽ nhắn tin vào máy đó.
Chắc thì ba cũng nhận được tin nhắn. Lúc đó còn nhỏ cứ nghĩ sao nói vậy. Đâu ngờ hôm đó ông
phải nhận lịch đi công tác ngoài Quảng Bình chưa kịp báo cho mẹ con em. Ngay khi nhận được

tin nhắn ổng chạy hơn 150km về cho kịp để chở em đi chơi. Do chạy quá nhanh ông bị va quẹt
xe với người đi đường bay luôn móng tay của ngón áp út và ngón út ( lúc đó ba em để móng tay
ngón út dài). Về đến nhà mặt ổng tái đi vì chảy quá nhiều máu, máu từ tay chảy ra bay ướt cả cái
áo sơ mi trắng đi làm. Bây giờ ngồi viết mà e nhớ lại thương ba lắm. Sau rốt cuộc đi bác sĩ xong
ba vẫn chịu đau để chở em và chị đi ăn sinh tố nhân ngày sinh nhật.
Đó có lẽ là ngày sinh nhật đáng nhớ nhất của đời em. Bây giờ đi xa nhớ về gia đình, người nhớ
nhất vẫn là ba.

Thời bao cấp khổ lắm chả có cái ăn như bây giờ.


Ông già mình đạp xe ba gác mướn nhưng có tiền là chở mình đi uống nước mía, đạp xe sườn
ngang chạy gần chục km mới tới chổ bán nc mía và mỗi lần uống nước mía là mình nhìn Ba
mình cười.
Vì Ba mình để râu nên bọt nước mía dính đầy hàm râu màu trắng luôn, uống xong được qua
công viên chơi cầu tuột, xích đu, bập bênh.
Tới giờ đã hơn nửa đời người rồi mà mỗi lần uống nc mía là mình nhớ và cười.

Khi bệnh viện trả bố về. Mình ôm bố khóc như một thằng điên và trong khi khóc mình nhớ lại
cảnh bố ngồi đó mặc quần đùi áo ba lỗ rửa xe. Có một điều mà mình hối tiếc nhất là chưa bao
giờ mình ôm bố và nói con yêu bố cả. Điều mình có thể làm bây giờ là phụng dưỡng mẹ thật tốt
để bù đắp lại những gì mình chưa làm với bố.

Bố mình khóc khi nhìn mình khóc. Lúc này mẹ đang mệt quá nằm ngủ trên xe cấp cứu. Xe chạy
từ QN lên Bạch Mai. 2h chiều xe lên tới Bạch Mai, 5h kém bố mới nhập viện, 3h hôm sau bố đi
mất...
Thắt lưng mình mua bố vẫn chưa kịp đeo, còn bao nhiêu thứ mình chưa kịp làm cho bố...
Còn 9 ngày nữa là đến 100 ngày của bố...

Gần Tết năm ngoái,ba đi nhậu về ,nằm ngủ.Rồi tự nhiên kêu em đi lấy cho ba cái bịch,em liền

tơn tơn đi lấy cái bịch ni lông 2 kg cho ba.Ba cầm phát rồi ói luôn đầy bịch,em nhìn vào thì chân
đứng ko vũng nữa :nguyên cái bịch toàn máu.Em vội chạy ra gọi mẹ ,hai mẹ con vừa vào cửa
phòng thì ba làm ba búng máu nữa.
Tiếp đó cả nhà lấy xe đưa ba bệnh viện,trên xe ba nắm tay em thều thào:"Cho ba về nhà,có chết
ba cũng chết ở nhà".
Đến bệnh viện,mẹ bảo em về để lo cho con em gái và mai còn đi học,ba thì có mẹ với anh hai lo
rồi.
Sáng sớm hôm sau,em tỉnh dậy như bình thường ,chuẩn bị tắm rửa đi học.Tâm trạng cũng khá
thoải mái vì tối qua mẹ gọi điện bảo ba đã đỡ rồi,đang nằm phòng cách ly.Nhưng có điều em ko
để ý đó là giọng mẹ lúc đó lạc đi mất rồi:những lời nói chỉ là những tiếng nấc nghẹn.Em cũng chỉ
nghĩ là mẹ vui quá nên mới vậy.Rồi mẹ về đầm đìa nước mắt,nói:"Đi lên bệnh viện đưa ba về
con,ba con sắp ..",em như điên lên,đấm vào tường liên tục,vừa đấm vừa gầm:"Sao mẹ giấu
con.Sao mẹ ...giấu..con"
Vừa ngồi xe lên bệnh viện,mẹ mới bảo các bác sĩ đã cố hết sức cứu bá,đến cả bác sĩ trưởng
khoa cũng đã thức trắng đêm cố gắng giành lại sự sống cho ba.Nhưng vào bao nhiêu máu,thì lại
càng ra nhiều hơn,bác sĩ nói mạch máu của ba đã vỡ hết rồi,không thể nào cứu được nữa.Vì tôn
trọng quyết định cuối cùng của ba,em mẹ và anh hai xin cho ba được về nhà rồi rút ống thở.
Khi ba em về nhà,như là hồi quang phản chiếu hay sao đó,ba đột nhiên mở mắt nhìn hết một
vòng rồi hai hàng nước mắt từ từ chảy....


Nhớ hồi còn nhỏ, tầm 3-4 tuổi, hồi đấy chưa có xe máy, một lần bố có việc phải đạp xe đi lên thị
trấn cách nhà 10km. Trước khi đi mình chạy theo dặn bố là "Về bố nhớ mua kem cho con". Mà
hồi đấy chỉ ở thị trấn mới có bán kem, ở xã mình làm gì có. Thế mà lúc chiều về tới nhà bố gọi
mình ra đưa cho mình cái bánh mì, bọc bên trong là cây kem. Chỉ nhớ lúc đó mình thì sung
sướng còn bố thì nhìn mình cười. Có lẽ đấy là cây kem ngon nhất mình từng ăn, 2 chục năm rồi
vẫn chưa một lần được ăn lại cây kem nào ngon như thế. Lúc đó còn chưa hiểu chuyện, giờ lớn
rồi nghĩ lại, ngày ấy chắc bố mình phải đạp xe nhanh ghê lắm mới kịp mang cây kem về cho con
trai. Mỗi lần nhớ lại kỉ niệm này lại thấy yêu gia đình, yêu bố hơn.
Nhà cô thay một chiếc cửa công nghệ cao, chỉ cần nói với cánh cửa một câu, cánh cửa sẽ tự

động mở ra. Cô đem mật khẩu cài đặt thành “Anh yêu em”, cũng bảo hắn mỗi ngày đều tới gặp
cô.
Vì thế mỗi ngày, cô đều đắm chìm trong lời ngon tiếng ngọt. Một ngày, cô trễ hẹn, hắn tức giận
với cô không thôi. Cô một mạch nói lời chia tay. Lại suốt ngày ở nhà ảo não hối hận không thôi.
Cô đem mật khẩu đổi thành “Thực xin lỗi”, mỗi ngày khi mở cửa đều nhỏ giọng nói “Thực xin lỗi”
với cánh cửa.
Dường như làm như vậy có thể giảm bớt sự bất an cùng mong nhớ trong lòng.
Một ngày, cô ngồi trên sô pha suy nghĩ, cửa lại đột nhiên mở ra.
Hắn kinh ngạc đứng ở ngoài cửa.
(Trong tình yêu luôn luôn phải có sự nhường nhịn, trừ phi hai người muốn đánh mất lẫn
nhau.)
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Cô thầm mến hắn thật lâu.
Một ngày, cô nhìn biểu tượng cái đầu bên cạnh tên hắn trên QQ thật lâu, những lời nói đã chuẩn
bị trước đột nhiên không nói lên lời.
Hắn cũng không nói, tựa hồ đang đợi cái gì.
Cô nắm chặt bàn tay đầy mồ hôi, viết ba chữ “Em thích anh” lên khung đối thoại chưa gửi.
Cô nhắm mắt lại, cắn răng ấn gửi tin.
Cùng lúc đó, cô nghe thấy tiếng ‘tít tít’.
Cô mở mắt ra, thấy ba chữ: Anh yêu em.
Trước ba chữ kia, có bốn chữ: Tự động trả lời.
(Nếu hiện tại bạn gửi tin nhắn nói bạn thích người ấy, người ấy liền lập tức gọi điện thoại
nói người ấy yêu bạn. Không thử một chút làm sao biết có niềm vui bất ngờ nào đang chờ
bạn.)


---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Buổi sáng cô mở cửa.
Thấy con mèo nhỏ của soái ca trên lầu nằm bên ngoài, trên cổ lộ ra một tấm bảng: Chủ nhân đi
công tác, có thể chăm sóc tôi vài ngày được không ?

Cô cười cười, ôm lấy mèo con đi vào phòng. Rồi sau đó con mèo nhỏ kia thường xuyên xuất
hiện đáng thương hề hề, lý do giống như trên.
Hôm nay, cô nghe được tiếng gõ cửa, mở cửa.
Lại thấy soái ca kia nháy đôi mắt hoa đào nói: Mèo đi công tác, có thể chăm sóc anh không?
(Thích một người sẽ luôn dành sự bất ngờ cho người đó.)
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Buổi tối, trước khi đi ngủ liền hỏi ông xã: “Nếu em mắc bệnh nan y, anh có chạy chữa cho em
không?”
Ông xã đã buồn ngủ, mơ mơ màng màng nói: “Đừng nói bừa… Táng gia bại sản cũng phải trị!”
Ta nói: “Nếu anh mắc bệnh thì sao?” Ông xã: “Vậy không trị.”
Ta hỏi: “Vì sao?” Ông xã: “Còn lại một mình em, kiếm tiền không dễ.”
(Bạn vĩnh viễn không biết, khi bạn gặp nguy hiểm, người ấy sẽ quan tâm lo lắng cho bạn
như thế nào.)
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cô thích ăn táo.
Hắn mỗi ngày đều gọt hai quả táo, mỗi người một quả, cô thích cảm giác ấm áp lãng mạn này.
Chỉ là cô phát hiện hắn luôn cắn một miếng ở cả hai quả táo trước, sau đó mới đưa cho cô một
quả.
Vì thế, cô buồn bực đã lâu. Rốt cục có một ngày.
Thừa dịp lúc hắn ra ngoài nghe điện thoại, cô cầm quả táo của hắn cắn một miếng.
Cảm giác không ngon ngọt bằng quả táo của mình. Nước mắt không tiếng động nháy mắt lướt
qua khuôn mặt.
(Những gì tốt nhất, người đó sẽ dành cho bạn.)
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


Con chó nhỏ nói với con mèo nhỏ: Ngươi đoán xem trong cái túi trước mặt ta có mấy khối
đường?

Con mèo nhỏ nói: Đoán đúng rồi ngươi sẽ cho ta ăn sao?
Con chó nhỏ gật gật đầu: Uhm, đoán đúng rồi tất cả đều cho ngươi!
Con mèo nhỏ nuốt nuốt nước miếng nói: Ta đoán năm khối!
Sau đó, con chó nhỏ cười đặt đường vào tay con mèo nhỏ, nói: Ta còn thiếu ngươi ba khối.
(Bởi vì yêu bạn, cho nên cho phép bạn có một chút lòng tham…)
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bởi vì một sự cố trước đây, em gái trừ bỏ chính mình, chỉ có thể nhớ được thêm ba người ——
cha mẹ cùng ta.
Ngày đó vào sinh nhật thứ 18 của nó, ta nói với nó: “Nếu em có người trong lòng, liền quên anh
đi, đem người kia ghi tạc trong lòng.”
“Em sẽ không thế đâu.” Em gái nở nụ cười.
Vào một ngày, em gái cùng bạn trai của nó tới tìm ta, nó khóc nức nở nói với ta: “Anh ơi, em là
ai?”
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Mất trí nhớ.
Trong buổi gặp mặt, cha nói “Con gái tôi vừa xinh đẹp, lại biết nấu ăn.”
Cô sờ sờ vết sẹo trên mặt, nghĩ rằng mình làm gì biết nấu ăn?
Dần dần thường xuyên gặp mặt,
Cô hỏi hắn, trước kia có người trong lòng không? “Có, cô ấy xinh đẹp, biết nấu ăn.”
Cô bắt đầu học nấu ăn, mỗi lần hắn ăn, sẽ luôn nói, “Hương vị thực giống.”
Về sau, cô rốt cục tức giận. “Anh yêu em hay yêu cô ấy!”
Hắn cười, “Ngốc quá, sau khi em bị tai nạn mất trí nhớ, anh vẫn luôn luôn chờ em.”
(Nếu tôi mất trí nhớ, bạn có thể chờ tôi hay không?)
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hắn cõng cô, cô hỏi hắn: “Em có nặng không?”
“Toàn bộ thế giới đều ở trên lưng, em nói xem có nặng hay không?”
(Em là toàn bộ thế giới với anh.)


---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


Người chồng ở bên giường người vợ sắp sinh
Người vợ hỏi người chồng: “Anh hy vọng là con trai hay con gái?”
Người chồng: “Nếu là con trai, hai người bọn anh sẽ bảo hộ em; nếu là con gái, anh sẽ bảo hộ
hai mẹ con em.”
(Người ấy sẽ luôn bảo hộ bạn.)
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Di động rung, có một tin nhắn: “Anh quyết định đi tỏ tình!”
Hắn cùng cô vẫn là bạn tốt, nhưng cô yêu hắn, “Ồ…Vậy anh cố lên.”
“Anh đứng ngoài cửa nhà cô ấy đã lâu, không dám gõ cửa.” “Đánh bạo gõ cửa đi! Nói anh yêu
em!”
“Em nói cô ấy có đồng ý không?” “Em không biết.” Cô buông di động, nước mắt rơi xuống không
ngừng.
Di động lại rung, là điện thoại. Cô nghe …

Tại sao tay con gái lại mềm
“Em mở cửa đi, anh vẫn không dám gõ cửa.”
Năm ấy họ mới tròn 18 tuổi. Chàng trai tỏ tình với một cô gái hết sức bình thường. Đó là lần đầu
tiên có người nói lời yêu với cô gái. Cô gái ngây thơ nghĩ rằng tình yêu thật giản đơn. Cô nhanh
chóng đón nhận tình yêu của chàng trai. Họ bên nhau rất ngọt ngào. Lúc nào chàng trai cũng
nhường nhịn cô gái, cô gái nói gì chàng trai cũng nghe, thậm chí ngay cả khi cô gái muốn chia
tay. Cho dù cô gái có đưa ra quyết định gì, chàng trai cũng đều đồng ý. Nhưng khi cô gái muốn
làm em gái của chàng trai thì chàng trai chưa bao giờ gật đầu.
Cuối cùng họ vẫn ở bên nhau. Họ học ở hai trường khác nhau. Chàng trai tốt nghiệp sớm hơn cô
gái và đi làm ở một công xưởng. Anh rất tốt với cô gái. Mỗi lần có lương, anh đều dẫn cô gái đi
chơi, mua cho cô gái rất nhiều quần áo. Mỗi lần như thế, cô gái thường đặt một nụ hôn thật ngọt

ngào lên má chàng trai, rồi nắm chặt lấy tay chàng trai.
Cô gái lúc nào cũng chê tay chàng trai cứng. Chàng trai cười, nói: "Vì có em nên anh phải ra sức
kiếm tiền để em được hạnh phúc, vì thế tay anh mới cứng thế này". Nghe rồi, mắt cô gái thấy cay
cay, nước mắt lăn dài trên má.
Chàng trai ôm lấy cô gái, hôn lên hai hàng nước mắt đang chảy, nói: "Nước mắt rất mặn, sau
này em sẽ không để em phải khóc những giọt nước mắt đau thương, nước mắt của em phải là
nước mắt ngọt," Cô gái ghẽ xoa đầu chàng trai: "Anh ngốc của em, làm gì có nước mắt ngọt."
Thời gian trôi qua thật nhanh. Họ đã 26 tuổi. Cô gái vẫn chưa nói chuyện của hai người với bố
mẹ. Hôm ấy, chàng trai lại nhắc cô gái chuyện tương lai. Chàng trai đã nổi cáu.


Đây là lần đầu tiên chàng trai tức giận, là lần thứ hai cô gái khóc. Cô gái khóc rất đau lòng. Nhìn
thấy bạn gái buồn, trái tim chàng trai cũng nhói đau. Chàng trai lau nước mắt trên mặt cô gái. Cô
gái cảm thấy bàn tay chàng trai hình như có vết chai. Cô dắt tay chàng trai về nhà.
Nhìn thấy hai người, bố mẹ cô gái vô cùng giận dữ. Nhưng sự kiên quyết của cô gái khiến bố mẹ
rất buồn. Nhưng bố mẹ cô nhất quyết không đồng ý. Sau đó, cô hứa với bố mẹ sẽ không qua lại
với chàng trai.
Ai ngờ, cô gái lén lấy sổ hộ khẩu của gia đình và cưới chàng trai. Cô để lại một bức thư rồi bỏ
nhà ra đi. Bố mẹ không đi tìm cô. Ngày cưới, mọi thứ đều rất đơn giản, chỉ có người của nhà trai.
Cô gái thấy rất cô đơn. Đêm tân hôn, chàng trai ôm chặt lấy vợ, khẽ thì thầm vào tai vợ: "Vợ yêu
à, đừng buồn nữa nhé, anh sẽ mang lại hạnh phúc mãi mãi cho em, sẽ làm em không sợ tuổi
già, " Người vợ mỉm cười. Những ngày tháng sau đám cưới, họ sống rất hạnh phúc. Hai năm
sau, họ có một cậu con trai. Chồng cô bảo cô nghỉ việc ở nhà trông con. Người vợ đồng ý. Vẫn
như năm xưa, mỗi lần được lĩnh lương anh đều đưa vợ đi mua sắm quần áo và làm đẹp. Vợ anh
ngày càng xinh đẹp, còn anh đã bắt đầu có tuổi.
Người vợ bắt đầu trách cứ chồng kiếm ít tiền, người thì ngày càng già đi. Với suy nghĩ ấy, người
vợ đã đi ngoại tình. Chồng cô đã phát hiện ra những tin nhắn rất mùi mẫn, tình cảm trong điện
thoại di động của vợ. Anh muốn nói chuyện thẳng thắn với vợ, muốn cứu vãn cuộc hôn nhân
này. Nhưng vợ anh đã nói người đàn ông kia là một ông chủ lớn rất giàu có. Anh ta có thể đem
lại hạnh phúc cho cô, cô mong là chồng cô sẽ để cô ra đi.

Người chồng tát vợ. Người vợ bật khóc. Đây là lần thứ ba cô khóc. Người vợ chạy ra khỏi nhà.
Ngày hôm sau, người chồng gọi điện cho vợ nhưng cô không nghe máy. Anh nhắn tin bảo vợ
đưa con về. Đơn ly dị anh đã viết xong. Nửa tiếng sau người vợ về đến nhà. Cô thu dọn quần
áo. Nhìn tủ quần áo gần như trống không, chỉ còn lại vài bộ quần áo của chồng. Cô lau vội nước
mắt dắt con đi. Người chồng chỉ lặng lẽ ngồi hút thuốc.
Tối hôm ấy nhân tình của cô đón cô về nhà. Cô không thấy vui một chút nào nhưng vẫn cố cười
gượng gạo. Cô nắm lấy tay nhân tình, cảm thấy tay anh không có một vết chai sạn nào, cũng
không bị thô ráp. Nhân tình nhìn thấy cô thất thần nhìn tay mình, cười nói: "Em biết không? Anh
thực sự rất tò mò là vì sao tay em vừa mềm vừa mịn." Cô im lặng như người mất hồn, nước mắt
trào ra, như chiếc vòng ngọc bị đứt, nghẹn lời nói: "Vì em có một người chồng luôn yêu thương
em."
Cô nói xin lỗi nhân tình rồi đi mất. Trên đường về, cô luôn miệng nói: "Chồng ơi, em về đây, anh
có đang tìm em không đấy?" Về đến nhà, cô mở cửa vào nhà, cảnh tượng trước mắt làm cô
đứng khựng người lại. Chồng cô nằm trên giường, máu đỏ nhuốm đầy chăn. Chồng cô đã cắt cổ
tay tự sát. Có một bức thư để trên bàn:


"Vợ yêu à, cho phép anh được gọi em một lần như thế được không? Trong tim anh em luôn là
thứ quý giá nhất. Năm xưa anh có nói anh sẽ không để nước mắt em có vị mặn, nước mắt em
phải có vị ngọt. Thực ra anh muốn nói là anh sẽ không bao giờ để em phải khóc vì anh, chứ
nước mắt có bao giờ ngọt được đâu em? Em thường chê tay anh chai sạn. Em có biết tại sao
tay anh có nhiều chai sạn thế không? Một nửa vết chai trên tay anh là vì em. Anh không muốn
em phải vất vả, không muốn em không được hạnh phúc. Em thường nói người phụ nữ có bàn
tay mềm là người phụ nữ có phúc. Vì thế anh nhất định phải làm em hạnh phúc, không muốn em
phải thất vọng. Em đã hi sinh tất cả vì anh, trong đó có cả bố mẹ em. Anh làm sao nhẫn tâm để
em không được hạnh phúc. Em đã giành cả cuộc đời em cho anh. Đến kiếp sau nhất định anh sẽ
không buông tay, cũng sẽ không để em đi. Em yêu ơ, anh yêu em, thực sự rất yêu em."

Người vợ khóc, cô nắm lấy tay chồng, nói: "Chồng ơi, tay anh nhiều chai sạn quá, tại sao anh
không đợi em, anh đi rồi ai chăm sóc em đây, anh nỡ để em lại một mình sao anh?"




×