Tải bản đầy đủ (.docx) (2 trang)

Khúc cây và câu câu chuyện nhỏ

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (50.66 KB, 2 trang )

KHÚC CÂY ĐI LẠC
Gió trời mang hơi thở còn tồn lại cái dữ dội của cơn bão vừa qua. Cơn bão
mạnh và to, cắn xé khắp mấy cành cây cổ thụ gần đó. Và một khúc cây đã đi lạc
vào đường ray…
***
Lũ trẻ con trong xóm rủ nhau đi chơi ngoài cánh đồng. Sáng giúp bà Năm
mắt kém xâu kim xong, cũng chân sáo chạy theo lũ trẻ ấy ra đồng.
Ở ngoài đấy, lúa mới gặt, chỉ còn lại là những đống rơm chất đầy và cao; bầu
trời thì quang hơn và gió thì luôn thổi mát rượi. Lũ trẻ nô đùa nhau trên khoảng
đất, mây trời trôi chầm chậm trên bầu trời, như muốn níu lại để xem những nụ cười
chúm chím dễ thương.
Bỗng nhiên, từ đằng xa vang lại những tiếng kêu đều như được bắt nhịp
trước: “xình xịch… xình xịch”
- A! Tàu hỏa đến kìa!
Lâu lắm rồi, chúng mới lại được thấy những chuyến xe lửa chạy ngang qua
xóm nhỏ yên bình. Chiếc xe lửa có một cái đầu xe to, phía trên là một ống nhỏ nhả
khói trắng bay tít lên trời cao. Đứa trẻ nào nhìn cũng thấy thích. Chúng muốn được
đứng thật gần để nhìn rõ hơn chiếc xe lửa kia nhưng lại không dám bởi bố mẹ đều
dặn thế là rất nguy hiểm. Bao nhiêu cặp mắt chỉ dám nhìn từ xa và trầm trồ lên “ồ”.
Nhưng, riêng Sáng, em không thể nào tập trung nhìn vào chiếc xe lửa kia
được. Thứ mà em chăm chú nhìn từ nãy tới giờ chính là khúc cây đang đè lên một
bên đường ray. Và sẽ ra sao nếu như xe lửa bị trật bánh bởi khúc cậy đó?
Chiếc xe lửa đến càng ngày càng gần chỗ khúc cây kia. Không kịp để dừng
tàu lại nữa rồi. Sáng chen qua các bạn rồi lao thẳng về phía đường ray, và em dang
rộng ra đôi tay của mình…
- Sáng ơi!!!!!!!!!!!!!!!!!!


Mây ngừng trôi.
Gió ngừng thổi.
Và tim người thì như ngừng đập


Chuyến tàu lướt nhanh qua đám trẻ với những khuôn mặt trắng bệch, ngỡ
ngàng và sợ hãi.
Thế là hết rồi!
Thế là hết rồi?

- Sáng kìa các bạn ơi!
Đúng là Sáng thật rồi! Cô bé xinh xắn, nhỏ bé đang nằm trên khoảng đất bên
kia, với nhịp thở vẫn còn dồn đập và gấp gáp. Lũ trẻ chạy ra đỡ Sáng dậy, người
dân trong xóm nghe thấy tiếng kêu ầm ĩ của lũ trẻ lúc trước cũng đã đầy khoảng
đất. Sáng ngồi dậy, đôi tay run run của em vẫn còn ôm chặt khúc cây kia. Em cất
tiếng hỏi:
- Xe lửa chạy qua rồi chứ?
- Xe chạy qua rồi, cậu dũng cảm thấy đấy! Tại sao cậu làm được như thế?
Sáng yên lặng một vài giây rồi đáp:
- Mình đâu cần lí do.
***
Gió lại tiếp tục thổi.
Mây lại tiếp tục trôi.
Và trên cao, những tia nắng đẹp nhất chiếu xuống khuôn mặt em, làm bừng
lên một tâm hồn sáng.



×