Tải bản đầy đủ (.doc) (16 trang)

Tuyển tập văn không tựa

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (104.08 KB, 16 trang )

Thế là mùa hạ
Tự hỏi ai đó âm thầm bước chân sang mùa hạ lâu rồi không nhận ra, có lẽ từ
khi những chùm hoa li ti bên lối nhỏ cạnh trường được phát hiện, thế là hạ
ngang qua .. Rồi mưa vương dài những ngày đầu tiên, như món quà không
thể thiếu của mùa hạ, nhưng cũng chẳng thể mong mỏi gì nhiều hơn, rõ ràng
là một trái tim cứ thổn thức, rõ ràng là những mong muốn cứ cồn cào. Ôi!
Những niềm nhớ, sao cứ gọi là thương... mà cũng không hẳn là thương như
những gì đã nghĩ và đang viết, sẽ ào ào theo đợt mưa tuôn, sẽ không boăn
khoăn bay ngược lên nền trời cao vợi, tung bay nhé, chất chứa gì đủ cả một
trời mưa.
Hạ năm nay khác rồi, một nhành phượng không đủ sức gọi ve vào mùa, một
tiếng cười không dịu được buổi nắng gay, cứ mãi gọi tên những khát khao
ấp ủ, những nỗi niềm chôn sâu mà sao ai kia ngẩn ngơ thấy tội, chợt một
mùa về nắng ấm và tiếng mưa mời gọi nơi nơi! Có lần lơ mơ, thấy mình lạc
giữa một cánh đồng cúc vàng, tà áo trắng lay lay giữa gió, một con diều đỏ
lơ lửng vắt ngang giữa không xanh. Thấy chiếc xe đạp màu café chở đầy
nắng gió và hoa thơm giữa đồng, băng những dòng kênh heo hút uốn mềm
lục bình trôi .. Buổi mai êm đềm và dạn dĩ biết mấy, cô bé xòe tay đan len,
"cô bé ơi, cô mong gì thế", tôi nhớ cô vẫn thường hỏi tôi câu ấy mờ?
Hàng trứng cá trước ngõ, sau một mùa khô bám bụi, khẽ khàng thay lớp áo
xanh, quả xanh, quả đỏ. Ngày qua ngày vẫn luôn hờ hững, sao hôm nay
bỗng nhiên khựng lại, khẽ bứt một bông, lòng ngơ ngẩn. Nhớ ngày xưa, anh
hai không biết mang đâu về một gốc trứng cá rồi trồng sau nhà. Cái giống
cây sao dễ dãi, trồng đâu mọc đó và phát triển. Những trưa, có chú nhóc
ngồi vắt vẻo trên cành, chẳng buồn làm gì hơn nhấm nháp những quả trứng
cá ngòn ngọt, thanh thanh. Những chú ong vờn qua lại những bông hoa
trắng, khẽ đu cành, tất cả như rung động-cả một nắng trưa. Và, tự tặng cho
chú nhóc đôi chút buồn tênh bằng bản nhạc không lời ngân nga mỏi mòn
ngày hạ cũ. Nhớ ngôi nhà gỗ hoang sau nhà, giận mẹ trốn ra ngủ một đêm,
hái sẵn một túi đầy trứng cá, ngồi bên thành giếng, cố gắng ngắm những ánh
sao mờ mờ bóng nước, rồi mưa, trời lạnh, ánh nến vàng thoang thoảng, lòng


trẻ con sao ngu ngơ và huyền bí...
"Chân bước trên rơm thơm, khó ai định liệu được mình còn ao ước cuộc
sống thế nào hơn nữa. Mặc dù hạnh phúc ấy mỏng manh và nhỏ nhoi như


chính số phận của người nhận ra cảm xúc ấy là hạnh phúc dành cho cuộc
đời"
Những ngày hạ như dài hơn, sáng dậy nhìn nền trời trong quá đỗi giật mình
ngỡ trễ buổi thi. Mà mưa thì cứ trùng những ngày thi, cưỡng sao lại những
hạt nước bên khung cửa sổ, quen rồi, quen vẫn vơ qua ô cửa, lòng bỗng ngại
ngần những đề thi hóc búa. Thôi nhé, dẫu một lần thôi, qua ô cửa sổ kính,
qua cánh đồng vàng, qua hàng cây bám bụi hay bất cứ điều gì, vẫn sẽ cố tìm
một ai sẽ làm cho“mùa yêu thương” ào ạt quay về.

Tìm lại một mùa hoa
Đi qua tháng năm, May và bằng lăng nhẹ nhàng vương lối về, không biết từ
khi nào luôn yêu cái màu tím da diết đó. Cái sắc nhẹ nhàng e ấp, tím ngắt cả
một quãng đường, một quãng đời: trong tôi…
Là em quên đấy thôi, đã từ lâu, người đi về quên vạt nắng sớm mai. Màu
hoa của một thời nông nổi, ngơ ngác ngủ gục bên nếp phố thâm trầm, có khi
vì thế mà lòng hoài khắc khoải khôn nguôi, và đôi lần nỗi nhớ. Như đã, hạ
ngang qua không lời từ biệt, quay đầu lại chỉ thấy đôi mắt đen láy của em,
trong veo ngơ ngác; thấy sắc hoa chợt buồn, chợt vô hình, bâng khuâng.
Khi ấy, ở cạnh nhà có một gốc bằng lăng to, hồi bé cũng chẳng biết đó là cây
bằng lăng, chỉ nhớ mỗi độ hè về lại tím ngắt một khoảng trời. Nhớ hay cầm
đầu tụi bạn trèo lên nhành cây, bẻ cành bứt lá rồi tranh nhau những hạt bằng
lăng tròn tròn xinh xinh, chẳng để làm gì chỉ biết đứa nào có nhiều hạt hơn
là thắng. Có một chiều gió nhẹ, không hiểu vì cớ gì nó trèo lên cây một
mình, rồi cũng một mình hái những chùm hoa tím thả theo gió chiều phủ đầy
một góc sân, vào cái thời khắc vu vơ bất chợt đó, không hiểu đâu ra một

“con nhỏ” chạy ra xối xả nó: “Nè, ai cho trèo lên cây bằng lăng nhà tui phá
đó!”. Tôi tụt xuống ngay, mặt vừa ngại ngùng vừa thấp thỏm: “Đâu ra nhỏ
này?”. Cũng từ đó tôi biết tên cây là bằng lăng, và rồi màu hoa ấy e ấp đôi
bạn suốt những ngày nắng hạ và cả ngày mưa bay.
Mùa hạ, đi theo hướng những con gió chiều kéo lên cao về phía những rặng
tre, sẽ thấy cả một khoảng trời mênh mông như biển nắng. Tháng sáu, hương
lúa non non vàng cánh đồng giữa độ. Chúng bạn mon men theo bờ ruộng,
thả vào góc trời những nụ cười xanh ngát. Đó là nơi cánh diều lần đầu được
cất cao từ bàn tay nhỏ sạm nắng. Lúc này, rơm rạ óng ánh thơm phức phủ
khắp đoạn đường, đường phủ nệm êm. Cùng thời gian ấy, người ta thấy ở


gốc bằng lăng xuất hiện“cô hàng” bán xôi và một “cậu trò” lang thang, xôi
tím “nóng hổi” gói bằng lá xanh, lá lung linh sương sớm, lá thơm hương nội
đồng. Cậu yêu xôi hay thương cô bán xôi, lúc ấy thật sự chưa biết câu trả
lời? Giờ khi đã biết nhớ, lòng hỏi rằng : phải chăng người ta quên… Trong
vô vàn điều tốt đẹp ngắn dài tuổi thơ, chợt thấy điều bình dị nhất là thiêng
liêng nhất, nên cứ nhớ hoài.
Có phải em đi rồi dần quên đi màu hoa tháng năm và chẳng còn nhớ mùa
bằng lăng chớm nở tháng mấy. Ngày hôm nay là một ngày kì lạ, khi tôi bước
qua bước ngoặt của cuộc đời, tôi lại khao khát viết cho người mình từng
thương đến thế!

Sáng nay có mưa
Sáng thứ sáu ...
Mưa ư? Thực ra là sáng thứ sáu hôm nay không mưa... Đã lâu lắm rồi là như
thế
Mưa cuối tuần sẽ bình yên hơn... Cho ngày mai tươi sáng...
Tôi đã nghĩ bầu trời trong veo và tươi rói của ngày không mưa tháng sáu là
một ly sinh tố ngọt ngào, liên tưởng thế có lẽ sẽ làm cho chị hàng buồn lắm,

ai cũng nhìn lên trời rồi còn ai muốn tới quán của chị nữa. Những buổi sáng
hiếm hoi như vậy, trái tim vui lạ kì, thường đi học sớm hơn rồi chạy xe
chầm chậm để hát, hay nghĩ linh tinh gì đó một mình. Nắng nhảy múa trên
từng chiếc nón bảo hiểm đủ màu trước ngã tư đèn đỏ. Những đám mây trắng
sắc cạnh in lên nền trời loang lỗ, tất cả đều được đóng khung trong ánh sáng
nhàn nhạt. Chỉ là đi sớm hơn một chút so với ngày thường, còn thì tôi đã
quen đi học muộn, quen với việc chưa dắt xe vô cổng mà chuông đã reo, cả
cảm giác áy náy khi trong một tháng, không dưới ba lần tôi phải năn nỉ chú
bảo vệ mở cửa cho vô trường. Một người bạn hỏi tôi rằng: không còn thấy đi
học sớm là chút thi vị cuộc sống nữa sao? À, mà quên, giờ ta là đã sinh viên
rồi, không cần phải giờ giấc nữa, cứ lẫn lộn hoài, thật ra tôi cũng chẳng thích
vào lớp sau thầy cô tí nào, có lẽ mỗi chuyện đều có cái thú riêng của nó.
Chiếc xe buýt bon bon với một tốc độ cố định, tiếng xe nghiến lốp rào rạt.
Tiếng động cơ ro ro đều đặn như cái cối xay đang nghiền nhuyễn thời gian
cùng ý thức con người thành một sắc thái lặng im thường nhật. Tôi khẽ nhìn
bình minh len lỏi, hấp hé những tia sáng đầu tiên sau dãy nhà cao thấp. Xe
vắng khách, nếu cứ tiếp tục với tốc độ ổn định như vậy, tôi sẽ đến trường


sớm hơn một chút và có cơ hội ngồi lại nhấp nháp chút gì đó gì đó trước
cổng trường. Bỗng thèm nhớ nhung một thứ gì đó, một người, một vật hay
một chốn bình yên nào trong hoài niệm. Nhiều khi thấy mình hay nghĩ ngợi
vẫn vơ quá, tối qua thao thức mãi không ngủ được, trong lòng vẫn không thể
lắng lại và dừng suy nghĩ. Ta gặp nhau làm gì, sẽ chẳng bao giờ ta ngoái lại
phía sau lần nữa, những con đường cứ nối tiếp những con đường, đèn xanh,
đèn đỏ, đôi khi đó chỉ là cái cớ cho tôi dừng chân, cho sự trống vắng kịp
ngưng lại, thở dài.
Vẫn còn vài phút cho buổi học, tôi cố nán lại ngồi tại hàng ghế đá cạnh dãy
phòng học. Tại hàng ghế đá này, hàng phượng che kín không đủ một tia
nắng dừng chân. Tôi ngồi đó, gió se se lạnh, tôi cố lắng nghe cái bình yên

trong hơi gió ngày nào, bắt gặp những suy nghĩ trái nhau trong dòng hồi ức
miên man mà đôi khi lại xót xa đến lạ. Gió chợt mạnh, cành run rẩy và lá
rụng đầy. Em ngồi đó, bình thản nhìn nhìn tôi. Cũng không hẳn là nhìn đúng
nghĩa cái nhìn mà tôi cố tình đang ngộ nhận. Em nhìn góc phượng, phượng
trở lại màu xanh mượt mà vốn dĩ, lác đác vài quả phượng già cố níu lại cành,
mang trong mình cái sắc nâu của thời gian, chất chứa của cả một mùa hè đầy
mưa và nắng. Hè rồi sẽ qua, tôi nghe trong hơi đất tiếng thu đang bồi hồi.
Đất trời như một câu chuyện, xuân đến hân hoan, hạ sang rạo rực rồi thu về
làm con người ta đằm thắm, hiền hòa hơn, như cho thời gian để lắng mình
lại mà cảm nhận, mà nghĩ suy. Đời có thu như sự sẵn sàng cho vô vàn ngày
đông lạnh lẽo.
Tôi nhìn lại về phía em, một tia nắng len qua khoảng hở phía trên đầu tôi
hắt chéo xuống khuôn mặt ấy, hiện rõ những sợi măng non nớt trên gò má
ửng hồng, một làn gió khẽ lẩy đẩy ngọn tóc em bay bay, ngọn tóc hoe vàng
vì nắng hay vì thứ gì đó tôi cũng không biết nữa. Phía sau em, sân bóng một
màu xanh bắt mắt. Nắng trải dài vàng ươm buông thả, long lanh những giọt
sương đêm còn giấu mình trong kẽ cỏ. Em quay lên, cái nhìn có lẽ khẽ
khàng chập nhịp ánh mắt tôi trong giây lát. Trong cái tiết trời se se lạnh đầu
thu này, hình như người ta dễ say nắng lắm thì phải? Ngày hôm nay là một
ngày kì lạ, khi những trống trải cứ len dần lên trong lòng, tôi lại khao khát
một ai đó để trao trả yêu thương, để mà san sẻ. Tôi mường tượng em đứng
đó, hồn nhiên giữa ánh trời, và chẳng mong một điều gì to lớn hơn nữa. Em
sẽ nhìn tôi từ trong nắng, đầy yêu thương. Cái cảm giác say nắng thật kì lạ,
nó làm tim tôi thổn thức, nhưng lý trí lại hoang mang, rồi cứ thế đan xen
những những cảm xúc khờ khạo, mơ màng như ta chưa từng được cảm nhận.


Với tôi, được khẽ nắm tay em vào lòng, khẽ siết em từ phía sau, được cùng
em đi đến cuối con đường là một điều hạnh phúc mà tôi luôn tìm kiếm.
Sáng thứ sáu ...

Mưa ư? Thực ra là sáng thứ sáu hôm nay có mưa... mưa trong lòng...
Mưa cuối tuần vẫn sẽ bình yên hơn ...

Vẫn đợi mùa thu
Đã bắt đầu một mùa mới. Trên những mái nhà cũ, từng bầy chim tíu tít bay
về, đậu rỉa những hạt thóc sót từ những bó rơm ông nội quăng lên tranh thủ
những cơn nắng cuối mùa phơi khô chờ mùa đông bện chổi. Chúng đi ngủ từ
rất sớm và mỗi ban sáng, khi nghe hơi sương thoảng qua mặt đất mát lạnh,
đã nghe tiếng chúng gọi bầy trên những chiếc tổ bé xíu trong hốc dui mè.
Khi đó, ông ngoại tỉnh giấc, cây gậy trúc khua lọc cọc và ánh đèn pin quét
suốt lượt từ chuồng gà, gióng trâu rồi vào khuôn bếp. Đó luôn là những
tháng ngày hiền lành trong ký ức của tôi.
Năm tôi 18 tuổi, hoa đã rất vàng, gió từng rất thơm và bầu trời thì rất khác.
Thu và tôi thường la cà trên sườn đồi. Mùa thu dường như trôi chậm, tôi ngó
lơ ngơ qua đám hoa dại. Trên những thảm cỏ ướt sau cơn mưa, từng bầy con
nít nhảy múa trên con đường rải sỏi trắng, gom gót bầu trời cao thành một
góc trong tiếng đùa trong trẻo như một vệt gió. Chúng tôi ngồi cạnh nhau
trên phía đá dài, ngây ngô nhìn về phía thị trấn cho đến khi bầu trời một màu
đỏ thẫm. Tôi lên học thành phố, Thu bảo sẽ đợi. Chợt thấy dòng đời lam lũ
làm con người thay đổi nhanh quá, đến nỗi chẳng còn ngồi bận tâm đến nếp
nhăn dần sâu nơi khóe mắt hay đôi tay thư sinh ngày nào chỉ biết cầm bút
mà giờ đen sạm và chai sần. Mùa xuân thứ 23 đi ngang qua đời, sực nhớ
mình lớn nhanh quá, chưa kịp sáng bừng đã tắt lịm như những đốm lửa hắt
sáng từ phía bên kia lưng đồi trong những buổi hoàng hôn như ngạt thở.
Nghĩ lễ dài, tôi về quê. Thu chạy lên nhà ở hoài. Hai đứa cứ như thể vợ
chồng, chỉn chu và thân mật. Tôi thương Thu, nhưng đó có thật sự là tình
yêu không, câu hỏi ấy luôn dằn vặt trong tâm trí tôi mỗi khi lén nhìn Thu.
Tình cảm của tôi với Thu chân thành và mỏng manh như chiếc lá rớt. Thu là
cháu nuôi, ông ngoại nhận nuôi Thu từ một trại trẻ, khi ấy khi ấy chúng tôi
vẫn chỉ là anh em. Thời gian trôi đi nhanh thật, chúng tôi giờ không còn hồn

nhiên. Thời gian làm người ta chạy trốn nhiều thứ, kể cả tình yêu. Tôi nhìn
lại mái nhà mình từ ánh mắt quay ngược. Mái nhà vẫn đầy chom sẻ, chúng


lúi cúi lượm lặt làm chiếc tổ mới, tôi biết chắc rằng chúng sẽ hoàn thành vào
trước mùa đông. Suốt những mùa thu sau, tôi viện lý do công tác lẩn trốn
không về quê ngoại, có phải tôi đang lẩn tránh Thu. Mỗi tối nằm thao thức
nghỉ đến khuôn mặt ông ngoại thao thức lơ mơ trong đám khói thuốc lào, cúi
gằm mặt nhìn ông mà lòng xót xa và ân hận. Ông ngoại thương Thu đến thế.
Em đến với tôi một trân mưa chiều ập lên cái Sài Gòn như chảo nung,
thoáng chốc cuốn trôi hết những trận kẹt xe không ngơi nghỉ. Tôi chở em
phóng trên đường vắng, em ghì lấy đôi vai tôi mê mải, khẽ hôn lên gò má.
Em nói yêu tôi tha thiết. Sau những tháng ngày cô độc như một trận hạn,
người ta lại thèm những ngày ngập lụt lâu dài. Như một gã ngốc còn sót lại
nơi thành phố, tôi yêu em đến miên dại, nhưng rồi em cũng bỏ tôi đi. Ở giữa
Sài Gòn mà nói cô đơn gần như là một chuyện điên rồ. Nhưng đôi khi vẫn
nên nói với những người chung quanh, kiểu tự nhắc mình vẫn đang cô đơn
nhưng thật ra thì không phải. Những đêm nằm nghe cơn gió hiếm hoi lùa
qua, chợt thấy mình như đang mồ côi, cũng chợt ý thức về những mưu cầu
nào đó đưa đẩy mình đến đây. Rõ ràng chúng ta cần có cộng đồng, có mối
quan hệ công việc, cần có người thảo luận học hành, cần có người lôi đi ăn
ốc, cần có gái gú gấu kéo đi cafe, cần có những mái tóc đổ ập trận mưa
chiều…
Tôi bỏ một chuyến đi dài để về quê ngoại. Ngược về phía lưng đồi, ông
ngoại đã nằm im lìm bóng những tàn cây lớn cậu Hai trồng. Mẹ nói Thu bỏ
đi rồi, bỏ đi lên thành phố kiếm sống. Ừ, không phải mảnh đất nào cũng nuôi
hoài trong con người ta một ý nghĩ như nhau, chợt nhận ra chính mình mới
là người tàn nhẫn, nhưng mình vẫn muốn đi và chẳng thể quay về. Những kẻ
như mình chẳng đáng cho ai hi vọng và mong chờ. Mùa thu đến rồi sẽ đi
nhanh. Nhà ngoại vẫn hiu điều bên sườn đồi, âm thầm qua biết bao mùa

đông dài lặng lẽ. Những bông hoa rơi từ phía thượng nguồn trôi về, cuốn
lòng tôi vời vợi...

Tháng ba lạc loài
Tôi tỉnh dậy. Khi ấy sương vẫn còn bay quẩn quanh góc cửa trong ngỡ
ngàng cái lạnh, trên mình vận duy chiếc quần cộc. Tiếng điện thoại lại rền rĩ.
Là em. Em nói đã quyết định rồi, từ hôm nay em sẽ bỏ tôi. Không dưng tôi
bỗng buồn, cái buồn không cưỡng lại được, buồn đến mặt đỏ trong gương,
buồn từ hố mắt tràn ra hạt bụi. Lòng khô khốc, rồi cười sặc sụa một mình.
Đường về thành phố sao mà dài?


Sài Gòn tháng 3 chỉ là cái nóng đến mức nấm mốc cũng không sống được,
cái nóng chăm sóc người ta từ cửa giường ngủ cho đến từng con phố, nếu
như tôi không còn đủ sức ôm được nỗi cô đơn của mình trong đôi tay hai
mươi ba tuổi bắt đầu biết đến sự già nua này, tôi sẽ chọn từ bỏ. Đã biết là
muộn lắm rồi, ừ, muộn lắm, những vẫn phải bắt đầu, cho một bắt đầu khác
để có cái cớ mà kết thúc…
Sau những buổi làm, tôi hay lang thang trên đường. Chiếc dream tềnh tàng
vẫn vi vu tốt, chẳng buồn mua xe mới. Thế mới thấy thành phố này rất rộng
và dài nhưng mình không thể đến và không thể về bất cứ số nhà nào. Tôi
không có nhà. Anh bạn học ở nhà thuê cùng vừa mới rước thêm một cô nàng
xinh đẹp đến thổi cơm chung, giặt quần áo hộ. Tôi giận, ném đống đồ vào
góc phòng trọ rồi bảo, mày cứ để đấy, mấy hôm nữa không thấy tao quay lại
thì gọi bà ve chai đến mà thanh lý, có khi cũng được một tháng xôi sáng chứ
không xoàng đâu. Rồi tôi đi, ghé lại Bách Khoa, tôi vẫn còn thẻ sinh viên,
chẳng ai nhận ra, tìm một góc bàn cũ không có ai ngồi phía sau nhà B6, nằm
gác chân nghĩ thẩn thơ: bây giờ thì vô gia cư thật rồi. Có cảm giác như gió
đập vào mặt, cát tràn vào cuống họng, nước ùa vào sâu màng nhĩ, không thở
được như lần gần như chết đuối tại Vũng Tàu. Rồi được em vớt lên, không

biết có hô hấp nhân tạo không, nhưng em hiển nhiên là thiên thần của cuộc
đời tôi từ dạo đó. Tôi lau mắt kính. Một bên kính đã bị rạn. Trong ấy những
ngôi nhà, phố phường như đang vụn dần ra. Tôi nhắn rủ em tối nay nhậu.
Em ừ gỏn gọn.
Buổi tối, Sài Gòn như một giấc mơ cũ kỹ trong chiếc rương cũ cha tôi đóng
trong ngày tôi được vào đại học. Tôi đã không giữ được ký ức nào nguyên
vẹn. Tất cả đã hòa lẫn vào nhau. Cha tôi thì già rồi. Cha tôi không nhớ được
gì nhiều. Còn tôi, chẳng phải tôi đã cố gắng để quên được càng nhiều càng
tốt? Rõ ràng là thiên hạ đã vẽ chân dung những người cô đơn như một thứ
bệ rạc và kém cỏi. Men rượu cay nồng, con người ta chẳng thể tự nhiên mà
uống rượu, thế mới thấy Sài Gòn này lắm đời người, lắm trăn trở nên quán
nhậu mọc lên khắp chốn. Người ta tìm đến rượu như muốn tìm thế giới ích
kỷ nào đó của chính mình. Em ngồi cạnh tôi lẳng lặng, thi thoảng em cũng
uống. Tự nhiên tôi thấy yêu em điên cuồng đến vậy, chỉ muốn choàng vào
vai em và khẽ hôn lên đôi môi hàm tiếu. Tôi chỉ muốn hỏi em một cách
thành thật, rằng em có hạnh phúc không? Nhưng tôi đã phải mang câu trả lời
lặng im của mình vào một thành phố khác, Sài Gòn chẳng đủ mạnh mẽ cho
tôi cất lời. Hạnh phúc bao giờ cũng là trò chơi bí mật nhất của loài người.


Tôi đã ngăn mình không khóc. Chỉ là những giọt nước mắt tự chảy. Nó được
sinh ra và phải chảy hết mình. Thế thôi..
Em dìu tôi vào nhà nghỉ. Đến đây thì tôi không còn nhớ gì nữa. Đầu óc tôi
quay cuồng nhưng vẫn đầy lý trí khi bên em. Tôi lờ mờ nhận ra tình thế hiện
tại của mình. Hình như tôi đã tự cởi đồ trên người mình. Dường như tôi đã
vội vã đi qua một vùng nắng hạn để đổ ập mình vào một cơn mưa. Và dường
như tôi đã đánh rơi những giọt tình yêu trong một vùng đất ngầm hoang dại.
Tôi đã lảm nhảm suốt đêm cái câu người ta chỉ nên nói một lần trong đời:
Anh yêu em. Từng câu nói như từng vết dao cứa sâu vào tâm trí. Nhưng rất
có thể đó là một khoảnh khắc đáng giá hơn nhiều lần triệu triệu khoảnh khắc

mà chúng ta đang lầm lũi trải qua. Nếu tôi không còn nỗi buồn đau ấy, giờ
này tôi còn lại gì? Giữa cái thành phố hơn mười triệu người này, chốn nào
cho tôi kịp dừng chân.
Sau khi khoác lại mình bộ đồ nồng nặc mùi cồn, tôi xuống phòng khách nhà
nghỉ. Bà chủ nhìn tôi ái ngại. Tôi ghét cái nhìn đó. Tôi muốn lao vào đập vỡ
nó ra nhưng tôi chẳng còn đủ sức nữa. Bà chủ bảo cô gái đó đã đi vào tối
hôm qua rồi và cũng đã trả tiền phòng. Tôi mỉm cười chua chát. Đường về
thành phố sao mà dài…

Có mưa
Từ ngày bước chân ai cùng nhẹ nhàng in dấu trên lối về, anh biết đời mình
sẽ không còn là những ngày bình lặng. Bước chầm chậm thôi em, để con
đường thêm dài mãi. Tháng năm, chẳng làm sao cho vơi nỗi nhớ? Có lẽ càng
gần vào mùa, nghe những dự cảm đang hoang mang, nếu đơn thuần chỉ là
một vài ngày mưa trong mùa nắng, anh có lẽ không dằn lòng đến thế.
Bữa nay có lẽ trời buồn, mây xám giăng kín nhành cây, lối nhỏ ngấn
nước,cơn mưa kia đến quá nhanh để rồi đi cũng vội, lấm tấm vài cánh hoa
vụng dại, ướt đẫm. Chuyến xe vắng tanh bên những trạm dừng, dòng người
đổ xô qua ô kính, qua khe nước vương dài, thấp thoáng chân trời những dải
mây tàn ngày, bỗng thèm nghe lại một khúc ca giọng khàn đã từ lâu. Kể từ
mùa mưa qua, em vui và hớn hở vì anh không còn lỡ hẹn, còn anh buồn
buồn những chiều ô cửa xanh vắng một dáng người thơ thẩn, nắm tay anh,
em nhé.


Anh dành trọn vẹn tháng ba nghêu ngao đôi khúc ca buồn cùng nụ cười
mênh mang sót lại những ngày nắng vội. Tháng tư, anh lại ao ước được sẻ
chia yêu thương rất đỗi theo những vạt nắng chiều thưa dần của mùa cũ. Sẽ
là một sớm tháng năm thức giấc, nghe những dự cảm xa xôi từ hơi mưa lạ
lẫm, anh nên vui hơn khi ngập tràn và nhạt nhòa cùng phố. Và anh sẽ tình cờ

đi ngang qua em như một giấc mơ xa xăm tháng sáu, mưa vương dài, em
chợt đến, lặng lẽ để lại trong anh những khoảng lặng vô hình, vô hình mà bất
chợt.
Ai đó có thể vui sướng và la lên khi trời bất ngờ đổ mưa, nhưng đâu đó vẫn
tìm thấy những ồn ào đến lặng lẽ quanh mình, bởi một chiếc ô nhỏ bị gió xô
nghiêng về phía hướng mưa ngược chiều, bởi những gánh hàng rong ướt
nhẹm dưới mái hiên, bởi một bóng xe lướt qua rất vội, khẽ run vì áo ngấm
mưa ướt lạnh, bởi những tiếng cười trong trẻo như mưa êm và thoáng một
vài nghĩ ngợi trong những bình yên nhỏ nhoi, lại những nỗi buồn…
Còn hai ba tuần gì nữa, hình như là mùa thi thì phải, đầu óc sao mơ màng
quá. Bỗng dưng anh quên mất rằng đã mấy ngày không quan tâm đến mái
đầu, ngồ ngộ nhận ra chút cằn cỗi trong gương, trong ánh mắt em hồ hoặc.
Em cười, rồi giả ngây ngô gì đó, nếu thế anh sẽ làm thơ về cái buồn của mưa
hay cái tình ngày nắng, em có buồn thì dặn anh cùng buồn, em vẫn cười, hay
anh bỏ quên điều gì trên hàng ghế công viên, một bờ môi?
Đi qua tháng năm, bò cạp vàng lắc rắc từng dấu chân, hoa lay lay đùa một
khoảng nắng bên thềm. Em đến sao không gọi tên anh? Khi ấy, ở một
phương trời, nếu có dáng em âm thầm bên những nhành hoa dại bướng bỉnh,
chẳng bao giờ thoát khỏi tiếng gió ngược chiều, khi ấy, có lẽ: Anh sẽ gọi tên
em!

Tình tháng Năm
Đây tháng năm xuyên xao chút hạ
Hồng xanh tươi nở nụ màng
Trời bắt ghen rót lệ sươmơng vào lá
Giở chứng: nghĩ tới người thương


Cậu vẫn nghĩ đó là một ngày bình thường, một ngày như mọi ngày... một
tháng năm.

Hôm qua…
Nắng, bụi và lối hoa dại lòa nhòa, len lỏi từng bước tới khu địa chất của tiến
sĩ thực tập-thích gọi đùa như thế vì thầy mới về nước được hai tuần, thầy nói
thành phố sao dạo này bụi và nắng quá. Nắng và bụi, chút phong trần tuổi
trẻ, nếu không thế sẽ chẳng ai mơ mộng một chiều mưa cầm ô dung dăng
lượn phố hay tiếc hùi hụi đôi giày trắng tinh ngả vàng. Bình tĩnh nhé, cho
thầm lặng bình cúc vàng loe nghoe vài bông nghiêng mình đón nắng, cho
chú mướp mơ mình lạc giữa cánh đồng đầy chuồn chuồn bay thấp không
mưa. Tháng năm, mưa lất phất, chưa hẳn là sang hè, thôi cứ gọi cái tên đầu
hạ... ấy là, từ độ xuân tàn, thấy nhiều người mong mỏi hạ lắm, thèm thuồng
những giọt nước rơi từ trời hay vài chùm hoa nở sớm, thế nên cậu cũng vu
vơ vài dòng như thế?
Mấy giỏ hoa vàng nhạt to tướng ai đặt quên cạnh góc đường, mắt cận bỗng
lòa nhòa, ta men theo vài vạt nắng trú dưới hiên đời thấy màu hoa hồn nhiên
đến lạ, ấp ủ cả một thời tinh khôi. Chân trời. Hay vạt áo em tung bay, mong
manh giữa gió. Nắng vãn rồi, em cứ tạm gửi vào lòng cái kho tàng thi vị của
những ngày khô ráo. Đẹp sao cái sắc vàng mỗi sớm, nắng tấp hương vào
hàng trứng cá, tưởng chừng đang ru em bất động mà đong đưa từ ánh vàng
ấy vào bóng mát, còn anh phe phẩy rịn những rọt mồ hôi mơ màng
Hình như chẳng là mơ
Con đường sao ngập lá?
Kìa, nắng đừng đi xa
Chờ mưa về khắp phố!

Hôm nay…
Thôi mà, đến nơi kia thôi, sẽ có những trận mưa rào sẵn sàng chụp lên nền
trời xanh rọi, lên những áng phù du trôi ngào ngạt trên đồng, ta sẽ thấy vô
vàn mảnh vỡ rơi rụng của mưa ùa vào nhành lá, từng mảnh một, vào tận sâu



và một đám cỏ dại rung rinh. Rõ ràng là tình tứ! “May” ngoái đầu bứt mấy
cánh hoa nhỏ vàng và trắng , lủng lẳng giữa bọt nước miếng trắng pha màu
đục nhạt. “May”à! Có ai ăn được hoa như ngươi thế kia không .. mà chẳng
ốm đau? Trên lớp lông vàng tơ ướt sũng, nước từ mấy cánh hoa rỉ xuống,
cậu xòe tay đón lấy, thấy những giọt trời lung linh!
(Chú thích: May: tên chú chó tháng Năm).
Dặn lòng sẽ không ngỡ ngàng trước câu hỏi “Cuối tháng, nắng sẽ về đâu?”.
Chẳng phải mong cơn mưa đầu mùa nhanh đến thế mà vẫn tiếc nuối những
ngày oi ả? Tháng năm là lạ..Ta vu vơ nãy giờ không nhận ra. Ờ , vẫn còn
quá nhiều điều mình chưa biết? Nhưng sẽ kiên quyết đạp xe chở những mùa
hoa trên phố, nghêu ngao hát như kẻ du ca, để tháng năm nhìn theo lặng
cười. Và những trang địa chất, sức bền hay trắc địa .. đợi đến bao giờ, có
cánh hoa lạc gió vương vào, thấy lòng chàng kĩ sư thấp thoáng, tình cờ in lên
nền thời gian một khoảng trắng hững hờ...
Ngày mai…
Những ngày đầu tháng... tò mò không biết rồi ngày mai, đi qua tháng năm,
lòng có xao xuyến và nhớ nhung không?Ừ nhỉ, mà chỉ tại cứ đổ lỗi cho mùa
hè đến sớm, có chăng là trái tim đang lớn dần lên và mỗi ngày lại góp nhặt
những mảnh ghép yêu thương của cuộc đời.
Xòe tay ra... lại thấy những giọt trời trong veo!

Mưa chiều long lanh
Mình đã thành cây của đất này. Sài Gòn tháng sáu ủ con người ta cho đến
ngột ngạt. Và khi không khí như đặc quánh đến nghẹt thở thì trời ầm ào sấm
dội mang đến những cơn mưa. Mưa vắt qua những khối nhà, lấp đầy những
kẽ tường nở toác vì khô hạn. Hàng rong nhìn mưa, tạp hóa nhìn mưa, trẻ con
nhìn mưa, sinh viên nhìn mưa, vui như hội. Chờ cho mưa thấm, người người
ào ra phố và bắt đầu vào vụ kẹt xe chiều như thường lệ. Tôi lại nhớ em mỗi
chiều mưa…
Tôi vẫn phải loay hoay với những phần cuối của đồ án tốt nghiệp. Sau khi

kết thúc, tôi sẽ rời bỏ thành phố này. Những kỉ niệm vụn vặt có làm tôi nôn
nao thì cũng đến lúc dằn lòng dẹp chúng sang một bên. Sau những cơn mưa
đầu tiên, một sớm mai tỉnh dậy mới thấy sự kì diệu mà thiên nhiên đã tạo


dựng cho cuộc sống ở nơi này. Những mảng trời trơ trọi hôm nào, chỉ mới
sau vài ngày đã xanh mướt mát. Và những loài cây lớn bé như chỉ chờ đợi
hết cơn khát là vội vã vươn lên. Mảnh đất này thật kỳ lạ, đến khi sắp rời xa
tôi mới chợt nhận ra nó vẫn là một khoảng bí mật. Lẫn vào trong sự đẹp xinh
của tấp nập, của ồn ào là sự dung dị và giản đơn đến không ngờ. Hệt như
em…
Tuấn lên ở lại với tôi một ngày. Buổi tối, tôi rủ nó nhậu. Nó ngồi đó. Mái
tóc đen lốm đốm bạc, gương mặt phẳng lặng như bóng tối. Hơi thở thổn thức
hòa vào từng làn khói thuốc như những uẩt khúc nhỏ giọt ăn sâu và ẩn mình
vào lòng đất. Hai ba lon thôi. Ở đây hay về quê cũng vậy, hai chúng tôi
thường ngồi lại với nhau cập kè hai ba lon là khơi ra hết mọi chuyện. Một
câu chuyện rất cũ. Hai năm rồi, phải, cũng phải đến hai năm rồi tôi mới chợt
nhớ lại hay chính tôi cố tình bỏ quên.
****
Một ngày mùa hè nào đó, em bước vào cuộc đời hai chúng tôi. Tuấn yêu em
cuồng dại. Không phải vì những hiểu lầm trong một mối quan hệ tay ba như
người ta thêu dệt, tôi rời quê lên Sài Gòn, đơn giản để Tuấn và em bắt đầu ở
một nơi không có sự dằn vặt. Sài Gòn xô bồ đến nỗi có thể chôn vùi mọi thứ
thế nhưng sao nó nhỏ bé quá. Em gặp tôi vào một chiều mưa. Em đứng đợi
trước cửa phòng trọ tôi. Thân hình ướt sũng, em khóc. Thấy em tôi như ngạt
thở trước một trận dông dài. Vì đôi ba mảnh buồn riêng, chẳng phải tôi đã
mong chờ cơn mưa đầu tiên của mùa hè là thế. Cái cảm giác cả người tê tái
đi vì lạnh, lúc ấy nghĩ sao mình hư đốn, không đủ can đảm bỏ đi. Tự dưng
trong thoáng chốc tôi thèm được yêu thương, được ai đó chia sẻ, dìu dắt
nhau đi trên con đường đời ngổn ngang mà vì một nỗi đam mê ích kỷ trong

những cô đơn thoáng ngập nào đó tôi đã lầm lỡ đánh mất tình bạn và lòng tự
trọng bấy lâu.
Ngày hôm sau, em bỏ đi. Tôi chẳng dám gọi cho Tuấn, biết nói với nó điều
gì đây, tình bạn và tình yêu là hai thứ khó phân xử nhất trên cuộc đời. Mùa
hạ dường như đã về theo từng phím gió cứ hoài hát lời phiêu lãng theo
những cơn mưa mùa hè ướt mềm vai phố. Mùa hạ tìm về bóng mưa bằng
những câu chuyện kể chưa hồi kết thúc, khao khát những gì vụng dại nhất để
rồi cậu bé trong tôi và Tuấn quẳng đi đôi đép nhỏ, cùng chạy trên con đường
phía cuối mặt trời, gom góp vài yêu thương ngắn ngủi của tuổi thanh xuân…

Mưa ngâu nơi đầu dốc


Tháng bảy. Mưa ngâu mải miết. Con dốc dài lạnh tanh. Trời vần vũ mây
xám xịt. Con dốc dài ọp ẹp và đọng nước. Màn sương tù mù những làn mưa,
ôm lấy thảo nguyên non xanh màu cỏ. Đàn bò của xóm ậm ực tiếc nuối
những ngày thôi rả rích. Nơi đầu con dốc, mùa hoa ngâu đã nở rộ, loang
loáng vàng trong màu nước mưa trong. Vạt phi yến trải hồng mêng mang
lờn vờn gót dốc. Cưỡi xe qua triền hoa, mưa tong tong gấu áo người sau yên.
Cậu đi dưới những chiếc ô xếp tròn xanh như những chiếc lá cọ và che cho
tôi cùng đèo nhau lên đỉnh dốc nghe thơm nồng hương mồ hôi của cả hai
trong mùi mưa ngọt ngào.
Tháng tám. Mưa ngâu rả rít. Ngôi trường cấp hai say mềm hơi sương uốn
phủ. Hàng bằng lăng tần ngần, hất vào mưa ngâu nỗi buồn tím đẫm, hất nỗi
vào nỗi nhớ những muộn phiền mùa cũ, vào những cánh cửa gỗ gác trọ run
bần bật khi hàng cây rung lên trút lá. Con dốc vắng hoe, loang lỗ những hố
sâu ngập nước. Người người dọn đi bỏ lại những dãi đất hoang um tùm cỏ
dại. Những đứa trẻ miệng bám đầy vẩy đất nâu gửi tôi cái nhìn hồ hoặc, hái
một bông hoa đỏ tựa mặt trời chạy trốn thị thành, chạy trốn tương lai. Vài
mảnh ngói vỡ ngô nghê không nằm không theo thứ tự đang mơ điều gì khe

khẽ gối đầu lên nhau kể chuyện mùa. Tôi leo dốc, giẫm vào bóng mình,
giẫm vào mưa ngâu, nỗi nhớ đâu đâu…
Tháng chín. Thi thoảng có mưa ngâu. Những ngày lễ dài, con dốc được
trang hoàng thêm sắc đỏ của những lá cờ treo vội. Tôi bỏ lại tuổi mười lăm
giữa những giờ tan lớp, từng giọt buồn trượt ngã, vỡ xoảng. Con dốc vẫn
hoài kể chuyện những kẻ phụ nhau. Con dốc gọi về những ước muốn chẳng
bao giờ được đặt tên. Mưa ngâu nhỏ nhẹ, mảnh khảnh, đủ ướt áo, đủ xé nát
tâm hồn.
Tôi về. Quê mình vẫn vậy. Không ồn ào, không ấm áp, đìu hiu. Ngôi nhà
vẫn nằm chênh vênh đầu con dốc, những thân cột mốc xanh mốc trắng.
Những nỗi buồn đã cũ của ba ngày càng bám bụi, âm thầm hoen rỉ bên vết
sẹo cuộc đời. Mẹ ngồi vu vơ một bài ca xứ Quảng, nghe hơi rượu cay nồng
lên từng thớ thịt, rồi tuôn trào cuốn phăng những hi vọng đã rụng tự bên này
giấc mơ.
Con dốc ấy đã có từ rất lâu. Cái xóm nghèo ấy cũng lâu như thế. Người ta
thường gọi là xóm dốc. Thế thôi, và đừng cười cái kẻ lập dị thích viết những
nỗi sầu, mưa ngâu tháng chín thật dung dị…

Có đôi khi...


Có đôi khi, ngồi im nơi góc phòng nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, có mây bay
chim lượn, có hàng hoa giấy giăng mắc rối rắm trên ban công nhà đối diện,
có cô bé hàng xóm đang ngồi nhắn tin cho người yêu cười mỉm mỉm, có
người bố ngồi trước hiên nhà chơi một bản ghita lạc điệu .. Còn phía bên kia
chiếc cửa sổ, hay ở một nơi nào đó xa xôi, biết đâu cũng có người đang nhìn
lên, cùng một bầu trời, cùng một đám mây ấy và cũng nghĩ đến ta ..
Có đôi khi, ngẫn ngơ nhìn những hàng người-nối-người trên phố, dằng dặc.
Có cậu thanh niên chạy xe đánh võng qua ngã tư khi đèn vàng, có ông già
ngồi quán café vừa đọc báo vừa xem đồng hồ tới giờ đón cháu, có cặp vợ

chồng mới cưới cứ ngồi xem tivi chốc chốc lại hôn má nhau .. chỉ là một
khoảnh khắc, một không gian, một hình hài, một thứ gì đó rất lạ mà chính
trong tâm hồn đang cảm nhận. Nó mang hình hài của bình yên .. rất nhỏ.
Có đôi khi, mệt mỏi nằm cuộn tròn như con mèo bệnh trong chiếc giường
êm ái của chính mình mà thấy bầu trời không chút gió, chiếc rèm cửa bị kéo
lại tự bao giờ, chiếc casselt đang hát cái gì đó cũng chẳng thể nghe được khi
xuyên thứ ánh sáng mấp mé hoe vàng sáng một góc phòng, cái điện thoại lâu
lâu tại kêu bài nhạc báo có tin nhắn của một ai đó, nhưng... con mèo trong
tôi vẫn nằm cuộn tròn bất động :)
Có đôi khi, đang chạy xe ngoài phố bất chợt thấy một chuyện gì đó chướng
mắt quá, quen miệng bộc phát chửi một câu. Mọi người xung quanh quay lại
nhìn như nhìn như người trên sao hỏa mới xuống. Tự dưng lúc đó thấy buồn
cười vì mình rất đặc biệt. Không phải đặc biệt vì mình giống khùng, mà đặc
biệt vì tất cả họ đều tầm thường.
Có đôi khi, vô tình đọc được một câu nói gì đó, một bài viết nào đó, hay chỉ
đơn giản là một câu status, một câu nói vô thưởng vô phạt trên mạng, trong
blog, hay chỉ đơn thuần là nhìn thấy trên tấm poster ngoài đường... cũng
khiến chùn lòng ngẫm nghĩ. Vì rằng câu chữ đôi khi lại đồng điệu cho tâm
hồn của ai đó. Rất mặc nhiên, càng đọc nhiều, thấy nhiều, nghe nhiều thì con
người càng trở nên lộn xộn và hay đòi hỏi.
Có đôi khi, thấy ai đó nắm chặt tay người thương thong dong ngoài phố.
Đằng xa có một bà bán vé số đang lom khom nhặt từng cái chai nước rỗng
bỏ vào bao, đằng nọ có hai đứa học sinh vừa ăn vừa vứt rác xuống nền đất,
đằng tít mù xa phía kia lại có ai đó đang cố treo cái băng-rôn giữ gìn vệ sinh
môi trường… Rất lạ, tự dưng lúc đó thấy con người tệ dữ vậy. Rồi hai đứa
thì thầm vào tai nhau cái gì đó để biết mình nên làm điều gì tốt đẹp hơn. Vì


những điều như đơn giản thế lại khiến tình yêu của hai đứa lại mặn nồng
thêm đôi chút.

Có đôi khi, ừ thì cuộc sống này vốn dĩ là một bài toán “có đôi khi” mà dù cố
lắm cũng không thể tìm ra được xác suất chính xác cho những biến cố của
tháng ngày? hay tôi cứ bỏ mặt cho dòng đời xô đẩy? để có đôi khi lúc này
rồi sẽ có đôi khi lúc khác? .. ừ thì .. vẫn có đôi khi thôi...

Giấc mộng đêm hè
Mưa long dong và rỉ rả trên mái hiên, thứ ánh sáng phù phiếm lòa nhòa vút
qua màn mưa nhập nhòe trên phố. Phố đêm lạ lẫm và mộng mị. Phố đêm ướt
át và ngoan ngoãn. Mưa đêm nay sao nhẹ lắm, mịt mờ lắm, chỉ như là khói
sương thôi, khói mưa giăng giăng trên những ô cửa màu nâu trầm bám bụi,
mưa bên ta một đêm hè phố nhỏ; khói mưa lẩn vào đất, vào trời, để mùa hè
chợt lắng lại như kẻ mộng du, ngà ngà say hương mùa nồng những ngày vội
vã, thương thật!
Tháng ngày qua nhanh, cũng mỏng như tờ lịch trên tường, vèo trôi qua sau
một chớp nhoáng, vèo trôi qua những phiêu rong, qua những cuộc hẹn hò vô
vị, những ngày tụ tập chơi bời, những nỗi niềm chôn sâu. Đêm nay, ta lần về
những tháng cuối của tờ lịch mà thấy thời gian sao trôi nhanh đến hững hờ.
Thời gian phủ đầy ký ức của tôi bằng những tiếc thương cho ngày hôm qua
cứ sao qua đi vội vã, rồi ngày hôm nay của tôi đơn giản là những khoảng
trống miên man, thời gian thì chầm chậm lướt vô tình, chẳng buồn để lại
chút dấu vết. Tháng năm đơn giản là những con số hững hờ đứng xếp hàng
chờ tới lượt mình ra đi.Chẳng phải ta quá tham lam khi muốn ôm tất thảy thế
gian nhét vào một con tim quá chật chội. Ừ thì cứ mặc cho thời gian trôi
theo cách riêng của nó, bản thân mình chỉ còn cách nương tựa vào những
giấc mơ khi đêm về để biết rằng trái tim mình thật sự chưa bị chết đi Những
nỗi buồn cũng đã cũ, để gác lại mà đón những tháng ngày ngủ vùi khi hững
hờ bóc dần những tờ lịch cũ mèm nhưng còn thơm mùi giấy, đêm hè chênh
chao mà cũng chẳng đủ cho tôi thì giờ mà cảm nhận.
Những tối thứ sáu cũ, thích leo lên trần nhà, thường thì lôi kéo nhỏ em lên
theo bằng được; ngắm sao thì ít, ngắm trời đêm thì nhiều. Vẫn thấy trời đêm

luôn cho ta một chốn bình yên để gửi gắm tâm tình. Rồi từ đó, ta hay ngồi
trăng sao một mình hơn, Saigon đêm nơi ta sống vẫn đủ để nhìn thấy trăng,
nhưng nó thầm lặng và xa xăm hơn, có lẽ vì dưới kia quá ồn ào, nhưng chưa
bao giờ ta thấy một ngôi sao nào cả. Bỗng nhớ đến Thạch Lam và cái phố


huyện nghèo, nhớ thứ ánh sáng cao sang từ đoàn tàu ngày ngày vẫn mê hoặc
chị em Liên mỗi tối, chứa chất sự hẩm hiu lãng đãng của một thế giới hầu
như xa lạ. Phía bên kia bầu trời, hay ở một nơi nào đó xa xôi, biết đâu cũng
có người đang nhìn lên, cùng một ngôi sao ấy, và nghĩ đến tôi?
Trời còn có bữa sao quên mọc
Tôi chẳng đêm nào chẳng nhớ em
Em ngồi đó, một cơn gió khẽ len qua khoảng hở phía trên đầu tôi hắt chéo
xuống khuôn mặt ấy, lẩy đẩy ngọn tóc em bay bay, ngọn tóc đen huyền vì
đêm hay vì thứ gì đó tôi cũng không biết nữa. Đêm chảy dài buông thả, long
lanh khúc nhạc của mưa còn giấu mình trong kẽ cỏ. Tôi ngồi đó, miên man
và nghuệch ngoạc những khoảng lặng và cười ngây ngô cho những dư âm
nhỏ nhỏ. Tiếng đêm sao chua chát, tiếng mưa như vỗ về một nỗi niềm câm
lặng, tiếng chuông điện thoại chợt reo, tôi bàng hoàng tỉnh giấc mộng nhưng
vẫn nhớ và thèm một cái nắm tay ủ ấm giữa những xô bồ…



Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×