Tải bản đầy đủ (.doc) (7 trang)

Cảm nhận về mùa yêu thích

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (62.91 KB, 7 trang )

Cơn gió lạnh thổi qua, những chiếc lá rập rờn theo, vài chiếc rơi lả tả xuống gốc. Chợt
như thấy bước chân của nàng xuân đang về, cũng ngập ngừng e ấp,cũng thẹn thò, rụt rè.
Chúng chưa đủ làm nên một mùa xuân ngập tràng hương sắc nhưng cũng đủ để tâm hồn
người xao động, chờ mong.
Trong bốn mùa, mùa xuân có thể nói là một mùa đẹp nhất, không phải chỉ vì những nét
yêu kiều diễm lệ của nó như cây lá xanh tươi, nghìn hoa đua nở, chim chóc véo von, mà
còn cả vì cái khí tiết ôn hòa và ấm áp.
Mùa xuân mới đang dần tới, sắc xuân rực rỡ trên những phố phường, cây cỏ dang cành lá
quấn quít với gió xuân, lòng ta tràn ngập niềm vui sướng trong sự thanh bình, chợt lặng
lại, bồi hồi nghe những lời ca chân thành của người nhạc sĩ đa tài luôn tin vào những giá
trị chân thật của cuộc sống con người. Một điệu valse nhẹ nhàng, êm ái thật thích hợp khi
trời đất đang bẽn lẽn khoác lên mình chiếc áo rực rỡ của mùa xuân.
Mùa xuân dặt dìu theo con én lượn về, mênh mang, mơ màng. Tưởng chừng như xuân
thật đơn giản với tiếng gà gáy xa xa khi những giọt nắng trưa vàng cùng những sợi khói
bềnh bồng len nhè nhẹ qua vòm cây, kẽ lá song lại có sức biểu cảm, lay động lòng người.
Người người hớn hở trước cảnh mùa xuân tươi.
Mùa xuân là mùa của đất trời giao hòa, mùa của hy vọng và ước mơ, mùa của mùa màng
no ấm và xum họp. Mùa xuân là mùa của sức sống mãnh liệt, mùa để cây lá đâm chồi nảy
lộc, mùa của những mầm non xanh mơn mởn thoát khỏi lớp vỏ bọc xù xì để vươn vai đón
chào những tia nắng ấm áp diệu kì. Mùa xuân mang lại cho con người thêm một tuổi. Đối
với thiếu nhi mùa xuân là mùa của sự trưởng thành về thể chất lẫn tâm hồn. Mùa xuân là
sự mở đầu cho một năm mới, kế hoạch, một dự định mới, tương lai mới. Mùa xuân là
mùa của sự đoàn tụ gia đình.
Ai có tâm hồn yêu cái đẹp chẳng từng một lần thấy rung động trước vẻ đẹp của mùa
xuân. uân tới, hồi sinh sức sống cho muôn loài, xuân tươi vui từ cái nắng vàng hửng lên,
từ cái lá cây xanh biếc, từ chồi non mơn mởn, từ cơn mưa phùn lất phất, từ những loài
hoa đua nhau khoe sắc đến màu nâu mỡ màng của đất, cái màu nâu giản dị mộc mạc ấy
nhưng lại nuôi sống muôn loài...
Tôi thích ngắm nhìn những cành hoa mai trong một ngày nắng tạnh, tiết xuân ấm áp và
trong trẻo. Khi ấy vừa vui sướng hạnh phúc mà trong lòng lại thấy nuối tiếc một điều gì
đó, chỉ sợ xuân sẽ qua và ngày xanh của mình cũng đang dần trôi đi mất không gì có thể


níu giữ nổi và không tài nào có thể lấy lại được. Cho nên cứ mãi phân vân giữa niềm vui
và nỗi buồn. Tất cả là sự lưng chừng, một nửa...
Hôm nay, ngọn gió xuân ấm áp đã thổi qua hồn tôi. Yêu xuân lắm đấy xuân có biết
không!
Hè lại đến khi phố phường đỏ thắm hoa phượng . Hè lại đến khi tiếng ve rộn ràng hát ca .
Tạm biệt sách bút thân yêu , tạm biệt mái trường mến yêu . Chúng em chào đón hè đã về
'- bài hát Hè về Không hiểu tự bao giờ , mùa hè đã gắn liền với tuổi cắp sách đến trường .
Mùa hè đến mang theo bao sung sướng của tuổi học trò . Chúng em có thể thở phào nhẹ
nhõm và háo hức chờ những chuyến đi chơi xa cùng gia đình . Khi những chú ve sầu bắt
đầu hát ca những điệu nhạc du dương , khi những chùm phượng vĩ nở đỏ rực cả góc sân
trường , ......... đó là hình ảnh báo hiệu mùa hè mới bắt đầu .Ôi ! Mùa hè đang về đấy !
Hầu hết học sinh ai cũng yêu mùa hè , trong đó có em . Mùa hè - gợi cho em bao cảm xúc
thân thương , bao ấn tượng khó phai
Khi không khí vui tươi ấm áp của mùa xuân qua đi , thay vào là cái nắng gay gắt của mùa
hạ rồi chuyển qua mùa khác , cứ thế nó như vòng tuần hoàn xoay chuyển mãi . Mỗi mùa


đều có đặc điểm riêng của nó . Mùa xuân - vạn vật nhẹ nhàng bước sang năm mới đầy hi
vọng , ước mơ . Mùa thu - mùa của bao nỗi buồn vẩn vơ , vô cớ mà không thể lí giải nổi .
Mùa đông - mùa của cơn gió buốt thịt len lỏi , luồn lách , chui rúc vào từng ngỏ nhỏ ,
cuốn lá tung bay . Còn mùa hạ thì sao ? Nó có đặc điểm nổi bật nào có thể làm rung dộng
trái tim của bạn ? Riêng tôi , tôi yêu cái nắng chói chang , oi bức , ngột ngạt . Tôi yêu
những bản nhạc hoà tấu do nhạc sĩ ve sầu tạo nên giúp cho mọi người thư giãn giữa trưa
hè , tôi yêu từng cánh hoa phượng vĩ nở đỏ rực trên nền trời xanh tươi , tôi yêu sự vui
chơi thoả thích , ...tất cả , tất cả đều diễn ra vào mùa hè . Đó là lí do tôi yêu mùa hè .
Vào mùa hè , không khí nóng nực nhất trong bốn mùa , cái nắng nóng làm nám da người
nông dân , người xây dựng , làm thiêu đốt cây lá . Thoả thích làm sao khi em được ăn
kem , ăn những li chè thập cẩm , chè đậu xanh , chè bưởi ,............giữa thời tiết nóng như
lò bát quái này . Những li chè thập cẩm thơm lừng , béo ngậy , mát lạnh . Chúng em có
thể đắm mình giữa làn nước trong xanh , bơi lội tung tăng như những con cá giữa biển

Nha Trang , Vũng Tàu ,đùa giỡn với sóng biển , hoà quyện cùng cát xây những lâu đài
ước mơ ,nhảy múa cùng những dồi thông xanh mát , vi vu vi vút , chúng em còn mê mải
bắt ốc ,...Em yêu mùa hè mùa mà chúng em có thể thoải mái học hành , không phải sợ
những bài kiểm tra , không phải u sầu khi bị điểm kém ,.... ...........mùa hè mang lại cho
chúng em bao nụ cười . Mỗi khi hè đến , em được về quê thăm ông bà nội ở Hậu Giang .
Nào là câu cá , ngồi nghe bà kể chuyện , cùng lũ trẻ chèo thuyền giữa vùng sông nước
mênh mông , rợp sắc tím biếc của bông súng , ngắm cảnh đồng ruộng , bình minh , hoàng
hôn với khói lam quyện lại lan toả khắp nơi . Nhưng càng vui chơi , em lại nhớ kỉ niệm
trường lớp , nhớ những bài kiểm tra đầy ám ảnh , nhớ bạn bè , thầy cô , nhớ chiếc bàn
thân thương ,............ mùa hè mang lại cho chúng em sự nhớ nhung da diết . Hè đến mang
lại cho chúng em sự giải trí sau một năm học căng thẳng , để chuẩn bị cho năm học mới
tốt đẹp hơn . Những công ty du lịch rất đắt khách vào mùa này vì thế họ cũng mong hè về
như chúng em . Các bạn ạ ! Mùa hè thật đặc biệt , nó đem lại cho ta những suy nghĩ , cảm
xúc tự nhiên ít khi ta có được .
Trong khoảnh thời gian chúng ta nói cười vui vẻ cùng gia đình thì có ai biết rằng một nơi
luôn buồn bã , trống vắng , mong ngóng các bạn đến , mong đợi các bạn tâm tình , mong
muốn các bạn ở lại mãi với nó ,..............Các bạn có biết ai không ? Chính là ngôi trường
và bác phượng thân yêu của chúng ta . Bác còn biết làm gì khi học sinh nghỉ hè hết , bác
đứng lặng im một mình , cô đơn vô cùng , có ai thấu hiểu ? Nhớ khi xưa , em đã khắc chữ
lên cây còn bây giờ em nhìn dấu vết mà cảm thấy tội lỗi làm sao !
Thời gian cứ trôi đi , trôi đi như những làn sóng dập dềnh ra khơi không thể trở lại .
Nhưng có lẽ kỷ niệm thời thơ ấu luôn đọng mãi trong em . Khi mùa hè đến vào năm cuối
cấp một , chúng em ôm nhau , không ai nói gì chỉ ứa nước mắt . Cô nghẹn ngào :
_ Các con đừng buồn nữa ! Chúng ta có thể gặp nhau mà !
Một lí do khác khiến em yêu mùa này : em đã cất tiếng khóc đầu tiên vào mùa hè , mùa
sinh nhật của em . Mùa hạ mang lại cho đất nước ta nhiều trái cây bổ dưỡng , ngon lành :
xoài , chuối , đu đủ , trái sầu riêng , dưa hấu , ............ trái nào em cũng thích .
Mùa hè - mùa của những cảm xúc . suy nghĩ , những thú vui , những ước muốn
,...........mùa của em và tất cả mọi người . Mùa hạ chỉ thế thôi cũng đủ để gợi tình yêu và
nỗi nhớ trong tâm hồn mỗi chúng ta .

'Ngày mai xa nhau rồi
Trường mến thương xa rồi


Hè về phượng buồn, tiếng ve cũng buồn
Nghe trong tim sao thiết tha.' - bài hát kỉ niệm mái trường .
Ông lão thời gian chầm chậm rảo từng bước chân trên vòng quay của đất trời. Rồi bỗng
nhiên một ngày nhìn ra khung cửa sổ kia, tôi phát hiện ra một điều bất ngờ: mùa thu đã
đến.
Bao giờ cũng vậy, mùa thu đến thật nhẹ nhàng tình cảm. Mùa thu đến đem theo không
khí mát lành của đất trời. Trên con phố nhỏ thân quen, tôi rảo bước ngắm nhìn đất trời,
cây cỏ. Bầu trời trong xanh không một gợn mây. Nắng vàng bao trùm cảnh vật. Những
cây bàng già hai bên đường cũng nhuốm sắc vàng tươi trẻ. Ngay cả những cô bé hoa cúc
kia cũng được mùa thu tặng cho chiếc áo vàng rực rỡ. Người ta thường nói hoa cúc chính
là vị thiên sứ đáng yêu của mùa thu. Đi đến đâu ta cũng bắt gặp một sắc vàng tươi thắm
của hoa cúc.
Mùa thu hoa phượng đã tàn phai để dưỡng sức sau một mùa hè sôi động rực lửa. Phượng
tàn báo hiệu mùa tựu trường mới. Học sinh lại trở về trường cũ để tiếp tục một năm học
miệt mài ấp ủ nhiều mơ ước. Học trò gặp lại nhau, gặp lại thầy cô tay bắt mặt mừng, vui
cười hớn hở. Chiếc cặp mang sau lưng nhảy nhót reo vui chẳng kém gì các cô, các cậu.
Mùa thu là mùa của những đêm rằm rước đèn, họp bạn. Trên bầu trời đêm trong vắt,
những ánh sao lấp lánh góp phần tôn thêm vẻ đẹp cảu mùa thu. Trong năm trăng rằm mùa
thu là sáng nhất đẹp nhất. Những quả bưởi trên cây, khấp khởi trong lòng một niềm vinh
dự được trịnh trọng đặt giữa mâm cỗ trăng rằm. bọn trẻ con có lẽ mong đợi mùa thu nhất.
bởi thu về chúng có những đêm trung thu vui vẻ, có những món đồ chơi ưa thích.
Mùa thu còn gắn bó thiết tha với tôi bởi kỉ niệm sâu sắc về bà nội kính yêu. Mùa thu năm
đó sao mà rét dữ dội thế. Bầu trời ảm đạm, không khí lạnh tràn về sớm hơn mọi năm.
Mới cuối thu thôi mà sao lạnh giá thế. Nội tôi đi ra đi vào nhìn trời đất thở dài lo lắng.
Nội lo trời trở lạnh đột ngột thế này dàn gà sẽ toi mất. Nôi che chắn chuồng gà cẩn thận
hơn. Rồi cũng đến ngày nội bán gà. Số tiền đó nội mua cho tôi một chiếc áo bông ấm áp.

Cả xóm nghèo hồi ấy, đứa nào cùng ghen tị với tôi vì có được chiếc áo đẹp…Bây giờ gia
đình tôi khá giả hơn, mẹ có thể mua cho tôi nhiều chiếc áo đẹp hơn. Nhưng với tôi, chẳng
có chiếc áo nào quí giá hơn chiếc áo bông của nội. Giờ nội không còn nữa nhưng tình yêu
thương nội dành cho tôi vẫn sẽ luôn theo tôi suốt cuộc đời. mỗi độ thu về, lòng tôi lại
dâng trào nỗi nhớ nội khôn nguôi.
Mùa thu là thế đấy. Yêu mùa thu ta mới cảm nhận được sự ấm áp, tình yêu thương. Và
mùa thu cũng luôn mở rộng tấm lòng thương yêu chào đón mọi người. Yêu lắm mùa thu
ơi !
Mình thích mùa thu. Vì sao mình thích mùa thu ư? Thu ấy, nó giống như một loại kem
tươi, hoà quyện giữa đông và hạ, mãi mà ko dứt. Mình trẻ con, mình thích ăn nên mình
thích mùa thu. Bản thân mình thì lại rất tham lam, mình muốn có nhiều thứ nên mình
cũng vẫn thích mùa thu. Mình thích mặc áo dài tay, quần ngố, đạp xe. Đấy, chỉ đơn giản
thế thôi.
Tôi ko có nhiều kỉ niệm để nhớ. Tôi cũng ko thích ôn lại kỉ niệm, vì đa số kỉ niệm mấy
khi là vui. Tôi ko thích buồn, vì như thế rất yếu đuối và dễ sa ngã. Nhưng lạ, cứ cái lúc
mà gió thu nó vờn nhè nhẹ, lá từ từ ngả màu, tôi thấy mình như bị chiếm hữu rồi. Một cái
gì đấy rất mơ hồ, vô hình nó bao bọc lấy. Nhẹ nhàng nhưng sâu lắng.
Thu buồn, màu vàng rất buồn và ảm đạm. Đôi khi nhìn chiếc là lìa cành mà như thấy bồi


hồi xao xuyến, một chiếc lá mà như cả cuộc đời, xanh, vàng, rồi rơi. Ngắn ngủi, có dài là
bao? Ôi là những chiếc lá kia, lìa cành rồi, còn biết nhìn về đâu. Lá nhỏ, cây to. Cây to, lá
nhỏ. Có bao giờ cây to biết, có một chiếc là nhỏ đã rơi? Một cây to có nhiều lá nhỏ nhưng
một lá nhỏ chỉ sống với một cây to thôi. Dứt là hết, là kết thúc. Là bơ vơ và lạc lõng, là bị
dìm xuống và lãng quên.
Thu buồn nhặt lá vàng rơi
Mãi mãi chia phôi muộn mất rồi
Yêu nhau sao nỡ để tình tan vỡ
Thu sầu, lòng khổ, mãi ko thôi
Có thể sẽ rất buồn cười nhưng mình nghĩ tâm hồn mình giống chiếc lá nhỏ kia. Và mình

chính là cái cây to. Mình mệt mỏi với những ngày hè oi ả, ủ dột với mùa đông lạnh lẽo,
xô bồ chạy đua với mùa xuân. Và thu đến, cuốn đi, thả trôi, cho những giây phút thật
bình yên. Rơi thật nhẹ, một cách thật nhẹ, và chạm đất.
...
Mình vốn chỉ quanh quẩn ở nhà, và thỉng thoảng có những chuyến du hí cùng với xe
đạp. MÌNH TỰ DO.
Chẳng ai là cô đơn trong chính thế giới của mình cả. Trái đất to nhưng chẳng đủ để cho
mỗi người có mộtthế giới riêng. Tranh giành và đố kị, mình cảm thấy mình sắp gục ngã
ngay tại cái thế giới chung này. Nhưng chẳng phải thế, mình cũng có những giây phút tự
do trong thế giới của chính mình tạo ra và nuôi dưỡng đấy thôi.
Mình thích thời gian trôi nhanh, nói mà, mình tham lam lắm
. Mình muốn mùa xuân
để được lì xì, mình muốn mùa hè để được nghỉ học, mình muốn mùa thu để được tự do
và phiêu bồng, mình muốn mùa đông, để mặc áo ấm và hạt dẻ nóng.
Mùa thu trong mắt mình, không đẹp dịu dàng như mùa Thu Quyến Rũ. Lần đầu tiên nhìn
thấy màu đỏ của mùa thu, là trong tấm hình lọt vào top của Deviantart. Lọt vào top hẳn
nhiên là vì mùa thu đó đẹp. Lá đỏ ngầu rụng rơi giữa tuyết. Con đường trải dài mang theo
lá bay. Nắng lạnh lẽo rọi từ trên cao xuống. Ai bảo rằng đó chỉ là đẹp đơn thuần, mình
sẵn sàng chết để nhìn tận mắt mùa thu đó một lần.
Người ta nói rằng, ấn tượng mạnh nhất về mua thu là lá rơi, vàng hoe cả rừng. Ở đây thì
mình chưa bao giờ thấy thế, nên rất mong sẽ một ngày thật sự nhìn thấy mùa thu đó.
Thằng bạn bên nước ngoài bảo rằng: "Đến Thu rồi, bầu trời sao của San José làm tao
muốn ngắm nhìn mãi không thôi. Đến nỗi về nhà mà còn thương nhớ. Ngày ở Việt Nam,
tao chưa bao giờ thấy bầu trời đẹp thế này, và cũng chưa bao giờ thưởng thức bầu trời
này dưới mùa Thu như thế". Làm mình càng muốn ngắm nhìn mùa thu. Gì thì gì, đây
cũng là mùa của hoài niệm, của đẹp đẽ và bình yên.
Nếu thật sự có mùa thu như vậy. Thì cả đời mình, sẽ chỉ đánh đổi để ngồi chiếc ghế đó.
Để ngắm nhìn trời thu. Và để nghiêng đầu trước lá rơi. Ai bảo rằng những điều này chỉ là
nhảm nhí lãng xẹt. Phí cả cuộc sống để không làm được gì, thà mang chỉ một ngày gói
gọn vào cả đời.

Mùa thu màu đỏ của mình, là mùa thu có lá úa màu. Đỏ gắt như màu chiếc cặp cũ. Là
mùa thu có cây phong to lớn, vòm lá choàng qua đầu. Là mùa thu chuyển dần qua đông.
Tuyết rơi trắng xóa loang lổ như máu trên mặt đất. Đẹp là chỉ có như thế. Đơn giản rằng


một sự vật khi nhìn vào rồi cảm thấy mê đắm. Thì đó là mùa thu, không phải bất kì mùa
nào khác. Khoảnh khắc chuyển dời từ mùa Xuân sang mùa Hạ, từ mùa Hạ sang mùa Thu,
và từ mùa Đông sang mùa Xuân. Không bao giờ. Không bao giờ đẹp đẽ thế này.
Một số người thích màu xanh lá. Nói rằng nhìn thấy tấm ảnh có màu xanh, con đường trải
dài thì đẹp hơn. Còn mùa thua ảm đạm và buồn bã quá. Nhưng mình thì không nghĩ như
vậy. Nhỉ? Chỉ cần là cái đẹp, thì ảm đạm và buồn bã như thế nào, ta cũng chịu được. Ta
muốn cảm nhận cái đẹp từ trong sâu thẳm. Từ thuần khiết mà ra. Hoang sơ nhưng không
giả tạo. Đấy mới là đẹp. Còn chỉ nói rằng người ta thích những gì mọi người đều thích.
Thì đó mới đáng buồn bã. Vì nó chẳng bao giờ sẽ trở về nguyên thủy trong tiềm thức là
hàng cây, là lá, hay là con đường. Nó sẽ chỉ trở thành tạo vật tầm thường, và nhìn vào
cũng đã cho ta cảm giác tầm thường.
Mình luôn cho rằng. Mỗi năm chỉ có một mùa Thu duy nhất đi qua. Và đã đi qua, nó sẽ
không quay lại nữa. Mà nhường cho mùa thu mới. Bởi vậy, phải trân trọng bất kì mùa thu
nào. Bởi nó sẽ mãi mãi không quay lại.
Rơi rụng. Rơi rụng. Là lá Phong. Lá gắn trên cành. Hay là rơi rụng rơi rụng. Thì đều là lá
Phong.
Lá Phong rất đẹp. Mình khẳng định đấy. Đẹp nhất trong tất cả những lá khác. Đẹp đến
độ, chỉ cần nhìn là bị cuốn vào. Một là vì hình dạng lá Phong đặc biệt. Hai và vì... lá
Phong đặc biệt.
Mùa thu là mùa xuân thứ hai. Là lúc chúng ta nhận ra mỗi chiếc là đều là một bông hoa
đẹp.
~Albert Camus~
Vẫn cơn mưa đó, vẫn hạt mưa kia, ...nhưng nay mưa không phải là một cơn mưa chợt đến
và chợt đi mùa hạ, mà chính là một cơn mưa đúng nghĩa, mưa mang đến những xúc cảm
lặng lẽ và âm thầm - tình cảm ấm áp trong cái lạnh mùa đông.......

Trước đây mưa mang theo những cánh phượng hồng, những lá bàng xanh và những kỉ
niệm của một thời học trò đã qua - một thời mà cuộc thi chuyển cấp đã diễn ra rất sôi nổi,
mang theo nhiều niềm vui và nỗi buồn của bao người, bao năm đèn sách...Mùa hè nóng,
và mưa mang theo hơi ẩm của đất trời, cả hai hòa quyện vào nhau tạo nên một chữ " hạ "
nóng - ẩm - chỉ một chữ mang lại biết bao nhiêu là cảm hứng sáng tác thơ văn và nhạc
phẩm đã đi vào lòng người bao thế hệ.
Giờ đây chuyển đông, đất trời không mang hơi ấm nữa, ngay cả vào trưa vẫn còn cảm
thấy cái " se se lạnh " trong cái ánh chói chang của nắng...Người ta thường bảo rằng trong
cơn mưa ta sẽ nhìn thấy chính bản thân qua từng hạt nước rơi, qua từng giọt nước mắt lăn
dài trên má. Và qua đó có thể không ít người sẽ nghĩ rằng " mưa chẳng qua chỉ là biểu
tượng của sự yếu đuối, hèn nhát mà qua mưa tất cả những nỗi buồn đau sẽ trôi theo dòng
nước mắt, và sẽ không có ai biết rằng ta đang khóc ???" , " mưa xấu lắm "...
Nhưng khóc trong mưa hay lao đầu bước chân ra khi ngoài trời mưa đang xối xả thì đối
với mỗi người đó là cách thể hiện tâm trạng của mình. Khóc ư ? - một nhận định cũ rích
vẫn còn tồn tại xưa nay : khóc là hèn nhát, yếu đuối và đó chỉ dành cho phải nữ thôi...không một ai có quyền nói được như thế, vì khóc không đơn giản chỉ là nhu cầu sinh lí


của con người, nó không định nghĩa được và chỉ xuất phát từ con tim chân thành....Tâm
trạng buồn nên lao đầu vào cơn mưa để tìm cho mình một khoảng không yên bình
chăng ? Đó có phải là một kẻ điên cuồng vọng tưởng không ?...
Mưa không phải là sở hữu của riêng một ai cả, cũng không phải là của riêng một mùa nào
cả - chỉ đơn giản là một sự xuất hiện khác biệt ở từng giai đoạn...Nếu như cuộc đời chúng
là một năm, thì mưa sẽ là tâm trạng luôn dừng lại và lắng đọng ở từng khoảnh khắc, từng
" mùa " trong " năm " - Luôn xuyên suốt qua từng thế hệ , có lúc nào mưa đã nghỉ
ngơi ?...Mưa đẹp có người nào hay , mưa mang sức sống đến cho muôn loài ^^
Chiến thắng bản thân chính là ta đã vượt qua số phận khắc nghiệt và dễ dàng đứng lên
trong mọi hoàn cảnh : biết bao con người vẫn tất bật ngày ngày vẫn làm việc trong buổi
sớm mai sương còn dọng lại trên lá, vượt qua bao cơn gió buốt tê để chờ mong một hạnh
phúc ấm áp phía trước...cô lao công đường phố vẫn cần cù âm thầm quét dọn đường phố
khi trời tối, chú công nhân bốc vác vẫn siêng năng khi bình minh chưa mở mắt, bác tài xế

xe buýt ngày ngày vẫn bôn ba trên chiếc xe bất kể sáng sớm, ...những việc làm của họ
vẫn diễn ra đều đặn thường xuyên trong trời đông, ấy thế mà họ có chịu khuất phục trước
thiên nhiên đâu ? Thành thử ra chúng ta phải khâm phục và noi theo những tấm gương
cao cả mà thầm lặng đó, vì chúng ta là hs - chủ nhân tương lai của đất nước - bao gian
khó của thiên nhiên thời tiết sao cản chân ta tiến bước được => vượt qua kì thi lần này
thôi , cố lên mọi người.
Hạ khác đông không chỉ là sự cách biệt về nhiệt độ, khác biệt về thời tiết, mà còn có sự
riêng biệt về tâm trạng. Nếu hạ là sự háo hức, nhộn nhịp hè đến và pha lẫn một chút man
mác buồn vì sắp sang thu, thì đông hoàn toàn là một sự tỉnh lặng âm thầm, nhưng có ai
biết được đây chính là một khoảng thời gian để nuôi dưỡng biết bao hi vọng, mong chờ
vào một việc gì đó, và biết đâu, một sức sống mới sẽ bật dậy lúc sang xuân thì sao - cầu
vồng có xuất hiện sau cơn mưa chăng ? Mưa mùa hạ chỉ làm dịu mát cái cảm giác nóng,
có vẻ oi bức của ngày hè...nhưng từ trong cái sâu thẳm của mùa đông lạnh giá, mưa thổi
vào một sự ấm áp chứ không hẳn chỉ là bồi tụ thêm cho cái..."thấu xương" của tiết trời
hiện nay.
Có bao giờ bạn tự hỏi : “Tại sao người ta hay thích mùa xuân, hạ, thu mà lại bỏ rơi mùa
đông ?”. Bởi vì mùa đông lạnh lẽo và bầu trời u ám ư ? Hay vì cây cỏ xác xơ úa tàn? Đấy
chỉ là một khía cạnh rất nhỏ, mùa đông cũng có những nét đáng yêu riêng biệt còn giấu
kín bên trong những lớp lá khô úa tàn đấy !
Này nhé, nếu ngoài trời lạnh giá, gió bấc rít ào ào ngoài cửa, gia đình bạn ngồi quây quần
bên mâm cơm nóng hổi, bạn có cảm nhận được sự ấm cúng không ? Hẳn là có rồi. Vậy,
mùa đông đã làm cho gia đình bạn đầm ấm, hạnh phúc. Còn nếu bước ra khỏi nhà thì
sao? Lúc đó gió sẽ rít lên từng hồi, thấm lạnh da thịt bạn, dù bạn đã được bọc trong mấy
lớp áo dày cộm. Lúc đó, bạn có chạnh lòng nghĩ đến những bạn nhỏ bằng tuổi chúng ta
đang sống cảnh màn trời, chiếu đất, mùa đông cũng như mùa hè chỉ có độc một tấm áo
mỏng manh không ? Hay vào buổi đêm sương giá, đang say sưa nghe nhạc trong đệm
ấm, chăn êm, bạn chợt nghe một tiếng rao lanh lảnh : “Ai bánh mì, bánh khúc nóng
không?”. Tiếng rao yếu ớt dần rồi như bị cuốn theo cơn gió ào ào. Thế là bạn vùng dậy
và chạy ra... Vậy là mùa đông gợi mở tấm lòng bạn. Mùa đông thắp những ngọn nến yêu
thương ngời sáng trong vô vàn trái tim nhân ái. Mùa đông tưởng như lạnh lẽo mà lại ấm



áp tình người.
Bạn thấy mùa đông thật đáng yêu và tốt bụng với mọi người nhưng còn mình thì sao ?
Mùa đông luôn phải gắng sức, vượt lên sự khắc nghiệt ! Sao vậy ? Vì mùa đông phải chắt
chiu cho mình từng giọt nắng hiếm hoi. Một chiều đông bất chợt, vài giọt nắng rớt xuống
bên hiên nhà lặng lẽ, mùa đông nở một nụ cười mừng rỡ, lòng tràn ngập niềm vui sướng.
Lúc đó, gió không thổi mạnh nữa, bầu trời trở nên thoáng đãng, hiền hòa hơn. Mùa đông
yêu nắng lắm nhưng sao nắng dành cho mùa đông lại ít ỏi ? Vậy chúng ta có thể góp cho
mùa đông một chút nắng không? Có chứ ! Bạn hãy nhìn những bông cải vàng kia. Đó là
màu vàng của nắng đấy ! Chắc chắn mùa đông sẽ sung sướng rạng ngời nhờ sắc vàng hoa
cải, các bạn nhỉ ?
Mùa đông thật tốt bụng và thân thiện ! Chúng ta nên an ủi và sẻ chia với mùa đông. Hãy
mở lòng ra và mỉm cười với mùa đông bạn nhé! Biết thông cảm và thấu hiểu mọi người,
bạn sẽ thấy tâm hồn mình thanh thản và ngập tràn tình yêu thương, hạnh phúc.



Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×