Tải bản đầy đủ (.docx) (2 trang)

Có lẽ không cần phải nói nhiều về bảo tàng

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (24.47 KB, 2 trang )

Vào buổi sáng ngày thứ 3 tuần trước, chúng tôi được thầy cho đi tham quan 1 bảo tàng nằm
trên đường Võ Văn Tần. Có lẽ không cần phải nói nhiều về bảo tàng “Chứng tích chiến tranh” này
cả thì bất kì ai, kể cả những người chưa bước chân vào bảo tàng cũng biết về bảo tàng này.
Chính những buổi học ngoài trời như thế này giúp chúng tôi có cảm nhận thêm về lịch sử, những
chứng tích chứng minh những tội ác của Mỹ gây ra cho nguời dân Việt Nam.
Theo chân thầy, chúng tôi được tham quan, chiêm ngưỡng nhiều bằng chứng lịch sử từ ngoài
bảo tàng đến trong bảo tàng. Bên ngoài sân của bảo tàng tôi và các bạn được thầy chỉ đến
những cổ máy chiến đấu hiện đại nhất thời đó nào là: xe tăng, máy bay chiến đấu, boom, súng
đạn, các khẩu đại pháo,…(trong đó mình thích nhất cái tên của 1 khẩu đại pháo “Vua chiến
trường” cái tên này rất xứng đáng với kích cỡ, trọng lượng, và sức phá hủy của nó). Chúng tôi
được thầy giới thiệu về những cổ máy chiến tranh hiện đại nay, không những chúng tôi được
nghe về nó mà còn tận tay chạm vào chúng nữa. Theo chân thầy chúng tôi bước vào tầng trệt và
vào phòng trưng bày những hậu quả của chất độc màu da cam trong chiến tranh xâm lượt của
Mỹ tại Việt Nam. Tôi không khỏi khiếp sợ với những hình ảnh dị dạng của các em bé bị ảnh
hưởng của chất độc quái ác kia. Thật không thể nào tưởng tượng được sức phá hoại dai dẳng
của nó đến tận các thế hệ sau này. Tôi dường như không dám nhìn vào các bức hình chân thật
ấy, sự ghê sợ và đau đớn thay cho các nạn nhân cứ lớn dần, căn phòng tràn ngập sự xót xa. Một
vài người khách du lịch còn không cầm được cảm xúc khi thấy những hình ảnh ấy
Lên lầu 1, bước đến phòng tội ác chiến tranh xâm lược, những hình ảnh trưng bày về những
cuộc thảm sát của quân đội Mỹ. Toàn bộ tội ác của Mỹ được phơi bày ra trước mắt mọi người
một cách chi tiết nhất đến mức mà trước đây tôi không thể hình dung được, những hình ảnh
khiến tôi có thể liên tưởng được khung cảnh chiến tranh thảm khốc thời đó. Hình ảnh 1 binh lính
Mỹ xách mảnh xác của một chiến sĩ giải phóng bị trúng đạn của súng phóng lựu, hình ảnh kéo lê
người dân phản cách mạng trên đường, hình ảnh chiếc lu là nơi ẩn nấp của 2 em nhỏ bị binh
lính Mỹ sát hại,… những hình ảnh gây phẫn nộ cho dư luận trong nước và cũng như trên thế
giới, cũng là con người với nhau mà bọn chúng lại đối sử với nhau như vậy, bọn chúng không coi
chúng ta là con người, không cho ta 1 sự tự do, không cho ta một sự sống,…
Đến lầu 2, bước vào phòng chứa đựng những hình ảnh chất độc màu da cam cùng với những sản
phẩm của họ đồng thời còn có những hình ảnh tội ác của những cuộc hành quân “tìm và diệt”
của quân đội Mỹ và cũng là khu trưng bày các loại súng ống hiện đại nhất của quân đội Mỹ thời
đó. Vượt qua tất cả nỗi đau, những khó khăn trong cuộc sống, những người bị ảnh hưởng của


chiến tranh cũng như chất độc màu da cam đã đứng lên và sống tiếp. Họ đã làm nên những kỳ
tích không thể tưởng tượng được như anh Nguyễn Ngọc Ký bị cụt 2 tay nhưng có thể viết chữ
được bằng chân, hay người phụ nữ bị ảnh hưởng của vết thương chiến tranh đã quyết định đi xe
đạp xuyên Việt để thách thức bệnh tật, sản phẩm cái đầu giường của 1 anh chàng bị nhiễm chất
độc màu da cam,…những hình ảnh, tư liệu này làm cho tôi thấy vừa cảm thông vừa cảm phục họ.
Bên phải của phòng là trưng bày các loại súng tối tân nhất của Mỹ cùng với vỏ máy bay B52. Với
những vũ khí hiện đại cùng với súng, đạn, boom, máy bay,… quân đội Mỹ đã đem đến nỗi kinh
hoàng và gieo giắc bao tai ươn đến cho người dân Việt Nam, cho dân tộc Việt Nam cũng như là
toàn nhân loại.
Khi về tôi không khỏi bàng hoàng về những tư liệu, những hình ảnh trong bảo tàng. Bảo Tàng
Chứng Tích Chiến Tranh đã giúp tôi không thể nào quên được những tội ác chiến tranh của bọn
đế quốc, bọn tay sai đã gây ra cho nhân dân Việt Nam chúng ta, và nhắc nhở chúng ta phải ra
sức học tập tốt để đền đáp công ơn các chiến sĩ giải phóng, bộ đội cụ Hồ ngày đêm ra sức chiến


đấu bảo vệ Tổ quốc Việt Nam chúng ta như được những ngày hôm nay. Hôm tôi đi tham quan,
tôi rất vui một điều là có rất nhiều người nước ngoài tìm đến tham quan bảo tàng.



×