Tải bản đầy đủ (.doc) (2 trang)

Mùa đông...ủ ấm ngày tôi

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (36.02 KB, 2 trang )

Ủ ấm ngày tôi
Vừa rục rịch bước ra khỏi cửa thì mùi cơm chiên phưng phức đã xộc vào
mũi, lũ nhặng bé xíu vập vờn phác họa những đường bay ngờ nghệch lạng
cánh đo buổi sớm mai. Những mái hiên rỉ nước, bầy trẻ con đùa nghịch làm
tan tành bầu trời tháng năm trong vắt như cơn gió nào đó mỏi cánh ngưng
trôi giữa lưng chừng. Có tia nắng ghé qua thả những mảnh vỡ hồ hoặc đọng
lại trên đôi tay: đôi tay tôi chợt lạnh toát.
Khi trời chập chờ sớm, có cơn mưa lạ nào ghé qua làm con ngõ sũng nước,
tôi từ từ tránh những vũng nước đen mà cảm nhận giây phút bình yên hiếm
hoi của thành phố. Đằng kia, sau những rặng cây gầy gò, một phiến bình
minh lang thang, u sầu đang thu lại ánh sáng, một mảnh trăng mỏng mảnh
nương theo cơn gió tà tà vắt mình phía ngược chân trời, một hơi hám rìn rịn
mà dịu dàng tưởng như sinh ra từ nước mắt khi bước chân lỡ chạm vào
mảnh nước: đôi chân tôi chợt lạnh toát.
Con lộ vắng vẻ và thoáng đãng, người nối người, xe nối xe thong thả trên
phố. Phía trái có cặp vợ chồng già nắm tay nhau tản bộ trên vỉa hè, bên phải
có cô hàng đang dọn quán, mùi café bốc lên thoang thoảng, chiếc xe buýt
bon bon với một tốc độ cố định, tiếng xe nghiến lốp rào rạt. Tiếng động cơ
ro ro đều đặn như cái cối xay đang nghiền nhuyễn thời gian cùng ý thức con
người thành một sắc thái lặng im thường nhật. Những buổi sáng hiếm hoi
như vậy, trái tim hay vui lạ kì, thường xuống sớm một trạm để chầm chậm
tới trường, có cậu sinh viên hì hục húp tô hủ tiếu đang bốc khói, có cô bạn
khẽ luồn tay vào áo khoát vu vơ cười mỉm khi đợi lấy hộp xôi, tôi ngứa cổ
ngập ngừng ho nhưng không hiểu sao: cổ họng tôi chợt lạnh toát.
Tháng sáu lại về, có cậu nhóc thèm vùi mình vào chăn ấm mơ giấc nồng hò
hẹn người thương, cậu lại vay thêm một chút dại khờ của tuổi nhỏ, một chút
vu vơ của của tuổi mới lớn, một chút nhớ nhung hão huyền của tuổi trẻ, dẫu
biết không bao giờ trả nổi. Vô vàn hạt nắng bình thản nhảy múa trong tâm trí
tôi như tiếng thủy tinh vỡ trên nhầy nhụa con đường đất đỏ sau cơn mưa vội,
tôi đã cho bầy trẻ đó giữ lại giấc mơ tỏa nắng của tôi mất rồi… Có lẽ là như
vậy. Bạn cứ thì thào bên tai: nắng đấy, trong lắm. Nhưng đừng vội tắm…


Đâu rồi? Tia nắng mai ấy? Sao chỉ còn thấy những chiếc lá úa vàng xoáy
tròn và chìm nghỉm vào mảnh nước ngập. Thôi, đừng nói với tôi lời nào nữa
mùa hạ ơi, hãy để tôi chết cóng giữa nắng vàng chói chang. Trời vào tháng
lặng lẽ và đủ nồng nàn cho: con tim tôi chợt lạnh toát.


Tháng sáu sắp qua, cũng không còn chùm bằng lăng nở muộn, lũ chuồn vỗ
cánh bay xa khỏi kí ức của tuổi thơ tôi lấm lem vết bùn, chẳng còn ai tinh ý
hái bông cỏ may ghim vào tà áo tôi xóa dấu vết nhọc nhằn những chiều ban
sơ. Tôi như kẻ bị bỏ bùa mê, bao vây trong những bộn bề cảm xúc, lắm khi
tự hỏi mình có bỏ quá xa vạch xuất phát mà lạc mất tuổi trẻ. Tôi nghe màu
tím ngắt xộc lên từ bước chân mình trên con đường khúc khuỷu mà mỏng
tanh như cọng cỏ trong mắt trẻ. Tôi như chú dế nhỏ rúc đầu ngó bình minh,
bẽn lẽn nghêu ngao khúc ca về một mùa non trẻ ngắn ngủi rồi bụm đôi càng
nhỏ bé hứng lấy những ủ ấm ngày xưa lơ lắc.



Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×