Tải bản đầy đủ (.doc) (2 trang)

BÀI GIẢI NHẤT VIỆT NAM VIẾT THƯ QUỐC TẾ UPU 2002

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (57.75 KB, 2 trang )

BÀI GIẢI NHẤT VIỆT NAM VIẾT THƯ QUỐC TẾ UPU 2002
Tôi cũng không định đưa bài này lên vì không dính dáng gì tới tem, nhưng khi được sự gợi ý của Thảo
Nguyên và đọc qua, thì đây thực sự là một bài văn hay và cảm động
VÕ THỊ THU THẢO
(Lớp 10 - trường PTTH chuyên Lê Quý Đôn - Đà Nẵng)
Đà Nẵng, ngày....tháng....năm 2002
Phương thân mến,
Có lẽ cậu sẽ rất ngạc nhiên khi nhận được lá thư này phải không ? Tớ đây, cô bạn hàng xóm rụt rè,
nhút nhát của cậu đây. Tớ và mẹ tớ phải mất cả buổi tối mới viết được lá thư này cho cậu đấy : tớ đọc,
còn mẹ tớ viết. Cậu biết đấy, tớ không biết chữ mà...
Phương thân, hôm nay tớ đã ngồi rất lâu bên cửa sổ để làm gì cậu có biết không ? Để nhìn cậu đấy. Tớ
đã tình cờ biết được cậu đã tập đi như thế nào. Tớ đã thấy từ trên xe lăn, cậu chống tay vào bệ cửa và
cố đứng lên một cách khó nhọc. Tớ thấy trán cậu cau lại, môi cậu mím chặt. Cậu đau lắm phải không ?
Lúc đó tớ chỉ muốn chạy ào tới bên cậu, nhưng tớ không thể. Rồi cậu mất đà và té nhào xuống đất. Một
phút...hai phút...rồi năm phút trôi qua, tớ vẫn chưa thấy cậu đứng dậy. Tớ đã rất sợ hãi, tớ muốn thét
lên, muốn gọi mẹ để giúp cậu.
Nhưng tớ không thể vì tớ biết cậu khao khát được đi như thế nào. Tớ chờ đợi, và giá như cậu có thể
biết được tâm trạng của tớ lúc đó. Thấp thỏm, lo âu, hy vọng... Rồi tớ mỉm cười : cậu đã nhích dậy
chậm chạp nhưng rất cương quyết... Và cậu bắt đầu đi, từng tí, từng tí một, tay cậu run rẩy bám vào
tường, và tớ có thể thấy mồ hôi ướt đẫm nơi áo cậu. Thỉnh thoảng cậu dừng lại, thở dốc. Tớ biết những
lúc ấy cơn đau đang hoành hành cậu. Rồi cậu lại ngã. Tớ muốn đến bên cậu, nắm tay cậu và đỡ cậu
lên. Nhưng tớ không thể... Và cậu đã mất một giờ đồng hồ để đi hết chiều dài của bức tường. Một kết
quả không tồi chút nào ! Khi cậu dừng lại và mỉm cười sung sướng, tớ rất muốn chạy ngay sang nhà
cậu để ôm cậu, chúc mừng cậu... Nhưng tớ không thể... Tớ chỉ biết oà khóc thôi. Cậu biết đấy, tớ
không có chân mà...
Bố tớ bảo chiến tranh đã lùi vào quá khứ. Nhưng với tớ chiến tranh vẫn ở lại, bên trong tớ và bên trong
cậu, tớ không có chân, còn cậu thù tật nguyền. Cả tớ, cả cậu đều là nạn nhân của “nó”. Lúc đầu tớ
không hiểu “nó” là cái gì ghê ghớm thế ? Bà tớ bảo đó là mụ phù thuỷ độc ác chỉ hại người tốt. Tớ rất
vui, vì như vậy tớ và cậu đều là những người tốt... cực kỳ tốt. Nhưng khi tớ lớn một chút bố tớ đã kể
cho tớ nghe những năm tháng trường kỳ của dân tộc, của những người lính như bố. Bố bảo rằng, khi
bom đạn cày nát những mảnh ruộng quê bố và giật tung những mái nhà yên ấm của người dân Việt


Nam thì bố và rất nhiều người bạn của bố đã khai trội tuổi để có thể ra chiến trường. Bố tớ đã từng chết
đi sống lại dưới làn bom đạn tàn khốc, và bố chưa từng đầu hàng một tên giặc Mỹ nào. Vậy mà, cậu
biết không, bố tớ đã chịu thua số phận. Khi bố tớ trở về, bố đem không chỉ là hài cốt của đồng đội,
không chỉ là vết thương của một thời bố vào sinh ra tử. Bố tớ mang về cả “nó” nữa, chất độc màu da
cam. Và tớ sinh ra đã chịu thiệt thòi. Có lẽ đối với bố tớ, chiến tranh chưa bao giờ là của hôm qua cả.
Tớ đã sống trong tự ti, mặc cảm. Không thể đi đứng, không thể lấy một quyển sách trên cao, không thể
tắm mưa, thả diều, không thể... tất cả ! Tớ ... khao khát mọi thứ và chán ghét mọi thứ. Cho đến khi tớ
gặp cậu, tớ tự hỏi điều gì đã khiến cậu mãnh mẽ như thế ? Có lẽ cậu đã tập đi như vậy rất nhiều lần rồi,
và tớ biết cậu sẽ còn tập nữa cho đến khi cậu có thể đi trên dôi chân không lành lặn của mình. Tớ tin
cậu sẽ còn làm được nhiều điều hơn thế !.
Đối với tớ, hôm nay sẽ là một ngày rất đáng nhớ. Nhờ cậu, tớ nhận ra mình thật là ngốc nghếch. Tại
sao tớ lại lãng phí thời gian để than vãn và tủi thân nhỉ, khi cậu từng bước để khẳng định mình. Mỗi lúc
nhìn cậu đi, mỗi lần cậu ngã, tớ cảm thấy xấu hổ cho chính mình. Tớ nhớ đến chú lính chì bé nhỏ của
Andersen. Chú ta cũng chỉ có một chân. Thế mà với cái chân khập khiễng ấy, cậu bé lính chì dũng cảm
đã đi khắp nơi, đã đánh bại cả tên chuột cống gian ác... Tớ nhớ đến thầy giáo Nguyễn Ngọc Ký, lúc nhỏ
thầy liệt cả hai tay. Vây mà, cậu biết không, hằng ngày cậu bé Ký vẫn kiên trì tập viết bằng chân, vẫn
miệt mài vượt lên số phận nghiệt ngã. Và bây giờ thầy đã là một thầy giáo giỏi trong ngành giáo dục, là
một người “bình thường” như bao người bình thường khác. Tớ cũng nhớ đến Hirotada Ototake, anh
sinh viên Nhật Bản tật nguyền ngồi xe lăn, liệu cậu có thể tưởng tượng được rằng một người hoàn toàn
không có tay, không có chân vẫn khăng khăng “tôi không bất hạnh”... ? Rồi tớ nhớ đến tớ, cái tôi nhút
nhát thiếu nghị lực và dễ dàng chùn bước trước khó khăn cuộc đời. Ngày ngày tớ quẩn quanh trong
căn phòng nhỏ, tự hỏi tại sao lại có bom đạn, tại sao lại có “nó” ? tớ ước gì chiến tranh chưa bao giờ
xuất hiện. Tớ ước có đôi chân. Nhưng thật xấu hổ vì tớ chẳng làm gì để thực hiện ước mơ cả ! Tớ chỉ
biết khóc, than thở và oán trách chiến tranh. Mãi đến bây giờ, tớ nhận ra tuy tớ là một con người nhưng
tớ chỉ mới “tồn tại” mà không “sống”. Tớ đã nấp trong bóng tối, thờ ơ nhìn mọi người khắc tên họ vào
cuộc sống. Và cậu đã kéo tớ ra. Cảm ơn cậu đã dạy cho tớ biết ước mơ và thực hiện ước mơ của
mình.
Đối với người khác, đi một bước thật dễ dàng. Còn cậu, cậu đã đi được nửa bước rồi đấy, hãy cố hắng
hơn nhé và hãy tin là tớ luôn ở bên cậu ! Khi nào tập đi cậu hãy lăn xe qua nhà tớ, tớ sẽ là một khán giả
nhiệt tình cổ vũ cho cậu đấy. Những khi cậu ngã, ít nhất tớ cũng có thể cúi xuống nắm lấy bàn tay cậu,

để cậu nhớ rằng cậu đang đi cho cả phần của tớ nữa, và cậu không được phép bỏ cuộc.
Với tớ, đi được thật là khó ! Tớ ước gì một bà tiên tốt bụng sẽ cho tớ đôi chân, để tớ làm người bình
thường. Nhưng cuộc đời thì không có ông bụt, bà tiên phải không Phương ? Bù lại, tớ có bố mẹ, có
cậu, có mọi người sẵn sàng giúp đỡ tớ. Tớ ước gì khoa học kỹ thuật nước mình sẽ tiến bộ hơn, đẻ tớ
có thể tập đi trên đôi chân giả. Nhưng chỉ ước mơ thôi thì không được Phương nhỉ ? Tớ đã nhờ mẹ
mua cho tớ một cây bút chì. Tớ còn có đôi bàn tay, tớ sẽ tập viết. Có lẽ tớ sẽ gặp khó khăn, nhưng tớ
sẽ nhìn theo những bước đi của cậu để cố gắng. Biết đâu khi cậu đọc được lá thư này thì tớ viết được
chữ “a” rồi cũng nên. Nhưng mà này, cậu sẽ phải làm “cô giáo” bất đắc dĩ dạy chữ cho tớ nhé ! Khi tớ
học xong, tớ sẽ tự tay viết cho cậu một lá thư thật dài. Còn bây giờ cậu phải chịu khó đọc thư do mẹ và
tớ viết vậy.
Tớ mong vào một ngày gần nhất cậu sẽ chạy qua nhà tớ, đẩy tớ đi chơi. Tớ sẽ đọc cho cậu nghe
những bài thơ tớ làm tặng cậu. Và tớ sẽ nói “ Tớ cà cậu, chúng ta không bất hạnh”.
Thương cậu nhiều
“Học trò tương lai” của cậu

×