Tải bản đầy đủ (.doc) (3 trang)

Nhật ký con yêu mẹ nhất trên đời

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (44.96 KB, 3 trang )

Nhật ký con yêu mẹ
“Ngày…tháng 1 năm 2015
8h tối, mẹ vừa mới đi làm về. Nghe ba kể rằng mẹ bắt chuyến xe đò cuối
cùng đi từ Khe Sanh về Cam Lộ. Trên người mẹ nồng lên mùi hôi chua,
cái mùi mồ hôi mà mẹ đã đứng bán hàng suốt 14 tiếng không quản nắng
mưa, cái mùi của giỏ dưa chua, của cái đống rau mà mẹ ôm từ quầy này
sang quầy khác. Với người bình thường, đó là cái mùi hôi nồng nặc khó
ngửi. Nhưng đối với con, mùi “nồng nặc” ấy con đã quen từ nhỏ, con coi
đó là tình thương của mẹ cho con, là sự chịu đựng, gánh gồng của mẹ
suốt bao năm qua, cốt chỉ để nuôi con và cả nhà. Mấy hôm nay Khe Sanh
mưa tầm tã, nên chuyện bán buôn cũng từ đó đâm ra ế ẩm. Con biết là mẹ
gắng bán cho hết số hàng mới về nhà. Nhưng mẹ ơi, tại sao mẹ không về
nhà sớm? Mẹ biết là mẹ vừa đau lưng, vừa thoát vị đĩa đệm, tại sao mẹ
còn gắng làm việc? Con ở trường, con có bàn có ghế, được ngồi thoải
mái, vậy mà con đâu màng tới cái đau buốt khi đứng giữa chợ suốt nhiều
giờ như thế nào, con đâu thấy mẹ cất công đi buôn xa để có tiền nuôi con
ăn học, vậy mà con suốt ngày chơi bời lêu lỏng, chẳng làm được tích sự
gì. Con có bất hiếu không mẹ???”
“Ngày…tháng 2 năm 2015
Bạn gái của con chia tay con. Không hiểu thế nào mà lại nhắn vào số mẹ,
nội dung từ a tới z mẹ đều đọc hết. Tối, mẹ nổi trận lôi đình với con, mẹ
mắng con suốt cả buổi : “Mi là đồ bất hiếu! Học không lo học, mi coi yêu
đương lắm rồi thua bạn thua bè! Yêu cho lắm rồi có nên người không?
Mi coi lời nói của tao như không à?”. Mẹ ơi, con biết mẹ mắng con,
nhưng thực chất lại thương con. Mẹ vừa nói vừa nghẹn, vì mẹ tức đứa
con gái kia bỏ con, vì mẹ lo con suy sụp tinh thần, mẹ sợ con không chú
tâm vào việc học. Nhưng mẹ à, cái tình cảm học trò nó còn mơ hồ lắm,
chưa phải là cảm xúc chân thành mà người lớn trao nhau, con chưa nghĩ
đến cái tình cảm đó lấn đi tình mẫu tử thiêng liêng. Bởi tình yêu mà mẹ
dành cho con không một người phụ nữ nào có, không một người con gái
nào sánh bằng. Con xin lỗi đã làm mẹ buồn! Con đã không nghe lời mẹ


dặn, nhưng con hứa sẽ không lặp lại chuyện này nữa rồi. Có vẻ như mẹ
đã hạ hỏa đôi chút. Đêm đó chắc mẹ không ngủ được.”
“Ngày…tháng 5 năm 2015
Sáng nay cả lớp tổ chức đi chơi tập thể. Vì sợ nhà quê, con đã xin mẹ
đem điện thoại đi cùng nhưng không được gọi tùm lum. Cũng phải thôi,
tiền trong máy mẹ là tiền để giao dịch, với lại danh bạ của mẹ toàn là bạn
mối của mẹ, có con cũng chẳng làm gì. Hôm nay chắc sẽ là một buổi đi
chơi bình thường, cho đến khi cả lớp đi ăn trưa. Máy điện thoại rung lên
tổng cộng 12 lần, 12 tin nhắn được gửi tới, 12 câu chúc mừng sinh nhật
mẹ như sét đánh ngang tai. Con hối hả, cuống cuồng xin cả lớp cho về
nhà. Cùng với tờ 50 ngàn, con mua được cái kẹp tóc cho mẹ. Con cũng
chẳng biết có đẹp hay không, chỉ đưa 50k cho chị bán hàng rồi nhờ chị


chọn đại. Con lựa thời cơ vào buổi tối, lúc cả nhà đã cơm nước xong
xuôi, con đem món quà “ý nghĩa” của mình ra tặng mẹ. Chắc lần chọn đại
đó làm con phải nhớ tới hết đời, mẹ nhìn món quà rồi cười vỡ bụng: “Anh
trù tui già hay răng mà mua cho tui cái kẹp tóc của mấy bà cô đây? Hay là
anh nói láo đi xin của bà nào rồi đem cho tuiiiiii? Chao ôi là con với
cái!!.” Kì thực lúc đó con chỉ muốn đào hố mà chui xuống, nhưng trong
lòng con vui lắm. Nhìn mẹ cười, con hiểu nụ cười đó không chỉ là cười
vui, mà là một sự hạnh phúc. Từ lúc nhỏ tới bây giờ, đó là lần sinh nhật
đầu tiên của mẹ mà con chứng kiến. Mấy năm qua, vì bận chuyện bán
buôn nên mẹ chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện sinh nhật của chính mẹ.
Nhiều lần con định tổ chức sinh nhật mẹ, nhưng mẹ đều gặt phắt đi, nói
rằng không có sinh nhật mà mẹ vẫn…sống đó thôi.”
“Ngày…tháng 7 năm 2015
-Chủ nhật cuối tuần, con được mẹ đem lên Khe Sanh cho biết đây biết
đó, chủ yếu là giúp mẹ bán hàng, vì hôm nay, chị phụ hàng mẹ xin nghỉ
về thăm quê, nên hàng hóa chất đầy mà mình mẹ không làm nổi, nên mới

kêu con đi cùng. Từ chiều cho đến tối, 2 chân con mệt lử mà vẫn chưa
được nghỉ, con đem hàng từ ngoài sảnh chợ vào trong quầy của mẹ, giao
hàng tới từng quầy, lột mấy tấm vỏ su hào, ngồi cắt hành, đến tối lại ngồi
ra đậu thành từng bao 5 lạng, 10 lạng. Sau khi 2 mắt con nhắm tịt, miệng
than thở cả buổi, mẹ mới đem con đi ăn tối, rồi về nhà của cậu ở lại, khi
đó đã là 10h. Trước khi con ngủ, mẹ nhắc con mai phải dậy sớm từ khi 3h
để soạn hàng. Rõ chán! Thôi, cứ ngủ đã, mai tính sau…
-Không ngờ mẹ lại nói thật, 3 rưỡi sáng, mẹ kêu “chàng hoàng tử đang
vùi trong chăn” của mẹ dậy. Mới đầu “chàng hoàng tử” ấy còn uể oải,
bước cao bước thấp, chật vật giữa thức dậy và ngủ tiếp, phải một lúc lâu
sau “hoàng tử” mới bừng tỉnh và trở lại làm con của mẹ. Nhiệm vụ sáng
của con là soạn lại hàng hóa, xếp lại các thứ đồ và đi gửi sổ. 4h sáng, một
vài người bản địa tới gần chỗ quầy của mẹ hỏi mua đồ, vài người trong số
họ nói được tiếng Kinh, số còn lại giao tiếp bằng tiếng mẹ đẻ. Với kinh
nghiệm giao tiếp trong kinh doanh của mẹ, mẹ có thể trao đổi với họ bằng
tiếng Bru-Vân Kiều, nghe có vẻ khá hay. Một lúc sau, hai ba người tới
quầy của mẹ, rồi năm người, rồi mười người. Trong thoáng chốc, quầy
tạp hóa của mẹ chật kín khách. Người bán kẻ mua lẫn lộn, con phải đứng
giữa quầy, chỉ cho khách thứ mà họ cần, rồi thu tiền từng người một. 11h
trưa, lúc này chợ đã vắng người. Mẹ bảo con mua hai tô phở về ăn, nhưng
hai mẹ con chưa ăn được miếng phở nào thì lại có khách tới mua. Rõ
khổ! Trời đánh còn tránh bữa ăn mà…
-5h chiều, hai mẹ con đi xe đò về nhà. Con bị say xe, vừa bước lên xe là
chóng mặt, khó chịu, đã vậy trên xe còn rất đông, vất vả lắm mới có được
cái chỗ ngồi. Mẹ mặc dù mệt lắm, nhưng vẫn hỏi han con, lo cho con.
Trên xe, con tựa đầu vào vai mẹ suốt, chắc lúc đó mẹ đau lắm, nhưng mẹ
chẳng hề nói ra lời nào than vãn.”


Sống với mẹ rồi. con hiểu được phần nào vất vả, khó nhọc của mẹ. Con

biết dù mẹ ra ngoài xã hội như thế nào, dù mẹ có va chạm với dân chợ
búa, nhưng mẹ vẫn không thay đổi nết hiền dịu, nhẹ nhàng. Mẹ vẫn
thương yêu chúng con, vẫn chung thủy với ba. Mẹ ăn nói dịu dàng, làm
tròn bổn phận của một người con, một người dâu đối với ông bà. Mẹ vẫn
là người phụ nữ đẹp nhất của ba từ trước tới giờ.
Khi con đã đủ nhận thức để trưởng thành, con muốn nói với mẹ rằng con
biết ơn mẹ nhiều lắm. Vì con mà mẹ lam lũ cực nhọc. Nhiều lúc con
không chịu ngồi xuống lắng nghe mẹ, nhiều lúc con hư đốn làm mẹ xấu
hổ với mọi người, con bất hiếu phải không mẹ? Nhưng con luôn cảm thấy
mình may mắn, vì được bàn tay của mẹ ôm ấp, dắt dìu từ khi sinh ra tới
bây giờ, con đã nhận ra giá trị của tình mẫu tử như thế nào, để con biết
tôn trọng mẹ từng phút, từng giây khi mẹ còn bên cạnh. Con nghe người
ta nói rằng, nếu kiếp này là người thân của nhau, sau khi qua bên kia bầu
trời, sẽ được cho uống một thứ nước để quên hết những chuyện xưa cũ
trần thế, để lại đầu thai làm người ... Những đứa trẻ sinh ra sẽ có những
ông bố bà mẹ mới...Nhưng mẹ ơi !Có bao nhiêu kiếp sau đi nữa, con cũng
chỉ muốn làm con của mẹ, chỉ mẹ mà thôi! Con yêu mẹ!!!!



×