Tải bản đầy đủ (.doc) (2 trang)

CÂU CHUYỆN dự THI GIÁO VIÊN CHỦ NHIỆM GIỎI

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (61.67 KB, 2 trang )

CÂU CHUYỆN DỰ THI GIÁO VIÊN CHỦ NHIỆM GIỎI
Kính thưa:
- Ban giám khảo!
- Thưa toàn thể các đồng chí, đồng nghiệp thân mến!
Là một người giáo viên, chắc hẳn trong suốt quá cuộc đời giảng dạy của
chúng ta sẽ có rất nhiều kỷ niệm vui buồn, gắn với nhiều cung bậc cảm xúc khác
nhau, để lại dấu ấn khó quên và có thể sẽ theo chúng ta đi suốt cuộc đời. Với
riêng tôi, là một giáo viên đã có hơn 18 năm công tác, cũng đã trải qua biết bao
kỷ niệm vui buồn. Nhưng ấn tượng để lại sâu sắc nhất trong tôi là cậu học trò
mà tôi chủ nhiệm cách đây mười sáu năm. Kỉ niệm đó đã được tôi viết thành câu
chuyện: Cậu học trò nghị lực phi thường.
Đó là vào buổi sáng cuối thu tháng 11 năm 2000, nắng vàng nhẹ trải khắp
sân trường, gió se lạnh, lớp 9ª của tôi đón nhận một học sinh nam chuyển từ
Kiên Giang về trường. Tôi dắt tay em vào lớp và giới thiệu:
- Xin chào các em! Cô xin giới thiệu với cả lớp, cô trò mình được chào
đón một thành viên mới là bạn Hoàng Minh Quang chuyển từ trường THCS Yên
Ninh- Kiên Giang về lớp ta, mong các em giúp đỡ bạn!
39 đôi mắt đổ dồn về phía cậu học sinh nhỏ nhắn, trắng trẻo, e lệ. Cả lớp
vỗ tay chào đón bạn mới. Rất nhanh nhẹn, cô học trò lớp trưởng Lê Thị Thành
dẫn Quang vào ngồi bàn thứ 4 dãy phía tay trái lớp cùng bàn với mình. Tiết học
đó là chính bộ môn của tôi, cả lớp học tập rất sôi nổi để thể hiện tinh thần học
tập với bạn mới vì lớp đang là con chim đầu đàn của trường trong phong trào
học tập cũng như công tác đội. Mới về lớp Quang còn rất bỡ ngỡ, tôi đã cùng
các em cán sự lớp đến thăm gia đình, em đang sống cùng ông nội và nhà chú
ruột, còn bố mẹ vẫn đang công tác trong Kiên Giang. Được sự động viên của tôi
cũng như các bạn, những ngày sau Quang bắt kịp phong trào của lớp. Em học
giỏi tất cả các môn, đặc biệt chất giọng miền nam nhẹ nhàng ấm áp, truyền cảm.
em đưa cả lớp đến với nhiều miền quê khác nhau qua những bài văn vô cùng
hấp dẫn. Quang được tất cả các thầy cô và các bạn yêu quý. Kết quả học kỳ I
năm đó Quang đạt học sinh giỏi.
Đầu kỳ II đến lớp Quang học rất chểnh mảng, thường nằm ra bàn, nhiều


hôm không thuộc bài, da tái xanh đi. tác phong thì chậm chạp, trí nhớ lại càng
kém dần. Rồi một hôm tôi gọi em lên bảng làm bài, em đứng ngây người ra,
chẳng nói chẳng rằng. Tôi động viên thế nào em cũng không trả lời câu hỏi. Bực
quá tôi liền quát to:
“Cô hỏi sao em không trả lời? Dù đúng hay sai em cũng phải trả lời cô
chứ!”
Em vẫn cứ lặng im. Lúc này tôi giận lắm. Ngước mắt nhìn em tôi thấy
mặt thì xanh tái, mắt lờ đờ, tôi giật mình hỏi:
Này Quang! Dạo này cô thấy em học rất sút và lúc nào cũng phờ phạc, em
thấy trong người như thế nào?


Cả lớp nhìn nhau ái ngại!
Quang cúi gằm mặt. Bỗng em òa khóc: Cô ơi con đau đầu, con muốn học nhưng
không học được– Hu hu con phải làm sao đây?
Tôi ôm em vào lòng xoa đầu và nói: “ Con đau ở đâu?”
- Con đau ở đây này! Đau lắm cô ạ!
Thấy vậy tôi đến nhà trao đổi với ông nội cháu về lí do Quang dạo này học sút.
Tôi động viên ông hãy đưa cháu tới bệnh viện kiểm tra xem sao. Ông nội bảo
còn phải đợi bố mẹ cháu từ trong nam ra.
Sáng hôm sau, khi tôi vừa đến cổng trường thì học sinh đã hớt hải gọi:
Thưa cô, bạn Quang bị ngất ạ!
Tôi hốt hoảng lao nhanh xuống lớp thì thấy Quang đang nằm trong tay
các bạn, mặt trắng bệch, mắt thì nhắm nghiền, chân tay lạnh ngắt. Tôi cùng đồng
nghiệp, gia đình đưa em xuống bệnh viện huyện và lập tức Quang phải chuyển
lên tuyến trên vì bác sĩ chẩn đoán em bị u não. Ông nội em thấy như đất dưới
chân mình sụt xuống.
Cha mẹ em cũng đã về kịp, hoàn cảnh gia đình khó khăn( 3 anh chị của em đều
bị nhiễm chất độc màu da cam) nhà vay mượn của họ hàng, làng xóm cùng với
sự động viên giúp đỡ của GV– HS trong nhà trường em được gia đình đưa ra

bệnh viện Nhi Hà Nội. Vì khối u quá to nên em phải mổ. Mặc dù đau đớn với
bệnh tật nhưng em vẫn luôn mong được gặp tôi qua điện thoại. Mẹ em bảo, cháu
hễ nghe chuông điện thoại là hỏi: “Có phải cô chủ nhiệm của con không mẹ? Mẹ
cho con gặp cô đi!”
Sau lần mổ ấy em Quang phải ở lại điều trị dài ngày, các Bác sĩ đã cố hết
sức nhưng đôi mắt của em vĩnh viễn chìm trong bóng đêm.
Tưởng chừng con đường học vấn của em khép lại ở đây, nhưng với nghị
lực phi thường sau thời gian điều trị, sức khỏe được dần hồi phục, em nhờ tôi
đưa đến trung tâm học chữ nổi brainght. Sau 3 năm em xin quay trở lại trường
THCS Lâm Sơn tiếp tục học lấy bằng tốt nghiệp THCS. Em đỗ tốt nghiệp tấm
bằng loại ưu. Vinh dự lớn đến với em được tuyển thẳng vào trường THPT
chuyên Lương Sơn lớp chuyên văn.Trong suốt thời gian học trường THPT em
luôn đạt được thành tích xuất sắc trong học tập. Em vẫn thường tâm sự với tôi
qua điện thoại: cô ơi em vẫn còn may mắn hơn rất nhiều người là còn được ở
bên bố mẹ, thầy cô, bạn bè, em nghĩ mình cần vượt lên trên số phận để đi bằng
chính đôi chân của mình, phần nào vơi đi gánh nặng cho cha mẹ.
Âm thầm lặng lẽ ngày đêm em miệt mài đèn sách, niềm hạnh phúc lớn lao
đã đến với em và gia đình là ngày bước chân vào trường đại học Sư phạm Hà
Nội khoa tâm lý. Tiễn em lên xe ra nhập trường, nước mắt tôi giàn trên má vì
vui mừng.
Giờ đây em trở thành giảng viên trường sư phạm Hà Nội. Ngày 20/11
Quang cùng các bạn về thăm trường và các thầy cô với tất cả tình cảm yêu
thương, biết ơn. Nắm bàn tay ấm ấp của cậu học trò năm xưa nay trở thành đồng
nghiệp của mình lòng tôi bồi hồi xúc động. Quang cậu học trò nhỏ của tôi năm
xưa có nghị lực phi thường.



×