Bài vi ết s ố3 l ớp 10 đ
ề 4: Sáng tác m ột truy ện ng ắn
(đ
ề tài t ựch ọn, mang ý ngh ĩa xã h ội) có tác d ụng
giáo d ục thi ết th ự
c đ
ố i v ới tu ổi tr ẻhi ện nay.
N Ơ
I BẮ
T Đ
ẦU CỦ
A TÌNH B Ạ
N
Cha tơi v ẫn ln d ạy r ằng, m ỗi ng ư
ờ i trên đ
ờ i này, b ằng cách nào mà g ặp đ
ư
ợ c nhau, làm quen và g ần g ũi v ới nhau
là đ
ề u đã mang n ợnhau t ừki ếp tr ư
ớ c . Có l ẽđ
ế n tu ổi 15, tôi m ới th ự
c s ựth ấu hi ểu l ời cha nói.
Tơi v ốn là dân ở t ỉnh l ẻ, cu ộc s ống tr ải qua nh ững ngày tháng vô cùng yên ả. Tu ổi th ơc ủa nh ững đ
ứ a tr ẻnh ưtôi ở
làng quê mi ền núi g ắn li ền v ới nh ững chi ều hè oi ả l ội b ờtung t ăng bên b ờsông, nh ữ
ng ngày tr ời xanh ng ắt và n ắng
óng chi ếu xiên qua vịm lá b ư
ở i và mùi h ư
ơn g đ
ồ n g n ội đ
ặ c tr ư
ng sau nh ững mùa g ặt thoang tho ảng ng ọt ngào. Tôi
đã t ừng tâm ni ệm r ằng, b ất kì th ời đi ểm nào c ủa cu ộc đời tôi c ũng s ẽg ắn li ền v ới n ơi này. Nh ư
ng, m ột c ơduyên đưa
đẩy d ẫn con đườn g đời tôi đi theo m ột ngã r ẽm ới. 15 tu ổi tôi tr ởthành h ọc sinh c ủa tr ườn g Nguy ễn T ất Thành,
ngh ĩa là tôi ph ải d ời đ
ổ i n ơi ở t ừxóm núi thanh bình xu ống th ủđô Hà N ội náo nhi ệt. S ựki ện này th ực s ựđe m l ại m ột
b ất ng ờl ớn cho tơi. Tính cách tơi v ốn mang nét ơn hịa c ủa cha và s ựkhép mình c ủa m ẹ, nên vi ệc ph ải r ời xa gia
đì nh khơng kh ỏi khi ến tôi hoang mang, lo l ắng.
– “Không! Đâ y s ẽlà m ột c ơh ội m ới cho mình. N ơi đó ch ắc ch ắn s ẽcho mình m ột mơi tr ư
ờ n g t ốt h ơn!”- tơi đã t ựtr ấn
an mình nh ưv ậy!
Cha tôi ng ồi bên v ỗv ềtôi và khuyên r ằng:
– Ch ẳng bao lâu là con s ẽcó nhi ều b ạn m ới. Ph ải c ốg ắng hòa nh ập nhanh đ
ể h ọc hành ch ứcon!
M ẹtôi đ
ộ n g viên thêm:
– Con ở đó đ
ư
ợ c g ần v ới bà ngo ại n ữa mà!
Tuy c ũng ngh ĩ nh ưv ậy nh ưng th ực s ựtâm tr ạng c ủa tôi không khá lên đ
ư
ợ c m ấy. Tôi h ằng hi v ọng m ỗi ngày có th ể
dài thêm m ột chút, tơi v ẫn cịn nh ững n ỗi ti ếc nu ối v ẩn v ơv ới n ơi này.
……….
……………..
…………………..
Đã đến ngày tôi nh ập tr ườn g, tâm tr ạng th ật khó di ễn t ả, tôi không bi ết ph ải làm cách nào để t ựtin h ơn, để b ắt đầu
các m ối quan h ệm ới m ẻở phía tr ư
ớc .
“Tùy c ơứn g bi ến v ậy, mong là m ọi vi ệc s ẽsuôn s ẻ”- tôi suy ngh ĩ mông lung khi b ư
ớ c t ới b ảng tin x ếp l ớp.
– Ồ! 10D2. S ố2 là s ốmay m ắn! Mong tr ời phù h ộcho, đâ y s ẽlà m ột l ớp h ọc thú v ị?!
Sáng ngày hôm sau, tôi đ
ế n nh ận l ớp, trong lịng có chút th ưthái h ơn nh ững ngày tr ư
ớ c , linh tính báo hi ệu r ằng
đi ều t ốt lành đến v ới tơi nh ưchính th ời ti ết đẹp tuy ệt c ủa ngày cu ối hè này.
“Tùng…… tùng……… tùng………” – ti ếng tr ống tr ư
ờ n g vang lên gióng gi ả.
Tơi nhanh chóng b ư
ớ c nhanh lên b ậc thang cu ối cùng h ư
ớng đ
ế n l ớp h ọc mà ch ỉ trong vài giây n ữa thôi tôi s ẽtr ở
thành thành viên chính th ức. B ư
ớ c vào l ớp, tơi nh ận ra đã có khá nhi ều b ạn đã đ
ế n s ớm h ơn, tơi nhanh chóng tìm
được ch ỗng ồi cho mình ở bàn đầu tiên. M ọi ng ười nói chuy ện v ới nhau r ất nh ỏ, có l ẽvì các b ạn c ũng gi ống tơi,
khơng quen bi ết nhi ều b ạn bè trong l ớp.
– C ậu ơi ! T ớng ồi đâ y đ
ư
ợ c không?- m ột b ạn n ữti ến đ
ế n.
– C ậu ng ồi đi ! Ch ỗấy ch ưa có ai ng ồi c ả- tơi m ời b ạn ấy ng ồi kèm theo n ục ư
ờ i thân thi ện nh ất có th ể, vì ch ắc đâ y
s ẽlà ng ư
ời đ
ầ u tiên tôi quen trong l ớp. Tôi đa ng m ừng th ầm trong b ụng thì m ột cơ giáo b ư
ớ c vào, ch ắc h ẳn đâ y là
cô ch ủnhi ệm.
– Chào t ất c ảcác b ạn, cô s ẽlà cô giáo ch ủnhi ệm l ớp mình. Nh ưng cơ s ẽgi ới thi ệu v ềcô sau, tr ư
ớ c h ết cô mu ốn
x ếp l ại ch ỗng ồi cho các em đã - cơ giáo m ới c ủa tơi có v ẻr ất nhi ệt tình.
Tơi đ
ư
ợ c chuy ển xu ống bàn cu ối cùng, ng ồi c ạnh m ột b ạn nam cao nh ất l ớp. B ạn này cao h ơn tôi g ần m ột cái đ
ầ u,
thú th ực đ
ứ n g g ần b ạn ấy có ph ần h ơi t ựti. Nh ưng đ
ư
ợ c m ột ph ần an ủi là b ạn n ữv ừa r ồi ng ồi ngay bàn phía tr ư
ớc
tơi.
– T ớv ới c ậu l ại đ
ư
ợ c ng ồi g ần nhau này- tôi g ọi b ạn ấy .
Và tôi nh ận l ại t ừb ạn gái đá ng yêu ấy m ột n ục ườ
i th ật t ươ
i . Tơi th ấy lịng nh ẹnhõm h ẳn, tan bi ến c ảnh ữ
ng c ảm
giác c ăng th ẳng tr ĩu n ặng su ốt nh ững ngày qua. Hóa ra làm quen v ới m ột mơi tr ườ
n g m ới khơng khó kh ăn nh ưtôi
t ừng ngh ĩ.
Qua m ột vài bu ổi h ọc, tôi v ới b ạn n ữấy d ần tr ởnên thân thi ết. B ạn ấy tên là Di ệu Trinh, c ũng đến t ừm ột n ơi r ất xa,
xa h ơn tôi- là vùng bi ển V ũng Tàu xinh đẹp . Có m ột s ựvi ệc trùng h ợp đã khi ến chúng tơi xích l ại g ần nhau h ơn. Đó
là ngay bu ổi h ọc th ứhai, c ảhai đứa đều đi h ọc mu ộn và b ị ph ạt ở l ại đó ng c ửa l ớp- m ột hình ph ạt r ất nh ẹnhàng, để
nh ắc nh ởlà chính. Khi ra v ề, không ng ờr ằng hai đứa l ại chung đườn g vì ch ỗở khá g ần nhau. Tơi và Trinh nói
chuy ện khá h ợp “c ạ”, t ừm ấy v ấn đề âm nh ạc đến truy ện tranh r ồi k ểv ềk ỉ ni ệm quê nhà n ữa… Nh ững ngày sau, l ớp
h ọc c ũng tr ởnên vui v ẻh ơn, vì các b ạn đã d ần hòa nh ập và quen nhau d ần.
Theo truy ền th ống c ủa tr ườ
n g, h ọc sinh kh ối 10 s ẽtham gia m ột khóa h ọc quân s ựtrong m ột tu ần để rèn luy ện và
để có c ơh ội hòa đồn g, g ần g ũi nhau h ơn. Đâ y là m ột ho ạt độn g r ất có ý ngh ĩa đối v ới chúng tơi.
– Để xem nào, mình s ẽmang cái này…… này ……. này……
Tr ướ
c ngày kh ởi hành, m ọi th ứđã được chu ẩn b ị s ẵn sàng cho chuy ến đi . Gi ờtôi ch ỉ mong h ọc kì qn s ựs ẽgiúp
tơi có thêm nhi ều b ạn bè h ơn.
Hôm ấy tr ời m ư
a r ất to, th ời ti ết có v ẻch ưa ủn g h ộchúng tôi cho l ắm. Ch ờđợi m ột lúc lâu, cu ối cùng chi ếc xe dán
s ốc ủa l ớp D2 đã đến . Chúng tơi nhanh chóng mang đồ đạc ra sau xe r ồi t ừng ng ườ
i tìm ch ỗyên v ị cho mình. Sau
kho ảng h ơn m ột ti ếng đồn g h ồ, chúng tôi đã đến n ơi. Đi ều khi ến tơi thích thú đó là nh ững b ộquân ph ục và gi ườ
ng
ng ủhai t ầng, chúng th ật s ựr ất ấn t ượ
n g. Nh ư
ng đi ều thú v ị h ơn c ảđối v ới tơi đó là vi ệc m ỗi bu ổi chi ều đi t ập v ềl ại
h ối h ảđi đến “phòng t ắm d ịch v ụ”. Ở m ỗi phòng t ắm này chúng tơi có th ểcó đến 4 hay 5 ng ườ
i cùng ng ồi đợi ch ờ
x ếp hàng. Chúng tơi có r ất nhi ều th ời gian để chuy ện trị, nên tơi nhanh chóng quen r ồi thân v ới m ột cô b ạn m ới, có
cái tên r ất hay và l ạ- Lan Nhi. Tôi, Nhi và Trinh tr ởthành b ộba thân thi ết. Vào nh ững bu ổi t ối nóng n ực, ba đứa tơi
tr ải chi ếu n ằm trên sàn cùng nhau, đi đâ u c ũng r ủnhau cùng đi . Cu ộc s ống sinh ho ạt t ập th ểqu ảth ự
c đã giúp chúng
tôi g ắn k ết v ới nhau th ật d ễdàng.
Th ời gian trôi qua khá nhanh, m ới ngày th ứ2 hôm nào chúng tôi xu ất phát lên đườn g, mà hôm nay đã đến ngày th ứ
7 chúng tơi ph ải nói l ời t ạm bi ệt v ới n ơi này. Trên chuy ến xe tr ởv ề, tôi v ừa l ưu luy ến, bâng khuâng v ới m ảnh đất đã
níu gi ữm ột ph ần tâm h ồn mình, l ại c ũng v ừa vui m ừ
ng vì mình đã tìm được nh ững ng ườ
i b ạn thân đồn g hành trong
ch ặng đườn g THPT s ắp t ới.
B ắt đầu t ừđâ y, tình b ạn gi ữa chúng tôi đơm hoa k ết trái. Tr ởnên g ần g ũi l ạlùng b ởi d ườ
n g nh ưduyên ph ận đã k ết
n ối chúng tôi l ại v ới nhau. Tôi đã t ừng đọc m ột câu nh ưth ếnày: “ Tình b ạn là tình u khơng có cánh”. Tơi r ất thích
s ựso sánh này vì chúng tơi ch ẳng đứa nào có cánh c ảnên nh ất định chúng tơi s ẽmãi là b ạn t ốt c ủa nhau. Tơi có
c ảm giác chúng tơi gi ống nh ưcon di ều và c ơn gió. Ln nh ẹnhàng qu ấn quýt l ấy nhau và tôn cao nhau lên. M ột tình
b ạn m ộc m ạc gi ản d ị nh ưng b ền v ững và r ất th ấu hi ểu nhau. Nh ờth ếmà vi ệc h ọc t ập c ủa tôi ở môi tr ườ
n g m ới m ẻ
này thu ận l ợi h ơn r ất nhi ều. Chúng tôi được chia s ẻ, độn g viên, giúp đỡ, và m ỗi ngày l ại thêm c ứ
ng cáp, tr ưở
ng
thành…
Tôi nh ớl ại m ới ngày đầu t ới l ớp, s ợhãi vô cùng cái c ảm giác l ẻloi xa l ạ, cịn bây gi ờtơi khơng h ềcơ độc , tơi đã có
m ột trong s ốnh ững tài s ản vơ giá là “tình b ạn đẹp tu ổi h ọc trị”. M ột tình b ạn đã được nuôi d ưỡ
n g không ph ải do
n ăm tháng mà chính là do s ựth ấu hi ểu và c ảm thông v ới nhau khi cùng tr ải qua nhi ều tình hu ống c ảtrong cu ộc s ống
l ẫn trong l ớp h ọc. Tơi l ại nh ớcâu nói mà cha tơi v ẫn nói r ằng: m ỗi ng ườ
i trên đời này, b ằng cách nào mà g ặp được
nhau làm quen và g ần g ũi v ới nhau đều đã mang n ợnhau t ừki ếp tr ướ
c . Tôi và các b ạn ph ải ch ăng c ũng mang n ợ
l ẫn nhau- m ột m ối duyên n ợtuy ệt v ời! N ếu h ỏi tơi, ngay lúc này mu ốn nói gì v ới h ọ, ch ắc ch ắn tơi s ẽnói “ Mình ln
mu ốn được m ắc n ợcác b ạn cho đến h ết đời này để ki ếp sau mình l ại có c ơh ội để g ặp và tr ản ợcác b ạn thêm l ần
n ữa!”.
M ột môi tr ườ
n g m ới, s ẽlà nh ững tình b ạn m ới – th ật tuy ệt v ời ph ải không các b ạn?