Tải bản đầy đủ (.pdf) (9 trang)

Chuyên đề: Nghị luận xã hội (p3)

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (275.27 KB, 9 trang )

C. Nghị luận về các tệ nạn, căn bệnh xã hội
Đề bài:
Trình bày suy nghĩ của em về một sự việc hoặc hiện tượng ở địa phương hoặc
trường, lớp (đặt nhan đề cho bài viết).
Bài làm:

Bệnh vô cảm
Có được một xã hội văn minh, hiện đại ngày nay một phần lớn cũng là do những phát
minh vĩ đại của con người . Một trong số đó chính là sự sáng chế ra rô-bốt, và càng
ngày, rô-bốt càng được cải tiến cao hơn, tỉ mỉ hơn làm sao cho thật giống con người
để giúp con người được nhiều hơn trong các công việc khó nhọc, bộn bề của cuộc
sống. Chỉ lạ một điều: Đó là trong khi các nhà khoa học đang "vò đầu bứt tóc" không
biết làm sao có thể tạo ra một con chip "tình cảm" để khiến "những cỗ máy vô tình"
biết yêu, biết ghét, biết thương, biết giận thì dường như con người lại đi ngược lại,
càng ngày càng vô tình, thờ ơ với mọi sự xung quanh. Đó chính là căn bệnh nan y
đang hoành hành rộng lớn không những chỉ dừng lại ở một cá nhân mà đang len lỏi
vào mọi tầng lớp xã hội - bệnh vô cảm.
Nhìn thấy cái xấu, cái ác mà không thấy bất bình, không căm tức, không phẫn nộ.
Nhìn thấy cái đẹp mà không ngưỡng mộ, không say mê, không thích thú . Thấy cảnh
tượng bi thương lại thờ ơ, không động lòng chua xót, không rung động tâm can. Vậy
đó còn là con người không hay chỉ là cái xác khô của một cỗ máy?
Trước hết là về cái đẹp, bây giờ ra ngoài đường, hiếm ai có thể bắt gặp một người
đàn ông đạp xe ung dung dạo mát, thưởng ngoạn cái không khí trong lành, tươi mát
dưới những hàng cây cổ thụ vàm bóng quanh bờ hồ; một người con gái dịu hiền, yêu
kiều trong chiếc váy thanh thoát tản bộ trên những con đường hoa sấu, hoa sữa đầy
mộng mơ mà hầu hết là những dòng người tấp nập, vội vã, chen lấn xô đẩy trên
đường, xe buýt. Lúc ấy cũng chính là lúc mà con người ta mất một phần tâm hồn đẹp
đẽ đã bị chôn vùi dưới lớp cát. Phải chăng cũng vì như thế mà họ càng lúc càng khép
chặt cánh cửa trái tim mình lại, không còn biết hưởng thụ cái đẹp mà chỉ nghĩ đến tiền,
đến công việc ngày mai?



Vô cảm với cái đẹp mới chỉ là bước đầu. Một khi người ta đã không biết ngưỡng mộ,
không biết say mê, rung động trước những điều đẹp đẽ thì trái tim cũng dần chai sạn
rồi đến đóng băng. Khi ấy, không chỉ là cái đẹp mà đứng trước những hành động ác
độc, vô lương tâm, con người ta cũng cảm thấy bình thường, không oán trách cũng
không cảm thông, động lòng với những nạn nhân bị hại. Một tháng trước, tôi đọc
được một bài báo trên mạng có đưa tin về vụ một đứa bé Trung Quốc hai tuổi bị xe tải
cán. Thương xót, đau lòng làm sao khi nhìn cô bé đau đớn nằm trên vũng máu mà
không một người nào qua đường để ý, cuống cuồng gọi cấp cứu. Họ nhìn thấy rồi
đấy nhưng họ lại cố tình như không thấy, đi vòng qua cô bé để tiếp tục con đường
nhạt thếch, sáo mòn của mình. Càng chua xót, đau lòng, phẫn nộ hơn khi chiếc xe tải
tiếp theo nhìn thấy cô bé nằm đó, vẫn thoi thóp thở, bám víu lấy cuộc đời lại vô tình
chẹt cả bốn bánh xe nặng trịch đi qua người cô bé, thản nhiên đi tiếp. Người qua
đường vẫn thế, vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Cô bé xấu số chỉ được
cấp cứu khi một người phụ nữ nhặt rác đi qua, thấy cảm thông, đau lòng nên đã bế cô
đi bệnh viện. Có những con người ích kỷ, vô tâm, tàn nhẫn như vậy đấy. Không
những thế, bây giờ ra đường gặp người bị cướp, bị trấn lột, bị đuổi chém nhưng lại
không thấy anh hùng nào ra can ngăn, cứu giúp hay chỉ một việc nhỏ nhoi thôi là báo
công an. Đó là những con người "không dại gì" và cũng chính "nhờ" những người
"không dại gì" đó mà xã hội ngày càng ác độc, hỗn loạn. Chính lẽ đó mà căn bệnh vô
cảm càng được thể truyền nhiễm, lây lan.
Vô cảm còn là con đường trực tiếp dẫn đến những cái xấu, cái ác. Nó là một căn
bệnh lâm sàng mà trong đó, não của người bệnh vẫn hoạt động nhưng trái tim lại
hoàn toàn băng giá. Người ta đã vô cảm thì làm sao có thể thấu hiểu được nỗi đau,
tình cảm của người khác, người ta chỉ nghĩ đến mình và lợi ích của riêng mình mà
thôi. Nếu không vô cảm, tại sao các cô giáo ở trường mầm non lại nhẫn tâm giật tóc,
đánh đập, bịt miệng các cháu bé còn ngây thơ, nhỏ tuổi? Tại sao một người còn chưa
qua tuổi trưởng thành lại vô tư chém giết cả nhà người ta để lấy của cải? Xa hơn nữa
là các công chức bình thản ăn tiền ủng hộ, trợ giúp những số phận đau thương, bất
hạnh của người dân để kiếm lợi cho riêng mình. Và còn nhiều, còn nhiều hành động

xấu xa hơn nữa. Tất cả những điều vô lương tâm ấy đề xuất phát từ căn bệnh vô cảm
mà ra.
Chúng ta biết bệnh vô cảm vô cùng nguy hiểm nhưng lại đặt ra câu hỏi: Rốt cuộc thì
nguyên nhân tại sao? Suy cho cùng, tình cảm là điều chi phối tất cả. Những người vô
cảm là những người bị thiếu hụt tình yêu thương. Chính vì không cảm nhận được tình
yêu thương mà người ta ngày càng lạnh giá. Một phần nữa cũng là do xã hội hiện đại
quá bận rộn và đòi hỏi con người phải làm việc, làm việc và làm việc mà bỏ quên thời
gian để trao nhau hơi ấm của tình thương, để ươm mầm cảm xúc.
Tình cảm như những hạt mưa, hạt mưa càng to, càng nặng thì càng dập tắt được
những ngọn lửa của lòng thù hận, ghen ghét, bi ai và nó cũng như một ngọn lửa thổi
bùng cháy mãnh liệt trong tâm hồn để nuôi dưỡng tiếp nguồn sống cho chúng ta. Vì
vậy, điều duy nhất chúng ta có thể làm để cho căn bệnh cô cảm "không còn đất sống"


là hãy biết mở cửa trái tim để biết cảm nhận, biết yêu ghét, thương giận và chia sẻ
những điều tinh túy đó cho những người xung quanh mình.
(Bài văn được 9.5 của em Phan Hoàng Yến)

Đề bài: Suy nghĩ của anh/chị về BỆNH VÔ CẢM trong xã hội ta hiện
nay.
BÀI LÀM
I. Mở bài
Thời đại ngày nay là thời đại kinh tế thị trường. Sống trong xã hội đó, hàng ngày nảy
sinh ra hiện tượng nhiều người lao vào kiếm tiền, lo vun vén cho bản thân và gia đình
mình mà thờ ơ trước những vấn đề bức xúc của cuộc sống xã hội, gây nên một căn bệnh
tinh thần khá nguy hiểm: "Bệnh vô cảm" , một căn bệnh có nguy cơ lan rộng làm băng
hoại đạo đức truyền thống của dân tộc, làm ô nhiễm môi trường tốt đẹp của xã hội mới.
II. Thân bài
1. Giải thích Thế nào là bệnh vô cảm ?
"Bệnh vô cảm" là căn bệnh tâm hồn của những người có trái tim lạnh giá, không xúc

động, sống ích kỷ, lạnh lùng, cho sự an toàn của bản thân mình là trên hết. Họ thờ ơ, làm
ngơ trước những điều xấu xa, hoặc nỗi bất hạnh, không may của những người sống
xung quanh mình.
2.Nguyên nhân của bệnh vô cảm
Con người chạy theo đồng tiền, chạy theo vật chất mà quên đi giá trị của đời sống tinh
thần. Coi đồng tiền cao hơn giá trị con người. Bệnh vô cảm không chỉ xuất hiện ở kẻ xấu
mà còn là ở người tốt. Vì người tốt im lặng trước cái xấu, để cái xấu nhởn nhơ ngoài


vòng pháp luật.
5. Chứng minh những biểu hiện của bệnh vô cảm trong cuộc sống.
Bệnh vô cảm có những biểu hiện thật, đa dạng, muôn màu muôn vẻ: vô cảm đối với
cuộc sống, xã hội; vô cảm đối với đồng loại, gia đình, người thân, bạn bè, thậm chí vô
cảm đối với chính bản thân mình.
Đi đường gặp những người bị tai nạn, gãy tay, gãy chân hoặc nằm bất tỉnh, những kẻ vô
cảm chẳng có phản ứng nào mà chỉ biết dửng dưng chứng kiến với thái độ "Thờ ơ con
mắt lạnh. Nhìn chúng có hề chi!" (Tố Hữu). Lên xe ô tô, thấy kẻ gian móc túi hoặc bọn
côn đồ hành hung hành khách, họ cũng chỉ lờ di xem như đấy không phải chuyện của
mìn h. Sống trong cơ quan trường học, chứng kiến bao chuyện ngang trái như cấp trên
hối lộ, thầy giáo ngang nhiên bạo hành học sinh, còn học sinh thì quay cóp gian lận trong
thi cử, họ cũng không mở miệng mà ngoảnh mặt làm ngơ. Hoặc trông thấy bạn bè đồng
trang lứa bị bạo hành ngay trước cổng trường nhưng họ còn đứng xem rồi quay clip tung
lên mạng coi như không phải chuyện của mình.
Sự vô cảm là một căn bệnh đang có chiều hướng lan rộng trong xã hội ta, nó đang len lỏi
khắp mọi nơi. Nó không chỉ diễn ra ngoài xã hội mà còn xâm nhập vào trong các gia đình,
những người thân ruột thịt. Tôi đã chứng kiến cảnh có nhà cha mẹ bị ốm nặng nằm liệt
giường mà con cái không đoái hoài gì đến, có khi tống khứ vào viện dưỡng lão. Khi bố
mẹ qua đời thì giành nhau đưa xác về nhà mình để nhận tiền phúng điếu. Lại có trường
hợp cha bạo hành con đẻ như vụ:
4. Hậu quả của bệnh vô cảm.

Căn bệnh vô cảm sẽ gây nên hậu quả thật khủng khiếp cho xã hội, cộng đồng, đất nước.


Nó biến con người thành kẻ vô trách nhiệm, vô lương tâm và vô văn hóa, thậm chí là kẻ
tội đồ. Có thể nói đó là căn bệnh của những kẻ không có trái tim con người. Nó sẽ làm
cho một người cán bộ, người công dân trong xã hội ta trở nên xa rời quần chúng, thiếu
trách nhiệm trong công việc. Cũng vì vô cảm mà nhiều bác sĩ đã để cho nhiều bệnh nhân
cần phải cấp cứu mà phải nằm chờ hàng nửa tiếng đồng hồ nên đã dẫn đến hậu quả
bệnh nhân bị chết một cách oan khuất. Cũng vì vô cảm mà nhiều thầy giáo không hề
quan tâm đến hoàn cảnh éo le của học sinh, mà cứ mắng mỏ quát nạt các em dẫn đến
hậu quả nhiều em bị bệnh trầm cảm, thậm chí là nhảy lầu tự tử.
Căn bệnh vô cảm là căn bệnh của những người sẵn sàng quay lưng lại với những nỗi
đau khổ, bất hạnh của đồng loại, sẵn sàng làm ngơ trước cái xấu, cái ác, nên làm cho cái
xấu, cái ác có mảnh đất mầu mỡ để sinh sôi nẩy nở như "cỏ mọc hoang" và đang đầu độc,
chế ngự cuộc sống tốt đẹp của con người trong xã hội mới của chúng ta hôm nay.
Căn bệnh vô cảm là căn bệnh của phường ích kỷ luôn luôn nhìn đời bằng cặp mắt ráo
hoảnh. Nó đang làm mất đi một điều vô cùng thiêng liêng và quý giá. Đó là tình thương
giữa con người với con người. Mà tình thương theo Nam Cao, nó là tiêu chuẩn quan
trọng nhất để xác định tư cách con người "Không có tình thương, con người chỉ là một
con vật bị sai khiến bởi lòng ích kỷ" (Đời thừa – Nam Cao). Bệnh vô cảm đang làm
"nhiễm mặn" , vẩn đục và xói mòn dần truyền thống đạo lý đẹp nhất của con người Việt
Nam: "Thương người như thể thương thân". Và khi căn bệnh này ngự trị, thì con người
sống với con người trong mối quan hệ hết sức lỏng lẻo. Ở đó thiếu hơi ấm của tình
thương, của niềm cảm thông, của sự cưu mang, đùm bọc, sẻ chia, giúp đỡ lẫn nhau. Một
cuộc sống như thế là cuộc sống của "Một sa mạc đời đìu hiu lạnh giá". Thật buồn đau và


thất vọng biết bao!
5. Bài học nhận thức và hành động.
Học tập lối sống lành mạnh, biết yêu thương sẻ chia đồng cảm với những người xung

quanh. Tham gia các hoạt động xã hội có tính nhân văn cao như phong trào đền ơn đáp
nghĩa, phong trào thanh niên lập nghiệp... Xã hội cần lên án mạnh mẽ bệnh vô cảm, coi
đó như là một cuộc chiến đấu để loại bỏ căn bệnh này ra khỏi xã hội ta.
III. Kết luận
Để xứng đáng với danh nghĩa "con người" đầy kiêu hãnh, mỗi chúng ta hãy nói không
với bệnh vô cảm, hãy ra sức tu dưỡng lòng yêu thương, vị tha, sự trung thực và lòng
dũng cảm. Hãy cùng nhau làm một việc gì đó dù rất nhỏ để khơi dậy dòng sông tình
nghĩa nhân ái truyền thống của dân tộc để cho nó ngày càng tuôn chảy, ngày càng trong
xanh và long lanh toả sáng.

HIV-AIDS hiểm họa, của nhân loại
Tên: Nguyễn Huy Chương;
Lớp: 12a6; STT: 04.
Đề bài: Suy nghĩ và hành động của tuổi trẻ trước lời kêu gọi của Cô-phi-an-nan:
“ Hãy sát cánh cùng tôi bởi lẽ cuộc chiến chống HIV-AIDS bắt đầu từ chinh các bạn”.
Bài làm:
Có thể nói, HIV-AIDS là một trong những mối hiểm họa lớn nhất trong lich sử của
nhân loại trong suốt 2 thế kỉ qua, là vấn đề nan giải, cấp bách và mang tính toàn cầu.
Việc ngăn chặn và đẩy lùi căn bệnh thế kỉ này luôn được xem là mối quan tâm hàng
đầu của mỗi quốc gia trên thế giới. Năm 2001, Trong phiên họp của Đại Hội Đồng
Liên Hiệp Quốc, qua “Bản thông điệp nhân ngày phòng chống HIV/AIDS
1/12/2003”,Tổng thư kí Liên Hiệp Quốc Cô phi an nan đã khẳng định phòng chống
HIV/AIDS phải là mối quan tâm hàng đầu của nhân loại và chỉ rõ những ảnh hưởng
tiêu cực của sự kì thị, phân biệt đối xử đối với những nạn nhân của HIV. Ông cũng
tha thiết kêu gọi các quốc gia và toàn thể nhân dân thế giới “Hãy sát cánh cùng tôi,
bởi lẽ cuộc chiến chống lại HIV/AIDS bắt đầu từ chính các bạn.” Cho đến ngày nay,


Thông điệp ấy vẫn có sức tác động mạnh mẽ đến suy nghĩ và hành động của mỗi cá
nhân và toàn xã hội trong cuộc chiến chống lại căn bệnh thế kỉ này.

Trước hết, chúng ta cần tìm hiểu “HIV/AIDS là gì ?” AIDS là tên viết tắt của Acquired
Immune Deficiency Syndrome - hội chứng suy giãm miễn dịch mắc phải. HIV là tên
viết tắt của cụm từ Human Immunudeficiency Virus, chỉ loại virus gây ra bệnh AIDS ở
người. Nó có thể làm suy giảm khả năng miễn dịch và sức đề kháng của con người,
vì vậy, người bệnh thường mắc phải những triệu chứng như viêm da, tiêu chảy, đau
mắt, lao phổi,… nhưng lại hoàn toàn không có khả năng hồi phục, dẫn đến suy kiệt,
rồi tử vong. Những con số thống kê hàng năm về HIV-AIDS luôn khiến chúng ta phải
giật mình, cho chúng ta thấy được rằng : HIV/AIDS thực sự là mối hiểm họa của toàn
nhân loại. năm 2007, toàn thế giới đã có 36.1 triệu người nhiễm HIV/AIDS và 21.8
triệu người trong số đó đã tử vong. Tại khu vực châu Á – Thái Bình Dương, Con số
này đã lên đến 5 triệu người. Riêng tại Việt Nam, hiện có hơn 133 nghìn người đang
phải sống chung với căn bệnh này. Đáng buồn hơn, trên 78% số người bệnh đang
trong độ tuổi từ 18 – 39. Trung bình mỗi ngày trôi qua, trên thế giới lại có thêm 16
nghìn người nhiễm HIV/AIDS. Những con số ấy cứ tăng dần theo thời gian một cách
nhanh chóng đến kinh ngạc. Chúng đã trở thành hồi chuông cảnh báo, là động lực
thôi thúc tất cả chúng ta, từ cá nhân đến cộng đồng, phải hành động để ngăn chặn và
hạn chế những hậu quả nghiêm trọng mà HIV-AIDS đã, đang và sẽ gây ra cho nhân
loại. Để đạt dược mục tiêu chung đó, chúng ta cần phải có sự cam kết , nguồn lực và
hành động. Nhân tố quyết định sự thành ,bại của công cuộc đẩy lùi đại dịch này
không ai khác ngoài chính chúng ta. Bởi lẽ, tất cả chúng ta đều là đồng loại, cùng
chung sống dưới một bầu trời, hít thở chung một bầu không khí, sao có thể vô tâm
ngoảnh mặt,sống tách mình ra khỏi nỗi đau của hàng trăm triệu con người đang đấu
tranh từng ngày giành sự sống, trong cơn tuyệt vọng và nỗi đau về cả thể xác lẫn tinh
thần?. Liệu chúng ta có quyền được dửng dưng, thờ ơ, và chối bỏ trách nhiệm của
bản thân trước những điều mắt thấy tai nghe như thế? Không ! Lương tri không cho
phép chúng ta làm điều đó. Bởi lẽ, “Trong thế giới khốc liệt của AIDS, không có khái
niệm chúng ta và họ.” và “im lặng đồng nghĩa với cái chết”.
Có khi nào bạn tự hỏi: “ Tại sao chúng ta chưa thể đẩy lùi đại dịch này ?”. Câu trả lời
là chính vì con người chúng ta quá ích kỉ và hèn nhát, không dám đối diện với sự
thật , luôn kì thị và hắt hủi những bệnh nhân HIV và vô tình đã đẩy họ vào con đưởng

tuyệt vọng không lối thoát. Người nhiễm HIV, cũng như chúng ta, đều là những con
người bằng xương bằng thịt, có những tình cảm, cảm xúc rất “người”, khác chăng là
họ chỉ kém may mắn hơn ta. Điều đó không có nghĩa là họ không có quyền hòa nhập
với cộng đồng. Hơn nữa, những người không may nhiễm HIV lại là những người
nhạy cảm hơn ai hết, và việc bị xã hội kì thị, xa lánh sẽ dẫn đến những hệ lụy rất xấu
đối với bản thân người bệnh. Họ dễ mang tâm trạng chán chường, thù hận, oán trách
cuộc đời, sẽ có những hành động thiếu suy nghĩ và nguy hiểm cho mọi người xung
quanh. Mặt khác, một số người nhiễm bệnh lo sợ mình bị xa lánh, nên giấu giếm
bệnh, hoặc gia đình, làng, xã sợ bị mất danh dự, cũng che đậy sự thật. Nếu im lặng,
sẽ dẫn đến bệnh dễ lây lan hơn, ít có điều kiện chữa trị, thành ra một bệnh dịch, đe
dọa đến an toàn và sức khỏe của nhiều người khác.


Các nhà khoa học trên thế giới đã khẳng định: HIV chỉ lây lan qua ba con đường
chính truyền máu không an toàn, quan hệ tình dục bừa bãi và lan truyền từ mẹ sang
con. Virus HIV hoàn toàn không lây truyền qua đường hô hấp nhưng đại bộ phận
người dân thế giới nói chung và Việt Nam nói riêng vẫn luôn có một khoảng cách nhất
định với người nhiễm HIV. Ta không thể mang trong mình suy nghĩ “họ mắc bệnh, ta
không mắc bệnh, việc gì đến ta” hay “họ mắc bệnh, phải tránh xa ”. Kẻ thù của chúng
ta trong cuộc chiến chống HIV ác liệt này không gì khác ngoài những suy nghĩ lệch
lạc,ích kỷ và thiếu trách nhiệm ấy. Sự im lặng,kì thị và phân biệt đối xử luôn là
chướng ngại lớn nhất. Sớm nhận thức được điều đó, Cô-phi-an-nan đã kêu gọi tất cả
mọi người “hãy cùng lên tiếng thật to và dõng dạc về HIV/AIDS”, “hãy cùng đánh đổ
các thành lũy của sự im lặng, kì thị và phân biệt đối xử đang vây quanh bệnh dịch
này”. Đó chính là chìa khóa của vấn đề nan giải trên.

Thật vậy, HIV/AIDS đang tác động rất xấu đến đời sống của con người trên thế giới.
Một số lượng lớn về tiền bạc và vật chất đang được dành cho việc chống lại HIV,
trong khi lẽ ra số tiền đó phải được dùng để đầu tư vào giáo dục và phát triển đất
nước. Tất cả chúng ta, không riêng một ai, đều đang phải cùng nhau gánh chịu

những khó khăn ,thử thách ấy. Phòng chống HIV tử lâu đã không còn là trách nhiệm
riêng của bất cứ cá nhân hay tổ chức nào, mà nó đã trở thành vấn đề sống còn của
nhân loại.
Là học sinh, khi còn ngồi trên ghế nhà trường , bản thân em luôn tự nhận thức rằng
HIV/AIDS là một hiểm họa của loài người và kiên quyết nói không với ma túy và chất
kích thích . Đồng thời, tăng cường các hoạt động thể dục thể thao để nâng cao sức
khỏe, tham gia các hoạt động tuyên truyền nhằm nâng cao nhận thức của người dân
về mức độ nguy hiểm của căn bệnh này. Tất cả chúng ta phải quyết tâm, đồng lòng
và đoàn kết thật mạnh mẽ. Bệnh dịch dễ lây lan chính là do sự thiếu hiểu biết, thiếu
sự quan tâm, là do thái độ thiếu kiên quyết trong phòng ngừa.Quan trong hơn cả,
chúng ta phải lên tiếng chống lại HIV. Bởi lẽ, như đã nói, trong cuộc chiến với AIDS,
im lặng đồng nghĩa với cái chết. Hãy mở rộng vòng tay đối với những bệnh nhân
AIDS. Hãy thắp lên trong họ một ngọn lửa tình người, một niềm tin vào tương lai tươi
sáng, mở ra trước mắt họ những cánh cửa cơ hội để sửa sai, làm lại từ đầu và được
cộng đồng chấp nhận. Hãy chung tay đánh đổ sự kì thị và vực dậy những mảnh đời
sai lầm, để mang lại cho những nạn nhân của HIV sự sẻ chia và đồng cảm, để họ có
thêm nghị lực vượt qua nghịch cảnh của cuộc đời. Có như vậy, những bệnh nhân HIV
sẽ có điều kiện tiếp tục sống và đóng góp cho xã hội. Đó là những hành động thiết
thực và hữu ích nhất chúng ta có thể làm được trong lúc này cho họ - những nạn
nhân HIV.
Một lần nữa, xin mượn lời ông Cô-phi An-nan: “Tất cả - bạn, tôi và chúng ta -. Hãy lên
tiếng thật to và dõng dạc , đánh đổ thành lũy của sự im lặng , kì thị và phân biệt đối xử
đang vây quanh dịch bệnh này . Hãy mở ra những cánh cửa mới , hãy cùng nắm tay
nhau để đẩy lùi đại dịch này. Hãy giữ cho mình một niềm tin mãnh liệt rằng: trong
tương lai không xa, con người chúng ta sẽ tìm ra thuốc chữa HIV/AIDS và vắc xin


phòng ngừa căn bệnh thế kỉ này. Hãy luôn vững tin vào một ngày mai tươi sáng cho
những nạn nhân của HIV-AIDS.




×