Tải bản đầy đủ (.doc) (13 trang)

BÀI MẪU VIẾT THƯ QUỐC TẾ UPU

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (198.47 KB, 13 trang )

B. VỀ NỘI DUNG CỦA CHỦ ĐỀ NĂM NAY
* Mỗi năm, UPU đều có những đề tài hay, độ mở lớn, khuyến khích các em có những ý tưởng độc
đáo và biết cách trình bày các ý tưởng đó một cách thuyết phục nhất.
Chủ đề của UPU – 45 yêu cầu các em viết một bức thư cho chính em khi em 45 tuổi , khuyến
khích em lên “kế hoạch hành động” cho chính bản thân mình trong tương lai. Muốn có một bức thư có
giá trị thì các em cần phải lưu ý tìm hiểu, suy nghĩ thật kỹ trước khi viết. Hãy tự đặt ra những câu hỏi
xoay quanh chủ đề của bức thư và trả lời những câu hỏi đó nhé!
Khi em 45 tuổi, em sẽ là ai? Đó là độ tuổi mà mỗi con người đã “định vị” được bản thân mình
trong cuộc đời. Em có thể đã chín chắn, trưởng thành, gánh trên vai rất nhiều trọng trách trong gia đình và
trong xã hội. Em có thể vẫn đang phải đối mặt với rất nhiều khó khăn, thử thách trên con đường thực
hiện những ước mơ, hoài bão của mình. Hãy hình dung về chính mình trong tương lai, có một cuộc sống
cụ thể, có tính cách, có suy nghĩ và cảm xúc sống động và chân thực.
Thế giới khi em 45 tuổi là một thế giới như thế nào? Em cần hình dung ra thế giới và đất nước
Việt Nam của em 45 năm sau sẽ thay đổi như thế nào. Sự phát triển vô cùng mạnh mẽ của khoa học,
công nghệ tiếp tục đem lại những lợi ích lớn đến đâu? Nó có song hành với việc đem lại những giá trị hữu
ích trong đời sống tinh thần con người hay không? Bên cạnh đó, loài người cũng phải đối mặt với những
thảm họa: nước biển dâng, biến đổi khí hậu, môi trường ô nhiễm, bệnh dịch mới, chiến tranh sắc tộc… Là
một thành viên không thể tách rời, em đang làm gì, có trách nhiệm như thế nào và đóng góp gì cho thế
giới ấy, cộng đồng ấy?
Em hy vọng, trông chờ, dự định, ước mơ điều gì? Viết cho chính mình khi 45 tuổi thực chất là
viết cho những ước mơ, cho thành quả của sự nỗ lực, phấn đấu của em từ ngày hôm nay. Đầu tiên là nuôi
dưỡng những ước mơ, sau đó là nuôi dưỡng ước mơ ấy lớn lên bằng những hành động cụ thể, bằng sự
tích lũy kiến thức và kỹ năng, sự rèn luyện, tu dưỡng đạo đức làm hành trang cho tương lai. Bên cạnh đó,
các em luôn nhớ phải sự kiên trì, nhẫn nại và nỗ lực hết mình mới có ngày được gặt hái thành quả của
mình.
Chủ đề các cuộc thi viết thư UPU luôn gửi tới các bức thông điệp ý nghĩa về con người và thế giới
của chúng ta. Và cũng như vậy, qua bức thư của mình, các em phải gửi được một thông điệp ý nghĩa nào
đó của chính em đến với mọi người. Có rất nhiều thông điệp, tùy vào ước muốn của em:
- Những việc mình làm hôm nay đều là nguyên nhân dẫn đến kết quả ngày mai.
- Hãy nhìn vào tương lai bằng sự nỗ lực và trách nhiệm của bản thân đối với cộng đồng.
- Hãy là một phần không thể tách rời của thế giới xung quanh em bằng những suy nghĩ tích cực và


truyền cho mọi người cảm hứng kết nối thế giới ấy.
Một điều vô cùng quan trọng là: Em đừng quên tìm hiểu về vai trò của ngành bưu chính, người
đưa tin, người kết nối những bức thông điệp của chúng ta đến bất cứ nơi đâu trên thế giới này.
***************************************
Ngài Nobi thân mến!
Đêm nay, không gian mát mẻ, trời lạnh se se, ánh trăng thu tròn vành vạnh soi sáng vào tận bàn học
của tôi. Tôi đang nghĩ tới ngài nên đặt bút viết vội vài dòng gửi đến ngài đây.
Ngài Nobi, ngài có khoẻ không? Là một Đại tướng cai quản sự an nguy cho toàn thế giới, chắc hẳn
công việc của ngài rất bận. Tôi sẽ rất vui nếu ngài dành chút thời gian quý giá để đọc lá thư này của tôi.
Ngài Nobi kính mến! 35 năm qua, với sự cố gắng không mệt mỏi của ngài cộng với tài năng thiện
xạ thiên bẩm, ngài đã đạt được thành công như mình mong đợi. Ca sĩ Chaien bây giờ cũng phải kiêng nể
ngài 10 phần, không còn dám bắt nạt ngài nữa rồi.
Vài năm trở lại đây, công nghệ càng ngày càng phát triển, một số nước giàu lên nhanh chóng. Bọn
cầm quyền ra sức chế tạo vũ khí, đạn dược, chất độc hoá học, vũ khí hạt nhân, vũ khí huỷ diệt hàng loạt,
… nhằm củng cố vị trí và thống trị toàn thế giới. Đẩy nhân loại vào chỗ chết chóc, đau thương, lầm than,
đói khổ, …và làm nô lệ cho chúng suốt đời. Một số kẻ trở nên tàn bạo, nham hiểm, độc ác, … tàn sát đẫm
máu những ai không nghe lời chúng. Trái đất sẽ bị huỷ diệt trong nay mai khi các thế lực thù địch với
nhau không ngừng gây hấn, khiêu khích để đạt được mục đích, bóng ma chiến tranh toàn cầu đang dần
dần hiện hữu.
Với tầm nhìn biết trước tương lai của chú mèo máy Doraemon – Người bạn trung thành của ngài,
với vô vàn bảo bối thần kỳ cùng với những người bạn thân, đã trợ giúp ngài hoá giải thành công vấn nạn
cho loài người và trừng trị thích đáng những kẻ xấu xa đó. Tôi thật cảm kích ngài biết bao. Ngài biết
1


không? Lòng dũng cảm, sự nhân hậu của ngài thật đáng quý, đáng trân trọng. Hành tinh này thật may
mắn khi có ngài là thủ lĩnh an ninh tối cao toàn cầu – Đại tướng siêu nhân Nobi.
Tôi tin rằng với tấm lòng vị tha, nhân ái của mình ngài sẽ quản lý nền an ninh thế giới thật tốt.
Không một thế lực, một quốc gia hoặc cá nhân nào có thể bành trướng, ngang tàng, coi thường luật pháp
Quốc tế nữa. Mọi tệ nạn sẽ không còn, các bệnh nan y sẽ được chữa khỏi,… Trái đất sẽ mãi được bình

yên, xanh thắm màu sắc thiên nhiên, động thực vật phong phú đa dạng, con người sống chan hoà và yêu
thương đồng loại.
Cuối cùng, cho tôi gửi lời cảm ơn đến chị Xuka, người vợ xinh đẹp, chịu thương, chịu khó đã
không quản gian lao, vất vả sinh cho ngài một đứa con dễ thương, ngoan ngoãn – Nobisuke. Chúc con
mau ăn chóng lớn nối nghiệp cha nhé!
Chúc ngài vạn sự an lành!
******************************************
Tôi của bây giờ
Ngày trời oi bức.
Tôi thấy bản thân thật kì lạ khi nghĩ ra ý nghĩ lạ lùng này, đó là gửi thư đến tương lai, mà người tôi
muốn nhận được lá thư này lại chính là tôi ở tương lai. Có rất nhiều thứ để nói và cảm xúc khi viết ra
những điều này cũng thật... thú vị. Công nhận tôi điên thật, nhưng tôi không phủ nhận rằng mình rất thích
với chủ đề tìm-tôi-ở-tương-lai này.
Chào chị! Nếu được, tôi muốn lá thư này gửi đến chị lúc đang 25 tuổi. Cái tuổi mà tôi chờ đợi từng
ngày, từng tháng và mỗi năm trong khi ở hiện tại tôi còn đang là nữ sinh cấp 3. Giá như tôi có cánh cửa
thần kỳ hoặc là cỗ máy thời gian của Doremon chẳng hạn, tôi rất nôn nóng để gặp chị, chứng kiến cuộc
sống ở tương lai của chị ra sao. Không biết nó có giống như ước mơ của tôi vẫn luôn hằng nghĩ tới không
nhỉ? Tiếc là tôi không có Doremon, và quan trọng hơn tôi đang ở thế kỉ 21, vì vậy ngoài việc thôi thúc
thời gian nhanh qua, tôi chẳng biết làm gì. Nhưng cũng chính điều đó mới khiến tôi có động lực ngồi đây
để viết dòng tin nhắn này gửi đến chị. Tôi ghét sự dài dòng và lan man, chắc chị cũng thế. Nên tôi vào
thẳng nội dung luôn nhé!
- Chị có chồng chưa?
Khoan chị nhé! Đó chưa phải là dự định của tôi.
- Sự nghiệp thế nào rồi? Có đúng như tôi ở hiện tại luôn ước mơ hay không?
Ước rằng chị sẽ trả lời tôi bằng nụ cười tươi rói trên môi. Tiếc là, khoảng cách giữa tôi và chị quá
xa, nên hình ảnh của chị đang biểu hiện ra sao, tôi chẳng nhìn ra. Mà nếu có, chỉ là do tôi tự tưởng tượng
ra thôi.
Tại sao tôi phải đặt câu hỏi trong khi biết rõ ngay lúc này sẽ chẳng có ai trả lời? Thật ngớ ngẩn, vậy
mà tôi vẫn tiếp tục viết. Phải rồi, tôi đang bị áp lực và tôi cần một chỗ tâm sự. Nhưng xung quanh tôi,
không ai có thể khiến tôi dũng cảm nói lên hết suy nghĩ của mình được, cho dù đó là mẹ mình đi nữa.

Quá nhiều thứ để tôi phải lo, để cầu toàn. Lần đầu tiên, tôi thấy xấu hổ khi ngửa tay xin tiền mẹ đóng tiền
học, sinh hoạt. Trong khi bạn tôi, họ có thể kinh doanh nhỏ, buôn bán đủ loại. Khi đó, tôi thấy mình
không khác gì kẻ vô dụng trong nhà. "Chỉ biết ăn rồi chơi, ngủ..." Theo đúng như câu mà họ hàng tôi
thường mắng mỗi khi thấy tôi ngồi chơi máy.
Những lúc như thế, tôi thường nhủ: "Chỉ cần tin vào tôi ở tương lai. Mọi thứ sẽ thay đổi theo hướng
tích cực hơn."
Giấc mơ nào mà chẳng có ác mộng phải không? Đến một ngày rồi tôi cũng sẽ đối mặt với nó. Nào
là kì thi tốt nghiệp, rồi đến đợt thi tuyển ĐH-CĐ... tôi chỉ mới dám nghĩ tới đó thôi nhưng đã đủ khiến tôi
lạc vào ngõ cụt, co mình một góc mà run rẩy. Không phải tôi không có thực lực, mà do tôi chưa đủ bản
lĩnh tin vào bản thân, con số may mắn của tôi không cao. Tôi nghĩ thế. Hoặc chị có thể nghĩ tôi đang bi
quan chẳng hạn. Mặc dù, chị là chính tôi.
Tôi không biết chị đang sống như thế nào! Liệu có đúng như tôi mong ước hay ngược lại... nhưng
tôi dám chắc một điều, ở những ngày tháng sắp tới tôi sẽ đánh đổi rất nhiều thứ. Bởi vì tôi muốn thay đổi
cái góc nhìn của mọi người nhìn về tôi, muốn Mẹ phải tự hào và an tâm, chứ không phải để họ dò xét tôi
bằng ánh mắt xem thường, coi nhẹ. Đó là một sự sỉ nhục với cô gái Sư Tử đầy kiêu hãnh như tôi. Tất cả
những gì tôi muốn ở tương lai là có đầy đủ điều kiện, sắm cho mẹ mình một ngôi nhà rộng, đáp ứng cho
mẹ những thứ mà tôi ở hiện tại, đã liệt ra một danh sách hẳn hoi. Tôi không thích để mẹ mình bị người ta
khinh rẻ hay bị thiếu thốn bất cứ điều gì. Bản thân và đạo làm con của tôi không cho phép điều đó xảy ra.
Vì vậy, tôi rất cần chị! Cần chị thành công ở tương lai.
2


Chị à! Ở tương lai dù có bận bịu cỡ nào cũng đừng bao giờ quên quay về bên gia đình nhé! Để có
một bữa cơm sum vầy cùng người thân thật không dễ đâu chị! Nếu dễ thì đã không có cảnh người đói
khổ, neo đơn, hay thậm tệ hơn là bị vứt ra đường một cách không thương tiếc... trong khi bản thân họ
cũng có một gia đình đàng hoàng. Tôi của bây giờ thì ích kỷ - chỉ nghĩ đến Mẹ, nhưng tôi mong ở tương
lai, chị hãy mở rộng lòng mình ra. Coi như tôi đang cầu xin chính tôi vậy!
Tôi biết, chị sẽ đồng ý vì chị là một người sống tình cảm.
Còn bây giờ, tôi đánh gục tình cảm để đi theo lý trí. Bởi vì tôi chưa thành "người lớn", tôi không
muốn tổn thương nên tôi phải ngụy tạo. Còn chị, chắc chắn đã mạnh mẽ hơn rồi!

Tái bút.
Có thể tôi sẽ gửi cho chị tiếp lá thư thứ hai. Chờ nhé!
***********************************
ĐỀ BÀI:EM HÃY VIẾT MỘT BỨC THƯ CHO TƯƠNG LAI
BÀI LÀM:
Thân gửi bạn năm 2060 !
Hôm nay mình viết lá thư này gửi bạn , chắc hẳn bạn đang thắc mắc không biết mình là ai có đúng
không ?Đôi lời giới thiệu về bản thân, mình là một cô bé 14 tuổi đến từ quá khứ ,nói cụ thể một chút thì
mình hiện đang sống ở năm 2015.
Các bạn có muốn biết mình đang sống ở một đất nước như thế nào không?Nó như các cuộn phim
tư liệu cũ kĩ mà các bạn xem , con người không thể bay , cũng như không có các khả năng phi thường
khác.Ngày nay , con người ở thời đại của bạn cùng với công nghệ,kinh tế cũng như xã hội đã phát triển
hơn trước nhiều.Dần xuất hiện nhiều thêm các loại phương tiện , các loại máy móc tiên tiến .Và hơn thế
nữa , ước mơ trở thành 1 cường quốc công nghiệp lúc bấy giờ cũng đã trở thành hiện thực..Để phục vụ
cho nhu cầu cuộc sống xã hội ngày càng phát triển , các nhà nghiên cứu đã áp dụng và biến đổi các dạng
năng lượng như gió ,ánh sáng mặt trời ,nhiệt ,... trở thành các năng lượng có ích , thật thú vị phải không
bạn , một giải pháp khá là khả thi! Nói thì nói vậy thôi , một đất nước văn minh, tiến bộ chỉ là cái vỏ bọc
bên ngoài.." Năng lượng kia phải chăng tự dưng mà có .. Không! nó sẽ mất đi nếu như ta không biết cách
giữ gìn !!"Tận dụng nguồn năng lượng ấy là rất tốt nhưng hiện tại bây giờ nó đang dần mất đi và hơn thế
nữa , nó sẽ mất mãi mãi nếu chúng ta cứ mãi khai thác mà không có các biện pháp tái tạo lại nó. Ở độ tuổi
của mình chắc các bạn từng học và biết thế nào là năng lượng tái sinh ,năng lượng không tái sinh ,năng
lượng vĩnh cửu.Nói vòng quanh từ nãy đến giờ thì mục đích mà mình hôm nay mình viết lá thư này chỉ
vì muốn gửi tới các bạn 1 thông điệp: 'Những điều hôm nay , ngay lúc này các bạn đang làm hãy
dùng 5 giây mà suy nghĩ về sau này,để rồi hình dung xem hậu quả trong tương lai ,bạn nhá !'Đất nước
bạn giàu hơn ta , tại sao thế? Đơn giản chỉ là họ biết họ đang làm gì ..mình chỉ nói đến đây thôi ,mình chỉ
muốn nói với bạn rằng đất nước ta phát triển thì nước bạn còn hơn ta nhiều , vậy thì tại sao ta lại không
cố gắng hơn nữađể đưa đất nước ta ngày một đi lên , các bạn trẻ , chúng ta làm được mà. Ngoài phố thì
nhìn đâu cũng toàn là những tòa nhà cao tầng , những tòa nhà chọc trời cao vun vút , ngoài phố thì dày
đặccả ô tô ,.. mọi người giờ đây cũng dường như ý thức hơn được việc phải tự họ bảo vệ chính họ và họ
đang rất cố gắng phục hồi lại những gì trong quá khứ mà các bạn đã gây ra , từ việc không ngừng khai

thác mong được vụ lợi từ cả đóng kho khoáng sản , kim loại quý giátrước kia ;chặt cây xanh phá rừng,
làm ảnh hưởng đến bầu khí quyển .Nghe này các bạn trẻ , chúng ta hãy chung tay vì 1 đất nước trong sạch
nhá ! Một lá thư từ quá khứ gửi đến tương lai , mình mong rằng các bạn hãy cố gắng bảo vệ nguồn năng
lượng mà các bạn đang có vì chúng hữu ích chứ hoàn toàn vô hại .Nào , bắt tay ngay từ bây giờ từ việc
làm nhỏ thôi , là việc tiết kiệm điện.Sử dụng điện theo nguyên tắc bốn đúng : đúng lúc, đúng chỗ, đúng
cách và đúng nhu cầu.Đã có không ít những biện pháp được đưa ra để tiết kiệm nguồn điện , từ việc sử
dụng các dạng đènled,thậm chí , hiện tại nơimình ở ,còn hạn chế sử dụng nguồn điện bằng cách tránh việc
sử dụng đèn đường thay vào đó là sử dụng các loại vạch kẽ đường biết tự phát sángvào ban đêm. việc
xanh hóa môi trường cũng là một trong những nhu cầu mà các bạn phải làm . Song , tất cả chúng ta ,
không kể cả hiện tại lẫn quá khứ và cả tương lai , đơn giản thôi ,cùng nhau tạo dựng ,xây dựng nguồn
năng lượng mới cho đất nước.Mọi việc các bạn làm hôm nay, sẽ có ảnh hưởng này , đừng quên điều đó !
Tôi của 45 năm về trước.chào
****************************************
ĐỀ BÀI:EM HÃY VIẾT MỘT BỨC THƯ CHO TƯƠNG LAI BÀI LÀM:
Thân gửi bạn năm 2060 ! Hôm nay mình viết lá thư này gửi bạn , chắc hẳn bạn đang thắc mắc
không biết mình là ai có đúng không ?Đôi lời giới thiệu về bản thân, mình là một cô bé 14 tuổi đến từ quá
3


khứ ,nói cụ thể một chút thì mình hiện đang sống ở năm 2015. Các bạn có muốn biết mình đang sống ở
một đất nước như thế nào không?Nó như các cuộn phim tư liệu cũ kĩ mà các bạn xem , con người không
thể bay , cũng như không có các khả năng phi thường khác.Ngày nay , con người ở thời đại của bạn cùng
với công nghệ,kinh tế cũng như xã hội đã phát triển hơn trước nhiều.Dần xuất hiện nhiều thêm các loại
phương tiện , các loại máy móc tiên tiến .Và hơn thế nữa , ước mơ trở thành 1 cường quốc công nghiệp
lúc bấy giờ cũng đã trở thành hiện thựcĐể phục vụ cho nhu cầu cuộc sống xã hội ngày càng phát triển ,
các nhà nghiên cứu đã áp dụng và biến đổi các dạng năng lượng như gió ,ánh sáng mặt trời ,nhiệt ,. trở
thành các năng lượng có ích , thật thú vị phải không bạn , một giải pháp khá là khả thi! Nói thì nói vậy
thôi , một đất nước văn minh, tiến bộ chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài" Năng lượng kia phải chăng tự dưng mà
có Không! nó sẽ mất đi nếu như ta không biết cách giữ gìn !!"Tận dụng nguồn năng lượng ấy là rất tốt
nhưng hiện tại bây giờ nó đang dần mất đi và hơn thế nữa , nó sẽ mất mãi mãi nếu chúng ta cứ mãi khai

thác mà không có các biện pháp tái tạo lại nó. Ở độ tuổi của mình chắc các bạn từng học và biết thế nào là
năng lượng tái sinh ,năng lượng không tái sinh ,năng lượng vĩnh cửu.Nói vòng quanh từ nãy đến giờ thì
mục đích mà mình hôm nay mình viết lá thư này chỉ vì muốn gửi tới các bạn 1 thông điệp: ' Những điều
hôm nay , ngay lúc này các bạn đang làm hãy dùng 5 giây mà suy nghĩ về sau này,để rồi hình dung xem
hậu quả trong tương lai ,bạn nhá !'Đất nước bạn giàu hơn ta , tại sao thế? Đơn giản chỉ là họ biết họ đang
làm gì mình chỉ nói đến đây thôi ,mình chỉ muốn nói với bạn rằng đất nước ta phát triển thì nước bạn còn
hơn ta nhiều , vậy thì tại sao ta lại không cố gắng hơn nữa để đưa đất nước ta ngày một đi lên , các bạn trẻ
, chúng ta làm được mà. Ngoài phố thì nhìn đâu cũng toàn là những tòa nhà cao tầng , những tòa nhà chọc
trời cao vun vút , ngoài phố thì dày đặc cả ô tô , mọi người giờ đây cũng dường như ý thức hơn được việc
phải tự họ bảo vệ chính họ và họ đang rất cố gắng phục hồi lại những gì trong quá khứ mà các bạn đã gây
ra , từ việc không ngừng khai thác mong được vụ lợi từ cả đóng kho khoáng sản , kim loại quý giá trước
kia ;chặt cây xanh phá rừng, làm ảnh hưởng đến bầu khí quyển .Nghe này các bạn trẻ , chúng ta hãy
chung tay vì 1 đất nước trong sạch nhá ! Một lá thư từ quá khứ gửi đến tương lai , mình mong rằng các
bạn hãy cố gắng bảo vệ nguồn năng lượng mà các bạn đang có vì chúng hữu ích chứ hoàn toàn vô hại
.Nào , bắt tay ngay từ bây giờ từ việc làm nhỏ thôi , là việc tiết kiệm điện.Sử dụng điện theo nguyên tắc
bốn đúng : đúng lúc, đúng chỗ, đúng cách và đúng nhu cầu.Đã có không ít những biện pháp được đưa ra
để tiết kiệm nguồn điện , từ việc sử dụng các dạng đènled,thậm chí , hiện tại nơimình ở ,còn hạn chế sử
dụng nguồn điện bằng cách tránh việc sử dụng đèn đường thay vào đó là sử dụng các loại vạch kẽ đường
biết tự phát sáng vào ban đêm. việc xanh hóa môi trường cũng là một trong những nhu cầu mà các bạn
phải làm . Song , tất cả chúng ta , không kể cả hiện tại lẫn quá khứ và cả tương lai , đơn giản thôi ,cùng
nhau tạo dựng ,xây dựng nguồn năng lượng mới cho đất nước.Mọi việc các bạn làm hôm nay, sẽ có ảnh
hưởng này , đừng quên điều đó ! Tôi của 45 năm về trước.chào .
******************************************
Đây là nội dung bức thư :
Taylor thân mến,
Cuộc sống của bạn như thế nào? Bây giờ thì mọi chuyện khá đơn giản (10 năm trong quá khứ của
bạn ). tôi biết là hơi trễ đối với bạn, nhưng khi viết bức thư này, thì nó vẫn là sớm, cho nên; chúc mừng
bạn tốt nghiệp trung học!! Nếu chưa thì hãy quay lại trường và hãy cố gắng lấy bằng được tấm bằng đó!!
Bạn (chúng ta) có đang học đại học? Nếu không, tôi cũng hiểu được. Dù sao chúng ta biện hộ khá là tốt.
Mà đừng quên hôm nay là sinh nhật lần thứ 11 của Allana! Ôi, đã 11 giờ rồi sao? vào thời điểm

này của tôi, em ấy chỉ mới 1 tuổi thôi! Nhưng mà tôi cũng không tham dự được tiệc sinh nhật của em, vì
tôi đang ở Cranks, Kentucky, đây là chuyến đi truyền giáo đầu tiên của tôi, và tôi sẽ được về sau 6 ngày
nữa!
Nhân tiện, bạn với Chúa giờ như thế nào rồi? Bạn có cầu nguyện không? Hoặc thờ phượng, đọc
Kinh Thánh, hay là hầu việc Chúa gần đây không ? Nếu mà chưa, đứng dậy và làm những điều đó ngay
nha! Tôi không quan tâm rằng chúng ta đang ở trong hoàn cảnh nào, hãy cứ làm điều đó! Ngài bị mắng
nhiếc, đánh đập, bị tra tấn, và bị đóng đinh vì bạn! Một người vô tội! Người chưa mắc một lỗi gì với bạn
hay bất kì ai!
À mà, bạn có tham gia chuyến đi truyền giảng nào khác không? Hay bạn có đi nước ngoài chưa
vậy? Cảm giác đi máy bay thế nào?
Chương trình Doctor Who vẫn còn trên sóng chứ? Nếu không thì chương trình gì thay thế vậy?
Bạn nên xem một vài chương trình Doctor Who! Sau đó thì, bạn phải tự rút ra những bài học cho bản
thân mình !
4


Bạn đã có nhà riêng chưa? Nếu mà chúng ta vẫn còn học đại học, chúng ta học ngành gì vậy?
Ngay bây giờ, thì tôi muốn làm luật sư.
Gần đây bạn có tới Dollywood không? Ngay bây giờ, phần hấp dẫn nhất của họ là đại bàng hoang
dã. Chúng rất là tuyệt vời!
Tôi củng nghĩ là tôi sẽ bán cái Ipad hiện tại và mua cái Ipad mini, đứng quên nói với mấy nhóc của
bạn rằng chúng ta còn già hơn cái máy tính bảng đó! Thêm nữa là tôi có hình vẽ cái Ipad, bạn có thể cho
chúng xem.
Tốt thôi, tôi nghĩ là xong rồi. nhưng mà nhớ đó, từ lúc tôi viết bưc thư này thì đã 10 năm trôi qua.
Nhiều chuyện xảy ra, tốt có xấu có. Cuộc sống là như vậy, và bạn phải chấp nhận nó.
Trân trọng,
Taylor Smith
Mặc dù đột ngột qua đời, dù sao cô bé vẫn rất lạc quan. Cô ấy khích lệ bản thân mình trong tương
lai, nhắc nhở mình về mối tương giao với Chúa, không quên nhắc lại ao ước được đi truyền giáo, và thâm
chí tự chúc mừng mình vào ngày tốt nghiệp trong tương lai. Cha của Taylor nói trên NBC rằng ông “chỉ

muốn mọi người biết được rằng con gái mình là người tuyệt vời, tuyệt vời như thế nào.”
*********************************
Chào“TÔi” 20 năm sau; Một ý tưởng khá hóm hỉnh và không kém phần điên loạn xuất hiện
trong đầu tôi từ mấy hôm rày: Tự viết một lá thư gửi cho chính mình trong 20 năm tới,
Thật phấn khích đến lạ kỳ!
Muốn nói nhiều lắm nhưng chẳng biết phải phát xuất từ đâu, còn lạ gì con người mình nữa đúng
không?! Lưỡng lự mãi rồi cũng ngồi vào gõ vài dòng… Mà cũng thật buồn cười, chọn đúng cái ngày
“đảng sinh” để viết cho chính mình, âu cũng làm một dịp hiếm có.
Hãy xem đây là một món quà của tôi trong hiện tại gửi đến “Tôi của vị lai” – như một niềm an ủi,
chia sẻ từ quá khứ vậy!
Cho phép tôi viết hoa chính mình trong tương lai ấy nhé, một phần là sự phân biệt cách xưng hô
trong bức tâm tình này và phần còn lại, thể hiện sự tôn trọng của mình ở hiện tại đối với người đã “trưởng
thành” của tương lai,
TÔI ơi!.
Sẽ chẳng có những câu chào hỏi câu nệ, dài dòng hay những thắc mắc xung quanh cuộc sống của cậu
trong cái tương lai ấy đâu.
TÔI ạ! Thay vào đó, là câu nói chân thành từ hiện tại: Cảm ơn cậu, vì đã nhớ và tìm đọc lại bức thư
này trong một dịp thật đặc biệt của chính cậu, giống như cái ngày hôm nay, tôi ngồi đây viết cho cậu đấy
thôi! Ôi trời ơi, thật hỗn độn, không đầu không đuôi trong cái mớ tâm tư của tôi ngay bây giờ! Tôi đang
cố gạt phăng những câu hỏi, những hoài nghi lẫn những vọng tưởng liên quan đến cậu đấy.
TÔI của tương lai! Thông cảm cho tôi nhé TÔI, cậu cũng hiểu mình đã từng như thế nào đúng
không!
Eh, mà tôi không chắc cậu còn nhớ tới mình trong quá khứ, trong từng những phút giây như thế này
hay không nữa kìa. Hoang mang nhỉ? Hít thở chậm rãi lại nào!
Dẫu sao thì, cậu biết rồi đấy, chúng ta đã từng lớn lên, bước đi một cách mạnh mẽ và thô dại biết
chừng nào. Cái chúng ta muốn và có được trong cuộc sống này quả là chông chênh, đúng không?! Mỗi
ngày thức dậy, cậu biết rồi đó, tôi luôn tự nhủ trong tâm mình phải làm một cái gì đó thật ý nghĩa trong
chừng mực của mình, một ngày có ý nghĩa theo đúng lẽ của nó. Và cũng có những ngày, còn nhớ không
TÔI, tôi đã không suy nghĩ và hầu như chẳng làm được gì cho ra hồn người, một ngày vô nghĩa trong
chuỗi ngày dài vô nghĩa!

Khó mà nói thành lời cho chính xác tâm trạng hiện giờ. Hai chúng ta là một bản thể hợp nhất nhưng
sao lại xa lạ đến thế! Cậu có thể nhớ tới tôi mang máng một phút nào đó trong tâm trí của mình giữa bộn
bề cuộc sống tương lai. Nhưng thật cay nghiệt là tôi không biết một chút gì đến cậu.
TÔI ạ, ngay cả đến khuôn mặt của cậu, tôi cũng chẳng thể hình dung ra nổi, thật đau lòng ! Hẳn nhiên,
chúng ta chỉ biết phá lên cười và đỗ lỗi cho định mệnh thôi chứ biết sao bây giờ. Khái niệm “chiều thời
gian” (như trong phim giả tưởng ấy!) khiến tôi nguôi ngoai một chút. Ừ, ta chịu sự chi phối và điều tiết
của nó quá nhiều rồi còn gì… Thật không công bằng cho tôi – con người hiện tại chỉ đơn giản muốn biết
khuôn mặt của chính mình trong tương lai một cách chân thật, đôi khi là vậy! Cậu có cách nào giúp tôi
không, con người của tương lai?
5


Nói là nói thế thôi, chứ chỉ riêng cậu là biết tôi sẽ phải làm gì trong hiện tại này đúng không? (Nếu
cậu có tìm cách giúp tôi thực hiện mong muốn đó, thì cho tôi suy nghĩ lại nguyện vọng của mình trong 3
giây nhé, hohohoh!)
Đâu có thể nào phá vở cái quy luật tự nhiên ấy được. “Mọi sự đã được an bày trong cách sắp đặt
của Đấng toàn năng” Vậy là ta phải ngồi chờ tới lượt mình trên chuyến xe “định mệnh” ấy sao. Không
cam lòng tý nào?!
Vớ vẩn một chút thế là đủ, cậu vẫn còn kiên nhẫn đọc hết phần còn lại của bức thư này chứ TÔI?
Đừng phụ công tôi ngồi gò cả lưng, tải lên những thứ “nhăn cuội” như thế này. Mà tôi biết chắc rằng chỉ
có cậu và tôi hiểu mình đang làm gì mà thôi. Cậu có thắc mắc về bức thư này không TÔI?. Khi mà tại
thời điểm tôi viết bức thư này là tôi chỉ có nghĩ tới cậu thôi đấy – chính xác là mình trong 20 năm tới!.
Sao lại là 20 năm tới?, sao không là 5 hay 10 hoặc thậm chí là 30 năm tới, mà nhất quyết phải là thằng
TÔI ở 20 năm nữa kia chứ? Này nhé, cái thằng Tôi trong 10 năm nữa ấy, tôi không tin là Nó đủ thời gian
để có thể tìm ra bức thư này, thậm chí, theo tôi nghĩ là Nó sẽ đã quên bén là có một bức thư như vậy, cậu
ắt phải biết chuyện gì đã xảy ra cho Nó rồi đúng không? Cả hai ta đều hy vọng và chúc lành cho Nó – cái
thằng Tôi trong 10 năm tới đó – bình an và khỏe mạnh để có thể ngồi đọc bức thư này trong 10 năm tiếp
theo của cuộc đời Nó!
Tiếp theo nhé, người ở độ tuổi “ngũ thập ngoại tuần” ấy, “khó chịu” lắm! Bác ấy suy nghĩ và làm gì
thì chỉ có Bác ấy biết thôi, mà cái độ tuổi ấy cũng chỉ thích “hoài cổ” với bonsai thôi, lại mắc thêm cái

bệnh nghiện trà ngày càng nặng nữa, hỏi cậu như thế có nguy không cơ chứ! Vào một ngày đẹp trời, rủi
thay Bác ấy “dở chứng”, lại tìm thấy bức thư này thì… Mà tôi không nghĩ Bác ấy tìm ra bức thư này đâu,
cái tuổi ấy mà còn nhớ tới cái account lương hưu là hay lắm rồi, còn thời giờ đâu mà lục lọi và nhớ tới
password trên cái blog “sặc mùi con nít” của mình lúc còn trẻ nữa, rõ khổ!!!
Thế là tôi nghĩ ngay tới cậu, TÔI của 20 năm tới à!
Quả thật, đúng lúc tiếp nhận các cảm xúc, kỷ niệm giữa quá khứ và tương lai, thì không gì khác
ngoài hiện tại chính là khoản trống thu nạp, hội tụ và chuyển giao các tinh hoa thuần túy đó, cậu có đồng
ý với tôi như vậy không?. Và giờ đây cậu đã hiểu rõ mục đích của bức thư này rồi đúng không nào?. Như
đã giao ước ngay từ đầu rằng chúng ta không thể phá vở cái quy luật bất di bất dịch của tự nhiên bằng
những hành động can dự một cách thô thiển hay vi tế. “xé rào” các “chiều thời gian” và “chiều không
gian”, đảo lộn các quy tắc, trật tự vũ trụ…Thế là không ổn tý nào!
Nhưng với bức thư đặc biệt này thì tôi có thể nhắc nhở và “tác ý” cho cậu nhớ lại những gì chúng ta
phải làm trong cuộc sống hữu hạn này. Vả lại, ở độ tuổi của cậu bây giờ, tôi chắc rằng, cậu còn thời gian
và sức lực để thực hiện nốt những phần còn lại của chúng ta.( Đấy, bây giờ cậu cũng đã hiểu hơn vì sao
tôi không viết cho cái Bác 30 năm sau rồi đó…heheheh)
Đọc tới đây, cậu đã nhớ ra mình cần phải làm và đã làm được gì cho chính mình hay chưa?
Những bí mật “nho nhỏ” của chúng ta, những ước muốn, những hoài bão luôn âm ĩ trong những
đêm không ngủ của chính mình.
Này, cậu đừng có nói với tôi rằng cậu đã quên, và rằng cậu – TÔI trong tương lai ấy – cho tới giờ
phút đọc những dòng ký ức này, cậu vẫn không thực hiện được chúng nhé?! Dể giận lắm đó nhé.
TÔI! Cậu quên thì tôi sẽ nhắc lại, cậu chần chừ chưa thực hiện được thì hãy bắt tay làm ngay vào
đầu sớm mai, khi cậu tỉnh giấc ấy. “Tác ý” mãnh liệt vào… (đừng nói với tôi là cậu cũng quên thói quen
đó mất tiêu luôn rồi nhé, thất vọng thật sự luôn đấy, TÔI ạ!) Rồi cậu hãy thu xếp hành trang, lên đường
một cách nhanh nhất cậu có thể, thực hiện cái khát khao đó, cái bỏ dở nữa chừng, cái chưa hoàn thành rốt
ráo…Như không thể đợi chờ thêm một phút giây nào cho bản thân cậu đấy, cho chính trong con người
thật của cậu đấy, không ai khác ngoài cậu đâu.
TÔI ơi! Lập lại cùng tôi xem nào: Ta sẽ tới nơi mà ta đã từng ước đến, ta sẽ làm cái ta cần làm
trong sự thanh thản thân và tâm!(*3 lần, không thừa không thiếu!).
Rồi, ổn cả rồi chứ gì, cậu đã đánh thức được “con sư tử bờm xanh” một lần nữa rồi đấy, đừng để nó
vồ lấy cậu, hãy thuần hóa nó và điều khiển nó với “chiếc roi” của lòng tin, sự quyết tâm và cả trái tim quả

cảm…
Có thể tôi ngay trong hiện tại và cả trong quá khứ của cậu đã bại trận dưới cú vồ và tiếng gầm hung
tợn của con ác thú đó. Nhưng với cậu, TÔI à, cậu không thể gục ngã thêm một lần nào nữa hết, cậu không
có quyền gục ngã! Cậu đã có đủ sức lực, khả năng và đây là cơ hội lần sau cùng để thuần hóa con sư tử
ấy. Vì hơn ai hết, chỉ có cậu hiểu và biết quá rõ về con ác thú đó chính là gì trong con người của mình; và
6


còn gì nữa khiến cậu phải khiếp sợ trước những gì sắp xảy ra cho cậu, còn gì để mất sau gần ấy cuộc đời
sống gió…
Cơ hội là đây, ngay tại thời khắc này, không hơn không kém, cậu hãy kết thúc phần còn sót lại
trong con người mình đi, trong cuộc sống hữu hạn của chính mình đi! Hãy đừng làm tôi trong hiện tại và
tất cả chúng ta trong quá khứ, hay tương lai đã và sẽ thất vọng thêm lần nào nữa nhé!
Hiện tại không bao giờ thất vọng vào tương lai, và đừng để quá khứ làm chồn chân thực tại.
Tôi luôn nhắc nhở mình như vậy…Và cậu vẫn sẽ luôn hành động tỉnh giác như vậy mãi nhé,
TÔI?!
Và tôi sẽ luôn cầu chúc và tin tưởng ở mỗi ngày trong hiện tại, luôn hướng về TÔI – con người của
tương lai, của tôi trong vòng 20 năm tới: không bao giờ hết hy vọng và ngừng hy vọng trong nhận biết và
tỉnh giác trong từng hơi thở của cuộc sống!
Hãy cho tôi trong hiện tại, an lòng dù chỉ một giây phút nhỏ nhoi, bằng nụ cười luôn nở trên khuôn
mặt sẽ mãi không thể gặp trong tương lai của chính mình – đó chính là khuôn mặt của cậu đấy, TÔI à! Và
nó sẽ vẫn mãi là dấu hiệu của riêng chúng ta, chỉ riêng bản thân chúng ta nhận ra và liên kết với nhau lại
trong suốt cuộc hành trình về lại với bản thề thật của mình, bất chấp mọi rào cản… phải không TÔI?!
Chào cậu, TÔI của tương lai, ngày vui vẻ nhé!
CÁC BÀI PHÍA SAU CHỈ THAM KHẢO
"Đề bài:Tưởng tượng 20 năm sau, một ngày em về thăm trường, viết thư cho 1 người bạn cùng
học ngày ấy kể lại buổi thăm trường này.
Bài làm:
Mặt trăng, 12 tháng 6 năm 2033
Khánh thân mến!

Tớ viết thư này trước hết là để hỏi thăm cậu, cậu dạo này có khỏe không?
Cuộc sống của cậu như thế nào? Có gì đặc biệt không? Nghe nói vẫn chưa có vợ à, phải cố gắng
lên, sắp 40 rồi đấy. Tớ dạo này vẫn khỏe, cuộc sống của tớ rất tuyệt vời lắm.
Cậu có biết thành phố thứ 3 trên mặt trăng không? Tớ có một biệt thự ở khu ngoại ô trên ấy, hàng
năm cứ cuối hè tớ lại lên đấy chơi cùng với gia đình, nhắc mới nhớ, tớ cưới vợ được gần một năm rồi. Vợ
tớ xinh lắm, mặt không tì vết. Gia đình tớ sống rất tốt. Hiện tại, tớ đang trên phi cơ riêng bay sang Anh để
tiếp xúc cùng các đại biểu cấp cao của Liên Hợp Quốc.
Cách đây ba hôm, khi đang trên đường sang Mĩ để giải quyết một số việc quan trọng và nhận giải
thưởng Nô-ben về hòa bình, tớ có dừng lại ở Hải Phòng - nơi mà hồi nhỏ anh em mình còn học ở đây. Tớ
về chính ngôi trường Trần Phú từ thuở nào, ngày nay nó đã được tu sửa lại khang trang hơn và được dát
toàn bộ bạch kim ở khắp trường. Không những thế, nó đã được đưa lên trên không, cao hơn 100m so với
mặt đất để mở rộng chỗ ở cho người dân. Khi bước vào trường, tớ mới phát hiện ra hiệu trưởng ở đây
chính là Hiền Thảo - một trong những người bạn đã học chung với anh em mình trong bốn năm cấp hai.
Cậu ấy giờ đã khác, với vị trí hiệu trưởng, cậu ấy chín chắn, cứng rắn hơn nhưng vẫn đầy tình cảm
và tình yêu thương ấy. Cậu đón tiếp tôi với sự niềm nở, tự hào kể cho tôi về những việc cậu đã làm nào là
các dãy nhà đã được tăng lên thành sáu tầng, được lắp cầu thang máy, được xây thêm khu liên hợp, khu
thể thao có thêm bề bơi, sân bóng đá, bóng rổ, sân tenis, bãi giữ xe...
Ngoài ra, tớ vẫn thấy được một vài điểm quen thuộc trong khuôn viên trường, đó là cây hoa sữa
trước cửa lớp mình, nó đã cao hơn, to hơn. Tớ vẫn nhớ hồi anh em mình học thể dục, vì trời nắng nên lại
chạy ào về gốc cây này tránh nắng, đứa này tranh nhau ngồi ở gốc cây với đứa kia, bàn tán rôm rả để rồi
bị trực ban nhắc hay cái lần thằng Hùng, thằng Phát thi nhau trèo cây để xem ai giỏi hơn ai, cuộc thi chưa
kết thúc, thì bảo vệ đuổi, chạy tóe khói khắp trường để rồi bị bắt lên phòng bảo vệ.
Đang xao xuyến vì những kỉ niệm, đột nhiên có một giọng nói khàn khàn, nhưng đầy sự trìu mến,
gọi: "Trường Ân đó hả em?" Tôi ngờ ngờ rồi quay lại. Hóa ra đó chính là thầy Nguyên, Khánh ạ. Thầy
bây giờ trông đã già hơn hẳn. Đầu thầy đã không còn tóc, bóng loáng rồi đột nhiên, tôi xúc động đến tột
cùng - thầy Nguyên đây ư? Người thầy đã dạy tôi "đây ư?" Trời, thầy giờ già quá, người đã dạy cho tôi
cấp hai và cũng là người đã dành hơn bốn thập kỉ để cống hiến cho giáo dục nước, nhờ thầy, bao thế hệ
đã lớn lên, trở thành những trụ cột, những người đi xây dựng đất nước, là người cống hiến thầm lặng...
Ôi, chả có nhẽ mái tóc của thầy đã ra đi cùng với sự cống hiến ấy. Khi nghĩ về những điều đó,
Khánh ạ, tớ chỉ chực bật khóc.


7


Thầy quá tận tâm với nghề, cống hiến hết mình. Thầy giờ là một ông lão ngoài bảy mươi cũng về
thăm trường rồi tình cờ gặp tôi... Tôi dìu thầy ra ghế đá, nó đã được lắp đặt thêm một bộ tản nhiệt nên
mặc cho trời hôm ấy nóng hơn 30 độ, tôi và thầy vẫn thoải mái ngồi nói chuyện...
Tớ hỏi thầy rất nhiều, và cũng tự hào kể ra những thành tựu mình đã đạt được nhưng không quên
cám ơn thầy vì những công lao như biển cả của thầy. Nhìn thầy, tôi lại nhớ về những kỉ niệm với thầy,
như lần thầy cho tôi và lũ bạn kiểm tra 15' một bài cực dài nhưng rồi lại không thu khiến cả lũ lăn đùng
ngã ngửa, nghĩ đến đó, tớ và thầy lại bật cười.
Mặc dù không muốn, nhưng cuối cùng cũng phải rời đi, tôi chào thầy, từ biệt Hiền Thảo, rồi hẹn
một lần khác gặp sau. Buổi chia tay ấy đầy xúc động, rồi tớ lên phi cơ bay đi, ngó lại, tớ thấy được bóng
dáng của thầy mờ dần, nhỏ dần rồi cuối cùng biến mất sau làn mây làm tôi lại suy nghĩ viển vông.
Tớ chỉ viết đến đây thôi. Cho tớ gửi lời chào đến gia đình của cậu và chúc cậu gặp thành công trong
mọi mặt cuộc sống".
Đề bài: Tưởng tượng 20 năm sau về thăm trường xưa vào một ngày hè, hãy viết thư cho 1
bạn học hồi ấy kể lại buổi thăm trường đầy xúc động đó.
Dàn ý bài viết số 1 lớp 9 đề 1
1. Mở bài:
Cần thơ, ngày...tháng ...năm...
Bạn...
2. Thân bài:
a) Những lí do thăm hỏi đầu thư.
• Lí do viết thư (tưởng tượng: VD: Soạn vỡ thấy tấm hình lớp chụp chung....)
b) Nội dung thư:
• Giới thiệu tên trường? (Tưởng tượng đến trường vào thời điểm nào? Lí do đến trường)
• Miêu tả con đường đến trường (so sánh lúc trước và bây giờ? Thay đổi như thế nào? Cảm xúc?)
• Miêu tả các phòng lớp (Phòng vi tính? Phòng TN? Dụng cụ, thiết bị đổi khác ra sao?...). Các dãy
phòng: phòng giám hiệu, phòng bộ môn, phòng đoàn đội...(So sánh )

• Miêu tả khoảng sân trường? (so sánh xưa và nay)? Những băng ghế? gốc bàng, hàng phượng (Còn
như xưa ? đã già hay đã trồng cây khác?)
• Miêu tả những hình ảnh, sự vật gắn với kỉ niệm thời xưa? Nêu cảm xúc? Thầy cô? Bạn bè?
• Gặp lại thầy cô? Thầy cô cũ còn không? Thầy cô mới như thế nào? (Vui vẻ?). Thầy hiệu trưởng
về hưu hay đã mất?
• Găp lại thầy cô chủ nhiệm lớp 9A...? Cô thay đổi ra sao? Nhưng vẫn còn những nét gì? (Giọng
nói? Ánh mắt? Khuông mặt lộ vẻ xúc động?)
• Cô trò nhắc lại kỉ niệm cách đây 20 năm:
o
Trò hỏi thăm các thầy cô cũ? Báo cho cô biết tình hình một số bạn học? Về công việc của
mình?
o
Tâm trạng cô ra sao?
o
Tình cảm em như thế nào?
3.Kết luận:
• Cuối thư: Thăm hỏi sức khoẻ và chúc bạn?
• Lời chào.
Bài văn mẫu lớp 9 số 2 đề 1: Tưởng tượng 20 năm sau về thăm trường
Mặt trăng, ... tháng ... năm ...
Khánh thân mến!
Tớ viết thư này trước hết là để hỏi thăm cậu, cậu dạo này có khỏe không?
Cuộc sống của cậu như thế nào? Có gì đặc biệt không? Nghe nói vẫn chưa có vợ à, phải cố gắng
lên, sắp 40 rồi đấy. Tớ dạo này vẫn khỏe, cuộc sống của tớ rất tuyệt vời lắm. Cậu có biết thành phố thứ 3
trên mặt trăng không?
Tớ có một biệt thự ở khu ngoại ô trên ấy, hàng năm cứ cuối hè tớ lại lên đấy chơi cùng với gia đình,
nhắc mới nhớ, tớ cưới vợ được gần một năm rồi. Vợ tớ xinh lắm, mặt không tì vết. Gia đình tớ sống rất
tốt. Hiện tại, tớ đang trên phi cơ riêng bay sang Anh để tiếp xúc cùng các đại biểu cấp cao của Liên Hợp
Quốc.
Cách đây ba hôm, khi đang trên đường sang Mĩ để giải quyết một số việc quan trọng và nhận giải

thưởng Nô-ben về hòa bình, tớ có dừng lại ở Hải Phòng - nơi mà hồi nhỏ anh em mình còn học ở đây. Tớ
8


về chính ngôi trường Trần Phú từ thuở nào, ngày nay nó đã được tu sửa lại khang trang hơn và được dát
toàn bộ bạch kim ở khắp trường.
Không những thế, nó đã được đưa lên trên không, cao hơn 100m so với mặt đất để mở rộng chỗ ở
cho người dân. Khi bước vào trường, tớ mới phát hiện ra hiệu trưởng ở đây chính là Hiền Thảo - một
trong những người bạn đã học chung với anh em mình trong bốn năm cấp hai.
Cậu ấy giờ đã khác, với vị trí hiệu trưởng, cậu ấy chín chắn ,cứng rắn hơn nhưng vẫn đầy tình cảm
và tình yêu thương ấy. Cậu đón tiếp tôi với sự niềm nở, tự hào kể cho tôi về những việc cậu đã làm nào là
các dãy nhà đã được tăng lên thành sáu tầng, được lắp cầu thang máy, được xây thêm khu liên hợp, khu
thể thao có thêm bề bơi, sân bóng đá, bóng rổ, sân tenis, bãi giữ xe,... Ngoài ra, tớ thấy được mới vài
điểm quen thuộc trong khuôn viên trường, đó là cây hoa sữa trước cửa lớp mình, nó đã cao hơn, to hơn.
Tớ vẫn nhớ hồi anh em mình học thể dục, vì trời nắng nên lại chạy ào về gối cây này tránh nắng,
đứa này tranh đứa kia, bàn tán rôm rả để rồi bị trực ban nhắc hay cái lần thằng Hùng, thằng Phát thi nhau
trèo cây để xem ai giỏi hơn ai, cuộc thi chưa kết thúc, thì bảo vệ đuổi, chạy tóe khói khắp trường để rồi bị
bắt lên phòng bảo vệ.
Đang xao xuyến vì những kỉ niệm, đột nhiên có một giọng nói khàn khàn, nhưng đầy sự trìu mến,
gọi: "Trường Ân đó hả em?" Tớ ngờ ngờ rồi quay lại. Hóa ra đó chính là thầy Nguyên, Khánh ạ. Thầy
bây giờ trông đã già hơn hẳn.
Đầu thầy đã không còn tóc, bóng loáng rồi đột nhiên, tớ xúc động đến tột cùng - Thầy Nguyên đây
ư? Người thầy đã dạy tôi đây ư?" Trời, thầy giờ già quá, người đã dạy cho tôi cấp hai và cũng là người đã
dành hơn bốn thập kỉ để cống hiến cho giáo dục nước, nhờ thầy, bao thế hệ đã lớn lên, trở thành những
trụ cột, những người đi xây dựng đất nước, là người cống hiến thầm lặng ... Ôi, chả có nhẽ mái tóc của
thầy đã ra đi cùng với sư cống hiến ấy. Khi nghĩ về những điều đó, Khánh ạ, tớ chỉ chực bật khóc.
Thầy quá tận tâm với nghề, cống hiến hết mình. Thầy giờ là một ông lão ngoài bảy mươi cũng về
thăm trường rồi tình cờ gặp tớ... Tớ dìu thầy ra ghế đá, nó đã được lắp đặt thêm một bộ tản nhiệt nên mặc
cho trời hôm ấy nóng hơn 30 độ, tôi và thầy vẫn thoải mái ngồi nói chuyện... Tớ hỏi thầy rất nhiều, và
cũng tự hào kể ra những thành tựu mình đã đạt được nhưng không quên cảm ơn thầy vì những công lao

như biển cả của thầy .
Nhìn thầy, tớ lại nhớ về những kỉ niệm với thầy, như lần thầy cho cả lũ kiểm tra 15 phút một bài
cực dài nhưng rồi lại không thu khiến cả lũ lăn đùng ngã ngữa, nghĩ đến đó, tớ và thầy lại bật cười. Mặc
dù không muốn, nhưng cuối cùng cũng phải rời đi, tớ chào thấy, từ biệt Hiền Thảo, rồi hẹn một lần khác
gặp sau. Buổi chia tay ấy đầy xúc động, rồi tớ lên phi cơ bay đi, ngó lại, tớ thấy được bóng dáng của thầy
mờ dần, nhỏ dần rồi cuối cùng biến mất sau làn mây làm tớ lại suy nghĩ viển vông.
Tớ chỉ viết đến đây thôi, cho tớ gửi lời chào đến gia đình của cậu và chúc cậu gặp thành công trong mọi
mặt cuộc sống .
Bạn cũ của cậu!
Bài văn mẫu lớp 9 số 2 đề 1: Về thăm trường sau 20 năm
Hải Dương, ngày... tháng... năm
Tường Vi thân!
Chưa bao giờ nghĩ đến bạn mà mình thấy bồi hồi như lúc này. Bao nhiêu cảm xúc ùa về và mình
biết khoảnh khắc này chỉ bạn mới có thể chia sẻ với mình. Hôm nay, mình về thăm ngôi trường cấp 2
thân yêu của chúng ta, sau hai mươi năm xa cách...
Cái nắng gay gắt của mùa hè vẫn còn vương lại dù đã là buổi xế chiều, những tia nắng vẫn đang
mải đùa nghịch trên mấy tán cây, ngôi trường cũ hiện ra thân thương, quen thuộc và không còn vẻ nghiêm
trang như hồi trước nữa... Mình lặng lẽ dạo quanh sân, ngắm nhìn từng vòm cây để cảm nhận sự khác biệt
trong lòng cái khung cảnh đã từng quá thân thuộc này. Có lẽ, dù đã hai mươi năm xa cách, dù có bao lớp
học sinh đến rồi lại đi, thì trường vẫn thế, vẫn chẳng thay đổi gì trong tâm hồn mỗi người, mãi mãi...
Nhìn đồng hồ đeo tay, đã đến giờ tan trường, mình tạm lánh vào một góc khuất - Tường Vi đoán
xem, đó là chỗ nào? Cái gầm cầu thang mà chúng mình thường trốn ngày xưa khi chơi trò ú tim ấy!
Nhắm mắt lại và mình cảm thấy như đang nghe bên tai ba hồi trống trường thân quen ngày nào. Mình
tưởng tượng ra hình ảnh của lũ trẻ ùa ra từ các phòng học, chúng hồn nhiên gọi nhau, cãi nhau, ríu rít đùa
nhau, nhí nhảnh như bọn mình hồi xưa... Màu áo trắng, sao mà nhớ thế! Chỉ một hai năm nữa thôi, ngày
chia tay, chúng sẽ giống chúng mình ngày xưa, chìa lưng áo trắng cho nhau ghi dòng lưu bút...
Một lúc lâu sau, mình vẫn chưa muốn rời đi, mình tần ngần nhìn lại ngôi trường. Cả sân trường rợp
bóng cây xanh, lặng lẽ với mùa hè đầy nắng vàng và ve sầu. Xa xa, nơi góc hồ nước, một cây me cao lớn
9



trông tràn đầy sức sống. Mình chợt nhận ra đó chính là gốc me non tụi mình trồng năm nào, tự nhiên lại
thấy bồi hồi. Bước dần lên cầu thang, mình tìm lại phòng học cuối tầng ba, nơi ngày xưa bốn mươi sáu
quỷ sứ lớp mình từng trú ngụ. Đây rồi, lớp học đó, cá cái ban công quen thuộc đang ở ngay trước mắt,
chờ mình bước vào và tìm kiếm lại hình ảnh của hai mươi năm trước. Chỗ ngồi cạnh cửa sổ bàn ba là của
mình, nơi đã từng chứng kiến mình khóc, mình cười và cả khi mình nói chuyện riêng nữa. Còn cách đó
hai bàn, là chỗ của bạn đó nhớ không? Cách xa như thế mà hai đứa còn nói chuyện riêng được thì thật tài!
Hôm ấy mình không gặp được thầy cô giáo cũ, chỉ còn thấy lại những kỷ niệm thuở học trò, những
buổi ngồi truy bài dưới gốc cây phượng, những giờ kiểm tra gay cấn, hồi hộp đến toát mồ hôi... Tất cả đã
rất xa mà cũng lại như vừa mới hôm qua.
Tường Vi ơi! Nhất định hôm nào chúng ta gặp nhau nhé! Biết rằng công việc của ai cũng bận rộn
nhưng mình tha thiết muốn gặp bạn dưới những vòm cây của ngôi trường cũ yêu dấu này để ôn lại những
ngày xưa!
Hẹn gặp bạn một ngày không xa.
Thân ái!
Bạn của cậu
Nguyễn Thùy Linh
Bài văn mẫu lớp 9 số 2 đề 1: Tưởng tưởng về thăm trường vào một ngày hè sau 20 năm
Thái Nguyên, ngày.... tháng.... năm......
Linh thân mến!
Nhận được lá thư này của mình Linh bất ngờ lắm phải không? Ừ! Lâu lắm rồi còn gì.... Sau bao
nhiêu năm mình mới lại ngồi vào bàn và viết thư cho Linh, cứ thấy lóng ngóng với cây bút và những gì
muốn nói...
Linh bây giờ sao rồi? Chắc là Linh vẫn khoẻ và gia đình luôn tràn ngập trong tiếng cười và hạnh
phúc phải không?
Mình nhớ thằng nhỏ Nam của Linh lắm đấy nhé, thằng bé thật ngoan ngoãn và đáng yêu. Lần cuối
cùng gặp nó là hồi bọn mình chia tay để Linh vào Nam, cũng 12 năm rồi còn gì. Thằng bé lớn lên chắc
bảnh trai lắm, nó học hành có tốt không Linh?
Còn mình thì vẫn khoẻ, cuộc sống vẫn ổn, ông xã chuyển công tác vì thế cả nhà lại chuyển về Thái
Nguyên sinh sống rồi. Được sống trong bầu không khí quen thuộc và gần gũi của quê hương thật tuyệt

Linh ạ.
Linh này! Linh có nhớ mái trường cấp 2 mà tụi mình từng học không? Chắc Linh chẳng quên được
đâu nhỉ. Đó là nơi tụi mình đã gặp nhau và trở thành bạn thân thiết đến bây giờ, là nơi ấm áp yêu thương
đã nâng cánh cho chúng ta trên con đường đời cơ mà! Năm nay con mình lại chuyển vào trường cũ học
đấy! Thật là một sự trùng hợp diệu kì phải không Linh?
Linh à, 20 năm rồi mình mới quay lại trường đấy. Nhiều khi ngẫm lại thấy thời gian trôi thật nhanh,
mới ngày nào mình còn nô đùa bên bè bạn, sống trong sự dạy bảo tận tình chu đáo của thầy cô,nay đã 20
năm rồi. Có lẽ mình ấn tượng nhất với trường là những kỉ niệm gắn với mùa hè. Có những mùa hè hân
hoan vì được nghỉ ngơi sau 1 năm học tập, có những ngày hè lên trường lao động vui vẻ và ngày hè chia
tay cuối cấp, phải xa thầy cô bạn bè, cả lớp A3 của mình ôm nhau khóc như trẻ con vậy. Mình cũng quay
lại trường trong một ngày hè nắng chói chang và bầu trời xanh cao vời vợi. Có lẽ chính vì vậy mà những
kỉ niệm ấy mới ùa về trong lòng mình.
Ôi, sao mới viết chưa được nửa bức thư mà nước mắt mình đã chực ùa ra thế này, lại mít ướt giống
ngày xưa rồi,
Linh đừng cười mình nhé!
Trường mình bây giờ khác hồi chúng mình học nhiều lắm, những dãy nhà 2 tầng giờ đã là toà nhà 5
tầng cao đồ sộ với những thiết bị học tập được trang bị tối ưu. Thì dĩ nhiên, từ hồi bọn mình học trường
đã là trường chuẩn quốc gia rồi còn gì. Bây giờ lớp nào cũng có máy chiếu, có máy tính, có bảng thông
minh... Mình đã đi ngắm hết các lớp trong trường, vui lắm, nhớ lại bao nhiêu kỉ niệm. Mình nhớ, trước
chúng mình chẳng thích học máy chiếu mãi còn gì. Những tiết học thật thú vị và bổ ích, giờ Văn thì vừa
được nghe giọng đọc ấm áp, truyền cảm của cô, vừa được thảo luận thành nhóm thật thoải mái về những
vấn đề mình quan tâm; giờ Hoá thì được xem thí nghiệm; giờ Lý thì được mắc mạch điện... nhiều trường
khác còn phải ghen tị với học sinh trường mình cơ đấy.
10


Trường thì xây khác, nhưng những hàng cây xanh rợp bóng mát sau trường thì vẫn còn đó, hàng
ghế đá vẫn còn đó ghi dấu bao hồi ức chẳng thể nào quên. Trong cái nắng hè, thấp thoáng rặng cây,
những vườn hoa khoe sắc, trông ngôi trường thật hài hoà và đẹp lạ kì, nó rực rỡ, khang trang và luôn tạo
cho mình cảm giác gần gũi, thân thương.

Trong lần này về thăm trường, mình đã gặp lại rất nhiều thầy cô dạy mình ngày ấy, cô giáo dạy
Văn ngày xưa với những giờ học ấm áp yêu thương, đôi khi hơi nghiêm khắc nhưng đem đến cho chúng
mình những bài học đối nhân xử thế, cách ứng xử, nói năng... giúp bọn mình sống tốt và sống có ích; thầy
giáo dạy Lý với những giờ học về điện, đôi khi khó hiểu nhưng luôn cố giảng dạy thật kĩ; cô giáo dạy Sử
với những tiết học thú vị về một thời quá khứ đã qua, khiến chúng mình thích thú nghe như nghe truyện
cổ tích... Mình đã khóc đấy Linh ạ! Không ngờ bao nhiêu năm rồi, 35 tuổi, con trai lớn thế rồi... lại được
gặp lại các thầy cô, lại được nghe các thầy cô gọi là "em", xưng "cô" thật trìu mến, thiết tha. Trong cái
giây phút ấy mình chỉ biết nắm tay thầy cô mà nghẹn ngào nói không nên lời, vui lắm mà sao nước mắt
cứ tuôn rơi. Các thầy cô cũng sắp về hưu rồi, nhưng vẫn còn khoẻ mạnh lắm Linh ạ, tâm huyết với nghề,
nhiệt tình và yêu thương học sinh thì dĩ nhiên là vẫn đầy ăm ắp trong trái tim rồi. Mình cũng không ngờ là
các thầy cô vẫn còn nhớ mình đâu đấy. Bao nhiêu thế hệ học trò đi qua, vậy mà cô Văn, cô Địa vẫn nhận
ra mình và hỏi rằng "học trò cũ của trường à"... khiến mình thấy ấm áp lạ kì. Ừ, phải rồi, các thầy cô là
những người trèo đò luôn hi sinh vì học trò cơ mà... Trong giây phút ấy mình thấy xấu hổ quá, chẳng biết
lấy gì để tặng người đã từng dìu dắt từng bước đi....
Chắc Linh không tưởng tượng ra đâu. Nhưng đến giờ khi ngồi đây viết thư cho Linh, cái cảm giác
bồi hồi xao xuyến trước mái trường bao năm mới quay lại, cái niềm xúc động nghẹn ngào khi chào các
thầy cô, sự lưu luyến khi ra về cái niềm xúc động nghẹn ngào khi chào các thầy cô, sự lưu luyến khi ra về
vẫn còn vẹn nguyên trong mình. Chắc chắn rằng khi có thời gian, mình sẽ đến thăm các thầy cô thường
xuyên hơn, vẫn còn vẹn nguyên trong mình. Chắc chắn rằng khi có thời gian, mình sẽ đến thăm các thầy
cô thường xuyên hơn, lòng kính của học trò không nhiều nhưng chắc cũng 1 phần nào tri ân được công ơn
của thầy cô phải không Linh?
Cũng lâu lắm Linh chẳng về Bắc rồi đấy, có thời gian thì về Linh nhé, thăm quê và thăm mái
trường dấu yêu!
Thư chưa dài nhưng có lẽ là mình xin dừng bút ở đây! Chúc Linh và gia đình luôn mạnh khoẻ,
thành đạt và hạnh phúc. Chúc cho cháu Nam luôn được học tập trong một môi trường học tập tốt đẹp mà
ở đó cây non có thể mọc thẳng, hoàn thiện từ ngoại hình cho tới nhân cách như mái trường cấp 2 chúng
mình đã học tập và trưởng thành.
Bài văn mẫu lớp 9 số 2 đề 1: Viết thư cho bạn học cũ kể về chuyến thăm trường sau 20 năm
vào một ngày hè
Bảo Định, ngày... tháng... năm....

Loan thân mến,
Bồ có ngạc nhiên không khi lá thư này được gởi đến bồ từ làng Bảo Định, quê hương tụi mình?
Cũng đơn giản thôi bởi như bồ biết, mình về Việt Nam đã được 10 ngày. Ở Đà nẵng, quê nội của Cu Tí
một tuần thì mình và "ông xã" quyết định "hành hương về phương Nam", nghĩa là đưa cháu về thăm quê
ngoại. Bồ biết đấy, mình phải thắp hương cho ba mẹ mình vì khi ông bà mất, mình không có mặt. Hơn
nữa, mình muốn Cu Tí hiểu được trọn vẹn hai tiếng "quê hương".
"Về phương nam thiết tha câu hò..." Không hiểu sao câu hát ngày nào còn bé cứ hiện lên dai dẳng
trong tâm trí mình. Ra đi thấm thoắt đã gần 20 năm. Học hành, làm ăn, lấy chồng, sinh con... cuộc sống
cứ như là cơn lốc cuốn mình trôi đi chẳng lúc nào dừng. Bởi vậy, về nước, bước xuống sân bay, mình có
cảm tưởng như vừa sống lại. Mình chỉ còn là cô bé 17 tuổi ngày nào bước chân đi du học với bao hăm hở.
Giờ đây đến lúc trở về, tuổi gần 40 mà sự hăm hở, háo hức vẫn còn nguyên vẹn. Cu Tý, con mình thì
ngẩn ngẩn, ngơ ngơ. Cháu luôn miệng hỏi: "Tới rồi hả mẹ", "Mình đi đâu mẹ"? Mình trả lời con mà thực
ra là nói với bản thân mình: Về quê! Về quê con ạ!". Hai tiếng ấy giờ đây mình mới cảm nhận hết được ý
nghĩa thiêng liêng!
Rồi mình cũng đặt chân về tới quê mình, làng Bảo Định bên bờ sông Tiền yêu dấu. Mình lại được
trở về với mái nhà xưa, nơi ba mẹ mình yên nghỉ. Đứng trước mộ cha mẹ, đốt nén hương tạ tội mình thấy
lòng vô cùng xúc động.
Giá như ngày này mình còn gặp được ông bà...
Nhưng chưa hết Loan ơi, một điều xúc động bất ngờ ngoài dự kiến đã xảy đến với mình trong
chuyến về thăm quê ấy. Đó là tình cờ mình qua lại ngôi trường tiểu học ngày xưa của bọn mình, nơi đã
11


từng "khai tâm mở trí" cho lũ con nít làng mình hồi đó. Loan biết không? Trường vẫn nép mình bên dòng
sông Bảo Định như xưa. Có điều dòng sông hiền hòa ngày ấy của mình bé xíu giờ được khơi dòng đẹp
đến ngất ngây. Sông không rộng lắm, không dạt dào cuồn cuộn sóng xô, cũng không trong xanh soi bóng
da trời. Nhưng sông vẫn thơ, vẫn mộng, vẫn hiền hòa như một người tình chung thủy. Trước sao, sau vậy,
đôi bờ sông, giờ đã đựoc kè đá phẳng phiu, sạch sẽ vẫn là những hàng dừa ngăn ngát một màu xanh, vẫn
là nhũng vườn cây trái sum xuê, những canh đồng lúa xanh mơn mởn. Và dòng sông nữa, vẫn đục ngầu
đặc quánh phù sa như ngày nào mình thường tắm mát, chơi đùa... Không có con sông ấy định vị và cái

bảng tên trường không đổi thì có lẽ mình đã không nhận ra trường cũ được rồi. Bồ biết tại sao không? Bởi
nó không còn như trong kí ức của bọn mình nữa, nghĩa là không phải là một dãy nhà lợp ngói, vách cây,
xây trên nền xi măng cao nhằm tranh lũ. Giờ đây trường được mở rộng, xây tầng, sơn vôi, ốp đá... hiện
đại chẳng kém gì trường của Cu Tí nhà mình bên ấy nữa đâu. Nhìn cảnh ấy mình vừa vui, vừa buồn lẫn
lộn. Vui vì quê mình tiến bộ, thoát cảnh nghèo nàn. Vui vì thế hệ đàn em giờ được học hành trong trường
lớp khang trang, đẹp đẽ.
Nhưng buồn vì tâm trạng "người cũ" nhưng "cảnh đã khác xưa rồi". Hai cây phượng mà hồi đó lớp
mình trồng bên cổng, giờ chỉ còn có một cây. Cây kia không biết sao rồi. Chỉ có điều sân trường mở rộng
nên nó thụt vào sừng sững giữa sân. Nó to lắm bồ ơi. Gốc nó phải đến hai vòng tay ôm mới xuể. Nhớ hồi
tụi mình trồng nó thay cho cây gòn trốc gốc, nó mới chỉ là một nhánh cây non. Vậy mà giờ đây đa là "cổ
thụ".Tán nó đẹp mê hồn Loan ạ. Cứ như những cánh tay dài, vươn mình ra trước, vẫy vẫy, chào chào.
Mùa này nó nở hoa đỏ rực, cứ như một ngọn đuốc cháy giữa trời, như thi gan cùng nắng lửa. Sân trường
bây giờ càng rộng mênh mông, lại được trải nhựa, tinh tươm đẹp đẽ. Trên sân còn hằn rõ vạch sơn để tập
bóng rổ, thi chạy...Nhìn khoảnh sân ấy mình lại nhớ cái sân đất ngày nào, bọn mình vẫn thường nhảy dây,
đánh đũa, lò cò... Ngày ấy mùa nắng thì bụi mù, mùa mưa thì tha hồ mà lội.
Thậm chí khi lũ tràn về, trường đóng cửa nghỉ học, tụi mình còn có thể vào trường bắt cua, hái
bông điên điển nữa.
Nhớ không? Nói như thế nhưng mình vẫn thấy sân trường ngày ấy của mình đẹp. Đẹp vì rất, rất
nhiều cây xanh...
Nào là trứng cá, nào là cây bàng, rồi chuối, rồi tre... Ngày ấy ở sân sau còn có hai cây sầu đông mà
mình vẫn gọi là hoa anh đào nữa. Mỗi khi trời trở lạnh, cây trổ bông đầy cành là mình biết sắp được nghỉ
Tết. Lúc ấy lòng mình náo nức làm sao! Giờ trường vẫn có cây xanh, nhưng bao bọc khuôn viên không
còn là hàng rào dâm bụt và me keo rủ bóng. Thay vào đó là hàng rào sắt và những bồn hoa uốn lượn cặp
vòng. Cũng đẹp lắm vì hoa lá được tỉa cành, chăm bón công phu. Tuy vậy mình vẫn thích cái dân dã, đơn
sơ của ngôi trường mình hồi ấy. Nó gần gũi, ấm áp làm sao đó!
Trường bây giờ cũng có sân sau. Khoảng sân này cặp sát mé sông. Có một khu vườn cỏ xanh mát
mắt. Một sân chơi với cầu tuột, xích đu... Thậm chí có một hồ bơi xinh xắn cùng một vườn chim rộn rã,
tưng bừng. Nhìn cảnh đó mình chợt nghĩ trẻ con sướng thật. Sướng hơn tụi mình.
Trường vắng lắm bồ ơi. Mùa hè mà. Hơn nữa là buổi trưa nhân viên về nghỉ hết. Học trò cũng
không thấy bóng. Các lớp học dường như đang nằm say ngủ. Thỉnh thoảng, đâu đó vọng về tiếng chim ríu

rít chuyền cành. Và nắng.
Nắng ngập sân trường, rọi vào hành lang sâu hun hút. Nhìn bóng nắng in thành vệt dài trên tường,
mình lại nhớ đến cái bóng nắng trứng gà rọi từ mái ngói lớp mình ngày cũ. Ngày ấy chuyện nắng rọi
loang lổ và mưa dột tứ tung là chuyện bình thường, ngày nào cũng gặp. Trong cái lớp học như vậy tụi
mình vẫn cứ là học đọc, học viết ê a. Mà bồ nhớ không, hồi đó lớp năm, mình học với thầy gì nhỉ? Lâu
quá mình quên mất tên rồi. Chỉ nhớ thầy đã đứng tuổi, tóc hoa râm, kính trễ xuống mũi, dáng cao cao,
gầy gầy... Thầy hay gọi mình lên bảng. Thầy dạy bọn mình tính nhẩm, tính đố thiệt hay. Thầy cho mình
thi đua. Trò nào giải đúng, giải nhanh, thầy cho con mười thật đỏ, thật to vào tập. Con 10 ấy không chỉ
làm mắt bọn mình tròn xoe, rạng rỡ mà còn khiến cả mắt thầy cũng mãn nguyện, long lanh. Bây giờ thì
chắc thầy đã chẳng còn. Nhưng những chuyện kể cuối tuần của thầy mình vẫn còn nhớ mãi.
Ngày ấy thầy hay kể cho tụi mình nghe những chuyện nói về "Tâm hồn cao thượng". Mình nhớ
nhất là câu chuyện của "chú phó nề" với lời nhắn nhủ kèm theo của thầy: "Bàn tay con có thể lấm lem
bùn đất, tấm áo con có thể loang lổ dầu sơn vì con phải kiếm ăn nhọc nhằn vất vả. Nhưng chớ để lòng
mình hoen ố, lấm lem. Chớ để tâm hồn nhuốc nhơ, bẩn thỉu!" Những lời thầy dạy mìnhh ghi khắc trong
lòng, để rồi bôn ba xứ người, mình phải đổ mồ hôi đổi lấy chén cơm nhưng không bao giờ đánh đổi lương
tâm lấy vinh hoa, phú quý. Mình luôn tự nhủ với lòng không thể bán rẻ linh hồn để làm điều sằng bậy! Ôi
thầy yêu quý của con.
12


Ước gì thầy có thể hiểu được thầy có ý nghĩa to lớn như thế nào trong sự trưởng thành của con hôm
nay. Ước gì con cứ mãi là bé bỏng bên thầy. Ước gì con đựơc gặp thầy lần nữa...
Thôi Loan nhé, thông cảm cho sự "lắm lời" của mình bởi cảm xúc cứ dâng trào ngập ứ. Mình cần
tâm sự, sẻ chia.
Và Loan, bạn thân, bạn cũ, đồng cảnh, đồng hương... với mình sẽ hiểu được mình hơn ai hết. Một
ngày nào đó, bạn hãy trở về, hãy đem con theo và nói với nó rằng: "Đây là ngôi trường của mẹ, là nơi mà
mẹ được tắm mát trong tình yêu thương, nơi tuổi thơ mẹ xanh tươi như màu lá, nơi các thầy cô dạy mẹ
làm người. Chính tai nơi này, mẹ đã "lớn lên"...

13




×