Tải bản đầy đủ (.docx) (6 trang)

Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (83.55 KB, 6 trang )

Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học
Ngày đầu tiên đi học với biết bao kỉ niệm đẹp, có bạn thì nấp sau lưng mẹ, có bạn thì chơi đùa gọi nhau í
ới, có bạn thì khóc lóc, có bạn luôn nhìn ra cửa sổ theo bước chân của mẹ… Những kỉ niệm đó như một
cơn lũ ập về khi chúng ta bắt tay vào làm bài văn này. Để giúp bạn có thêm tài liệu tham khảo và những
kí ức những ngày đầu tiên đi học, bài văn mẫu tổng hợp những bài văn hay và đặc sắc nhất. Các bạn
cùng tham khảo và góp ý nhé, chúc các bạn học giỏi.

Đề bài: Em hãy kể lại những kỉ niệm sâu
sắc của ngày đầu tiên đi học.
Vậy là năm nay em đã là một học sinh lớp 8 rồi đó, đã là một cô học sinh ch ững trạc không nh ư ngày này
của 8 năm về trước. Tám lần được dự lễ khai trường, nhưng buổi khai trường đầu tiên vào lớp M ột v ẫn
luôn để lại trong kí ức em ấn tượng sâu đậm nhất và có lẽ em sẽ không bao gi ờ quên được k ỉ ni ệm vào
ngày hôm đó.
Đêm hôm trước ngày khai giảng, em sống trong tâm trạng nôn nao, háo h ức, ch ắc đó c ũng là tâm tr ạng
chung của những bạn mới bắt đầu đi học như em. Có một điều gì đó lạ lắm, quan trọng l ắm đang x ảy ra
trong căn nhà bé nhỏ của gia đình em. Như thường lệ Mẹ luôn là ng ười chu ẩn b ị đầy đủ những thứ c ần
thiết cho em. Những cuốn sách giáo khoa, những cuốn vở gi bài đủ loại v ới những hình chuột Mic Key,
công chúa váy hồng … . Chiếc bảng nhỏ, phấn viết, đồ lau, bút mực, bút chì… đủ c ả. Em x ếp g ọn t ừng
thứ trong chiếc cặp xinh xinh có hai quai để đeo lên vai cho tiện. Tất cả mọi thứ đã s ẵn sàng cho m ột
ngày khai trường ấn tượng.
Hôm đó, mọi người thức rất khuya để chuyện trò, bàn bạc mà đương nhiên nhân vật chính là em. M ẹ
mặc thử cho em bộ đồng phục học sinh Tiểu học: áo sơ mi trắng cộc tay và chiếc quần tây màu tím than.
Đứng trước gương, em thấy mình lạ quá liền bật cười ngượng nghịu. Bà nội xoa đầu khen: “Cháu bà l ớn
rồi, trông chững chạc ghê! Ngày mai, cháu đã là cậu học sinh lớp Một! Cố h ọc cho th ật gi ỏi, cháu nhé!”
Dù là một cô bé dễ ngủ nhưng buổi tối hôm đấy em phải nằm rất lâu m ới có th ể ng ủ được. Bao nhiêu
những suy nghĩ tưởng tượng về ngày mai cứ hiện lên trong đầu của em. Đầy thú v ị nh ững c ũng không
khỏi lo lắng hồi hộp.
Sáng hôm sau, mẹ chở xe đưa em tới trường. Ngồi sau xe, em nhìn cảnh vật hai bên đường th ấy cái gì
cũng mới, cũng lạ. Ngôi trường Tiểu học Đàm Duy Thành chỉ cách nhà kho ảng cây s ố mà sao em c ảm
thấy xa ghê! Trước cổng trường là tấm băng-rôn đỏ nổi bật dòng chữ vàng t ươi: Chào m ừng năm học
mới 2010 – 2011. Hai hàng cờ đuôi nheo đủ màu phất phới trong gió s ớm trông giống nh ư nh ững bàn


tay xinh xinh đang vẫy vẫy. Niềm vui tràn ngập nơi nơi, từ bầu trời trong xanh, t ừ màu n ắng tinh khôi, t ừ
tiếng chim líu lo trong vòm lá lóng lánh sương thu từ những g ương mặt tr ẻ th ơ ng ời ng ời h ạnh phúc và
tin tưởng.
Trong sân trường, người đông như hội. Các bạn trai tỏ ra mạnh dạn h ơn. Các b ạn gái ng ại ngùng qu ấn
bên chân mẹ, chẳng nỡ rời. Em cũng vậy. Nhìn ngôi trường ba tầng rộng l ớn, em c ảm th ấy mình nh ỏ bé
làm sao! Mẹ khuyên em hãy bình tĩnh, vui vẻ và tập làm quen v ới chỗ đông ng ười. Tuy đã r ất c ố g ắng
nhưng tim em vẫn đập thình thịch pha lẫn cảm xúc rất khó tả.
Một hồi trống vang lên giòn giã. Lễ khai giảng sắp bắt đầu. Các anh ch ị học sinh l ớp l ớn kh ăn quàng đỏ
thắm trên vai đã xếp hàng ngay ngắn. Phụ huynh trao con cho các thầy cô giáo ch ủ nhiệm l ớp M ột. Đây
đó nổi lên tiếng khóc thút thít, tiếng gọi mẹ nho nhỏ. Em không khóc nhưng n ước m ắt c ũng r ơm r ớm


quanh mi. Một nỗi xúc động khó tả dâng lên trong lòng. Em bịn rịn r ời tay m ẹ, cùng các b ạn x ếp hàng
theo lớp.
Buổi khai giảng đầu tiên trong đời học sinh mới long trọng và trang nghiêm làm sao! Ti ếng tr ống tr ường
thôi thúc, náo nức lòng người. Lá cờ Tổ quốc bay phần phật trên đỉnh cột. Giáo viên và h ọc sinh đứng
nghiêm, mắt hướng về lá Quốc kì. Tiếng quốc ca vang vang trên sân trường rực nắng.
Cô Hiệu trưởng đọc lời khai giảng năm học. Sau đó cô dặn dò, khuyên nhủ chúng em nhi ều điều. Cô
chúc chúng em học tập ngày càng tiến bộ.
Buổi lễ kết thúc, chúng em theo cô Hồng về nhận lớp, L ớp Một A gồm bốn chục h ọc sinh. Em r ất vui khi
gặp lại Sơn và Hải, hai bạn học chung ở trường Mẫu giáo Sơn Ca. Chỉ một lúc sau, em đã bi ết tên các
bạn ngồi cùng bàn là Hoa, Tâm và Ngọc. Những câu chào hỏi r ụt rè làm quen cùng nh ững ánh m ắt b ỡ
ngỡ thật dễ thương!
Tan học, mẹ đã đợi sẵn ở cổng trường. Ríu rít như chú chim non, em kể cho mẹ nghe những chuyện về
buổi khai trường, cho đến bây giờ, những hình ảnh ấy vẫn hiện lên nguyên vẹn tr ước m ắt em. Nó đã tr ở
thành kỉ niệm đẹp đẽ không thể nào quên của thời thơ ấu.

Văn mẫu tham khảo Kể lại những kỉ niệm
ngày đầu tiên đi học văn tự.
Ngày đầu tiên khai trường, đó là cái ngày mà chắc hẳn không ai trong chúng ta có th ể quên được. Cái

ngày ấy đã đánh dấu sự kiện mỗi chúng ta bước vào con đường học tập. Năm nay tôi đã lên lớp 8, đã
quá quen với không khí học đường, nhưng nhìn lại chiếc cặp chú tôi tặng tuần tr ước làm tôi thêm b ồi h ồi,
xao xuyến và nhớ lại những kỉ niệm ngây thơ, bé bỏng của một cậu bé ch ập ch ững bước vào c ổng
trường trong bàn tay gầy guộc nhưng đầy tình thương của bà tôi.
Ấy là cái ngày mà tôi sẽ không bao giờ quên. Hôm ấy, trời thu se se lạnh, mây b ồng b ềnh trôi, đó c ũng là
biểu hiện của một ngày khai trường đang đến, một năm học mới bắt đầu. Tôi nao nao trong lòng nh ững
tưởng tượng ngây thơ với tâm trạng một đứa trẻ sắp đối diện với một sự kiện quan trọng. Th ực ra lúc đó
còn bé, chưa cảm nhận được mấy về ngày khai trường và cũng chẳng biết đó là ngày gì, nh ưng thấy s ự
quan tâm, bận rộn của người lớn phần nào tôi cũng đã nhận ra có cái gì đó quan tr ọng. Hôm nay bà s ẽ là
người đưa tôi đến trường, bố mẹ tôi công tác xa nên không thể đưa tôi đi được, nhưng nghe bà tôi nói bố
mẹ tôi cũng háo hức cái ngày này lắm. Vùng quê tôi không ph ải ở thành th ị, c ũng ch ẳng ph ải m ột n ơi nào
giàu có, đó là một vùng sông nước mang đầy nét thôn quê và sự dân dã. Trên đường đi h ọc, bà cháu tôi
phải đi qua một con sông. Bác lái đò đã chờ sẵn chúng tôi ở đó. Tôi thấy nét mặt c ủa bác t ươi h ơn m ọi
ngày, phải chăng đó cũng vì cái ngày hôm nay, cái ngày mà mọi người gọi là “ngày tựu tr ường” – trong
đầu tôi nghĩ vậy. Trên đò có rất nhiều các bạn học sinh cùng các bậc ph ụ huynh. Tôi để ý th ấy t ừng nét
mặt lo lắng trên mặt bọn trẻ, trong đó có cả mấy đứa thường đi thả diều với tôi, cùng v ới s ự chu đáo c ủa
người lớn giống như bà tôi vậy. Điều đó càng làm tôi hiểu thêm về tầm quan trọng c ủa ngày này, nh ưng
cũng chính vì đó mà khiến tôi càng thêm bận tâm. Tâm h ồn tôi bấy giờ nặng tr ĩu nh ưng r ồi l ại nh ẹ nhàng
như những cánh hoa tươi rực rỡ trong nắng mai cùng những giọt sương s ớm b ởi bà tôi đang bên c ạnh
cùng những dập dềnh của sóng nước. Đang mải mê suy nghĩ, chợt tiếng bác lái đò g ọi to làm tôi giật
mình: “Các cháu xuống nào, chúc các cháu vui vẻ nhé” Câu nói ấy thật quen thu ộc b ởi m ỗi l ần tôi đi đò
của bác đều được nghe nhưng hôm nay sao câu nói ấy lại in sâu vào tâm trí tôi như v ậy. Nó nh ư động
lực giúp tôi mạnh mẽ thêm trong tâm trạng như hiện gi ờ. Tôi mạnh dạn ch ủ động n ắm tay bà b ước xu ống
đò. Làn gió nhè nhẹ thổi qua, xoa đi cái nóng nực khi ng ồi đò và cái bồi hồi c ủa tâm tr ạng. Ô kìa, kia có
phải là trường học, nơi mà tôi sẽ đến. Tôi lờ mờ nhận ra như vậy vì thấy nó khang trang và to l ớn h ơn
bất cứ cái nhà nào mà tôi từng gặp. Bà xoa đầu tôi, nhẹ nhàng nói: “Cháu yêu, tr ường h ọc c ủa chúng ta


đây rồi. Đây sẽ là nơi tu dưỡng đạo đức và kiến thức cháu”. Tôi ngẫm ngh ĩ mãi về câu nói ấy nh ưng vẫn
không hiểu vế sau, tôi cho rằng đó là một câu nói mang tính chất nghệ thu ật mà các anh ch ị trong làng

vẫn thường hay nói văn vẻ. Quả thực tâm trạng tôi mỗi lúc thay đổi. Bây gi ờ tôi không còn cảm th ấy quá
sợ nữa nhưng không hiểu sao chân tôi cứ díu lại. Dù vậy nh ưng tôi v ẫn c ố nh ảy theo nh ững b ước chân
của bà. Đi được một đoạn thì ngôi trường đã hiện rõ trước mắt. Trước mặt tôi là một cái cổng tr ường to
lớn với những chữ viết lằng nhằng khó hiểu. Xung quanh đó là hàng trăm các bạn học sinh khác cùng
với biết bao tâm trạng, suy nghĩ. Bạn thì níu chân mẹ, người thì m ếu máo. Ch ợt có ti ếng khóc òa sau
lưng tôi, tôi liền chạy lại úp mặt vào bà và cũng nghẹn ngào khó tả. N ước m ắt tôi đã d ưng d ưng đến t ận
cổ họng. Nhưng nhớ tới những lời mà bố mẹ tôi vẫn hay nựng nịu cùng với sự dỗ dành c ủa bà. Tôi l ại
can đảm lau nhẹ nước mắt và mồ hôi, đứng thẳng người. Cùng lúc đó, có một cô giáo đi lại phía tôi. Tôi
ngơ ngác nhìn thì cô nhẹ nhàng cất tiếng nói: “Bà cho cháu vào l ớp đi. Đó là l ớp c ủa cháu” Gi ọng nói ấm
ấm, thanh thanh mà ngọt ngào của cô đã khiến tôi nhớ đến me.̣ Tôi không còn c ảm giác s ợ hãi n ữa. Cô
nhẹ nhàng nắm tay tôi dắt vào lớp, tôi đi theo sau cô và cảm nhận mùi th ơm từ tà áo dài c ủa cô.
Đã vào lớp học, tôi ngước nhìn ra ngoài cửa sổ và tìm hình dáng thân th ương c ủa bà tôi trong l ớp ng ười
chen chúc cố gắng dặn dò con cái cẩn thận trước khi ra cổng tr ường. Bà cũng nh ẹ nhàng nói v ới tôi:
“Cháu cố gắng ở lại ngoan nhé, trưa bà đón về”. Câu nói ấy của bà khiến tôi không còn lo s ợ gì n ữa.
Bỗng tôi lại nghe thấy giọng nói ngọt ngào khi nãy vang lên. Thì ra cô giáo đang gi ới thi ệu v ề mình. Th ực
sự bây giờ trong lòng tôi không còn một mối bận tâm nào nữa, tôi hoàn toàn bình t ĩnh và chúng tôi đang
bắt đầu làm quen với cô giáo.

Đề bài: Kể lại những kỉ niệm ngày đầu
tiên đi học.
Nói đến ngày đầu tiên đi học, không ai trong chúng ta quên được. Năm nay em đã học l ớp 8, ch ẳng l ạ gì
ngày khai trường, nhưng em chẳng thể nào quên được buổi khai trường, khi em bắt đầu vào l ớp 1. Cảm
giác bỡ ngỡ, rụt rè khi thoát khỏi vòng tay của mẹ và bước qua cổng trường thật l ạ kì.
Đêm hôm trước ngày khai trường , cảm xúc trong em thật lẫn lộn : bồn chồn , vui m ừng , h ồi h ộp và lo
lắng nữa . Chẳng hiểu sao khi ăn cơm em cứ nghĩ đến buổi khai trường , rồi sau đó em đi đi l ại lại , nôn
nao trong người là ngày mai sẽ có mặt trong 1 sự kiện quan trọng , th ật là thích bi ết bao. M ẹ đã chu ẩn b ị
tất cả mọi thứ cho em , cái gì cũng thật lạ lẫm : bút chì , th ước kẻ,… mà em bây gi ờ không nh ớ rõ ,
nhưng mọi thứ đều đủ cả . Em thích thú ngắm từng thứ 1 , rồi xếp gọn gàng chúng vào c ặp sách , lòng
đứng hứng khởi . Rồi mẹ cho em mặc đồng phục của trường tiểu học : áo trắng và váy màu đỏ , em m ặc
vừa in . Nhớ lại tối hôm đó , em đeo cặp sách chạy xung quanh nhà cho m ọi ng ười xem mình đã b ắt đầu

chững chạc đến nhường nào . Căn nhà hôm đó như nhộn nhịp hẳn lên , mọi ng ười bàn tán , nói về em ,
về tương lai của em. Gia đình đã kể cho em nghe rất nhiều về tr ường lớp , làm em càng h ứng thú h ơn .
Bà nội em khen : ” Cháu lớn nhanh quá , cố gắng h ọc giỏi để mọi ng ười vui nha ” em c ười ng ượng
nghịu . Hôm dấy , phải thức khuya lắm em mới ngủ được , nhưng tại sao em lại trằn tr ọc khó ng ủ nh ư
vậy nhỉ ? Em thao thức , suy nghĩ triền miên ” Không biết ai sẽ dạy nhỉ ?Bạn bè có nhi ều không?….Và
em chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay biết.
Sáng hôm sau , em dậy rất sớm , đánh răng, rửa mặt rồi ăn sáng , th ật s ự lúc đó em r ất ph ấn kh ởi , sau
khi mặc đồng phục xong mẹ đưa em đến trường = xe máy , trong lòng em xốn xang , h ồi hộp và háo
hức. Trên trời , những đám mây bồng bềnh trôi đi như muốn ngao đó đây , bầu trời trong xanh . V ẫn con
đường ấy , vẫn cảnh vật ấy , sao hôm nay lại thấy lạ vậy …Hàng cây như xanh h ơn , cao h ơn , nh ững
ngôi nhà trông khang trang hợn mọi ngày . Con đường thân quen ngày nào sao hôm nay s ạch s ẽ g ọn
gàng ghê . Mặt trời đã dần dần nhô lên , tỏa ra những tia nắng đầu tiên , thay th ế cho màn đêm m ờ ảo là


ánh sáng hồng tươi đang lan tràn khắp không gian . Nhưng hàng cây xanh c ũng v ừa t ỉnh gi ấc , đang kh ẽ
rùng mình . Trên những tán lá xanh còn đọng lại những giọt sương s ớm , co những chú chim dã d ậy t ừ
rất lâu và đang cất khúc ca chào đón ngày mới . Theo tiếng chim ca , nh ững tia n ắng vàng t ươi c ũng b ắt
đầu nhảy múa hát ca trên những con đường . Giờ đây , không gian không còn yên t ĩnh nữa mà thay vào
đó là tiếng nói cười của các anh chị học sinh đang rảo bước đến trường , và tiếng xe máy c ủa các bác
phụ huynh đưa con đến trường . Các bạn mặc quần áo rất chỉnh tề , gương mặt vui tươi nh ưng không
kém phần lo lắng . Chẳng mấy chốc mà em đã đứng trước cổng trư Đứa nào đứa n ấy c ũng đều ng ơ
ngác nhìn ngược nhìn xuôi và trên khuôn mặt chúng có chút gì đó s ợ sệt. Th ường thì khi g ặp đi ều gì đó
có vẻ lạ, tôi đều muốn khám phá và tìm hiểu nó. Có lẽ điều đó khi ến cho ngày tựu tr ường đối v ới tôi th ật
đặc biệt, giống như một cuộc phiêu lưu kỳ lạ. Ngay trong lễ khai giảng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía
những học sinh lớp một khiến tôi cảm thấy tự hào vô cùng. Mà đâu ch ỉ có mình tôi, nhi ều b ạn đứng
trước, bạn thì ưỡn ngực ra vẻ, bạn thì mặt mày tỏ vẻ nghiêm túc lắm mà mi ệng thì c ứ c ười tít m ắt. R ồi
một chị lớp năm với cương vị là liên đội trưởng chỉ huy cho toàn trường hát qu ốc ca. T ất c ả chúng tôi
đều hát rất to. Tôi bất giác tưởng tượng ra mình chính là một chiến sĩ nh ỏ đang đứng trong m ột đoàn k ị
binh oai hùng đánh đuổi những tên khổng lồ mà hằng đêm mẹ vẫn kể trong các câu chuy ện c ổ tích. Xong
tiết mục chào cờ, chúng tôi được nghe đọc thư mừng ngày khai giảng của Chủ t ịch n ước. Đi ều này khiến

tôi dần dần nhận ra được tầm quan trọng của việc học hơn trước rất nhiều. Tiếp đến là tiết m ục đánh
trống khai trường của thầy hiệu trưởng. Trông thầy thật hiền từ và nhân h ậu biết bao. Th ầy gi ống nh ư
một người cha lớn của hàng trăm em học sinh đang ngồi đây vậy. Tiếng trống tr ường c ất lên “Tùng!
Tùng! Tùng!” nghe thật vang xa báo hiệu cho một năm học mới đã đến. Rồi những qu ả bóng bay đủ màu
sắc cũng được thả bay trên bầu trời. Lúc đó tôi có một cảm giác rằng mình cũng đang bay, đang bay
trong một biển trời tri thức mới, vai trò một người học sinh đang đến với tôi khiến tôi tự hào vô cùng. Nó
làm tôi cảm giác mình lớn hẳn lên không phải vì mấy hôm trước có cao h ơn vài xentimét mà l ớn h ơn
trong tiềm thức tôi mặc dù tôi chỉ vừa tròn sáu tuổi.

Đề bài: Viết bài văn ngắn ghi lại ấn
tượng của em trong buổi đến trường khai
giảng lần đầu tiên.
Hàng năm cứ đến ngày khai trường, lòng tôi lại nao nao đến khó tả. Cái cảm giác bâng khuâng đến xao
xuyến – và ngày này đã trở thành kỷ niệm khó phai trong ký ức của tuổi th ơ tôi…
Vài hôm trước ngày khai giảng, ba mẹ tôi hối hả mua cho anh em chúng tôi từng cái áo, cái qu ần, đôi
dép… đến cái nón, cây viết và cẩn thận bao bìa, dán nhãn cho anh em tôi từng quy ển t ập, quy ển sách.
Cả đêm, ba mẹ vẫn không ngủ để chuẩn bị chu đáo mọi thứ cho chúng tôi ngày mai đến tr ường. H ẳn là
để chúng tôi có được niềm vui ngày tựu trường, gánh nặng trên vai của ba mẹ đã phải nhi ều h ơn, nh ưng
tôi vẫn cảm nhận được niềm hạnh phúc tràn đầy trong mắt của ba mẹ.
Trời vừa rạng sáng, tôi đã vội vàng mặc quần áo mới, mang đôi giày “ba-ta” tr ắng tinh vào và đứng soi
trước gương. Tôi khẽ mỉm cười sung sướng: “Ừ, giờ thì mình đã là học sinh cấp ba rồi nhé!”. R ồi tôi đạp
xe nhanh chóng đến trường với niềm vui hớn hở: sắp gặp bạn bè và th ầy cô mới…
Hàng cây quen thuộc bên đường ngày nào, giờ sao khác quá. Có lẽ chúng c ũng r ạo r ực nh ư chúng tôi.
Những hạt sương tối qua vẫn còn lấm tấm trên lá, đang long lanh d ưới nắng mai vàng r ỡ, vô cùng ngo ạn
mục. Dường như mọi vật đều tràn đầy sức sống.


Bước chân vào ngôi trường cấp ba, tất cả mọi thứ đều lạ lẫm, bỡ ngỡ đối với tôi. Ngôi tr ường m ới này có
khuôn viên lớn hơn, cây cỏ và hoa kiểng nhiều hơn so với tr ường c ũ của tôi. Nhi ều phòng h ọc dài c ứ n ối
tiếp nhau… Tôi ngơ ngác kiếm tìm lớp học của mình, bước đi tới lui liên tục làm trán ướt đẫm c ả m ồ hôi.

Tôi cố đảo mắt xung quanh để tìm một đứa bạn cũ nhưng cũng đành thất vọng. Tất cả đều là b ạn mới, lạ
lẫm. Ai cũng trang phục chỉnh tề, tươm tất từ đầu tóc, mặt mũi đến giày dép. Mọi thứ đều sạch sẽ, m ới
tinh. Dường như các bạn đều muốn khám phá tất cả những cái còn b ỡ ng ỡ xung quanh mình, v ới tâm
trạng hớn hở và rạo rực.
Thỉnh thoảng, tôi nhìn thấy có vài anh chị năm trước đang tụm năm, t ụm bảy trò chuyện ríu rít. Các anh
chị trông có vẻ tự tin hơn so với chúng tôi. Họ bắt chuyện và hướng dẫn t ận tình cho chúng tôi bi ết ch ỗ
của căn tin, thư viện, nhà sách, giới thiệu cho chúng tôi biết s ơ nét về t ừng giáo viên s ẽ d ạy mình…
Chúng tôi cứ ngơ ngác lắng nghe hướng dẫn của các anh chị.
Tiếng kẻng vang lên, báo hiệu giờ vô lớp, khác với tiếng trống quen thuộc c ủa tr ường cấp hai ngày nào.
Chúng tôi nhanh chóng xếp hàng và chờ giáo viên chủ nhiệm xuống lớp. Tâm tr ạng b ạn nào c ũng náo
nức và hồi hộp. Bỗng tôi nghe có tiếng hỏi thăm quen thuộc và thân thương: “B ạn tên gì? Nhà ở đâu?
Năm rồi học trường nào vậy…?”
Nhiều năm trôi qua nhưng những cảm xúc về ngày khai giảng đối với tôi khó có thể di ễn tả hết, nó đã in
sâu vào con tim của tôi từ bao giờ. Và mỗi năm cứ đến ngày này là lòng tôi l ại dâng lên nh ững c ảm xúc
da diết đến không nguôi…

Đề bài: Kể lại kỉ niệm sâu sắc về ngày
đầu tiên đi học.
Thời học sinh là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời của mỗi con người . Chính vì v ậy , nh ững k ỉ
niệm gắn bó với tuổi thần tiên ấy cũng sẽ không bao giờ phai nhạt trong tâm kh ảm chúng ta. Và v ới tôi,
mà không, với rất nhiều người nữa, ngày khai trường đầu tiên sẽ là hồi ức tươi đẹp nhất, để lại ấn t ượng
sâu sắc nhất.
Ngày khai trường đầu tiên của các bạn như thế nào?
Còn với tôi, đó là một buổi sang mùa thu trời trong xanh. Mẹ gọi tôi d ậy t ừ sáng s ớm, r ồi l ại t ất b ật chu ẩn
bị cho tôi; nào quần áo đồng phục, sách vở, rồi nấu ăn sang cho cả nhà. Nhì m ẹ bận r ộn nh ư v ậy, tôi
thầm tự nhủminhf phải vệ sinh thật nhanh chóng để mẹ không phải nhắc nh ở. Ấy v ậy mà c ứ m ột lúc m ẹ
lại giục tôi “Quỳnh ơi nhanh lên nào không lại muộn giờ mất!” Lúc ấy, tôi ngh ĩ th ầm, ch ắc khai tr ường s ẽ
có rất nhiều chú công an, nếu mình đi muộn, mẹ sợ mình sẽ bị các chú ấy b ắt nên ph ải luôn m ồm thúc tôi
như vậy. Thế nên tôi quáng quàng cả lên, ăn vội mấy miếng cơm rang và lúc này, ng ười gi ục m ẹ tôi ch ở
đi khai giảng sớm lại chính là tôi. Mẹ cười đôn hậu và dịu dàng nói “Cứ t ừ t ừ thôi con ạ, còn s ớm mà, ăn

cho no đã” Rồi tới lượt bố tôi chậm rãi nói “Hôm nay con đã là học sinh l ớp một rồi, ph ải ngoan và biết
nghe lời mọi người hơn nữa, không còn nhõng nhẽo, làm nũng bố mẹ như các em bé n ữa nghe ch ưa!
Trong lớp con phải cố gắng nghe cô giáo giảng bài, cố gắng t ập đọc, tập vi ết, dành được nhi ều đi ểm 10,
con có hứa với bố không?” Tôi lí nhí đáp: “Dạ, có ạ!” Tôi chào bố và ra sân lên xe, m ẹ ch ở t ới tr ường.
Con đường hôm nay thật đông đúc và nhôn nhịp, tôi nghe mẹ bảo, hôm nay , các b ạn, các anh các ch ị
cũng đi khai giảng như tôi. Tôi thích thú và tò mò về ngôi trường mới, không còn s ợ chú công an nh ư lúc
ở nhà nữa. Tới rồi! Ngôi trường mới của tôi. Ôi! Đẹp quá! Tôi thốt lêntrong ni ềm sung s ướng. Ngôi
trường rộng rãivaf khang trang, trong sân trường có cả một hồ n ước trong vắt và v ườn câyvowis đủ các
lời hoa. Đến chỗ nào tôi cũng chỉ cho mẹ những phát hiện mới của mình.
Tới sân trường, tôi được mẹ dẫn vào hàng của lớp1A2. Chúng tôi, nh ững cô bé, c ậu bé h ọc trò l ớp
1bước vào lễ chào cờ đầu tiên. Tôi thắc mắc không hiếuao trên cổ của các anh chị l ớp l ớn, ai c ũng đều


đeo chiếc khăn mầu đỏ. Về sau tôi được mẹ giải thích, nếu tôi cố gắnghocj tập và đạt kết quả cao sẽ
được kết nạp làm đội viên đội thiếu niên tiền phong Hồ Chí Minh và cũng sẽ được đeo khăn quàng
đỏnhuw các anh chị ấy. Sauk hi kết thúc nghi lễ chào c ờ, cô hiệu tr ưởng lên nhắc nh ở và c ăn d ặn hopcj
sinhnhieemj vụ năm học mới . Khi cô đánh những tiếng trống đầu tiên, cũng là lúc t ừng chùm bóng bay
sặc sỡ được thả lên trời. Buổi lễ kết thúc và chúng tôi trở về lớp. Bất ch ợt, tôi nhận ra…m ẹ, m ẹ đâu r ồi!
Tôi hoảng hốt đảo mắt khắp sân trường, vẫn không thấy mẹ đâu. Tôi òa lên khóc nức n ở. B ỗng tôi nh ận
thấy có một bàn tay đặt lên vai mình, sau đó là giọng nói nh ẹ nhàng “Em bé ở l ớp nào? Sao đứng ở đây
khóc mà không vào lớp đi?” Tôi ngước mắt lên, một chi lớn tuổi h ơn tôi, dáng cao g ầy, tóc th ắt hai bên .
Tôi vừa nói, giọng nói nghen ngào trong tiếng khóc “Em…em học l ớp 1A2. Em ch ẳng th ấy m ẹ ở đâu c ả
hu …hu…” Chị phì cười rồi nói: “Em bé ngốc, chắc mẹ em về rồi, em vào lớp đi, khi nào học song thì m ẹ
sẽ tới đón” Tôi ngây thơ hỏi chị : “Chị ơi, thế lúc nào học song hả chị? Em nghe ch ị hàng xóm b ảo ph ải
học 12 năm cơ, thế lúc nào em lớn em lớn em mới được gặp mẹ à chị? À chị ơi, em không bi ết l ớp 1A2 ”
“Không phải đâu em à, em học từ bây giờ đến buổi trưa, mẹ sẽ đến đón”, vừa nói ch ị v ừa dẫn tôi t ới m ột
phòng học “Đây là lớp 1A2, em cố gắng học tập tốt nhé! Thôi chào em. Chị c ũng ph ải về l ớp đây!” Nói r ồi
chi chạy đi, thoắt cái đã không còn thấy chị đâu nữa. Mãi về sau này tôi mới phát hi ện , mình ch ưa h ỏi
tên, nhưng cái hình ảnhcao gầy và mái tóc thắt bím hai bên c ủa chiij đã để l ại ấn t ượng không bao gi ờ
quên trong tôi.

Tôi bước vào lớp, một cảm giác thật khó tả : Lạ lẫm, bỡ ngỡ và đôi chút lo s ợ. Cô giáo x ếp ch ỗ ng ồi cho
chúng tôi thật nhanh chóng. Chỉ đến khi đã yên vị trong chỗ ng ồi mới, tôi m ới có dịp quan sát l ớp h ọc , cô
giáo và những người bạn mới . Cảm giác xa lạ biến đi đâu mất, cô giáo nh ắc chúng tôi l ấy sách v ở vi ết
bài tập viết đầu tiên. Không gian trở nên vắng lặng. Sân trường vừa đông đúc, nhôn nh ịp là th ế, gi ờ đã
không còn một bóng người. Giờ đây, tôi chỉ còn nghe thấy tiếng lích chích c ủa vài chú chim non và ti ếng
đọc bài của cô giáo…
“Ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt tay tới trường, em vừa đi vừa khóc, mẹ dỗ dành yêu th ương…Ngày đầu
như thế đó, cô giáo như mẹ hiền,…” Ngày đầu tiên ấy trôi qua, nh ưng những c ảm xúc s ẽ không bao gi ờ
mờ phai, và với tôi, cái ngày ấy như chỉ mới là ngày hôm qua mà thôi , nh ững vui , bu ồn, h ạnh phúc,
thích thú, bỡ ngỡ, lo sợ trong ngày đầu tới lớp là những d ư âm t ới tận mai sau.



×