Tải bản đầy đủ (.doc) (3 trang)

[Văn mẫu] Tưởng tượng sao 20 năm về thăm trường cũ

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (43.62 KB, 3 trang )

Đề: Em hãy tưởng tượng 20 năm sau, em về thăm trường cũ. Hãy viết thư
kể cho bạn học nghe về lần đi thăm ấy.
Bài làm
Vũng Tàu, ngày … tháng … năm 2007
Trường thân mến !
Đã lâu rồi, tớ không viết thư cho cậu, dạo này cậu có khoẻ không. Vợ chồng cậu làm
việc thế nào rồi? Cậu còn nhớ ngôi trường cấp 2, nơi chúng ta học chung không. Hôm qua,
tớ có việc phải đi qua đấy, tiện thể ghé thăm trường, tớ sẽ kề cho cậu nghe về cuộc thăm
trường thú vò sau 20 năm xa cách ấy nhé !
Sáng hôm đó, tớ dẫn con gái đi viếng chùa Thích Ca Phật Đài vì nhóc vừa đạt giải
nhất môn Toán. Sau khi viếng chùa xong, tớ dẫn con đi ăn kem. Đang ăn bỗng đứa con gái
hỏi:
- Hồi cấp 2, mẹ học trường nào hả mẹ ?
Tớ hỏi lại:
- Thế con có muốn đi xem trường của mẹ không ?
Lúc đầu, đứa con gái nhất đònh không chòu đi nhưng sau khi tớ hứa tuần sau sẽ đi chơi
tiếp thì nó nhận lời ngay.
Vừa lái xe ô tô đến cổng trường, tớ ngồ ngộ về nơi này. Cổng trưởng sao to và đẹp
vậy, nó không bé tẹo như ngày xưa. Bỗng nhiên cánh cửa sắt bất ngờ mở ra, tớ lái xe vào
một đoạn thì bò cánh cửa khác chắn ngang. Đang lớ ngớ thì bỗng nhiên có tiếng nói phía
bên phải tớ : “ Xin quý khách cho xem giấy tờ”. Không có ai ngoài chiếc máy trên bàn
phòng thường trực. Tớ nhét chiếc thẻ Chứng minh nhân dân vào trong máy, một lúc sau, có
tiếng nói phát ra từ cái máy đó : “ Giấy tờ hợp lệ, xin mời quý khách vào trong”.
Cách cửa mở ra, một ông bảo vệ đã đứng sẵn ở đó. ng ấy hỏi tớ:
- Cậu vào đây có việc gì ?
Tớ trả lời:
- Cháu là học trò cũ ở đây, bây giờ cháu về thăm trường.
- Vậy thì cậu hãy để xe ở chỗ kia.
Tớ đỗ xe theo lời ông ta chỉ rồi dắt đứa con gái đi một vòng sân trường. Trường ơi !
Cậu biết không, trường cấp hai bây giờ đã thay đổi nhiều lắm. Sân trường rợp bóng cây,
nhiều cây bàng ngày xưa bé thế, giờ đã to lớn, thân cây vừa người ôm, cành lá xum xuê,


che kín cả sân trường. Đứng giữa mùa hè oi ả, mà tớ có cảm giác như có từng đợt gió mát
mùa thu trở về. Tớ còn bàng hoàng, ngạc nhiên trước khung cảnh của trường cũ, đứa con gái
tờ bảo: “ Trường của bố đây ư ? Sao nó đẹp và to thế? Chả bù với trường con, bé tí !”
Quả thật, trường được xây dựng lại, to, đẹp và khang trang hơn trước nhiều cậu ạ!.
Trường được xây cao tầng với 1 thang máy rất hiện đại. Nhớ ngày trước mình
học ở tầng ba, ngày nào cũng lên xuống ba bốn lần đến mà sợ, học sinh bây giờ sướng biết
bao!. Đằng sau trường là nhà ăn, vì vậy từ khối 6 đến khối 9 đều có thề ở bán trú ở trường.
Bên cạnh đó là hội trường, phòng này rất rông và đẹp, ngoài việc dùng làm nơi để học thể
dục, nó còn là nơi để các thầy cô giáo khiêu vũ.
Sau khi đi quanh trường, tớ vào từng lớp một để ngắm nghía, để so sánh và thấy rằng
phòng học hiện nay hiện đại và đẹp hơn phòng hcọ của chúng ta ngày xưa. Mỗi phòng có
tám bóng đèn tuýp, một máy điều hoà nhiệt độ, mỗi bàn đều có gắn một c máy vi tính cho
hcọ sinh và một máy dành cho các thầy cô giáo. Sau khi lân la xem từng phnòg một, tớ suýt
nữa bò lạc. May sao, có các em hcọ sinh đang hcọ hè chỉ giúp đường đi.
Bỗng nhiên, tớ gặp một cô giáo trông rất quen quen, hình như là cô Khánh – chủ
nhiệm lớp mình ngày xưa vậy. Tớ tiến tới và hỏi:
- Em chào cô, cô có phải là …
Tớ chưa kòp dứt câu thì cô đã quay lại và nói:
- Câu là giáo viên mới à. Sao đến muộn thế? Lại càng mang theo cả con nhỏ nữa. Cậu
thật đúng là … . phòng Hiệu trưởng ở đằng kia, ông ấy đang chờ cậu đấy.
Trường ơi! Cậu biết không, đó đúng là cô Khánh thật rồi. Cô đã già, tóc đã bạc
nhưng tớ vẫn nhận ra. Tớ cảm thấy rất hồi hợp và tự hỏi mình: “ Liệu cô còn nhận ra mình
không nhỉ ?”. Trong khi đó thằng con tớ cứ hỏi:
- Ai đấy hả bo ?. Sao giống bà tiên thế ?
Tớ tiến đến gần cô và nói :
- Thưa cô, em là học sinh cũ của cô, cô có nhận ra em không?
Cô Khánh lúc đầu rất ngạc nhiên, nhưng cô dần dần nhận ra:
- Em là Quân phải không ?
- Vâng, em là Quân đây, học trò mà ngày xưa cô dạy ở lớp 9, cách đây 20 năm đấy.
Cô Khánh và tớ đều rất vui. Cô đứng nhìn tớ một lúc và còn khen tớ chững chạc hôn

trước nhiều. Tớ kể cho cô nghe về cuộc đời của tớ, về những sóng gió mà tớ gặp phải. Nghe
xong cô rất vui và hỏi tớ dạo này th8àng Thanh Bình thế nào mà không thấy nó đâu cả. Tớ
kể cho cô nghe về chuyện của Bình, sau khi bình trượt Đại học, bố mẹ Bình đã đầu tư cho
cậu ấy sang nước ngoài học. Hồi mới sang cậu ấy không quen với ai cả, nên lcú nào cũng
việt thư cho tớ. Cậu ấy còn trêu tớ là có mấy cô bạn xinh lắm, hôm nào lên mạng cậu ấy
giới thiệu cho. Nhưng dạo này Bình không cón viết thư cho tớ nữa. Chắc thằng “ củ chuối”
đó đang bận làm gì nên nó mới im lặng như vậy.
Tớ còn kể cho cô nghe về cậu nữa đấy, Trường ạ !. Cô hỏi tớ: “ Trường dạo này như
thế nào rồi hả Quân”. Tớ nói với cô tất tật chuyện về cậu: nào là Trường ngày xưa lúc nào
cũng hùng hổ nhứ thế. Vậy ma lấy vơ xong thi sợ vợ như sợ cọp. Nghe xong cô chỉ cười và
không nói gì. Tớ và cô đang nói chuyện vui vẻ thì con gái tớ đòi về. Và cô Khánh cũng
đang bận nên tớ phải chia tay với cô. Cô về nghỉ hưu rồi, nhưng cô đang tham gia một
chuyên đề dạy toán ở trường, vì vậy thỉnh thoảng cô vẫn đến trường. Tớ và cô chia tay nhau
trong cảm xúc bùi ngùi, bònh rònh, lưu luyến.
Lên xe rồi, hình ảnh trường cũ và cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với cô giáo cũ đã khiến tâm
trạng mình lưu luyến khó tả, vui buồn lẫn lộn. Trưởng thành rồi, mỗi đứa một nơi, mỗi đứa
một nghề, nhưng chúng ta cũng phải nhớ về trường cũ - nơi để lại bao kỷ niệm thân thương
về bè bạn, về tình thầy trò. Đừng vội quên tất vả cậu nhé !
Trường à, hôm nào bọn mình rủ thêm mấy đứa nữa đến thăm cô đi, và luôn tiện đến
thăm trường nữa. Thôi, thư tớ viết đã dài, tớ dừng bút đây. Chúc cậu gia đình mạnh khoẻ,
vui vẻ. Nhớ viết thư cho mình.
Tạm biệt cậu
Ký tên
Nguyễn Trí Tââm

×