Tải bản đầy đủ (.doc) (15 trang)

Chùm Thơ của Bé Mai Phương

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (276.56 KB, 15 trang )

Tự dưng thấy ghét mình quá đỗi
Toàn đoán nhầm ý em
Bao nhiêu lần em hờn dỗi
Loay hoay, chẳng biết gì.
Tự dưng thấy cả kho luận lí
Chỉ đáng đồ vất đi
Để làm gì, ôi, lí trí
Cũng bằng không, ích gì.
Thôi, anh xin vào lớp một
Học lại a, bờ, cờ
Em là cô giáo tốt
Dạy anh đứa trẻ thơ.
Thôi, anh xin vào lớp một
Học lại yêu từ đầu
Nếu mà anh ... lỡ dốt
Đừng nhé - phạt anh mau.
Anh có hơi ấm ớ
Trả bài, hay ậm ờ
Nhưng yêu nhiều, yêu lắm!
Em ơi, đừng thờ ơ.
Hạnh phúc là trái ngọt, nhưng Yêu không phải là hái lượm, Yêu là vun trồng! - NL
114 ngày buồn, vui, thương, giận
2736 giờ yêu, ghét, mộng mơ
164140 phút vào ngóng, ra chờ
9849600 giây thẩn thơ, hờn dỗi.
Yêu là thế đó ư? Phải tình là tội?
Quá đỗi yêu đương nên phiền muộn hanh hao.
Trái tim đã mệt mỏi thế nào
Còn thương hay giận ... ?
Tất cả những điều đó giờ chẳng còn vướng bận
Bởi không bao giờ em lại muốn mất anh


Từ cái riết ôm rất đỗi chân thành
Mặc gió lạnh tứ bề bao phủ.
Tự thẳm sâu nghe trái tim thầm nhủ :
Không thể nào xa anh nổi, anh ơi!
12.10.08
Mỗi người nửa chậu nước nhà pha
Rửa mặt, pha trà tự ý ta
Muốn để pha trà, đừng rửa mặt
Muốn đem rửa mặt, chớ pha trà" - Hồ Chí Minh
"Anh uống rượu bia chớ ghé qua
Ngày thường không được tới thăm nhà
Có chăng thứ bảy hay chủ nhật
Cuối tuần - em nói - mới may ra"
Chúa ơi, như vậy nghĩa là
Cuối tuần không được la cà quán bia
Trót thì chấp nhận đứng rìa
Nhớ thương mấy, "sắc lệnh" kia vẫn dùng.
Bác ơi, thương Bác vô cùng
Thấm sao cái cảnh hãi hùng nhà pha
Chút nước, rửa mặt - pha trà ?
Một trong hai thứ, dễ mà chọn sao.
Ngày xưa Bác xử thế nao
Mà thân tù ngục vẫn cao tiếng cười
Bác khuyên cháu dại một lời
Vén màn mây thấy mặt trời, Bác ơi!
Em dịu dàng
Đêm rộn ràng
Khúc nhạc tình ru trong miên man.
Em nồng nàn
Đêm vội vàng

Thời khắc bên nhau vội mau tàn.
Đèn khuya nhắc
Phải về thôi!
Thế là hai đứa hai nơi mất rồi
Lòng lưu luyến
Chẳng muốn rời
Dẫu rằng vẫn biết trọn đời có nhau.
YÊU
có bao giờ đủ đâu
Lòng yêu vô bến, tình sâu ngút ngàn
YÊU
như sóng bể dâng tràn
Ngàn năm xô mãi cát vàng chửa nguôi.
Giận hờn nhau một chút
Để rồi thương nhau hơn
Tình yêu ta dần lớn
Theo tháng năm miệt mài.
Giận - để yêu mãi mãi
Hoa bốn mùa chẳng phai
Hương tình yêu êm ái
Dìu dịu thơm ven hồ.
Có một thằng thiệt " NGỐ"
Lại cũng rất là " ĐIÊU"
Thêm cả cái rõ "LIỀU"
Hay GIẢ NGƠ bù khuyết.
Có một nàng thanh khiết
Như bông HẠ TỬ VI
Nhưng bướng bỉnh ít bì
May mà không ai biết.
Ôi tình yêu tha thiết

Hai đứa cùng chung xây
Mong sớm đến một ngày
Hihi ... ko nói trước
Vì sợ bước không qua
Mê tín một chút mà
Chuyện trăm năm ấy chứ!
Một ngày
không có em trong đời
Buồn trông
mưa hắt hiu bên trời
Chợt nghe
như tiếng em gọi mời
Mà đâu
ai sát bên kề môi
Nàng thương
thân xác ta héo gày
Và mong
ta dứt em kiếp này
Đành thôi
dăm tiếng thơ giãi bày
Biệt li
ta cách xa từ đây.
"Thế là bao ngóng đợi
Đã đến rồi, mùa Đông!
Gió lạnh đã len phòng
Gọi ta: Em đang nhớ.
Láng giềng, hoa rực rỡ
Đám hỏi nhà ai kia?
Mùa cưới đã về kìa,
Bao giờ ta chung lối?

Bao giờ, em yêu hỡi!
Hai đứa mình sánh đôi?
Trong hạnh phúc tuyệt vời
Của tình yêu đôi lứa.
Sẽ, sẽ mà, anh hứa!
Sẽ, sẽ một ngày Đông
Tình say ánh lửa hồng
Mình bên nhau mãi mãi."
Thời gian ơi, dừng lại,
Cho em dặn câu này
Đừng mang những đổi thay
Theo dòng trôi mải miết
Em biết, và anh biết,
Yêu - đã yêu rất nhiều
Bao lâu nữa, Dấu Yêu?
Kề bên nhau sớm tối?
Em đang chờ, anh hỡi!
Yêu, và Tin, và Thương.
Trao anh - một Vô Thường,
Là Trái Tim em đấy
Mong mỗi ngày thức dậy
Nghe Yêu Thương bên em.
Phải rồi, hoa dáng như tim vỡ
Níu kéo làm chi nữa tôi ơi
Phũ phàng, ừ nhỉ, ai đã nỡ
Thà một lần sầu chất đắng môi.
Phũ phàng là tôi, đã quyết lời
Bao nhiêu buồn tủi sẽ xa khơi
Bao nhiêu nước mắt mình tôi biết
Mãi vẫn chỉ là hồn đơn côi.

Phải rồi, mãi chỉ hồn đơn côi
Dầu bao thương nhớ, cũng thế rồi
Làm sao chịu nổi khi đơn chiếc
Khi tim vẫn mong, mong có đôi?
2 trái tim yêu, cạnh bên nhau
Mà lòng nhỏ lệ giọt mưa ngâu
Vỡ rồi, tim đã không chịu nổi
Cứ mãi quặn sầu trong canh thâu.
Ô hay, tự dưng.. này!
Tóc rối thả bay bay
Váy tung tăng ngõ nhỏ
Đường đá sỏi như say.
Ô hay thế! Sáng nay,
Thấy mình như nhẹ bỗng
Cười như là hư không.
Dẫu mắt chẳng ngóng trông?!
Có lúc ta nhận ra,
Mình nhẹ tựa như là,
Làn khói mong manh ấy
Muốn bay lên vỡ oà!
Có lúc hình như biết
Chẳng nghĩ gì nữa đâu,
Buồn như sông chảy miết
Vui như gió qua cầu.
Có lúc cười một mình,
Thấy mình, thật là xinh!
Lạ chưa kìa! Dáng ấy,
Xa tựa như điêu linh!
Có lúc ngồi bó gối
Nghĩ mình đang lên cao

Thấy ngũ sắc hư hao
Chỉ một màu trắng muốt!
Ôi, ta mơ và ước.
Biết là xa cõi trần,
Chỉ sợ đau người thân
Nên lại về dương thế
Nhưng ta đâu có thể
Thoát ra ngoài mộng mơ
Trong mộng chẳng bơ vơ
Bởi mây mềm bao bọc.
Trong đó không mệt nhọc
Chẳng có những sầu bi
Tan vào cõi vân vi..
Ừ, Vân Vi, thật lạ!
Không nghĩ suy chi cả,
Không trăn trở, lo âu
Không ham muốn, nguyện cầu
Bởi quanh ta trắng muốt.
Sáng nay, ta tìm được
Một phút thả hồn đi
Thoát hẳn khỏi lầm lì
Của xác thân u tối.
Màu trắng kia, dẫn lối
Tắm đẫm hồn, thanh tao
Dẫn ta đi lên cao
Những bước chân nhẹ bỗng...
Xin đừng dừng cơn mộng
Bỏ ta lại sáng nay
Biết là ta đương say
Nỡ thả rơi ơi hỡi!

Quay lại đi!
Mộng ơi!
Quay lại đi!
Mộng ơi!
Ta đang chờ,
ngàn năm
Ta đang đợi,
vạn năm
Suốt kiếp,
kêu Vân Vi!
Đừng bỏ ta mà đi!
Ta thuộc về nơi ấy,
Xin đừng đi, đừng đi!!!
Ngày thương, mưa về trời
Giọt buồn thôi thôi rơi.
Gió thương, đem hơi lạnh,
Và...
niềm vui, niềm vui.
Bên nhau, nhẹ nhẹ nhàng,
Nhìn nhau, dịu dịu dàng.
Trong hơi thu se sắt
Êm êm êm miên man...
Tôi biết người luôn dõi bước tôi
Dẫu ngàn xưa đã vắng bóng rồi
Hay là trót lỡ mang vương vấn
Cũng là thương mến chẳng nỡ lơi
Con thuyền tôi mải miết xa khơi
Mộng màu mây khói lạc giữa trời
Vẫn những ánh nhìn thầm chia sẻ
Tôi biết người mong tôi thảnh thơi.

Có những buổi chiều đẫm màu sương
Mưa giăng kín lối chẳng thấy đường
Thuyền tôi ủ dột - người buồn lắm
Những lo gió bão phủ tang thương.
.
.
Tôi rất yêu người - một tình yêu:

×