Tải bản đầy đủ (.doc) (98 trang)

CÁC BỨC THƯ TÌNH HAY NHẤT MỌI THỜI ĐẠI

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (445.47 KB, 98 trang )

Lời mở đầu
Bạn đang có trong tay 51 bức th tình đợc tuyển chọn từ 7287 th của bạn
đọc gửi về tham dự cuộc thi lý thú, đầy hấp dẫn: "Th viết cho ngời yêu" do
tạp chí thế giới trong ta tổ chức.
Những ngời tuyển chọn và giới thiệu 51 bức th này hiểu rằng, thế giới
tình yêu vô cùng đa dạng và phong phú, bởi vì, một khi nhân cách của con
ngời đã là cái không lặp lại thì tình yêu cũngnh hoàn cảnh yêu đơng của con
mỗi con ngời cụ thể tất sẽ độc nhất vô nhị. Một triệu lá th tình là một triệu
mảnh đời riêng biệt. Do vậy, 51 bức th ở đây chỉ là một bộ phận vô cùng nhỏ
nhoi trong thế giới th tình mà thôi.
Những bức th tình trong cuốn sách nhỏ này tuy với số lợng ít ỏi nhng
ngời viết chúng ở mọi độ tuổi khác nhau, hoàn cảnh sống rất khác nhau, công
ăn việc làm hoàn toàn không giống nhau và tình yêu ở họ mỗi ngời một vẻ.
Có những lá th chan hoà nớc mắt vì đau khổ và tuyệt vọng, lại có những lá th
đầy ắp nỗi nhớ thơng khắc khoải, đeo đẳng suốt đời; có không ít lá th chứa
đựng nỗi đau đớn âm thầm, bên cạnh đó có những lá th lắng đọng, d vị ngọt
ngào và ngất ngây bởi hạnh phúc
Có điều lạ là, dù ta không rơi vào hoàn cảnh yêu đơng nh một ngời nào đó,
nhng th tình của họ vẫn làm ta thấy trong nội dung của nó có cái gì giống
mình, đã từng đợc mình trải nghiệm, làm con tim chúng ta rung động cộng hởng với ngời trong cuộc. Phải chăng, trong tình yêu và trong th tình bao giờ
cũng đan xen nỗi nhớ
Thơng, nỗi buồn xa cách với nỗi đau chia ly hay sự ngọt ngào của nụ hôn và
vị mặn của nớc mắt
Đọc những bức th tình này, chúng ta hiểu rằng, đây không đơn thuần là
những tác phẩm văn học, mà là sự phản ánh vê thế giới tình yêu có thật trong
đời sống tâm hồn nhân loại. Tất nhiên, sự phản ánh này là không đầy đủ, bởi
mỗi bức th tình trong cuốn sách nhỏ trên tay bạn tay bạn nếu đợc coi nh một
đang lấp lánh trong hệ thái dơng mà chúng ta đang sống thì những bức th tình
ở ngoài đời mà chúng ta cha đợc đọc, sẽ dày đặc nh những tinh cầu ở những
thiên hà xa xăm mà không biết khi nào ta mới với tới. Hàng tỷ con ngời, đã
hoặc đang sống, đã hoặc đang ôm trong lòng mình những mối tình, nhng mỗi


lá th tình đối với chúng ta bao giờ cũng là cái vừa biết rồi và vừa mới lạ, bắt ta
phải suy ngẫm về cuộc đời về bản thân, về trách nhiệm với con ngời mình
yêu, về kết quả của tình yêu - Những thế hệ mới sẽ lớn lên, sẽ yêu và sẽ lại có
triệu triệu lá th tình mới.
Giới thiệu những th tình tới bạn đọc, chúng tôi mong mỏi rằng, mỗi ngời chúng ta không chỉ soi thấy bóng mình trong đó để đợc đồng cảm hoặc

1


Đã yêu là nhớ. Trong Đâu dễ thờ ơ nỗi nhớ của nhân vật thật da diết, muốn
giả vờ bận bịu, giả vờ vô t, để giả vờ quên lãng. Nhng làm sao quên đợc khi mỗi kỷ niệm đều làm sống lại trong cô những cảm xúc yêu đơng mãnh
liệt. Nỗi nhớ khiến cô trách trời sao sáng quá, trách gió vô tâm và trách
anh một cách thật đáng yêu: Tại sao anh yêu để trọn đời em không nguôi
nhớ. Ai đã từng yêu cũng đã từng nhớ; nhng mấy ai đã diễn tả nỗi nhớ hay
đến thế.
GS tâm lý học Đặng xuân Hoài
] Hoàng thị hải anh
(Giải nhì, đợt 3)
Vầng trăng nguyệt thực
Huế, ngày... tháng...
Ai thế kia? Lẽ nào em lại đang mơ hay em bị hoa mắt mất rồi. Không, không
thể nào vì em đang đúng đây kia mà, đứng bên góc đờng này, nhng tất cả
những gì em vừa nhìn thấy đã làm em choáng váng. Em đứng chết sững, mắt
mở trân trân chẳng thốt đợc lời nào. Chẳng lẽ đấy lại là anh ? Em tự biện
minh cho anh, tự lừa rối mình. Phản bác lại những gì vừa xảy ra nh một sự an
ủi cuối cùng cho tình yêu của em. Nhng em biết rằng mình đã nhầm, tất cả đã
nh hằn sâu vào trí nhớ của em, kỷ niệm ngọt ngào ngày xa không còn đủ để
cho em bám víu vào. Giờ chỉ còn lại trong em nỗi chua xót đắng cay. Phải,
anh đấy, anh đang cùng ai đó... Em làm sao nhầm đợc khi hình bóng anh vẫn
ngạo nghễ trong trái tim em, khi trong từng giấc ngủ em vẫn mơ về anh. Em

nhắm mắt lại, cố gắng xoá đi tất cả, nhng... vô ích, một cái gì đấy trong em
vừa vỡ vụn.
Em lặng đi, mắt ráo hoảnh, nỗi đau quá lớn đã chẹn cứng dòng nớc mắt của
em, trái tim em nh bị ai bóp nát. Em những muốn buông xuôi tất cả, mặc cho
những gì đã và đang xảy ra, nhng niềm tin chút kiêu hãnh trong em còn xót
lại đã ngăn cản em. Em lảo đảo, quay cuồng tởng nh đất đang sụt lở dới chân
mình, lý trí giờ đây cũng không còn thuộc về em nữa đâu. Từng bớc chân
nặng nhọc lê gót trên con đờng mang đầy kỷ niệm, con đờng ngày xa anh đã
nói yêu em, con đờng có mùi dạ hơng thơm ngát lẫn vào tóc em, con đờng
ngập tràn ánh trăng khuya và con đờng của niềm đau khổ.
Anh, sao lại thế? Tiếng yêu còn cha rứt kia mà, nụ hôn của anh còn ấm trên
môi em, bàn tay anh run rẩy nắm lấy bàn tay em khi gió trở mùa... tất cả nh
đang còn đây, ngọt ngào say đắm mà anh vội quay đi. Em còn biết làm gì bây
giờ khi nơi nào cũng đầy ắp những kỷ niệm của một thời đam mê. Em còn

2


biết đi đâu để trốn những kỷ niệm nay đã trở thành chua xót. Tại sao nh thế
hả anh?
Anh có còn nhớ không, ngày xa yêu em, anh rất yêu màu tím, anh rất thích
mái tóc dài thơm mùi dạ hơng... Còn bây giờ, chẳng lẽ anh đã thay đổi nhanh
chóng nh vậy sao? Mới hôm nào màu tím, tóc dài, sao bây giờ, màu đỏ, tóc
ngắn. Hãy nói đi anh nói những gì phủ nhận điều đó đi anh. Hãy nói rằng
điều đó là không có thực, là em chỉ mơ hay nhầm lẫn. Em cầu mong nghe từ
nơi anh một lời ngọt ngào cho dù đó chỉ là một lời nói dối. Em cố bám vào
niềm tin mong manh giả đối cố níu kéo lại những gì đã mất, thế mà ngay cả ớc muốn nhỏ nhoi cuối cùng này em cúng chẳng đợc nữa rồi.
Ngày xa mình yêu nhau, anh từng bảo em là vầng trăng của anh, vầng trăng
không bao giờ nguyệt thực, nh tình yêu anh dành cho em mãi tròn đầy nh
trăng mời sáu. Vởy mà giờ đây. Ôi vầng trăng em đang nguyệt thực bởi một

mặt trời trói lọi nào đó hay tình yêu của anh dành cho em nguyệt thực. Điều
này anh hiểu hơn ai hết, phỉa không anh?
Đã đến lúc em phải đi đây, bởi ngoài kia trăng đang lên cao, trăng mời sáu
tròn vành vạnh sao em thấy méo mó đến khủng khiếp. ánh trăng dìu dịu ngày
nào sao giờ đây em cảm thất nức nhối, chói chang. Em phải đi đây, mặc dù
chẳng biết đi đâu để trốn ánh trăng mà bây giờ không còn của riên em nữa.
Em cảm thấy cô đơn lạnh lẽo trong thế giới ánh trăng chứa đầy kỷ niệm ngày
xa.
Anh, em không thể chờ anh nữa đâu, bởi vì em biết anh đến, em sẽ không đủ
can đảm để ra đi. Em gửi lại cho anh niềm hạnh phúc nhỏ nhoi mà em đã chắt
chiu từ những ngày tháng mới yêu nhau, chỉ xun giữ lại nỗi khổ đau cho
riêng mình em mà thôi.
Anh hãy coi đây là lá th từ biệt anh và vĩnh biệt tình yêu của em. Em phải ra
đi vì đó là con đờng duy nhất của em để vầng trăng em trong ký ức của anh
không bao giờ nguyệt thực.
ôi có cảm nghĩ bức th trên nói về mối tình của tôi khi xa. Tác giả cũng suy
nghĩ, hành động giống nh tôi trớc đây đã từng ra đi và nhận lấy đau khổ cho
riênh mình. Không khóc lóc, van xin ngời yêu quya trở lại, hoặc phá hạnh
phúc mới của ngời mình yêu Tác giả bức th này cũng rất đau khổ bởi: Ngày
xa mình yêu nhau, anh từng bảo em là vầng trăng của anh, vầng trăng không
bao giờ nguyệt thực. Nhng thực tế lại đang bị nguyệt thực. Tác giả là một
con ngời đầy lòng vị tha, yêu chân thành, tha thiết, nhng cũng rất tỉnh táo và
can đảm vĩnh biệt mối tình, từ biệt ngời yêu và không hề oán trách, chỉ mong
muốn một điều duy nhất là để vầng trăng trong ký ức của anh không bao

3


giờ nguyệt thực.
Cầu mong vầng trăng kia đợc sáng mãi nh nó từng sáng. Nguyệt thực chỉ là

một quãng thời gian ngắn ngủi rồi nó sẽ mất đi, sẽ tan đi cái bóng tối che
khuất kia trả lại ánh sáng đích thực và vĩnh hằng của nó.
Bùi thị hải
] Hoàng thị hải anh

Kỷ niệm thành tên

Huế, ngày... tháng... năm...

4


Em vẫn thầm gọi tên anh trong nỗi nhớ mong cồn cào, khắc khoải, trong
những chiều ma bay trên phố xa, nơi vẫn còn in dấu bớc chân đôi mình. Vẫn
biết trằng, tình yêu đầu đã trôi vào dĩ vãng,đã trở thành kỷ niệm ngày xa nhức
nhối, không bao giờ có thể quya trở lại mà sao em vẫn hoài thơng nhớ. Yêu
thơng ơi, còn đâu nữa lời ngọt ngào say đắm chiều ma, còn đâu nữa vòng tay
ai ấm êm đêm trở gió, biết tìm đâu ánh mắt đắm đuối nhìn em cho lòng bồi
hồi, thổn thức. Xa rồi phải không anh, xa thật rồi mà sao em vẫn còn thơng
nhớ hình bóng ngời xa. Bởi vì đâu mà đôi lứa cách xa, để từ nay em cô đơn
lầm lũi đi về... trong dòng lệ chát đắng tình đầu.
Anh có còn nhớ không, những buổi chiều thu mới đẹp làm sao, bầu trời trong
trẻo quá, khí trời lành lạnh thoảng mờ hơi sơng, không gian nh đợc bao bọc
bởi nỗi buồn man mác của mùa thu và nhẹ nhàng u uẩn của cố đô yêu dấu. Ta
bên nhau đi trên con đờng đong đầy kỷ niệm tình yêu, anh lúc nào cũng trầm
tĩnh, còn em thì cứ huyên thuyên, hết chuyện nọ đến chuyện kia. Có lần em
bảo rằng em rất thích loài hoa hoang dại ti-gôn, anh cốc đầu em bảo sao em
ngốc thế, hoa ti-gôn tợng trng cho tình yêu tan vỡ, cho trái tim tan nát. Nào
khi ấy em có nghĩ gì sâu xa đâu, chỉ thấy mọi thứ xung quanh em đều rất đẹp
vì nó đợc tình yêu nhuộm hồng.

Trái tim ơi, hãy để cho cuộc tình ngủ yên hãy để cho kỷ niệm trôi qua thật
nhẹ nhàng, đừng khơi dậy dĩ vãng xót xa. Nhặt kỷ niệm gói vào trong nỗi
nhớ, đừng thơng, đờng giận hờn. Nhng làm sao ta có thể làm đợc điều đó, lý
trí ơi, khi ta vẫn còn yêu lắm, nhớ lắm cuộc tình đầu tiên, khi hình bóng ngời
xa vẫn còn ngự trị trong trái tim ta. Ta vẫn thổn thức gọi tên anh trong những
đêm dài không ngủ, lần dở từng trang nhật ký tình yêu mà kỷ niệm ùa về vây
lấy nỗi buồn cô đơn, mất mát này.
Anh có còn nhớ buổi chiều bên bờ Hồ Tây em đọc cho anh bài thơ mà em
thích nhất: Hà nội vắng em. Em có ngờ đâu bài thơ nh là một sự báo trớc
định mệnh của cuộc tình mình, để sau này khi tình yêu đã bay xa, em mới
cảm thấy d vị đắng của bài thơ. Mỗi khi đọc lại bài thơ đó em cảm thấy nh có
anh, hình nh không có anh bởi bây giờ em đã xa Hà Nội rồi, xa lắm rồi Hà
Nội ơi.
Yêu dấu ơi, sao em gọi chỉ nghe vọng lại tiếng của chính mình. Tình yêu đã
bay xa nên lời gọi đó đâu còn lời đáp lại, nó đã rơi vào khoảng trống h vô. Sự
thất đã rõ ràng sao em không chấp nhận, hãy xem tình yêu ấy nh một bức
tranh buồn và anh nh là một ảo ảnh trong đời mà thôi.
Tiếng còi tàu đã hú trong đêm thanh vắng, đa em rời xa mảnh đất tình đầu, rời
xa mối tình thơ dại của em. Em đã ra đi với nỗi buồn tê tá, với hành trang trĩu
nặng nỗi buồn. Em ra đi mà không có anh đa tiễn, để tâm hồn trống trải, nuối
tiếc, xót xa.Dẫu biết rằng ngời đã xa, tình đã qua, nhng nớc mắt em cứ tuôn

5


Anh! em biết không có quyền nói với anh tình yêu này, em không có quyền
chiếm chỗ trong trái tim anh, em chỉ đợc phép dấu kín tình yêu của mình cho
đến ngày mang theo vào lòng đất.
Lá th này cho anh cũng sẽ cùng chung số phận bao lá th trớc, nó sẽ đợc xếp
vào một ngăn rất kín tận đáy rơng và ngày mai đây sẽ theo em đi xa, em

không còn đủ can đảm để sống mãi gần anh và nhìn thấy hạnh phúc hằng
ngày anh lo vun đắp cho gia đình mình.
Em đã xin chuyển trờng, em biết sẽ có rất nhiều lời bàn tán về việc em ra đi,
nhng chắc chắn không ai biết đợc rằng em đã chạy trốn tình yêu, không còn
gì có thể níu kéo em ở lại đây nữa.
Chúc anh ngàn lần hạnh phúc.
iữa cuộc đời chen chúc ô hợp hôm nay, tình yêu da diết mà vô vọng, quằn
quại
mà âm thầm của chị, một mình yêu thơng, một mình gào thét trong
câm lặng, một mình nhớ nhung, một mình ghen tuông... lạ thay tình yêu đau
đớn bế tắc ấy của chị lại khiến ta tin ở con ngời và ở cuộc đời hơn. Đọc xong
không thể nào không nghĩ: Quanh ta hàng ngày, giữa cuộc sống cứ xô bồ, rất
có thể còn bao nhiêu ngời sâu sắc tinh tế, phong phú, nhân hậu, đẹp đẽ, đáng
kính, đáng yêu nh ngời đàn bà kia, ta vẫn thấy, vẫn gặp, có thể vẫn quen biết,
trò chuyện nữa... mà không hay. Và biết rằng ở đời còn có một con ngời nh
vậy, thì cũng đủ để cuộc đời này đáng sống quá rồi.
Nhà văn Nguyên Ngọc
] Nguyệt cầm
(Giải khuyến khích, đợt 2)
Để thêm một lần tuổi 17
(trích nhật ký)
Hà Nội, ngày... Tháng...năm...
Giờ này em đã ở một nơi xa lắm rồi. Nơi ấy không có anh. Mà không cái gia
tài ít ỏi của em đã bao giờ có đôi mắt của anh, tiếng nói của anh đâu. Em là
một ngời lạnh lùng, mà vẫn thấy tội nghiệp mình. Anh không thể hiểu đợc
đâu, chính em cũng không thể hiểu đợc mình từ khi biết anh. Em vẫn hay tàn
nhẫn mà rồi thành dịu dàng, đa cảm. Điều đó là để cho anh, biết rằng mình
anh thôi. Nhng anh sẽ chẳng bao giờ biết đợc điều đó, nếu anh không tự biết.
Chỉ duy nhất một đứa bạn gái của em biết đợc tất cả nhng điều này. Anh có


6


biết nó đã ngạc nhiên thế nào khi lần đầu tiên nó tìm thấy em yếu đuối thật sự
trong những mảnh vỡ của vỏ bọc mà em đã cố tình tạo ra. Cái vỏ bọc kiêu
căng, lạnh nhạt, bất cần và hoang phí. Em biết, em tàn nhẫn lắm, độc ác lắm.
Nhng cái bánh xe ấy trợt dài lắm. Nhng, cứ mỗi đêm em lại ghi vào nhật ký
về anh, lúc ấy, em hiền lành, tự ti nhút nhát và tội nghiệp làm sao. Em rất sợ
mình bắt gặp mình lúc ấy. Sao lúc ấy nớc mắt lại nhiều thế?
Em đã tự coi anh là một cái gì đó của em, và hôm nào cũng tìm anh trên con
đờng dài dằng dặc mà hai đứa vẫn đi. Con đờng ấy bây giờ mới lắm, và chẳng
cái gì trên đó có thể làm cho em yên bình nh đôi mắt của anh. Yên bình! ở
nơi xa xôi này em thèm đợc điều ấy. Nhng ở đây toàn những ngời xa lạ.
Không có anh, không có con đờng mà em vẫn thấy tim mình đập thình thịch
và mặt thì đỏ ửng mỗi lần phóng vụt xe qua. ở nơi đây, em khôn lớn một
mình, nhng không thể yên bình. Vì nhớ. Thời gian cũ qua rồi. Viên thuốc ấy
hình nh đã hết tác dụng. Em đã không thể quên đợc cái làm cho tuổi mời bẩy
của mình trở thành tội nghiệp.
Bây giờ em đã hai mơi tuổi. Trong hai mơi năm ấy, em có mời bẩy năm khờ
dại và ba năm khôn ngoan, khôn ngoan chỉ đủ để nhận ra mình khờ dại. Chỉ
thế thôi.
Em tự tin vào nhật ký của mình: Mình yêu rồi. Mà chẳng biết là điều ấy là
điều có thật không nữa. Yêu là nh em bây giờ ? Mà yêu ai? Một ngời mà em
không biết tên, không biết tính tình, sở thích, thậm chí, không biết em có là
cái gì trong mắt anh không? Em vẫn biết em ngày ấy nhỏ bé, tầm thờng, lại tự
cho mình là sâu sắc. Rồi độc ác. Cái gì của mình cũng phá hỏng, cũng chóng
chán rồi ngỏng cổ thèm muốn cái khác y nh một đứa trẻ con ba tuổi. Thật
buồn cời!
Anh có bao giờ tin vào những vì sao không? Cái tính sâu sắc của em bảo em
không thể tin vào những linh vật nhỏ bé lấp lánh ấy đợc. Nhng em lại đọc quá

nhiều cổ tích, mà cổ tích thì lại có quá nhiều những điều không thể hiểu đợc.
Nếu có một ngôi sao của em trên đó, em sẽ nuốt nó vào bụng, để không một
ai có thể từ nó mà biết đợc điều bí mật khủng khiếp của em: Em yêu anh!
Chắc ngôi sao nhỏ ấy cũng phải quya điên cuồng quanh một quĩ đạo mà
chính nó không thể hiểu đợc. Còn ngôi sao của anh, thì lại dửng dng đi theo
cái vòng khổng lồ mà ngàn vạn ngôi sao khác đã đi và đang đi. Em sợ mọi
ngời biết điều bí mật ấy, khi mà anh vẫn cha kịp biết em là ai.
Bạn em bảo: Sao mày không yêu ngời khác đi, có thể sẽ tốt hơn. Yêu ngời
khác, chuyện đó chắc chắn sẽ dễ dàng nếu nh anh không phải là chuẩn mực,
và cái chuẩn mực em không thể tìm thấy ở đâu. Em biết là mình rồi sẽ lấy
chồng - cuộc đời là thế mà - nhng em cũng biết là ngời ấy, nếu không phải là

7


anh thì cũng sẽ là hình bóng của anh. Ai bảo tuổi mời bẩy của em là không
sâu sắc.
Em đã viết rất nhiều th cho anh, hay đúng hơn cho mối tình cua mình, bởi vì
sẽ không một lá th nào tới tay anh đâu, và cũng không có một ngời thứ hai
đọc chúng. Chúng là bí mật lớn nhất của em và là cái em mà một đứa hoang
phí nh em biết giữ. Đừng trách em về tất cả những điều này.
...!
Hình nh em là đã bắt đầu yêu, hay gần nh thế, chỉ vì đôi mắt ấy rất giống anh.
Anh biết không, em đã thực sự ngạc nhiên khi thấy mình nhớ một ngời không
phải là anh. Điều này mới chỉ mình em biết thôi. Và em cũng biết rằng lúc
này mới chỉ cần anh đến, mọi cái mới mẻ ấy sẽ biến mất nh cha từng có...
Vâng, vào lúc này, một cô gái hai mơi tuổi khôn ngoan nh em sẵn sàng đặt tất
cả những gì mình có vào bàn tay tạo hoá để sống thêm một lần tuổi mời bẩy...

L

iệu mình có thể cầm lòng đợc không nếu mình là đối tợng của một bức th
viết dới dạng nhất ký mang tên Để thêm một lần tuổi 17, trong đó ngời con
gái, lạ thay, bộc lộ toàn bộ sự mãnh liệt tình yêu của mình, bằng cách thú
nhận chân thành đến đau đớn tất cả sự yếu đuối vô vọng của mình. Một thủ
thuật của tình yêu chăng? Không, một sự tự bóc hết mọi cái vỏ bề ngoài giả
tạo và tự dâng hiến đến tận cùng.
Nhà văn Nguyễn ngọc

] Hoàng tranh
(Giải khuyến khích, đợt 3)
Em thắp dới trăng một
nén hơng...
(Trích nhật ký)
Yên bái, ngày...tháng...năm...
Đêm nay trăng khuyết, đêm kỷ niệm của chúng mình. Cho đến bây giờ em
chẳng hiểu vì sao giữa hai chúng ta lại có một sợi dây tình cảm thiêng liêng
đến lạ kỳ.
Anh có còn nhớ không? Chuyện bắt đầu từ một đêm trăng. Hôm ấy là đầu
tháng, em
đọc cho anh nghe bài thơ mình viết về trăng. Em tiếc cho vầng trăng đẹp nh-

8


ng cô đơn giữa trăng trời xa. Trăng tròn rồi lại khuyết theo thời gian. Trách ai
đem trăng thả giữa trời để đêm đêm vầng trăng chứng kiến bao lời hẹn thề của
đôi lứa yêu nhau. Ngời ta mợn vẻ đẹp dịu dàng lung linh huyền ảo của vầng
trăng để thế cho tình yêu đợc mãi mãi trong sáng đẹp đẽ nh thế. Vầng trăng
bỗng trở lên linh thiêng trong tình yêu. Trăng không bao giờ có tuổi cũng nh
tình yêu sống mãi với thời gian. Nghe song bài thơ ấy, anh chỉ mỉm cời ngớc

nhìn lên vầng trăng xanh. Hôm sau đúng là vào ngày 8-3, anh cài vào bình
hoa trong phòng em bài thơ nhỏ:
...chẳng phải vô tình đâu em
Trăng đầy, khuyết vẫn trăng vàng xứ sở
Cánh cửa mở cho ngời chờ đón gió
Bao nhiêu năm dù anh có đi xa
Bài thơ giản dị, mộc mạc ấy đã khiến em bồi hồi xúc động. Trái tim em mách
bảo em rằng đó là lời đẹp nhất của tình yêu. Vâng! Vầng trăng, khuyết theo
thời gian là vầng trăng của quê hơng chúng mình. Nó thân thuộc gần gũi, nó
gắn bó với tình cảm của hai chúng ta. Một tình yêu sẽ lớn lên thêm nhờ một
tình yêu nơi anh nh đón nhận cơn gió ngọt ngào của thiên nhiên. Lời hẹn thề
giản dị ở cuối bài thơ rất tự nhiên, chân thật. Nó đã đợc vầng trăng chứng
kiến. Đêm ấy em đã thức trọn với vầng trăng viên mãn của lòng mình. Anh
đi xa. Vâng! Anh sẽ đi xa, em tự hứa với lòng mình sẽ mãi mãi yêu anh nh
yêu vầng trăng xứ sở. Em nguyện làm vầng trăng xứ sở. Em nguyện làm vầng
trăng nhỏ đem tình yêu chắn luồng bão tố cho anh đợc bình yên. Mỗi đêm
trăng sáng em nhớ anh biết chừng nào. Anh đã trở thành niềm tin yêu khát
vọng của em, là quầng sáng dịu dàng lấp lánh trong em.
Cho đến một ngày, trăng đầu đông ảo mờ sơng khói, cái lạnh thấm đẫm
không gian, trăng gầy guộc, bồng bệnh khi gió mùa đông bắc tràn về. Em gục
xuống bên cửa sỏ khi đợc tin anh không về nữa. Anh đã vĩnh viễn nằm lại nơi
biên giới phía Bắc của Tổ quốc. Bạn anh kể lại rằng trên điểm cao đồn Pha
Long anh cùng bạn bè giữ chốt quyết liệt cho đến giây phút chút hơi thở cuối
cùng. Anh ra đi đúng vào lúc trăng lên, vầng trăng lên, vầng trăng khuyết chỉ
còn một nửa. Chiến tranh biên giới đã cớp đi tình yêu và hy vọng của em. Kỷ
niệm còn đó, vầng trăng vẫn còn đây khi hao gầy, khi tròn trặn. Thời gian là
phơng thức nhiệm màu vẫn cần mẫn đem trăng về với em. Cứ mỗi lần trăng
khuyết em alị thì thầm gửi về cõi xa xôi lời thơng tiếc cho anh.
Đêm nay, đêm kỷ niệm của chúng mình, ngày giỗ của anh, em thắp dới trăng
một nén hơng thơm cầu chúc cho linh hồn của anh thanh thản cõi thiên thu.

Còn em, em đã có gia đình; hai đứa con ngoan, xinh và một ngời chồng tốt.
Chồng em chính là bạn chiến đấu của anh. Anh ấy đã kể lại tất cả những gì

9


diễn ra ngày anh hy sinh. Chúng em đều hiểu rằng sự hy sinh cao đẹp của anh
là cầu nối linh thiêng cho ngời còn sống vào đời. Cuộc đời nào chẳng có nỗi
niềm riêng, tình yêu nào không có những kỷ niệm thiêng liêng. Khi xa anh,
em vẫn thầm mong mình là vầng trăng nhỏ chắn luồng bão tố. Song pháo đạn
của chiến tranh đã cớp đi hạnh phúc của em. Giờ đây sống giữa thanh bình,
em tự hứa với lòng mình sẽ yêu thơng và chăm sóc con cái, sẽ làm việc nhiều
hơn, có nh vây em mới xứng đáng với tình yêu của anh.
Anh! Sự linh thiêng của ngời đã khuất, sự thiêng liêng bất tử của mối
tình đầu đã giúp em vợt qua đoạn đờng khó khăn và khổ ải nhất. Bài thơ nhỏ
vầng trăng kỷ niệm tình yêu của anh là hành trang cho em đi tới tơng lai.
Vầng trăng của chúng mình mãi mãi còn bởi chúng mình khuất nửa trong
nhau.
Anh! Em tin rằng giờ đây linh hồn anh đang trú ngụ cùng vầng trăng xanh,
bởi chính anh cũng là một vì tinh tú, em tin răng anh đang lắng nghe lời tâm
sự của em. Tuy ở hai thế giới cách biệt, song em hy vọng chúng mình vẫn gần
nhau qua chiếc cầu nối linh thiêng là vầng trăng kỷ niệm của chúng mình. Em
hy vọng tất cả mọi ngời trong đó có chồng của em sẽ trân trọng và cảm thông
với những tình cảm em dành cho anh.
Trăng sắp lặn rồi, từ biệt vì tinh tú của em, cầu chúc cho linh hồn anh
bất tử.

m thắp dới trăng một nén hơng là những dòng nhật ký không chỉ giàu chất
nhân văn mà còn mang ý nghĩa thời sự.
Bởi trên mảnh đất này, những tháng năm qua, chiến tranh đã làm tan nát hạnh

phúc của không ít gia đình. Và cũng rất nhiều chàng trai cô gái đã mất một
nửa mình khi đang rực lửa yêu thơng. Theo quy luật tất yếu của cuộc đời, khi
tuổi xuân còn phơi phới họ đi xây tổ ấm. ở họ những ngời đã sống hết mình
cho một tình yêu thì những kỷ niệm cũ của một thời đã yêu không thể nào
quên đợc. Đọc nhật ký này, những cặp vợ chồng nào ở cạnh ngộ tơng tự có
dịp suy ngẫm để trân trọng và cảm thông với tình cảm của bạn đời mình
Nhà giáo Đào vĩnh

10


] Phạm kim dung
(Giải nhì, đợt 3)
Suốt đời em coi anh
là chồng...
Hải phòng, ngày... tháng...
năm...Anh!
Đã bao lần em viết th cho anh, viết xong rồi em lại đổi ý kiến, xếp thành
một chồng trong góc tủ, đó là nỗi đau của em anh ạ! lần này nữa, không hiểu
em có đủ can đảm để gửi cho anh không? Hình nh viết đợc ra những dòng
chữ này, lòng em cũng nhẹ đợc đôi chút hay sao ấy anh ạ, vậy nên em cứ cặm
cụi viết chẳng cần biết rồi sẽ ra sao nữa?
Anh ơi! Chiều nay khi đón con ở nhà tre về, bằng giọng nói còn ngọng
ngiụ của nó, con bảo với em: Bố mình h thân mất nết, (vì thờng ngày không
vừa ý con điều gì em thờng mắng con là h thân mất nết), em ngơ ngác hỏi lại
sao con: Sao bố không về với con. Ôi! Nghe con nói mà thơng con quá. Ôm
chặt con vào lòng mà nớc mắt em ứa ra từ lúc nào không rõ, vùi mặt vào mái
tóc mềm nh tơ của con mà em cố nén để khỏi bật khóc. Em biết trả lời con ra
sao đay hở anh, đến bao giờ anh mới trở lại thăm con và em... Em làm sao
biết đợc, có thể là gần thôi chăng hay cũng có thể là mãi mãi hả anh. Ai gây

nên nông nỗi này, hay là tại em? Bao nhiêu câu hỏi, bao nhiêu dằn vặt cứ nổi
lên rồi lại xoắn chặt vào nhau trong đầu em... Có lẽ em đã hành động sai lầm
rồi chăng...?.
Nh anh đã biết, là một cô gái tật nguyền, nên chuyện mơ đến hạnh phúc
là một điều không bao giờ dám nghĩ tới. Suốt tuổi thanh xuân em sống khép
kín ít cời ít nói. Đến lúc đã qua tuổi băm có mấy ngời bạn thân khuyên em
nên kiếm lấy một đứa con để là nguồn an ủi, nhờ dựa sau này khi về già và
họ còn thuyết phục em rằng pháp luật cũng đã cho phép những ngời phụ nữ
kém may mắn nh em có con ngoài giã thú kia mà. Lúc đầu em cũng ngại
ngần xấu hổ lắm, nhng rồi nghe mãi cũng thấy quen quen và hình nh có một
điều gì đấy nh là niềm khao khát sống, và bản năng tồn tại thúc giục em,
khuyến khích em hành động. Trong hoàn cảnh ấy em chợt nghĩ đến anh: Lúc
đó tình cảm giữa anh và em chỉ là tình cảm bạn bè thật trong sáng, dù anh
cũng bị tật nguyền chút ít nhng anh cũng đã có gia đình, một gia đình khá
hạnh phúc nh anh nói. Em coi anh nh một ngời anh, một ngời bạn lớn tuổi

11


đồng cảnh và em biết khi anh nhận lời giúp em, anh cũng rất nhiều trăn trở
và day dứt,anh làm một con ngời tốt bụng cha hề làm điều gì khuất tất, bây
giờ phải làm nh vậy thì anh sợ! Cuối cùng thì vợt lên trên tất cả, có lẽ là lòng
thơng ngời, máu nghĩa hiệp. Và anh đã giúp em toại nguyện.
Mấy tháng sau khi em sinh con gái, anh cũng hay nghé thăm mẹ con
em, anh mua quần áo cho con, rồi quà bánh cho em, dù em chẳng bao giờ yêu
cầu, nhng rồi sự thăm nom đó thAnh dần theo ngày tháng, và khi con đợc trên
một năm thì anh xa hẳn con và em, lúc bấy giờ em không hiểu đợc tại sao lại
nh vậy? Nhng bây giờ thì em biết, anh đối với em chỉ là một hành động làm
phúc, một sự động lòng thơng hại, rồi anh lại phải quay về với nghĩa vụ làm
chồng làm cha trong gia đình của anh chứ. Dù suy nghĩ đợc nh thế, nhng cứ

mỗi lần nhìn gơng mặt ngây thơ, vô tội của con gai,em lại thấy quặn đau
trong lòng. Đôi mắt trong veo kia, rồi đây u buồn sẽ sống ra sao giữa cuộc đời
đầy gian khó này, bên cạnh con chỉ có một ngời mẹ tật nguyền, bố thì không
dám nhận. Con chỉ biết có bên ngoại, còn họ bên nội rồi cội nguồn gốc rễ
con không đợc biết. Đây sẽ là một nỗi đau của con, em không biết làm sao để
giúp con đợc. Sớm sinh ra trong cảnh trái ngang, liệu con có thông cảm mà
tha thứ cho em đợc không? Những thua thiệt, những vất vả của bản thân em,
em chấp nhận hết, nhng cứ nghĩ đến sự đau khổ rồi đây con sẽ phải gánh chịu
thì em không thể cầm lòng đợc, em phải làm sao để con đỡ đau khổ hở anh?
Phải chăng em là ngời có tội nhiều nhất đối với con! Có lẽ em không nên có
con mới phải! Em vừa làm khổ con vừa làm khổ anh. Rồi còn bản thân em
nữa chứ, em cũng là con ngời cũng có những tình cảm của mình, vì anh là ngời đàn ông duy nhất trong đời em, nên em không thể nào quyên anh đợc,
trong khi anh cứ xa vời vợi cả trong ý nghĩ và khoảng cách không gian. Hình
nh càng xa anh, nỗi nhớ anh trong em càng bùng cháy, càng cố dập tắt thì nó
càng làm lòng em quặn đau hơn! Suốt đời em coi anh là chồng em, nhng
mãi mãi anh không bao giờ là của em. Lý trí của em bảo em vậy, đạo lý sống
làm ngời nói với em nh vậy, nhng không bao giờ em quên đợc anh, đây là
điều đau đớn vô bờ của em, anh biết không?
Nói tóm lại, cả ba ngời: anh, em và con chắc chẳng ai đợc thanh thản!
Vì thế nên em nghĩ, có lẽ quyết định có con ngoài giã thú của em là một sai
lầm. Nhng em biết phải làm gì trong hoàn cảnh này hả anh? Đã có lúc em thử
đặt ngợc lại thì em lại thất hoảng sợ nếu nh em không có con, cuộc sống thật
vô nghĩa.
Càng nghĩ em càng thấy thật mâu thuẫn và bế tắc, chỉ tội cho con thôi
anh ạ! Mới hơn 2 tuổi đầu, khao khát đợc có bố mà không có.
Thôi, em xin dừng ở đây, chúc anh mọi sự bình an.

12



Chờ th anh.
Bức th mộc mạc chân quê, chan chứa tình cảm, chứa bao mơ ớc, trăn trở, phấn
đấu, thuỷ chung, trách nhiệm... đầy hiện thực. Đó là chân dung của không ít
bạn gái có cùng cảnh ngộ. Theo tôi, đọc th xong, không riêng gì anh ấy
của tác giả mà chính ngời đọc cũng hết sức xúc động và sẽ tự đặt mình vào vị
trí của tác giả xem sao: Quả thật cuộc sống mâu thuẫn đến khó xử.
Tác giả đã có phẩm giá của một ngời vợ, một ngời mẹ thực thụ. Đó là một
tình yêu đích thực. Với đúng nghĩa của nó: Để đi đến hôn nhân cả hai đã
chiến thắng bao dầy vò trăn trở, thách thức trong nội tâm, thổ lộ tình cảm và
thông cảm lẫn nhau, đã yêu nhau, rồi tự nguyện hoàn toàn.
Nếu thợng đế không bắt tác giả khuyết tạt thì hạnh phúc của họ cũng mãn
nguyện không kém gì tác giả Thiên thần của em.
Qua bức th, ta cũng hiểu thêm sự vơn lên trên cả chính mình của tác giả- có
khuyết tật mà chịu khó học tập đạt đến trình độ viết văn nh vậy.
Mặc dù đã có một bàn tay khổng lồ là luật hôn nhân và gia đình cho phép tác
giả quyền làm mẹ, nhng quyền con có bố thì ai giúp đây?
Nguyễn đình thành.
Thuỳ dơng
Vị ngọt của tình yêu
Hà Nội, ngày...
Mối tình đầu chỉ đòi hỏi một
chút khờ đại và nhiều tò mò
Đến bây giờ em cũng không biết anh là ngời trong mơ hay anh của thực
tế nữa. Tất cả trong em lẫn lộn, chỉ có những kỷ niệm là bất diệt.
Khi chúng ta nhìn thấy nhau lần đầu tiên, em thấy anh cời thật tơi và em
chú ý đến anh. Bỗng nhiên em thấy ngợng, dù em cha biết anh là ai và có lẽ
anh cũng vậy. Anh mặc giản dị, với áo sơ mi xa da trời trong quần gin xanh,
trong anh rất đàn ông. Đôi mắt nghiêm nghị lạnh lùng, tuy nhiên khi cời thì
thật hiền.
Em cũng ngốc ghê, mỗi khi gặp anh dới vờn em lại xấu hổ quay đi, còn

anh thì chỉ nhìn em cời. Anh tặng em bông hoa mà anh vừa hái đợc dới vờn
với nụ cời làm mềm lòng ngời nhận. Anh hỏi: Tên em là gì vậy cô bé? Em tên
của một loài hoa. Anh khen tên em đẹp. Em biết anh chỉ nói dối em thôi. Trời
tối rồi em phải về đây và em cũng đói nữa. Anh còn cố với theo em để níu em
lại. Em không ở lại đợc đâu. Đêm đó, em không sao nhắm mắt. Cứ trằn trọc

13


hoài.
Hôm sau, gặp anh thì anh mải mê với công việc và làm nh không có em
ở đó. Em thấy hụt hẫng. Nhng em và anh chỉ là ngời khách qua đờng, em làm
gì có quyền nhi? Anh hỏi em có thể giúp tôi đợc không. Em đâu dám chối.
Đó là nhiệm vụ của em. Anh bảo anh không thể để lề thẳng đợc. Biết rồi lại
còn hỏi. Anh khôn thế, muốn nói chuyện với ngời ta lại thích lòng vòng. ấy
vậy em vẫn cùng computer trò chuyện với anh. May không ai biết đợc.
Buổi trAnh, anh nói anh muốn gặp riêng em để nói chuyện và cho em
địa chỉ. Em sợ. Nhng tính tò mò trỗi dậy khiến em ra nơi anh hẹn. Em mơ
mộng quá, không quen biết gì, tự nhiên lại... Em chỉ mơ hồ điều đó, nhng
không nghĩ là sẽ... Khi gặp anh, em cứ lúng túng hoài chẳng biết làm gì. Anh
nói em ngồi xuống ghế đá anh muốn nói chuyện với em. Anh nhìn thẳng vào
mắt em, đôi mắt đen sâu thăm thẳm của anh nh thiêu đốt trái tim em và anh
nói anh yêu em, yêu từ khi nhìn thấy em, rằng anh...Trong giây phút, em cha
kịp hiểu hết những gì anh nói, anh ôm em bằng đôi tay rắn chắc của anh và
hôn em. Bất ngờ làm em bối rối, lúc đó ngời em run lên, trời đất quay cuồng.
Anh biết vậy hay sao ấy, anh lại kéo em vào lòng ôm em chặt hơn và em
không biết gì nữa ngoài anh và nụ hôn cháy bỏng không bao giờ tắt của anh.
Anh có nh vây không anh? Lần đầu tiên em nh vậy đó. Buồn cời anh nhỉ? Em
xấu hổ không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Thời gian nh dừng lại. Không
gian ngừng trôi. Chỉ có tiếng của trái tim thổn thức vang lên rồi cùng nhịp

đập. Nhanh quá và tự nhiên em sợ, bởi giờ em biết là em cũng đã yêu anh từ
cái nhìn đầu tiên. Đúng là duyên số anh nhỉ.
Bên anh, em cảm thấy mình nhỏ bé, yếu ớt. Nhiều lúc em tự hỏi không
biết mình có quá dễ dãi không? Em, cô gái luôn tìm phiêu lu trong những mơ
mộng viễn vông, anh ngời đàn ông đầy kinh nghiệm. Thế mà chúng ta đã
sóng bớc bên nhau dới tán cây xanh um và nắng vàng rực rỡ. Bỗu trời nh cao
hơn, trong hơn và tất cả chúng đã chứng kiến...Trong vòng tay anh, em cảm
giác đợc che chở, đợc ôm ấp, đợc yêu thơng. Em thấy mình hành phúc vô
cùng. Anh hỏi em có thích không? Xa anh em có nhớ không? Em biết trả lời
thế nào. Gió nhẹ nhàng thổi tóc em bay. Tóc em rối bù. Anh vén tóc em lên
và dịu dàng đặt lên môi em nụ hôn nồng nà da diết. Chúng mình ngồi ở phòng
anh ngắm sóng nớc Hồ Tây và thả cho những suy nghĩ tự do bây lợn. Giá mà
em lớn hơn chút nữa và anh là... thì em sẽ không bao giờ xa anh. Đó chỉ là
điều ớc và không bao giờ có thực. Giờ thì em biết thế nào là tình yêu. Anh
chính là ngời dạy em đó. Bắt đền anh đấy. Tự dng em không đợc nh xa. Từng
làn sóng lân tăn bồng bềnh khiến em cũng chao đảo nh nó. Anh luôn muốn
em trả lời vì sao em thích anh?. Khó trả lời lắm. Đơn giản, em thích, có vậy

14


thôi.
Anh chỉ nịnh em. Anh bảo em đẹp, anh nhớ em... Em biết là anh nói
dối. Nhng em vẫn thấy sung sớng vì có một ngời đàn ông đanh lừa em nh vậy.
Em không tin điều đó đâu.
Chia tay nhau, anh nói em phải viết th cho anh... Nhng anh lại không
biết cho em. Anh đã quên em thật rồi? Quên đi những khoảng khắc êm đềm
mà chúng ta đã có đợc. Giữa thành phố Paris tráng lệ, liệu có lúc nào đó anh
chợt nhớ là đã từng có em? Em biết anh sẽ chóng quên em. Em bảo anh vậy
mà anh không chịu tin. Anh bảo anh không thể quên em. Em biết con trai thờng nh vậy? Chờ anh, mình em cô đơn, em nhớ anh biết nhờng nào, nhớ đôi

môi đam mê của anh, nhớ bàn tay ấm áp và giọng nói của anh. Nhớ hết và
không quên cái gì cả. Sao anh bất chợt đến, đánh thức con tim em dạy, nhen
nhóm lên ngọn lửa để rồi khi nó bùng lên cháy sáng thì anh lại bỏ ra đi.
Anh là ngời trong mơ của em nay thành hiện thực, hay là ngời thực đã
thấy trong giấc mơ em. Dù là gì thì anh vẫn là ngời con trai đầu tiên đem lại
cho em vị ngọt ngào của tình yêu.

Hờn dỗi trong tình yêu không phải là biểu hiện của tan vỡ, mà chính nó làm
nhuỵ hoa thêm tơi, bông hoa thêm đẹp
Ngạn ngữ ai cập
] Trần thị anh đào
Tất cả còn đây, mà sao...
Ký ức xá ĐHSP
Ngày... tháng... năm...
Anh ơi! Đêm nay là sinh nhật của anh. Sinh nhật lần thứ 25 của anh. Chỉ một
em với 25 ngọn nến và 25 bông hoa bất tử trên tay...hoài niệm về anh. Em
ngồi lặng để lắng nghe âm thanh hạnh phúc từ lần sinh nhật lần thứ 22 của
anh vọng về trớc. Thế là anh đã ra đi đợc 3 năm. Anh có biết, từ ngày anh đi,
năm nào cũng vậy, cứ đến sinh nhật của anh là em lại ngồi một mình suốt
đêm tởng nhớ thế này? Linh hồn anh lang thang nơi nào anh ơi...

15


Anh ơi, sau anh cũng đã có những ngời đến với em, họ đã cố gắng chắp nối
em với họ cho thành những mảnh vỡ hoàn hảo mà sao em cứ thấy họ vô
duyên quá anh ạ. Họ đã chắp nối mãi mà vẫn chỉ là những cuộc tình không
đầu, không cuối, vì anh vẫn còn nguyên vẹn trong em.
Đêm nay trăng khuất nửa, chỉ còn một nửa thôi mà vẫn sáng ngời. Em cũng
thế. Nhng cái thứ ánh sáng ấy không làm cho con ngời ta đắm đuối mà cho

ngời ta cảm giác rợn ngời. Nơi thiên đàng xa tít, anh có biết là em đớn đâu?
Không hiểu sao, em cứ tin là anh đợc lên thiên đờng. Anh trong trẻo thế kia
mà!
Đêm đã gần tàn. Xin đợc khọc cho anh lần nữa. Kẻo bạn em trở dạy, nó bảo
em là kẻ lãng mạn, dở hơi. Thơng nhớ anh suốt đời anh ơi!
Em thắp nến đêm về tụng niệm một tình yêu.
Từng hạnh phúc trong nhau, từng đớn đau khắc khoải
Cho một thời có nhau và mất nhau mãi mãi
Tình yêu là h ảo của miền anh
Lập thạch, ngày...tháng...năm...
Lại thứ bẩy rồi, biết bao nhiêu thứ bẩy rồi em không có anh. Bao nhiêu thứ
bẩy rồi em không biết giấu mình nơi đâu. Em theo đứa bạn về đây, về nhà nó
chơi, để tìm một chút bnhf yên cho tâm hồn giông bão của mình. Không gian
trong lành quá, xa xa thấp thoáng những quả đồi lúp xúp xanh rì. Một mình
em đi bộ ra cánh đồng, những luồng cá mới lật, thẳng tắp trắng xoá và cong
giòn. Xứ này đất bạc. Đất cằn khô. Nông dân ở đây đang chờ ma xuống để
cấy. Em luồn chân vào những kẽ hở, nghe ram ráp, gợi cảm giác lạ lẫm. Nơi
chúng mình ở không có ruộng, chỉ là những dãy phố ồn ào, những con đờng
ngời xe tấp nập, những ngôi nhà cao tầng, có bàn thờ lộ thiên... Thế mà em lại
nhìn thấy anh ở đây - nơi xa tít này, nơi cách thành phố của chúng mình 200
km trong ánh mắt lấp lánh của anh trai cầy, trong nụ cời thân thiện của ngời không quen. Phải, vì anh tồn tại trong em? Hình anh đầy ắp trong mắt em.
Nhìn vào ai em cũng thấy anh, mối tình thần tiên của em ơi Em yêu anh quá
mất rồi...
Bạn bè em bảo em là đồ dở hơi, từ thành phố lên miền Trung du học đại học.
Chúng nó làm sao biết em đang trốn chạy chính mình, trốn chạy kỷ niệm ngọt
ngào và đâu đớn. Anh đã bỏ em ra đi, mất mát này lớn quá, em cứ sợ em
không chịu nổi...
Ngày... tháng...năm...
Anh ơi! Em đang ở nhà anh, trong phòng anh. Đây là nụ cời Lagiôcông của


16


Lêônadơvanhxi, em và anh cùng đóng đinh để treo lên ngày ấy. Sao em thấy
nụ cời ấy huyền bí và ma quái quá! Nàng cời nhạo em là đồ lãng mạn quá
khích hay nàng cời buồn cho những cuộc tình hợp rồi lại tan trên thế gian?
Đây, bàn học của anh, nơi mà bao giờ em cũng để một lọ hoa thuye tinh nhỏ,
cắm một bông hồng bạch. Đay, giá sách của anh em đã cẩn thận phân riêng
th mục. Đây, tấm hình nho nhỏ của em anh treo ngay đầu giờng. Bây giờ em
mới để ý nụ cời buồn của em ngày ấy. Đây, chiếc đàn Yamaha anh vẫn dạo
cho em nghe những chiều sơng khói. Và ngoài kia, thông vẫn xanh, biển vẫn
rì rào ca hát. Tất cả còn đây, mà sao, mà sao em lại mất anh, mà sao anh lỡ bỏ
em ra đi? Anh ơi!
Em đã không thể quên anh - niềm đau tâm tởng! - Em vẫn gìn giữ tất cả cho
anh Hoang tởng một ngày có anh về lại...

Cái nhìn em đằm thắm
Anh giàu có lên nhiều
Một phút em hờ hững
Anh nghèo đi bao nhiêu
Xuân hoài
Hoàng ngọc diệp
(giả khuyến khích, đợt 3)
Gởi chàng nghệ sĩ
của em!
Biên Hoà, ngày...
Em vừa trở về nhà sau chuyến đi su tầm văn hoá dân gian. Hồi nãy, lúc chui
ra khỏi chiếc xe 12 chỗ ngồi, em ớc gì khi về đến nhà hình ảnh đầu tiên em
nhìn thấy là gơng mặt tơi cời của anh. Ước gì hai cánh tay vững chãi của anh
sẽ nhấc bổng em lên, quay tít... nh mọi lần. Nhng anh đã đi lu diễn 15 ngày

rồi. Giò phong lan anh mua cho em trớc ngày anh lên đờng đã nở và rụng gần
hết, chỉ còn lại vài bông hoa tím nhỏ xíu. Em ngồi ngắm căn phòng lạnh lẽo

17


vì thiếu bóng dáng anh, thiếu tiếng nói cời và hơi thở nồng ấm của anh, muốn
chảy nớc mắt vì cô đơn quá. Nhng vốn đã quen tự chủ, em lại tự chấn tĩnh và
đi làm công việc của mình. Bây giờ đã tẩy sạch bụi trần sau cuộc hành trình
vất vả và bụi bặm, em cảm thấy th thái dễ chịu, bèn cầm bút viết vài dòng cho
anh.
Nghệ sĩ ơi!
Ba ngày qua, chúng em mang máy chụp hình, máy ghi âm đi đến các gia đình
ngời stiêng, Châu Ma... Đang sống rải rác trong các thung lũng heo hút vùng
Nam Cát Tiên. Công việc của bọn em là ghi lại những bản dân ca cổ đang rơi
rụng dần trong ký ức của đồng bào dân tộc ở Tà Lài. Rất may là còn đợc vài
già làng biết hết dân ca bằng tiếng mẹ đẻ. Có cả một cô gái Châu Ma xinh
đẹp hát tuyệt hay lại hay đùa. Anh bảo bạn thế thì nhớ anh lúc nào à? Bất cứ
lúc nào, mọi nơi mọi lúc, nh nhà thơ Xuân Quỳnh nói: Lòng em nhớ đến
anh. Cả trong mơ còn thức. Chiều xuống đò qua sông Đồng Nai đi chợ nấu
ăn cho cả đoàn, ngồi chênh vênh bên mạn thuyền ngắm dòng nớc cuộn chảy
em cũng nghĩ đến anh. Vào bếp rang đậu phộng, nấu nớc pha trà cho đám tu
mi em cũng nghĩ về anh. Nhất là đêm đến, cuộn mình trong tấm chăn mỏng,
nghe gió núi rít ào ào ngoài cửa, em càng nhớ anh cồn cào da diết.
Ước gì lúc ấy có anh ở bên, em sẽ nói với anh những lời âu yếm. Nửa tháng
qua, chuyến lu diễn của đoàn chèo HP có thắng lợi không? Anh có nhớ cô bé
mũi tẹt, trán dô, răng hô, tóc bạc của anh không? Miền Trung mùa này
nắng lửa, thiếu bàn tay em chăm sóc miếng ăn giấc ngủ, lại thêm cái tật lấy
đêm làm ngày, chắc là anh đã gầy xọp đi? Em xin anh giữ gìn sức khoẻ, ít ra
cũng vì em anh nhé, vì cái nghệ thuật nữa. Anh mà thức quá khuya, đốt thuốc

là quá nhiều thì nhan sắc tàn phai, sẽ phải rời sàn diễn sớm (nên nghệ thuật
truyền thống của nớc nhà có phải bị tổn thất không!).
Hôm qua, mẹ gởi th vào hỏi em: Các con định bao giờ mới ổn định gia đình.
Cứ vợ chồng Ngâu mãi à? Rồi còn sinh con nở cái...!. Em biết mẹ lo cho em,
sợ Emông con rể hay xa nhà lỡ sinh lòng gió trăng thì con gái mẹ khổ. Nhng
anh đừng giận mẹ. Mẹ đâu biết chúng mình yêu nhâu đén cỡ nào. Hàng chục
triệu đàn ông Việt Nam, vậy mà em đã chọn anh, một mình anh, điều đó có ý
nghĩa lắm chứ? Cũng nh hàng chục triệu đàn bà Việt Nam mà anh đã chọn
em, cô gái về mặt nhan sắc anh chỉ cho đúng ...sáu điểm(!). Chỉ có anh và em
biết đợc là kể từ khi cới nhau, chúng mình đã sống hạnh phúc biết bao. Em
lúc nào cũng muốn yêu anh, gần anh, nhng em lại không muốn buộc cánh
chim bằng. Bởi vì em hiểu rằng, dù có yêu nhau nghiêng trời lệch đất chăng
nữa thì cuộc đời rộng lớn vẫn phong phú và thú vị hơn chỉ loay hoay trong
chiếc kén của tình yêu. Vả lại, xa nhau cũng có cái hay là không chán nhau đ-

18


ợc, mỗi lần mình gặp nhau lại hối hả, rối rít lên vì yêu, vì nhớ, vì cái nhu cầu
đợc hoá thân, hoá hồn vào nhau trọn vẹn. Ngay lúc này đây, em cũng rất
yêu, rất nhớ anh và muốn viết cho anh nhiều, thật nhiều. Nhng em phải đi ngủ
vì mệt và buồn ngủ quá rồi. Em sẽ dành cho anh một nửa giờng, một nửa chăn
và một nửa chiếu, phần nhiều hơn, anh chịu không? Nhớ anh qúa, em đành
ngắm tấm ảnh của anh trên bàn vậy. Cái ảnh chụp ông phó Gụ trong vở Linh
hồn của đá, mặc quần ống sớ, chít khăn đầu rìu, hai hàng ria mép Thầy Đề
vểnh lên, trông mới dễ ghét làm sao. Em sẽ hôn lên tấm hình ấy ngàn lẻ một
nụ hôn, anh có ghen không?
Vợ của anh

Tình yêu là một đoá hồng lộng lẫy yêu kiều, hoàn tất và làm trọn vẹn cuộc

sống cá nhân. nhng cũng nh một đoá hoa, nó phải nở ra, mở rộng khía cạnh
đẹp dẽ nhất để hơng về bầu trời của chung
GHERXEN

] Bùi lê hằng
(Giải khuyến khích, đợt 1)
ảo ảnh
Hà Nội, ngày... tháng... năm...
Thế là em đã nhận đợc th anh, chỉ có bấy nhiêu thôi, không một dòng cảm
xúc, không một lời an ủi, những nét chữ khô cứng, rời rạc: Anh đã sang Đức
rồi, cuộc sống làm lại từ đầu. Vậy thôi mà em hiểu hết. Trống rỗng, hụt hẫng
và không thể tiếc nuối, hình nh lí trí còn reo lên một cách ác độc ta đã đợc tự
do. Lúc đó em mới tự hỏi mình rằng hạnh phúc hay đau khổ?
Chúng mình yêu nhau đã 8 năm, anh nhỉ. Tám năm mà cha hề trao nhau một
nụ hôn, tình yêu của bọn mình, chỉ là những lá th qua lại. Chả biết đấy có
phải là tình yêu không, nhng em cứ gọi nó là mối tình đầu của em! Cái mùa

19


hè cháy bỏng đó sẽ còn mãi rực sáng những năm tháng đời em. Mùa hè ngắn
ngủi, gấp gáp của tuổi học trò, bớc vào mùa thi Hoa phợng chỉ kịp bừng lên
rồi lại tắt, cơn ma mùa hạ, nồng nàn đến rồi lại đi. Nhịp thời gian trôi qua
nhanh quá, nó chẳng để cho em kịp nắm bắt, ngân nga, tận hởng giai điệu của
tình yêu. Hơng ngọc lan nào dẫn chúng mình đến với nhau anh nhỉ. Hay là tại
sân trờng đầy nắng khiến chúng mình ngơ ngẩn đứng nhìn nhau. Thế rồi anh
đi xa, gửi lại tuổi học trò của em một nhành hoa tím chờ anh em nhé!
Em bớc vào năm học cuối cùng với niềm tin khắc khoải ta cũng sẽ đợc nh
anh sẽ đi học nớc ngoài để đợc gần anh. Ôi giá nh ngày đó có ai nghi ngờ
em thì chắc là em chẳng cho họ nói đến lần thứ hai. Em học nhiều lắm, nhiều

đến nỗi bọn bạn phải thốt lên cho mày làm khung xơng trong phòng thí
nghiệm đợc rồi. Chả sao anh nhỉ, những lá th xa xôi của anh, đã tiếp sức cho
em.
Nhng thần may mắn không mỉm cời với em. Điểm thi đại học của em phải
thêm nửa điểm nữa mới đợc đi nớc ngoài. Thất vọng và buồn chán, em sẽ là ai
nếu chẳng đợc bên anh, chẳng xứng đáng với gia đình anh. Em nhớ mãi ánh
mắt thờ ơ của mẹ anh khi em báo tin không đi học nớc ngoài. Nó sẽ mãi là
nỗi kinh hoàng trong giấc mơ tìnhyêu của em.
Chờ anh, em nhé nh tiếng hú của con tàu vẫy gọi. Em sẽ vợt lên tất cả để đợc gần anh. 5 năm đại học trôi qua thật là chậm chạp. Thời gian đợc em đo
đếm bằng những lá th của anh. Em cứ khắc khoải sống, khắc khoải chờ mong
những lá th kì diệu. Những tối thứ bẩy nằm nhà vẽ vời lên tình yêu hạnh phúc,
cũng chẳng che giấu đợc nỗi khát khao đợc đi bên ai đó mà mỉm cời, mà
nũng nịu, mà vấp trong cuộc sống ai mà chẳng có, vì em cũng chỉ là một con
ngời, vậy mà chẳng có cánh tay nào đa ra nâng đỡ em. Em cứ âm thầm tự
nhủ: Ta mạnh mẽ, ta có nghị lực, ta có anh. Anh là tất cả, là bầu trời, là ớc
mơ của em. Anh nh ánh hào quang toả sáng, ban phát cho em tình yêu ngọt
ngào. Em đắm chìm trong hào quang đó mà chẳng nhận ra rằng năm tháng
thanh xuân của em đang trôi qua, hoài huỷ. Thời gian có bao giờ chờ đợi ai
đâu anh?
Chờ anh, em nhé, niềm tin của em ơi, em đã chờ, đã đợi mòn mỏi, đã thật
hạnh phúc. Nhng liệu đây có phải là tình yêu không anh? Hay tình yêu là cái
đã đánh mất trong ngời bạn trai khi đêm lửa trại chia tay thời sinh viên, hay
em đã buông rơi nó trong cơn ma rào mùa hạ dới hàng cây phợng vĩ, ai đó che
cho em khỏi ớt. Phải chăng chúng mình đều ngộ nhận. Anh là anh và em là
em. Chẳng thể nào cứ mãi níu kéo sợi dây thiêng liêng, mỏng manh giữa anh
và em đợc. Sự thực thì anh cũng chỉ là con ngời với những ham muốn của con
ngời: giàu sang và hạnh phúc. Em là ngời phụ nữ nhỏ nhoi giữa. dòng đời

20



buồn bã, luôn khát khao yêu đơng, khát khao hạnh phúc.
Mà hạnh phúc đâu phải lúc nào cũng sẵn có, đôi khi chỉ là ảo ảnh mà thôi. Kỷ
niệm đẹp của em, vĩnh biệt nhé nhành hoa tím thiêng liêng chờ anh em
nhé! Biết làm gì đây khi đã bớc sang tuổi 24 mà tình yêu vẫn chỉ dừng lại cô
bé 17.
Trong ảo anh nỗi nhớ gắn với những hình ảnh thoảng qua của một mùa hè,
ở một sân trờng nơi chúng mình cứ ngơ ngẩn đứng nhìn nhau. Yêu nhau
qua những bức th và 8 năm trôi qua nhng cha hề trao cho nhau một nụ hôn.
Vậy mà vẫn chờ, vẫn đợi mỏi mòn và vẫn cảm thấy hạnh phúc(!). Có tình yêu
nào lại hồn nhiên thơ mộng, trong trắng đến thế, nếu không phải là tinh yêu
của tuổi học trò!
] Nguyễn thuý hằng
Em mất anh thật rồi sao?
Thái Nguyên, ngày...
Anh yêu của em!
Anh ơi! Cho phép em đợc gọi nh vậy nhé vì dẫu sao chúng mình đã một lần
yêu nhau. Tình yêu đàu làm sao em quên cho đợc.
Ngày ấy anh còn nhớ không? Chúng mình đã quen nhau thật tình cờ. Cũng
buổi tối hôm đó trái tim em bắt đầu dao động những nhịp đập kỳ lạ. Không
biết đêm ấy anh có ngủ đợc không. Còn em cứ mãi thao thức nghĩ tới anh và
em chợt nhận ra mình đã lơn.
Những ngày sau đó em gặp anh nhiều hơn. Anh hay đến chơi nhà em, nhìn
em với ánh mắt kỳ lạ, những lúc anh nói chuyện với bố mẹ em, em thờng giả
vờ học bài để nghe trộm. Bố mẹ em rất quý anh, cho anh chơi với em và dạy
em học. Lúc ấy em cứ nghĩ mãi không hiểu tại sao anh lại đến chơi với em một con bé trán dô, tóc đuôi bò vàng hoe, lúc nào cũng chân chim gánh hai
xô nớc chạm đất?
Anh đối với em thật là không giống nh những ngời bạn trai ở lớp. Anh đã làm
cho em biết xấu hổ biết soi gơng và mặc quần áo gọn hơn. Vì anh mà bao lần
em sơ ý, hỏng việc để đến nỗi bị mẹ em mắng. Em đã giận anh dỗi anh, nhng

anh vẫn đến với ánh mắt hiền từ mà em không bao giờ có thể quên đợc. Vắng
anh một ngày, em chợt thấy buồn, thấy nhớ nhớ vì thiếu bóng dáng anh.
Rồi chúng mình thân nhau, anh thờng đa. đón em đi học, đi sinh nhật bạn.
Anh hay kể chuyện cho em nghe - những câu chuyện mà cho đến tận bây giờ
em vẫn nhớ nh in. Và em yêu anh từ lúc nào em cũng không biết nữa. Giữa

21


hai chúng mình đã có biết bao kỷ niệm đẹp đẽ, em đã từng ớc ao dệt mộng
cho tơng lai. Có lần liều lĩnh, anh đã hôn em, anh còn nhớ không? Lần ấy em
đã không phản đối nhng sờ sợ.
Em đã run lên trong nhịp của trái tim chúng mình. Cái cảm giác đó cho đến
tận bây giờ em vẫn không sao quên đợc. Chúng mình đã yêu nhau biết bao,
thế mà nhiều lúc lại hiểu nhầm nhau. Suốt hai năm chúng mình hết giận rỗi
lại thơng. Có những lúc em đã ngập tràn trong hạnh phúc vì yêu và đợc yêumột tình yêu trong trắng và hồn nhiên. Giá nh em đừng quá mù quáng và
đừng qúa yêu anh!
Chính vì sợ mất anh, em đã không muốn cho anh đi học. Anh đi rồi, em càng
yêu anh và nhớ anh nhiều hơn. Vậy mà chỉ một lần gặp anh đèo bạn gái, em
đã giận anh, không cho anh một cơ hội nào để giải thích. Em đã ghen một
cách mù quáng, em tránh mặt anh, mặc cho anh đau khổ, mặc cho anh dày vò
bứt dứt. Em rất đau đớn khi thấy anh gày rộc đi nhng không? Có những lúc
em muốn chạy ra ôm lấy anh mà khóc cho hết tủi hờn, song lòng tự ái vô cớ
cứ dâng lên, em đã không đủ can đảm để làm nh vậy. Em kết bạn với ngời
khác để trêu tức anh, nhng anh ơi, điều đó chỉ làm cho em đau khổ mà thôi.
Có lẽ anh đã hết kiên nhẫn đúng vào lúc em cần anh nhất. Anh đã bỏ đi, anh
đã không kéo em ra khỏi cơn u mê và anh không tìm em nữa. Em đau đớn
biết nhờng nào, chẳng lẽ anh không biết sao?
Thời gian trôi đi, anh và em cùng lao vào học. Em đã thi đỗ đại học. Anh đã
tha thứ cho em và đến chúc mừng em. Anh đã hẹn gặp em trớc hôm em lên trờng. Em đã đến chỗ hẹn đợi mãi mà anh không đến. Em nghĩ rằng anh đã nói

dối em và em bỏ về. Em đâu có ngờ rằng sự thiếu kiên nhẫn của em đã khiến
chúng ta phải chia tay mãi mãi. Em phải trả giá quá đắt cho sự nông nổi của
mình. Suốt đêm đó em đau khổ, dằn vặt, em linh cảm thấy giữa hai chúng ta
không còn cơ hội gặp nhau nữa...
Đúng là nh vậy, điều linh cảm của em đã thành hiện thực. Hôm nay nhận đợc
tin anh lấy vợ, em vẫn cha hết bàng hoàng. Và bây giờ em mới biết hôm ấy vì
một việc bận nên anh đã đến muộn. Ôi! Sao em lại hiếu thắng và ngốc nghếch
đến thế! Em không trách anh mà chỉ giận bản thân mình. Hãy tha lỗi cho em
anh nhé! Em mất anh thật rồi sao? Có phải là em đang mơ? Không, không
phải là em không yêu anh nữa, có phải không anh?
Hãy tha lỗi cho em anh nhé! Em chỉ xin anh đừng quên rằng có một con bé
trán dô, tóc hoe vàng mà anh đã từng yêu và đặt nụ hôn đầu tiên trên môi nó.
Yêu anh nhiều.
Bất cứ số phận nào cũng tìm

22


Thấy trong tình yêu một chỗ dựa.
M.xecvante
Lê hiền
Cầu cho anh có
ngời tình nh em!
Hà Nội, ngày...
Chỉ còn biết đổ lỗi cho định mệnh nghiệt ngã và chua chát.
Ngày mai em đi lấy chồng! Anh muốn nh vậy mà, và anh còn cầu mong
cho em hạnh phuc nữa chứ! Em biết anh nói điều đó cũng thực lòng vì: Ai
lại cầu cho em bất hạnh bao giờ! và anh còn nói rất rõ khi nào em cần gì thì
cứ tìm anh, anh sẵn sàng giúp đỡ em. Ôi! Anh cao thợng là thế, sao em có
thể có mmột lời, dù chỉ một lời thôi, trách móc anh đợc cơ chứ...!

...Tối ấy trời ma to đến thế, hình nh có bao nhiêu nớc chỉ chờ hôm đó
mà trút xuống vậy. Ma. dữ dằn quá! Ma nh muốn trút bỏ mọi oán hờn, ma nh
tức tởi. Cái hàng hiên mọi khi sao rộng rãi là thế, mà hôm nay nó chật chội là
vậy. Nớc ma tạt vào ớt hết áo em Em thấy lạnh. Cái lạnh của nớc ma hay
cái lạnh từ những điều anh nói!? Em chỉ biết xung quanh đất trời mù mịt tăm
tối, hàng cây bên đờng chao đảo. Tiếng sấm chát chúa. Chân em nh muốn
khuỵ xuống... Ngày mai em không có anh ? Em không thể tin đợc điều đó. Gơng mặt đôn hậu ấy, cái nhìn thông minh ấy, ngày mai không còn là của em
nữa ? Đôi môi kia đã có lần em đợc ngắm rất lâu, rất lâu! Mà em cảm thấy
nh có mùi hơng quế.
Sao nó mềm mại và run rẩy đến thế còn bây giờ em nh một kẻ tội đồ bị
phá quyết bởi chính đôi môi quyến rũ ấy... Em vẫn nghe rõ, thật rõ tiếng anh:
Em hãy can đảm lên... Em sẽ hạnh phúc....
Hạnh phúc ! Sao hai tiếng đó giờ đây xa lạ với em làm vậy. Em có thể
hạnh phúc khi không có anh ! Anh tin là thế sao? Vẫn bàn tay ấy sao! Sao lúc
ấy nó lại cứng và sần nh vậy?
Anh! Anh bỏ em thật sao! Anh không thể... gia đình anh...em hãy hiểu
cho anh...mẹ anh...mẹ yêu thơng anh lắm... Em đã... Sao lúc ấy em thú nhận
với anh, em không cảm thấy xấu hổ, mà giờ đay em cảm thấy bị xúc phạm
đến thế. Anh không dám, không dám chấp nhận điều đó. Em thấy tiếc ? Giá
nh em không nói chuyện đó với anh. Sự trinh trắng của ngời con gái đáng gía
biết bao, và em cũng thấy sự dũng cảm và chân thành của ngời con gái nh em
rẻ mạt đến nhờng nào?!

23


...!Trời vẫn ma! Ma to lắm... và cả nớc mắt của em nữa! Em đã ân hận vì
em đã thú nhận với anh ? Có lẽ là không. Mà em cảm thấy lòng mình thật đau
đớn. Bởi em mất anh. Bởi cha bao giờ em thấy rõ lòng mình nh thế. Em yêu
anh biết bao!

... Này em! Anh yêu em mà, dù em đã thế nào đi chăng nữa. Em quả là
cô bé dũng cảm, nói với anh những điều mà nhiều cô gái không dám nói...
Anh sẽ đền bù hạnh phúc cho em ... Hơn lúc nào hết những lời nói đó lại
rành rẽ đến thế. Anh biết không? Ngày mai em đi lấy chồng rồi. Chồng em là
ngời đàn ông đã đợc ân huệ đầu tiên ấy. Chỉ có một điều em không yêu anh
ấy.
Chẳng có thể trả lời... em sẽ hạnh phúc hay không! nhng em vẫn phải
phục tùng số phận nghiệt ngã không cho phép em lấy một ngời em yêu. Ngày
mai em lên xe hoa! Em sẽ cố hình dung gơng mặt ấy là anh, đôi môi ấy là của
anh, và em sẽ cố nghĩ mọi cử chỉ của chồng em là của anh! Chỉ có thể nh thế
mà chồng em là của anh! Chỉ có thể nh thế mà thôi! Bởi lẽ em không có sự
lựa chọn nào khác.
Anh thân yêu!
Hãy cho em gọi anhnhw thế! Hãy cho em gọi tên anh trong hơi thở và trái tim
loạn nhịp của mình, hãy cho em gọi tên anh trong giấc mơ của em, hãy cho
con tim em nhắc gọi một điều:Em yêu anh biết bao!
Ngoài kia phố xá đông ngoài em thấy vắng vẻ đến thế. Con đờng chiều
nay trải đầy nắng, bầu trời xanh cao trong trẻo, sao em thấy nó âm u làm vậy.
Căn phòng rộng rãi mà em thấy ngột ngạt quá chừng. Trái tim em đang rỉ
mái, nó không đập nh mọi ngày, nó không rộn ràng nh mọi khi, nó mệt mỏi
và trị trệ. Nó thiếu hơi thở của anh. Trong nỗi vô vọng khốn cùng em vẫn thấy
đâu đó có cái nhìn của anh hớng về mình. Ngời ta vẫn bảo yêu thì mù quáng,
có lẽ đúng chăng? Anh đón nhận tình yêu nơi em chóng vánh đến nhờng nào.
Anh chia tay với nó vội vàng đến nh vậy để lại mình em lẻ loi và đau đớn đến
tột cùng. Em bẽ bàng trong nỗi cô đơn. Em khép mình vì sự mặc cảm, để rồi
về đêm, em lại trào lên nỗi nhớ nhung đến khắc khoải. Đó có phải là tình yêu
không anh. Tình yêu giúp ngời ta lớn hơn lên, trởng thành hơn và cũng cay
đắng hơn! Giá chúng mình không gặp nhau, em sẽ an phận với một ngời
chồng chung thuỷ. Giá chúng mình không hẹn hò ở gốc phợng vĩ lá cây là lá
mặt nớc, thì có lẽ em cũng chẳng có tâm trạng xót xa đến quặn ruột nh thế

này. Anh ơi! Hãy cho em gọi một lần đúng tên gọi của tình yêu! Nỗi nhớ của
tình yêu! Và em nhấm nháp nó, nh nhấm nháp vị cay của rợu, vị mặn mùi của
sự chia ly. Dù thế nào đi chăng nữa em vẫn luôn mong anh có một ngời tình
nh em đã yêu anh.

24


Yêu là tìm chính hạnh phúc
của mình trong hạnh phúc
của ngời khác.
lepzzich

Trần thu hoà
Vâng, em yêu anh
Quảng trị ngày
Anh thơng yêu của em
Cho phép em đợc gọi anh một lần nh thế. Anh sẽ chẳng phải bận tâm và kinh
ngạc về điều này đâu. Vì đó là bí mật của riêng em anh sẽ chẳng bao giờ biết
em nghĩ nh thế nào về anh. Anh sẽ chẳng bao giờ ngờ đợc trong cô gái nhỏ
lặng lẽ và chìm nghiem là em lại ẩn chứa một tình yêu sâu sắc đến thế.
Xung quanh anh có bao nhiêu là "bóng hồng" hồn nhiên, nhí nhảnh, có
bao nhiêu cuộc vui và những hứa hẹn tốt lành. Anh là con ngời của những
đám đông, của những cuộc vui bất tận. Hình nh anh sinh ra đã đợc số mệnh u
ái dành cho nhiều điều. Còn em, em là gì? Em là con chim lạc loài giữa
những tiếng nói êm ái du dơng của vô số con chim khác. Là cô gái ngơ ngác
giữa những ồn ào của đám đông, là một áng mây u uẩn thoáng nhẹ qua bầu
trời đời anh. Em là gì ? Không, em chẳng là gì cả.
Em không thể nào lý giải nổi.Định mệnh nào đã xô đẩy em đến với anh, để
em gặp anh để rồi nếm trải những yêu thơng và đau khổ. Những khắc khoải

nhớ nhung đã choấn hết phần đời vô t và kiêu hãnh của em. Không, vì cả anh
nữa đấy. Anh thơng yêu, tại sao sau những cuộc vui anh luôn là ngời đa em
về? Tại vì sao anh lại giong xe thật chậm và nói với em những lời dịu dàng, ân
cần làm em vô cùng bối rối? Anh nhớ không, anh đã bảo rằng: Anh ớc cho
con đờng cứ dài ra mãi mãi, để đợc đa em đi cho trọn đêm nay Anh đã hỏi
em thật nhiều, thật nhẹ nhàng, tế nhị về cuộc sống và công tác của em. Và,
anh thơng yêu, tại sao anh lại nhìn sâu vào đáy mắt em vời vợi nh thế để em
phải lúng túng quay đi? Tại sao anh lại gọi tên em, dịu dàng. Tất cả những
điều đó có ý nghĩa gì? Anh không bao giờ nói yêu em. Cha bao

25


×