Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (49.76 KB, 2 trang )
HUẤN CAO
Nguyễn Tuân là cây bút tài hoa của nền văn học Việt Nam, một nghệ sĩ uyên bác và có cá tính
độc đáo. Sự nghiệp sáng tác của ông chia thành hai giai đoạn, trước cách mạng tháng Tám và sau
cách mạng tháng Tám. Trước cách mạng, ông hoàn thành tập truyện” Vang bóng 1 thời”_1 tp đạt
gần tới sự toàn diện, toàn mĩ. Truyện ngắn “Chữ người tử tù” là tác phẩm kiệt xuất trước cách
mạng tháng Tám, đã khắc họa thành công hình ảnh Huấn Cao, một kẻ sĩ tài hoa, có tấm lòng
thẳng thắn.
Bước vào tp, tg khắc họa nhân vật Huấn Cao Là 1 người có tài viết thư pháp “rất nhanh và rất
đẹp”. Chữ ông Huấn Cao là niềm khao khát của biết bao người. Nhưng, “tính ông vốn khoảnh,
trừ chỗ tri kỉ, ông ít chịu cho chữ”. Và ai mà có được chữ của ông Huấn thì như có được một vật
báu trên đời. Từ những chi tiết ấy, ta thấy ông là người tài hoa xuất chúng. Và cái tài nổi tiếng đã
trở thành 1 giá trị, chữ của ông là kết tinh của những tinh hoa. Đặc biệt là cái tài năng ấy được tô
đậm bằng ao ước của viên quản ngục ngày đêm mong có chữ của ông để treo trong nhà, cùng đó
là sự ngưỡng mộ của những kẻ thù dành cho ông. Ông Huấn còn được biết dến với cái tài bẻ khóa,
vượt ngục. Qủa thật là một người “ Văn võ song toàn”.
Cái tên Huấn Cao ko chỉ được biết đến với cái tài thiên bẩm ấy mà còn bởi cái khí phách hiên
ngang của một trang anh hùng nghĩa liệt. Ông đã tham gia khởi nghĩa cùng nông dân để chống lại
triều đình mục nát, và rồi bị bắt, bị kết án tử hình. Thế mà những điều đó nào có lm cho ông lung
lay đâu, ý chí ông vẫn vững như thép, ông coi thường cái chết, khinh bỉ bọn tiểu nhân đắc chí.
Trong những ngày ở tù, Huấn Cao luôn lm chủ bản thân, không luồn cúi. Ông vẫn thản nhiên
nhận rượu thịt của viên quản ngục và xem đó như là một việc vẫn lm trong cái hứng sinh bình
luacs chưa bị giam cầm. Bên cạnh đó, ông có thái độ khinh bạc vs viên quản ngục, một kẻ hoàn
toàn có quyền hành hạ ông:” Ngươi hỏi ta muốn gì? Ta chỉ muốn có một điều. Là nhà ngươi đừng
đặt chân vào đây.”.Ông thật ngang tàn, gông xiềng, giam cầm, cực hình, kể cả cái chết cũng ko lm
lung lạc đc tinh thần ông.
Cuối cùng chúng ta phải kể đến thiên lương trong sáng của Huấn Cao. Ông rất trân trọng vẻ đẹp
của nghệ thuật và có ý thức sâu sắc về nghệ thuật. Điều đó đc lm rõ qua việc ông cho chữ viên
quản ngục. Ở đây, ông cho chữ ko phải vì rượu thịt mà là vì: “Ta cảm cái tấm lòng biệt nhỡn liên
tài của các người. Nào ta có biết đâu một người như thầy quản đây mà lại có sở thích cao quý như
vậy. Thiếu chút nữa, ta đã phụ một tấm lòng trong thiên hạ.”.Cả đời ông Huấn Cao chỉ cho chữ có
ba người bạn thân:” Đời ta mới viết có hai bộ Tứ Bình và một bức Trung Đài cho ba người bạn