Tải bản đầy đủ (.docx) (4 trang)

Bài văn xúc động về mẹ P5

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (66.48 KB, 4 trang )

Bài văn về món cháo trộn thuốc của mẹ
Mới đây nhất, trên Zing.vn đã đăng tải bài văn của học sinh Phạm Nguyễn Đông
Hưng, học sinh lớp 11CA2, trường THPT chuyên Trần Đại Nghĩa, TP HCM. Bài
văn ghi lại những tâm sự của nam sinh này về tình mẫu tử với món cháo trộn thuốc
mặn đắng của mẹ.
"Rồi tôi nhớ có lúc phải vào viện (do ngày bé tôi hay tắm mưa nên viêm phổi triền
miên), sốt cả tháng liền chỉ được ăn cháo má mang đến. Cháo má nấu dở lắm, vừa
loãng lại vừa mặn. Sau này tôi mới biết cháo mặn do má trộn thuốc vào nhưng
chẳng hiểu sao tôi lại chịu ăn. Từ đó đến nay, cứ mỗi lần bị bệnh, tôi lại được ăn
món cháo ấy. Hương vị của nó có lẽ đi theo suốt cả cuộc đời tôi", trích bài văn của
Hưng.
Bài văn của Hưng đã nhận được điểm 9 cùng lời phê "Con đã lớn khôn và chín
chắn rất nhiều. Con sẽ là người con tốt, cô luôn tin như vậy. Bài viết cho con và
cho tất cả những ai đang là con" từ cô giáo.
Trích bài văn của Hưng được đăng tải trên Zing.vn:
"Tình mẫu tử - một chủ đề quen thuộc với những ai học văn trên khắp thế giới.
Tình yêu thương là sự lo lắng của đấng sinh thành dành cho những đứa con của
mình – đó có thể là tình cảm trong sáng nhất của con người.
“Cha mẹ nuôi con chẳng mong ngày đền đáp”. Và trong cái khung cảnh lạnh lẽo,
lầy lội của bức ảnh trước mắt khi mẹ dắt con đi trong mưa, tôi không hề cảm thấy
sự cô đơn, lạc lõng. Bởi ở đây có hiện diện của tình mẫu tử trong hình dáng mộc
mạc và đẹp nhất của nó.
Người đời vẫn nói: “Hổ dữ không ăn thịt con”. Làm mẹ là một thiên chức thiêng
liêng của vạn vật, không riêng gì con người. Chính vì thế, dù trong hình thể của
những con vật hiền lành hay tồn tại trong tâm của loài ác thú thì bản năng làm mẹ
vẫn luôn giành phần chiến thắng.


Bản thân tôi không biết định nghĩa tình mẫu tử như thế nào bởi một đứa con trai
ham chơi như tôi không thể đủ kinh nghiệm để diễn tả điều đó. Nhưng tôi có thể
diễn tả lại cho các bạn cảm nhận của tôi về tình mẫu tử.


Không biết như thế nào và tại sao nhưng người đầu tiên mà ánh mắt tôi luôn tìm
kiếm đó là má tôi. Cho đến bây giờ, tôi vẫn chưa hiểu tại sao mỗi khi nhìn thấy
hình ảnh của má tôi trong bếp, lòng tôi lại được trấn tĩnh lại.
Tôi sinh ra trong một gia đình “người Bắc điển hình” với người bố gia trưởng và
khó tính. Cố nhiên một đứa con ương bướng và nghịch ngợm như tôi luôn phải
chịu những trận đòn từ bố. Những lúc ấy, má tôi sẽ đóng vai một cô y tá để sơ cứu
cho bệnh nhân là tôi. Bàn tay má nhẹ nhàng xoa lên những vết bỏng rát sao mà dễ
chịu đến thế.
Những trận đòn roi vì nghịch ngợm trải dài khắp tuổi thơ tôi cho đến ngày vào lớp
10. Cũng có lẽ vì thế mà tôi thân với má hơn bố.
Rồi tôi nhớ có lúc phải vào viện (do ngày bé tôi hay tắm mưa nên viêm phổi triền
miên), sốt cả tháng liền chỉ được ăn cháo má mang đến. Cháo má nấu dở lắm, vừa
loãng lại vừa mặn. Sau này tôi mới biết cháo mặn do má trộn thuốc vào nhưng
chẳng hiểu sao tôi lại chịu ăn. Từ đó đến nay, cứ mỗi lần bị bệnh, tôi lại được ăn
món cháo ấy. Hương vị của nó có lẽ đi theo suốt cả cuộc đời tôi.
Nếu các bạn hỏi tình mẫu tử xuất phát từ đâu thì xin lỗi tôi cũng không thể giải
nghĩa được. Có lẽ đó là nguồn sức mạnh tối thượng tồn tại trong mỗi người mẹ
chăng?
Tình mẫu tử thiêng liêng là thế, cao quý là thế, ấy vậy mà vẫn có người dám vấy
bẩn chỉ vì lợi ích cá nhân, chỉ vì đồng tiền? Những bà mẹ tuổi teen chẳng phải chỉ
vì lỗi lầm mà đang tâm coi rẻ tình mẹ con, thậm chí vứt bỏ tình máu mủ ruột rà.


Lại thêm những đứa con bất hiếu chỉ vì tranh nhau mảnh đất mà đẩy mẹ ra đường.
Lại cả những người con giả dối, khi mẹ còn sống thì lạnh lùng, khinh khỉnh, lúc
mẹ mất mới ma chay long trọng.
Đó là chưa kể những người mẹ vì thương con mù quáng mà suốt đời o bế con cái,
khiến chúng trở nên hư hỏng. Những chuyện như vậy vẫn đầy rẫy quanh cuộc sống
chúng ta.
Nhưng may thay những điều trên chỉ là thiểu số, bởi đúng như bản chất tình mẫu

tử là hướng về cái tốt. Những ông, bà, bố, mẹ thương con nhiều vô kể. Hành động
luôn tốt hơn lời nói. Một cử chỉ bằng vạn lời “Mẹ yêu con”.
Tôi không cần kể thêm ví dụ nữa, bởi ngoài kia có biết bao người mẹ tuyệt vời, hãy
bước ra đi và tự cảm nhận, các bạn của tôi.
Tôi không biết các bạn ra sao nhưng đối với tôi, tôi không dám nhận mình là một
đứa con có hiếu. Bởi tôi chưa làm tròn được chữ hiếu với má tôi.
Từ nhỏ đến giờ, tôi vẫn là gánh nặng mà cả cuộc đời má tôi phải gánh lấy. Lúc
nhỏ thì má luôn phải lo lắng cho sức khỏe của tôi, lớn lên má lại lo lắng cho tính
ngang ngạnh của tôi.
Tôi và bố cãi nhau luôn. Những lúc ấy má lại là người giảng hòa. Má là người nín
nhịn nên nào có cãi lại bố. Sau những lần cãi vã như thế, má tôi khóc suốt. Những
lúc ấy tôi chỉ muốn chạy xuống nhà ôm má nhưng cái tôi trong tâm trí lại cản tôi
lại. Sao tôi lại hèn yếu như vậy, sao tôi lại để má khóc?
Không, tôi vẫn chưa xứng đáng là người đàn ông trong nhà. Má ơi con biết má
phải chịu nhiều áp lực khi sống trong mái nhà như thế này. Má ơi, giá mà con có
thể hiểu được điều ấy sớm hơn. Con không cần phải chứng tỏ mình với bố nữa, xin
hãy là con người vui vẻ như ngày nào má nhé.
Bức ảnh mẹ dắt con trên xe qua nơi nước ngập gợi cho tôi nhiều suy nghĩ mà có lẽ
người vụng về như tôi không nói hết được bằng lời.


Các bạn, đôi khi những người mẹ có thể cáu gắt và khó chịu. Xin hãy hiểu cho họ,
đừng nhìn vào lời nói, hãy nhìn vào hành động của con người. Mẹ có thể cáu gắt
nhưng trái tim mẹ luôn rộng mở ấm áp vì con. Lời nói của mẹ có thể khó nghe
nhưng chúng ta luôn cảm nhận được những gì tốt đẹp nhất mẹ dành cho con. Tôi
chẳng cần nói nữa có lẽ các bạn biết mình cần làm gì. Về phần tôi, có lẽ tôi vẫn là
đứa con có lớn mà không có khôn. Má ơi đứa con bất hiếu này xin lỗi má".




×