Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (39.38 KB, 2 trang )
Ai sinh ra trên đời cũng muốn mình được may mắn sống hạnh phúc và khoẻ
mạnh trong một máy ấm gia đình. Song ta nào có thể chọn cho mình 1 cách
sống hoàn hảo . Thế nên ngay trên vùng đất hình chữ S vẫn có những con
người không may mắn khi chào đời . Tạo hóa đã thật bất công với họ , trong
số ấy đã không ít người chấp nhận số phận, thở ngắn than dài ngậm ngùi sống
cho qua ngày tháng .Song , vẫn có rất nhiều người trong số họ đã không chấp
nhập điều đó .Bằng lòng tin và nghị lực, họ đã dũng cảm và bền bỉ vượt lên
sự an bài của số phận , nhìn đời bằng 1 màu hồng vì họ “ tàn “ nhưng không
“phế”.
Sự thua thiệt vốn rất dễ dẫn đến con ngươi mặc cảm tự ti . Từ đó ,họ mất đi
ham muốn , ước mơ , hoài bão . Con người sống lay lắt , trông chờ vào lòng
thương hại của người khác . Không, đó không phải là sống mà chỉ là tồn tại .
Nhưng những tấm gương ấy đã không nằm trong số đó . Tạo hóa đã không
công bằng với họ nhưng không có nghĩa lả lấy tất cả của họ . Họ vẫn còn một
trái tim , một khối óc . Họ vẫn có thể sống đàng hoàng , tự tin như bao nhiêu
người khác nếu họ biết vươn lên , chiến thắng số phận . Vâng , chính tình yêu
và niềm tin vào cuộc đời đã tiếp thêm ý chí và nghị lực . Để rồi chính sức
mạnh ấy đã không phụ lòng những ngưởi thua thiệt . Hạnh phúc đã mỉm cười
với họ . Dẫu hạnh phúc có đến muộn hơn , chật vật hơn nhưng dư vị của nó
vẫn không vì vậy mà kém ngọt ngào hơn người khác.
Tiêu biểu nhất là Nguễn Ngọc Kí ,dù liệt cả hai tay vẫn kiên trì tìm cách viết
bằng chân. Từ chỗ viết được đến viết đẹp là cả một quá trình . Không dừng
lại ở đó , anh còn quyết tâm thực hiện giấc mơ đại học . Và giấc mơ ấy đã trở
thành hiện thực để hôm nay, anh đã trở thành thầy giáo Nguyễn Ngọc Kí trên
giảng đường sư phạm . Ngoài ra còn Hoa Xuân Tứ lúc còn bé bị máy ép mía
cướp mất đôi tay ,nhưng nuôi ước mơ tới trường, ở nhà dùng ngón chân của
mình kẹp lấy que tre tập vẽ trên nền đất. Qua bao ngày khổ luyện ,Tứ đã viết
được bằng chân và viết chữ rất đẹp. Ông bảo bố mẹ đưa đến trường xin nhập
học nhưng thầy giáo đã lắc đầu không nhận. Không nản chí, Tứ hằng ngày
vẫn đều đặn mang vở đứng ngoài hiên của lớp nghe thầy giáo giảng bài và học
theo, làm cho thầy giáo phải bái phục và nhận vào lớp học. Ở họ ,cái đáng quý