Tải bản đầy đủ (.doc) (1 trang)

Cảm nghĩ về 1 món quà em được tặng

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (52.61 KB, 1 trang )

Cảm nghĩ về 1 món quà em được tặng
Thời thơ ấu có lẽ là khoảng thời gian tươi đẹp nhất của cuộc đời mỗi người. Và với
tôi cũng vậy. Thời thơ ấu trong tôi là 1 chiếc hòm lưu giữ những kỉ miệm thời thơ bé của
tôi cũng như hình ảnh ng` bà thân thương với 1 con lật đật mà tôi luôn giữ mãi.
Phải chăng bạn đang tự hỏi rằng :con lật đật chắc phải đẹp lắm thì mình mới giữ đến
bây giờ và nâng niu nó như báu vật. Lí do mà tôi yêu thích nó không phải vì nó đẹp mà vì
nó là món quà cuối cùng mà bà tặng cho tôi trước khi rời khỏi cõi đời này. Nó đối với tôi
vô cùng quan trọng; nó giúp tôi lưu giữ những kỉ niệm đẹp đẽ bên bà – người gắn bó với
tôi từ thuở lọt lòng. Như biết bao con lật đật khác, lật đật của tôi cũng dễ thương, mập mạp
và có thân hình tròn xoe nhưng chú còn khoác trên mình một chiếc áo len màu đỏ tươi do
đích thân bà tôi đan cho nó.
Từ khi được bà tặng con lật đật, tôi yêu nó lắm, tối nào tôi cũng ôm nó trong tay và
ngay cả khi đi ngủ. Chẳng biết từ bao giờ, con lật đật này đã quá thân quộc với tôi. Những
lúc tôi vui, tôi chia sẻ cùng lật đật, lật đật cũng vui lây nên nó lắc lư cái người. Những lúc
tôi buồn, lật đật cũng lắc lư mình an ủi tôi.
Lúc bà tặng tặng tôi món quà này, bà đã nói với tôi rằng: “Cháu có thấy lật đật khóc
bao giờ chưa? Chưa đúng không, chưa bao giờ và sẽ không bao giờ lật đật khóc. Lật đật
luôn mỉm cười, luôn luôn lạc quan và đặc biệt là lật đật không bao giờ ngã. Dù cháu có
kéo, đẩy, đánh, ném… nó ra sao thì nó cũng sẽ bật dậy ngay lập tức. Bật dậy mà miệng vẫn
cười. Dù ngã đau đến thế nào đi nữa lật đật cũng vẫn đứng ngay dậy, miệng vẫn cười và
không bao giờ trách móc điều gì. Lật đật luôn sẵn sàng đón nhận thử thách trong niềm hy
vọng. Lật đật nhỏ bé mà vững vàng, mạnh mẽ biết bao nhiêu. Cháu khâm phục nó chứ?
Những lúc cháu té ngã, cháu phải tập đứng dậy trên chính đôi chân của mình giống như lật
đật vậy vì sau này lớn lên rồi chẳng ai có thể đỡ cháu dậy đâu.” Lúc đó tôi còn nhỏ nên
chẳng hiểu gì về những điều bà nói, tôi chỉ hiểu đơn giản là “ khi tôi ngã thì đã có bà ở bên
tôi rồi, chẳng gì tôi phải nghĩ nhiều”. Mãi đến sau này lớn lên tôi mới hiểu: “Bà không thể
ở bên tôi mãi được nên bà muốn tôi học cách tự đứng lên mỗi khi vấp ngã”. Trên chiếc áo
len của con lật đật có in dấu bàn tay của bà nên mỗi lần ôm lật đật tôi lại nhớ bà da diết. Bà
chẳng bao giờ trách mắng tôi cả mà bà thường thông qua lật đật để dạy cho tôi những bài
học sâu sa nên tôi yêu bà lắm. Mỗi lần nhìn thấy lật đật, tôi như thấy bà ở bên che chở, bảo
vệ cho tôi mỗi khi tôi cần. Bà giống như một vi thiên sứ, mãi mãi đem đến cho tôi những


nụ cười và những niềm hạnh phúc. Đôi mắt to, tròn và đen láy của em lật đật luôn giúp tôi
có cảm giác tự tin vào bản thân hơn, nó giúp tôi có thêm động lực để đứng dậy sau mỗi lần
vấp ngã.
Thời gian giúp con người trưởng thành hơn , làm cho những kỉ niệm trở nên quí giá
hơn nhờ đó mà mỗi chúng ta biết trân trọng quá khứ hơn và biết hướng tới tương lai nhiều
hơn. Dù trong quá khứ hay hiện tại và tương lai thì con lật đật và hình ảnh người bà kính
yêu của tôi vẫn luôn giữ một phần vô cùng quan trọng trong tim tôi. Dù biết bà ở 1 nơi rất
xa có thể không nghe được điều mà tôi sẽ nói nhưng tôi vẫn muốn nói với bà rằng: “Bà ơi,
cháu nhớ bà nhiều lắm!”



×