Tải bản đầy đủ (.pdf) (20 trang)

Thu goi me ke ve bức thư người con gởi cho mẹ

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (210.08 KB, 20 trang )

Thư gởi Mẹ
Mỗi lần về nhà, nhìn thấy Mẹ già càng ngày
càng thêm nhiều nép nhăn nheo trên da thòt, lòng
ngùi ngùi xót xa. Với chữ HƯ to tướng, chẳng biết
làm gì hơn, xin mượn bút nghiên nói hộ khối lòng
con nhỏ với Mẹ hiền. Vẫn biết rằng: Thư bất tận
ngôn, ngôn bất tận ý và âu chi cái chuyện văn nữa
ấy mà, nhưng bỏ qua tất cả sẽ còn lại Tình-MẫuTử cao thẳm vời vợi mà đã sinh ra làm người thì
không ai dám phủ nhận cả.
“Cha con, con hãy hết lòng tôn kính, và đừng quên

ơn mẹ đã mang nặng đẻ đau.
Hãy luôn nhớ công ơn dưỡng dục sinh thành, công ơn
ấy, con sẽ lấy chi đáp đền cho cân xứng ?”

“With all your heart honour your father, never
forget the birthpangs of your mother.
Remember that you owe your birth to them;
how can you repay them for what they have done
for you ?”
Huấn ca 7,27-28
1


cuûa ñöùa con hö

Laõng Töû
2


Thư gởi Mẹ



THƯ GỞI CHO MẸ
Chào Mẹ kính yêu,
Không biết thư này Mẹ sẽ được
đọc khi nào hay mãi mãi chỉ là dòng chữ
của đứa con hư, bất hiếu ?
Đời người, khi cất bước xa nhà,
con càng thấm thía Mẹ và anh chò. Con
càng thấm thía hơn với sự thật: Mồ côi

cực lắm ai ơi ! Đói cơm không ai đỡ lỡ lời
chẳng ai nâng. Cái cơ cực không chỉ đối
với kẻ mồ côi mà còn đối với đấng sinh
thành đã bơ vơ trống vắng nuôi đàn con
thơ dại.

Vẫn còn đó những ca dao, tục
ngữ nói về nỗi bất hạnh của người con
mồ côi, cách riêng mồ côi cha và đó
3


của đứa con hư
cũng là nỗi nhọc nhằn cho người vợ mất
chồng. Chẳng hạn:
“Còn cha, gót đỏ như son,
Đến khi cha chết, gót con đen sì”,
“Con có cha như nhà có nóc,
Con không cha như nòng nọc đứt đuôi”,
“Còn cha nhiều kẻ yêu vì,

Một mai cha thác, ai thì yêu con !”

Khi còn nhỏ đúng là quá nhỏ để
cảm nhận nỗi cơ cực của Mẹ, khi lớn lên
có lông có cánh một chút thì đã vội vỗ
cánh bay xa tổ ấm thì sao con có thể
thấu cảm được cảnh cùng cực của Mẹ
và anh chò.
4


Thư gởi Mẹ
Đời con quả là êm đềm trong
vòng tay yêu thương của Mẹ và anh chò,
vì quá được ấm êm mà con tưởng chừng
như không biết chi ngoài hình bóng người
Mẹ già lam lũ ở quê nhà.
Thưa Mẹ, con thật hư, thật bất
hiếu, vì mỗi bước chân con xa nhà, xa
Mẹ là từng vết cắt, vết xăm lên con tim
Mẹ già vốn đã tan nát vì thời cuộc và
gia cảnh.
Quá xót xa Mẹ ơi, khi con thấy
vết hằn của cơ cực đã làm cho Mẹ lụ
khụ đi. Vì thật ra, với những người đồng
tuổi với mẹ con chỉ gọi bằng chò, bằng cô
là cùng.
Con mồ côi, nhưng có người Mẹ
vì đàn con như Mẹ thì con vẫn hân hạnh
5



của đứa con hư
và tự hào với đời và đội ơn Trời còn xót
thương cho kẻ chẳng có gì đáng thương
ngoài cái hư đốn.
Về lại nhà lần này con có dòp
nhìn lại kỹ dáng Mẹ yêu. Con ra đi mà
lòng ngặn ngào lệ trào dâng trong khoé
mắt. Mẹ có biết lòng đứa con hư này
không ? Chắt Mẹ buồn nhiều lắm ! Con
biết Mẹ đã phải khô lệ vì con, vì anh em
con. Nuôi con bằng đoạn trường năm
tháng, để rồi đến lúc lủi thủi một mình
mơ bóng con xa. Con chưa một lần, một
giờ, một khắc ở bên Mẹ lo lắng chăm
sóc cho Mẹ theo đúng nghóa phụng
dưỡng cha mẹ. Khi đã ở phương xa con
thầm thỉ; Mẹ ơi ! Con thương Mẹ nhiều
lắm.
6


Thư gởi Mẹ
Nói về Mẹ, con không thần tượng
hoá dưới ngoài bút, mà thật sự con cũng
chẳng có khả năng đó, để rồi Mẹ chỉ là
Mẹ nơi giấy trắng mực đen. Con cũng
không dám tỉm mỉ chi li sợ xúc phạm đến
tình-thương-yêu-vì-con-cái của Mẹ. Con

chỉ mong với đôi dòng tâm sự trong thư
này Mẹ sẽ bớt đau khổ khô héo, ngược
lại tìm được chút hơi nóng sưởi ấm cõi
lòng Mẹ.
Thưa Mẹ, xin Mẹ tha cho con cái
tội hư đốn, bất hiếu.
Ra đời, ngoài tên họ của Mẹ thì
con chẳng còn biết gì nữa hết. Ngày
tháng năm sinh của Mẹ khi cần con phải
lật sổ thì mới ghi được. Gia tộc của Mẹ ?
Mây thay, còn biết ông cậu, bà mợ và
7


của đứa con hư
mấy ông anh bà chò. Nhưng cậu thì đi về
thế giới bên kia đã lâu mà hình như con
chỉ mới không hơn một lần về hương đèn
trên mộ cậu. Cậu thấy không, thằng
cháu của cậu đến thế là cùng. Ở dưới
suối vàng xin cậu đừng đút lót thiên lôi
giáng búa trên đầu con cậu nhé. Để con
còn có thời giờ mà lo sửa chữa. Cũng là
một chút để tưởng nhớ cậu. Còn phần
mợ và các con của mợ, khi nhỏ lên lên
xuống xuống nên còn man mán nhớ,
không biết lâu lắm rồi gặp lại có còn
nhận ra nhau nữa không…
Làm con mà chẳng biết cội nguồi
thì gọi là gì nhỉ ?

Con trăm lần không có ý trách
Mẹ không chỉ bảo. Tại con mọi đàng
8


Thư gởi Mẹ
Mẹ ơi ! Khi còn ở nhà Mẹ vẫn luôn nhắc
bảo con về ông về bà (kể cả phía bên
nội nữa) nhưng có mấy lần con nghe mà
đi, vì ham vui mà cũng có phần vì ghét
tiệc tùng, đám đông.
Khi nhỏ tính con vốn nhút nhát,
trầm mặc. Ưa lúc nào cũng khép kín
trong lâu đài của riêng mình. Cũng có
phần mặc cảm với cái nghèo cái thua
kém thiên hạ. Con còn nhớ thường con
chỉ chơi với bạn bè đồng cảnh ngộ thôi,
ngại vô cùng khi đặt chân đến hà bạn bè
khá giả, mặc dù rất tử tế. Cực chẳng đã
con mới tới thôi Mẹ ạ ! Vì thế nhà bạn bè
hồi phổ thông của con, con chẳng biết
được là bao. Còn nhiều kỷ niệm khác
nữa nhưng e Mẹ già chữ nghóa vốn
9


của đứa con hư
chẳng tới đâu lại đọc văn tự của đứa
con đã nghèo mà vừa hư vừa dốt thì
càng tổ cho Mẹ thêm khổ.

Thôi cứ xem là tuổi thơ có thể bỏ
qua được. Nhưng lớn lên, ngày ông
ngày bà, tết nhứt thiếu điều Mẹ xách
cây rượt con về nội về ngoại. Hết đàng
biện hộ cho cái tội hư, tội bất hiếu nữa
rồi.
Nói đến cảnh Mẹ xách cây rượt
con, con mới ngậm ngùi làm sao, chắc
giờ đây Mẹ muốn xách thì chẳng xách
nổi nữa rồi phải không Mẹ. Cái cơ cực
đã vét hết sức Mẹ rồi còn đâu. Nhớ khi
còn nhỏ Mẹ đánh con, con đau lắm
nhưng có khi khóc mà cũng lắm lúc con
trân trân người ra đó. Có lần Mẹ phải
10


Thư gởi Mẹ
bảo anh trói con bỏ ngoài ao Sen, gần
hồ hai ông Thánh, dưới chân Đồi Bửu
Châu. Có lẽ những hư đốn, ương ngạnh
của con cũng góp phần làm cho Mẹ
chóng đi bằng 3 chưn.
Làm sao một người mẹ thương
con thật sự lại đứng nhìn con mình hư
đón mà chẳng răn bảo sửa dạy. Một khi
đã sửa dạy nhiều mà con vẫn còn hư thì
chắc lòng Mẹ sẽ đau khổ vô cùng không
sai. Làm con đã không phụng dưỡng
Cha Mẹ lấy một tí mà còn làm cho Mẹ

sớm gần đất xa trời vì buồn rầu thì đúng
là không phải bất hiếu nữa rồi ! Bởi vì
dùng từ bất hiếu thì chưa xứng với cái tội
này. Cái tên gọi xin nhờ người khác đặt
cho.
11


của đứa con hư
Nghó cho cùng, người Việt Nam
mình vẫn còn theo nền nếp của người Á
Đông. Nên trong 3 tội bất hiếu thì “vô
hậu vi đại”. Thế mà con lại chọn ngay
đời hoạn quan. Hiển nhiên phạm tội bất
hiếu trên mọi tội bất hiếu khác. Song
con xin dập đầu cám ơn Mẹ, Mẹ đã
không than vãn cấm cách mà còn lại
thầm mong con Mẹ được trọn vẹn với lý
tưởng của mình. Con biết chắc là như
thế. Nhưng Mẹ ơi, Mẹ đâu có ngờ biết
rằng thằng con hư của Mẹ hắn vứt lý
tưởng đó lúc nào chẳng hay. Âu chi
cũng còn là ý Trời nữa. Xin Mẹ cứ cầu
Trởi phù hộ, may ra con còn lập được
một công, hạ xuống chỉ còn là đứa con
hư bất hiếu. Con vẫn biết Mẹ mong con
đạt được ý nguyện không vì gì hơn ngoài
12



Thư gởi Mẹ
muốn con được hạnh phúc trong cuộc
đời.
Làm cha, làm mẹ, ai mà chả lo
bồi đắp vun trồng tương lai cho con cái.
Mong con sau này công thành danh toại
để còn hy vọng hưởng chút tuổi già
thong dong. Con xin tạ tội với Mẹ, xin
Mẹ đừng đặt hy vọng quá lớn đó vào
con để rồi thêm đau khổ thôi. Lý tưởng
con đã chọn, đời con cũng đã quyết:
“tiền tài danh lơi ví tựa bèo”. Con nói vậy
chứ con vẫn hiểu Mẹ đâu cần con phải
như vậy. Mẹ chỉ mong con ngoan và
hạnh phúc với lý tưởng đời con thế là đủ.
Và con cũng không mong gì hơn đâu Mẹ
ạ. Có lẽ nói như vậy có người bảo; có
muốn cũng chẳng được đâu đồ đứa hư.
13


của đứa con hư
Hư thì làm gì nên chuyện. Nhưng dù sao
làm con ai cũng phải lo cho cha mẹ được
ấm áo no lòng tuổi già, đó là một nhiệm
vụ nhất đònh phải thi hành. Nhưng con
hiện nay, phần mình lo chưa xong, còn
lẽo đẽo ăn bám Mẹ già và gia đình thì
biết làm sao được đây !
Nói đến đây, con xin Mẹ nhắn lại

với các anh chò con. Chớ gì anh chò gánh
vác Mẹ già dùm em, coi như một sự
thoái thác không lý do. Phần em chỉ cố
gắng sống tốt, đừng để làm ố danh Mẹ
và gia đình. Đây cũng là một ước mơ
không biết đến khi nào mới dám nói là
thành sự thật rồi ! Xin anh chò cũng đừng
cố chấp làm chi thằng em hư đốn này.

14


Thư gởi Mẹ
Thưa mẹ, con lại trở về với nền
nếp nho giáo, con nghe người ta bảo
Khổng Tử có dạy rằng: “Phụ mẫu tồn tử
bất viễn du”, cha mẹ còn thì con không
được đi xa. Đúng là bất hạnh cho Mẹ
khi có đứa con như con, không những
Mẹ còn đó mà lại Mẹ già nữa chớ. Thế
mà lớn lên một chút con ở bên Mẹ có là
bao. Thương quá Mẹ già của con ! Đã
goá chồng thủ tiết sống vậy nuôi con,
giờ con lại thẳng cánh bay đi đâu. Đại
dương nào lớn đủ để ví với lòng Mẹ đây.
Vì dẫu vậy Mẹ vẫn hằng một lòng yêu
thương con. Xin tạ ơn Mẹ, xin được tạ ơn
Mẹ. Xin đội ơn Trời, xin được đội ơn
Trời đã cho cho con được người Mẹ như
thế.

15


của đứa con hư
Không biết tương lai mình sẽ như
thế nào. Nhưng với dòng đời ngược suôi,
con đau lòng khi thấy có những đứa con
đành đạn bôi tro trắc trấu lên mặt không
chỉ của nó mà còn cả cha mẹ nó nữa.
Làm cho cha mẹ ra đàng không dám
ngước mặt nhìn thiên hạ. Chuyện tưởng
như dụ ngôn răn dạy, nhưng ngày nay
không thiếu đâu Mẹ ạ. Con nói truyện
này là vì muốn xin Mẹ một ân huệ. Dù
con có hư đốn bất hiếu đến đâu chăng
nữa thì xin Mẹ cũng đừng bỏ mặc con.
Con vẫn luôn cần Mẹ, con càng đi xa
con càng thấy cần Mẹ hơn. Xin Mẹ hãy
tiếp tục kiên nhẫn răn dạy trò bảo con để
ít ra mặt con thì thế nào cũng được
nhưng mặt Mẹ thì xin đừng. Vì bao nhiêu
nỗi cơ cực hằn sâu che phủ gương mặt
16


Thư gởi Mẹ
Mẹ, Mẹ đã không ngước mặt lên nổi rồi.
Xin đừng bôi thêm sự sỉ nhục lên mặt
Mẹ, ngược lại hãy làm cho mặt Mẹ được
sáng sủa thanh tao như đời Mẹ đã sống.

Hãy làm cho mặt Mẹ được sáng sáng
sủa bằng đứa con mà Mẹ đã dày công
kiên nhẫn uốn nắn thành chồi non mơn
mởn với hy vọng sẽ góp phần làm cho
đời trong lành và tươi mát !
Mẹ ạ ! Đó chỉ là ước mơ. Mà ước
mơ thì muôn đời vẫn là ước mơ nếu như
nó không thành hiện thực. Vậy Mẹ hãy
giúp con cùng với nỗ lực cố gắng cũng
như kết hợp với Ơn Trên, con hy vọng
con sẽ thành người gần với người nhất.
Được vậy là quý nhất đối với con, con
chẳng mơ gì hơn đâu !
17


của đứa con hư
Con không mơ làm cho Mẹ được
vẻ vang vì công danh sự nghiệp của con.
Nhưng chỉ mong sống làm sao làm cho
gương mặt của Mẹ dẫu cho vết hằn theo
năm tháng của cơ cực làm lu mờ thì vẫn
giữ được viên ngọc quý óng ánh sáng
toả lên từ dưới lớp mờ mờ đục đục kia.
Con lại hư nữa rồi đấy.
Lại nói về chuyện hư, con nhớ Cụ
Vương Hồng Sển sống quá cái tuổi thất
thập cổ lai hy đã tự nhận “hơn nửa đời
hư”. Phần con mới khoảng nửa đời người
mà đã hư hết trọi rồi, còn sợ thâm nữa

kia. Mẹ khổ tâm. Con cũng bứt rứt khôn
nguôi. Thú thực với Mẹ, con đâu muốn
con hư đâu. Không biết con có nên trách
trời tạo chi ra cái hư với cái nên, cái tốt
18


Thư gởi Mẹ
với xấu ? Tại sao ổng không tạo ra chỉ
toàn cái nên, cái tốt ? Đời đã là vậy,
không dám trách cứ chi ai. Chỉ thấy trên
đời này còn đó cả khối người nên, người
tốt. Tại mình hư lại đi tìm lý lẽ để biện
minh. Thẹn với lòng mình quá chừng quá
đổi !
Thưa Mẹ, khuya lắm rồi, gần 2
giờ sáng rồi. Con muốn viết thêm nhưng
sợ mai rồi lại hư ngủ dậy không nổi. Con
chỉ xin xác tín dù con có hư bất hiếu đến
đâu chăng nữa thì con vẫn là con của
Mẹ. Và dù Mẹ có cơ cực nghèo nàn như
thế nào chăng nữa thì Mẹ vẫn là Mẹ
của con. Con kính cẩn chào Mẹ.
Con của Mẹ
Jos. Trương Văn Thơm
19


của đứa con hư
Ca Dao – Tục Ngữ

Chiều chiều ngó ngược, ngó xuôi.
Ngó không thấy mẹ, ngùi ngùi nhớ thương.
Có cha có mẹ thì hơn,
Không cha không mẹ như đờn không dây.
Có con phải khổ vì con,
Có chồng phải gánh giang sơn nhà chồng.
Chiều chiều ra đứng ngõ sau,
Ngó về quê mẹ, ruột đau chín chiều.
Đi đâu mà bỏ mẹ già,
Gối nghiêng ai sửa, chén trà ai nâng.
Vẳng nghe chim vòt kêu chiều,
Bâng khuâng nhớ mẹ, chín chiều ruột đau.
Mẹ nuôi con biển hồ lai láng,
Con nuôi mẹ kể tháng kể ngày.
20



×