Tải bản đầy đủ (.doc) (2 trang)

Tình phố mùa đông Tình cảm hồng

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (37.35 KB, 2 trang )

Tình phố mùa đông
"... Mưa về ngang làm ướt mềm vai phố, dẫu phố đông người thì cũng sẽ
buồn như những bản tình ca."
Phố vào chiều một cách xa lạ, như cái chạm khẽ của những ngày mưa cuối
bên ô cửa sổ cũ mèm khi cái chớm lạnh hanh khô ùa về trong lặng lẽ, cô bạn
cũ lâu ngày không gặp “xin cái hẹn chàng kỹ sư” trước cổng trường. Cô lòng
vòng mãi ly sting làm sắc đỏ nhạt dần giữa nắng chiều vương vãi, cô nói
không hiểu sao lại muốn gặp một ai đến thế, đơn giản là ngồi ngắm phố
phường, rồi nghe ai đó bâng quơ vài giọng văn mượt mà, thế thôi... tôi cười.
Cuộc sống này đơn giản thế sao, đó có phải là lúc thấy mình thật yếu lòng
của những cô cậu tuổi đôi mươi bắt đầu tìm thấy lối đi riêng cho chính mình
trên đường đời tưởng chừng không ngơi nghỉ, tôi như kẻ bị bỏ bùa mê giữa
bộn bề cảm xúc, rõ ràng là không có gió mà sao tôi thấy sợi tóc mây non nớt
của cô hoài phơ phất, có điều gì huyền hoặc trong đôi mắt đen láy của người
con gái tuổi hai mươi này, tôi không thể hiểu nhưng sao tâm trí lâng lâng và
thâm trầm khó tả?
.. Tìm đâu sự bâng khuâng bất chợt thế?
.. Im lặng chút coi
.. Làm gì
.. Ngắm phố
Không phải muốn gặp người ta sao ..

.. Hiếm khi thấy thế đấy, rõ ràng là trời rất trong, cũng chẳng phải là lúc để
bắt đầu lại, không phải mọi thứ luôn ngừng rơi đấy sao? ..
.. Thôi cái giọng điệu thơ văn đó đi.
.. Mùa đông ơi, đừng khóc giữa tầng không...
Sài Gòn vào đông, đã nghe trong gió thoáng chút se lạnh ngỡ ngàng. Trong
khoảnh khắc sang trang của đất trời và giữa những tất bật, vội vàng của
những ngày cuối năm, chúng ta hình như mệt nhoài nhìn lại một vòng quay
thời gian nữa sắp xoay vần. Ngày dài, tháng rộng mà sao nhanh như một cái
chớp mắt. Không gì hơn, ta chỉ muốn xòe tay mà đong đầy kỷ niệm, bồi hồi




ngoái nhìn, đếm những buồn vui. Phố cứ thẩn thờ trải nắng rồi chở mưa mà
vô tình quên rằng nó cũng đang khiến trái tim con người dễ dàng trượt ngã,
ngập chìm trong mớ hỗn đỗn và thất thường. Kìa bạn đã nghe thấy chưa
tiếng gió mùa phân trần xuống phố? Gió lạnh sáng nay, đã nghe thấy chưa
tiếng thì thầm tự trong lòng đất của những mầm sống mới chờ ngày sinh sôi?
Đã nghe thấy chưa bản giao hưởng không lời của những giọt mưa bay bay
thấm đẫm hơi đông dẫu chẳng đủ làm ướt áo nhưng đủ ấm lòng những ngày
phố nhạt nắng vô tư? Góc phố se sẽ co mình rũ lại chút bụi bặm đầu ngày và
lại là thoáng buồn trong những bình yên nho nhỏ, những nỗi buồn rất vui.
Phố vào chiều một cách xa lạ, bạn cũng lạ lắm đấy, nếu có thể tôi sẽ nắm tay
bạn đi về nơi cuối phố bình yên- nơi những con tim nhẹ xếp những tháng
ngày xô bồ vào ngăn tủ, tìm lại chút kí ức tuổi thơ ngủ vùi trong thênh thang
trong những ngày mưa về, một chút thôi .. dẫu chúng ta không còn nhỏ dại
nữa rồi bạn nhỉ?
Lục lọi máy nghe lại bản Tình ca phố, đơn giản chỉ để biết ta yêu phố đến
nhường nào, thấy phố hiếm khi hiền hòa đến lạ, phố thâm trầm những góc
café không tên, phố lấp lánh ánh đèn khi đất trời chuyển lạnh, phố hồn nhiên
những nếp nhà lâu ngày lá phủ và hững hờ một chiều nghe tiếng bước chân
ai về phố lạ. Đôi khi thấy ta cần phải sống chậm lại mà nghĩ suy cho cặn kẽ,
rồi nhìn vào mọi thứ sao trôi qua vội vã chợt nhận ra mình bỏ quên nhiều
điều giản dị.
Thôi nhé, dẫu một lần thôi, qua ô cửa sổ kính, qua ngã tư đèn đỏ, qua hàng
cây bám bụi bên góc phố hay bất cứ điều gì ta cảm được ở nơi này, vẫn sẽ cố
tìm một ai sẽ làm cho“mùa yêu thương” ào ạt quay về... mà sao con người
mình có lúc lại vỉa hè đến thế!




×