Tải bản đầy đủ (.docx) (4 trang)

Nhân học xã hội cách viết nhật ký

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (80.6 KB, 4 trang )

NHÂN HỌC XÃ HỘI: THỰC HÀNH VIẾT NHẬT KÝ
Nhật ký một buổi tối tại ký túc xá Kim Anh
Thực hiện: Phạm Võ Xuân Diệu
Ngày 16 tháng 4 năm 2015
Sau khi được thầy giao bài tập ở lớp, tôi luôn suy nghĩ sẽ chọn chủ đề gì và quan
sát ở đâu? Bây giờ mới 16h, vừa ra khỏi lớp, tôi không biết có nên bắt đầu từ lúc
này không? Hay đợi sáng mai thức dậy và có mốc giờ rõ ràng hơn. Tôi chưa về vội
vì còn đợi Vĩ (năm 3, khoa Việt Nam học) ở đối diện phòng của tôi tại ký túc xá
Kim Anh. Vĩ ở phòng 15 còn tôi ở phòng số 9. Hôm nay, hai chị em đi học cùng
nhau. Tôi ngồi trên ghế đá dưới tán cây ở sân trường, đón từng cơn gió chiều man
mác và không ngừng đưa mắt nhìn về khu C, nơi mà Vĩ sẽ đi qua khi tan học. Sân
trường lúc này nắng đã dịu, gió thổi nhiều hơn, xe máy được sắp xếp ngay ngắn,
chiếm hơn một nửa diện tích sân trường.
Sau khi ngó nghiên và suy nghĩ vớ vẩn, khoảng 16h 25’, nhóm sinh viên học chung
lớp với Vĩ xuất hiện trên lối đi ở khu C. Tôi nhận ra những gương mặt quen biết,
gồm Anh, Vương, Lợi, Nga, Lâm. Tất cả đều bằng tuổi và học chung với Vĩ, rồi tôi
nhận ra Vĩ bởi dáng người cao hơn 1m7, gương mặt luôn rạng rỡ bởi nụ cười. Tôi
về đến ký túc xá lúc 16h 45’. Chưa vào phòng vội, tôi nhìn thấy một xe chở nhiều
bàn ghế học sinh, tủ đựng đồ văn phòng, kiểu như những tủ gửi đồ tôi từng thấy
trong các nhà sách, siêu thị. Chúng đã cũ kĩ và có màu xám nhạt, các ổ khóa đã hư,
và có nhiều chỗ bong ra trên vách tủ. Tôi dự định sẽ hỏi cô quản lý về chúng. Tôi
quay về phòng, mở cửa cho thoáng khí. Tại ký túc xá có tổng cộng 57 phòng, chia
làm 2 bên, mỗi bên 2 dãy, bên tôi đang ở có 23 phòng, và gần như dãy phòng bên
kia là một thế giới khác, tôi hoàn toàn không nắm rõ những người sống ở đó. Riêng
ở dãy của tôi, ban ngày yên ắng, đến đêm mới thật sự náo nhiệt, mới thật sự
“sống”. Tôi loanh quoanh trước phòng 17, phòng của anh Việt (24 tuổi, học ngành
kiến trúc, đã ở ký túc xá 5 năm), phòng anh là nơi nhiều người lui tới. Lúc này anh
đang ngồi trên ghế, chỉnh sửa mấy bức ảnh. Anh có dáng người khiêm tốn, cao
1m6, người gầy nhưng đôi mắt rất sáng, nhìn vào đôi mắt đó tôi cảm thấy luôn có
nhiều ý tưởng trong đó vậy. Căn phòng chưa đầy 24m 2, được dán bằng giấy gói
quà màu xanh nhạt, trong góc bếp đang đặt một cái chảo nhỏ. Là cái chảo mà tôi


1


hay phàn nàn là chẳng chịu chà sạch sẽ. Một cái võng mắc chéo từ cửa nhà tắm
qua cửa chính, nằm trên đó là Thân (phòng 15 chung với Vĩ, năm 1, ngành Luật
kinh tế), đang bấm điện thoại.
Tôi nhìn ra phòng quản lý, cô quản lý là cô Trinh (46 tuổi, quê ở Bình Phước) đang
ngồi lặt mấy cọng rau càng cua. Tôi nghĩ tới cái cơ hội nói chuyện nên lân la đi đến
và ngồi bệt xuống phụ lặt rau. Tôi bắt chuyện bằng món gỏi càng cua, rồi hỏi về
mấy cái bàn và tủ cũ được chuyển đến lúc nãy. Cô cho biết “ À, mấy cái đó do cô
Kim Anh kêu người chở tới chứ cô biết đâu”. Cô vừa nói vừa cười miễn cưỡng.
Tôi tiếp: “Vậy mấy cái này chở ở đâu cô? Định mở lớp dạy học hả cô?”. Cô Trinh
cười lớn” Làm gì có, kiểu như mấy cái đó ở nhà văn hóa, cô Kim Anh thay đồ mới
rồi kêu người ta chở về chi cho tốn tiền, …ui người ta có tiền mà con, muốn làm gì
làm, chứ dạy học gì đâu”. Rồi câu chuyện lạc sang hướng khác, cô nói về Thúy
(phòng 16, năm 1, khoa Luật kinh tế). Cô nói “ Như con Thúy hồi mới lên, nhìn nó
rặc miền tây luôn đó con, nhìn nó không có gì là là…hồi đó có mẹ nó lên nữa, mẹ
nó vừa về một cái là thôi chỉ thay đổi cái rụp, giờ quá trời”. Tôi cũng có nghĩ về
chuyện đó, cô lại tiếp “người ta đi lên lâu, người ta học hỏi giao lưu cũng có thay
đổi, còn nó thì ôi thôi”. Sau đó cô nói về một người khác “ Gì chứ cô không thích
tính của con Trâm, con thấy tính tình nó sao?”. Cô đang nói đến chị Trâm ở phòng
17 (24 tuổi, ngành QTKD), tôi ậm ờ trả lời “ con thấy chỉ vui tính, ngây thơ sao
sao đó, có lúc cũng khó tính, cũng hơi trời thần tí”. Trả lời xong tôi liền chú ý đến
cô, lúc này cặp mày cô trở nên cau có, gương mặt xương xương có vẻ khó chịu. Cô
nói với tôi “nó giả ngây thơ đó, nó mà ngây thơ cái gì, tính tình của nó làm cô
không thích à?”. Tôi cười nhếch cho qua chuyện vậy. Có một khách ghé vào xe
bánh tráng trộn của cô, vậy là cô đi bán hàng và tôi ngồi lại với đám rau chưa lặt
xong. Tôi cố lặt nhanh và dọn dẹp chỗ rau bỏ. Tôi đặt rổ rau lặt xong lên bàn và
quay về phòng.
Lúc này tôi quay hẳn về phòng, nhìn đồng hồ đã 17h 30’, vẫn chưa có ai về phòng,

tôi nấu ăn tối và Vĩ qua chơi, cầm theo cái xoong trong nồi cơm điện, Vĩ hay ăn
cơm bằng cái đó. Cả hai vừa ăn vừa xem phim hoạt hình Đoraemon. Ăn xong lại
xem tiếp phim Bí kíp luyện rồng, Vĩ tỏ vẻ hào hứng và nói không ngừng, và hỏi
không ngừng về phim đang coi. Đến 19h 45’, chị Trâm rủ tôi và Vĩ đi hát karaoke,
tôi đồng ý và bảo chị chờ tôi tắm. Tắm xong, tôi sang phòng chị, lúc này chị đang
mặc áo thun sọc ngang, viền nhỏ, quần ngắn, càng làm chị vốn tròn trĩnh càng tròn
trĩnh hơn. Chị cao hơn tôi một chút, khoảng 1m56’, đang chạy lăng tăng gọi mọi
2


người cùng đi hát. Tôi được nhiệm vụ sang gọi Khôi (phòng 19, 22 tuổi, ngành Tài
chính ngân hàng) đang chơi game Đột kích, vừa thấy tôi đã gọi vang “ Diệu khùng,
có gì không?”. Đó là cách gọi thân thiết mà Khôi hay gọi mọi người. Căn phòng
của Khôi cũng giống như mọi phòng trong ký túc xá, nhưng có phần ngăn nắp hơn
trước. Mền gối được cất trên gác, nhà được quét sạch, trong bếp khá sạch sẽ. Tôi
bảo Khôi nhanh thay đồ vì mọi người đang đợi. Khôi bảo “Đi thì đi luôn giờ cũng
được”. Tôi ngạc nhiên nhìn Khôi, người hơi gầy, khá giống anh Việt, mặc một áo
thun mỏng màu trắng, cái quần cọc nhìn gần như quần đùi. Tôi cũng không dám
nghĩ Khôi dám ra ngoài với bộ đồ như thế.
Tôi đi lại trước dãy hành lang, kế phòng tôi là Yên (phòng 8, 22 tuổi, cao hơn 1m7,
to con), nhìn thấy tôi, Yên lập tức giơ tay hình chữ v và cười một cái cười của đứa
trẻ tinh nghịch. Đến 20h 20’, chúng tôi (gồm tôi, Thân, Vĩ, Việt, Trâm, Khôi) vẫn
chưa xuất phát vì phải chờ Hoàn ( năm 3, ngành XHH, trước đây từng ở ký túc xá).
Thân phàn nàn: “ Anh Hoàn kêu năm phút nữa tức là phải chờ 15’ nữa”. Chị Trâm
thêm vào: “Thằng đó hồi nào cũng rùa, làm gì mà hồi nào cũng chậm”. Theo sự
dẫn đầu của chị Trâm, chúng tôi đến quán karaoke 168 chọn phòng. Tôi lặng lẽ
quan sát mọi người, chị Trâm và Thân hăng hái chụp ảnh, hết chụp mình rồi lại kéo
người khác chụp chung. Vĩ và Hoàn mở đầu các bài hát và tôi cho đó là “sự kết
hợp thảm họa”. Ngoài ra còn có Chinh (năm 2, bạn gái Hoàn) cao hơn 1m6, gương
mặt hồng hào, đôi mắt linh lợi nhưng tỏ vẻ khá rụt rè. Chinh cũng từng ở ký túc xá

gần 1 năm, tôi có biết Chinh trước đó. Cặp đôi Ấn – Hoàng (22 tuổi), Ấn là người
miền trung, cao gần 1m7 dáng dấp cân đối, mặc áo len xám và quần jean, Hoàng là
cô giáo mầm non, cao gần 1m6 gương mặt trái xoan, nụ cười dễ nhìn, nhìn khá cá
tính, cả hai hát khá hay. Buổi tối khá là chán với tôi, khoảng 21h 30’, Khôi dẫn bạn
gái vào chào mọi người, đó là Trang (21 tuổi, ngành Kế toán, học trường ĐH
TDM), do lần đầu gặp nhau nên Trang ít nói, tôi cố kéo Trang lại chụp hình với cả
nhóm. Đến 22h 30’, chúng tôi rời quán. Tôi và vĩ, Khôi, Trang trở về ký túc xá,
những người còn lại đi ăn khuya.
Về tới nơi, tôi nhận được điện thoại của chị trâm nhờ canh cửa ký túc xá. Lúc này
mọi người đã ngủ hết, tôi nghĩ đến kế hoạch quan sát của mình nên tiếp thêm một
buổi nữa. Đúng lúc đó, Tịnh và Vi (phòng 10, 21t, khoa Kiến trúc) đi chơi về, còn
có Thanh (phòng 12, 21t, khoa Kiến trúc), Luận (phòng 14, 21t, khoa Kiến trúc)
cũng về cùng một lượt. Khác với dáng mảnh khảnh của Luận, Thanh to cao hơn
một tí, hơn 1m7, dáng lom khom như ông già, tỏ vẻ chậm chạp bình thản. Tịnh vừa
3


thấy tôi đã vội chọc ghẹo “Jennifer!”. Tịnh nhỏ con hơn, nhưng cũng nhanh nhạy
hơn. Vừa về tới Tịnh và Vi lại lên xe đi mua đồ ăn khuya, Thanh và Luận vào
phòng đóng cửa. Bên ngoài, dưới ánh sáng đèn hành lang, tôi dán mắt ra nhìn về
phía cổng, Vĩ thấy vậy cũng ngồi cùng cho đỡ buồn. Khoảng 1 lát sau, Khôi đi
xuống, ngồi bàn chuyện với tôi về mấy bộ phim hoạt hình. Đến 23h 30’, mọi người
về, Thân có vẻ say rượu, tôi thấy mình nhẹ nhõm và buồn ngủ. Nhưng khi định về
phòng ngủ thì Yên lôi ra hành lang, bày mấy trò đùa quái ác, tôi cũng góp phần.
Tôi rút một sợi kẽm nhỏ trên cửa sổ phòng mình, đem mốc vào khóa ngoài phòng
Luận, rồi coi như không có chuyện gì mà tung tăng về phòng. Đột nhiên Vi đòi ăn
bánh tráng, Yên cũng hưởng ứng theo, tôi vào phòng lấy bánh tráng và muối. Yên
tháo hẳn cánh cửa sổ phòng tôi rồi đặt xuống hành lang đầy đất, tôi quát lên và Yên
đáp trả ngây ngô “lấy làm bàn, lấy làm bàn mới ăn bánh tráng được” . Tôi yêu cầu
gắn lại rồi kêu vào ngồi trong phòng. Đến 00h 38’ Yên về và tôi cũng đi ngủ.

Vậy là kết thúc 1 buổi tối nhiều sự kiện.

4



×