Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (76.48 KB, 2 trang )
Cuộc thi viết thư UPU 1987
Lá thư đạt giải nhất Quốc gia
Đề tài: Thư cho một em bé không nhà ở, trong đó em hãy bày tỏ ý nghĩ của mình
về bổn phận và trách nhiệm của cả loài người trong việc cải thiện điều kiện cho
những nguời không nơi ăn chốn ở"
Tác giả: Lương Thanh Bình, học sinh lớp 4E, Trường PTCS Trưng Trắc, Quận
Hai Bà Trưng, Hà Nội
Nội dung:
Hà Nội ngày 3 tháng 3 năm 1987
Bạn thân mến,
Bạn ơi, tôi tên là Lương Thanh Bình, Bình là hoà bình ấy mà. Tôi đang học lớp
4. Tuần này tôi vừa mới được điểm 8 tập làm văn bài tả ngôi nhà tôi đang ở. Tôi
khoe với bố mẹ tôi. Mấy hôm sau bố tôi mang về cho một tờ báo và bảo: "Con
đọc bài này đi. Con đã quí ngôi nhà còn chật và đơn sơ của mình, con sẽ càng
quí nó hơn nếu biết rằng hiện nay trên Trái đất còn biết bao bạn không có nhà
ở".
Tôi đã đọc.
Bạn ơi, thế bạn ăn cơm ở đâu ? Trời mưa bạn làm thế nào để khỏi ướt? Quần áo,
sách vở bạn cũng không có chỗ để à? Những đêm rét như đêm qua bạn nằm đâu
mà ngủ? Tôi hỏi bố. Bố tôi bảo: "Khi đã không có nhà ở thì cũng không cần đồ
chơi. Có khi còn không được đi học". Tôi chả sao tin được. Thế làm sao bạn đọc
thư tôi được? Tôi đã định thôi không viết nữa, nhưng bố tôi bảo "Con cứ viết đi.
Dù bạn có đi học cũng không đọc được chữ Việt Nam của con cơ mà. Sẽ có các
cô các chú bưu điện dịch và đọc cho bạn ấy hiểu". Thế là tôi lại viết và chỉ viết
ngắn thôi.
Bạn ơi, tại sao bạn lại không có nhà ở? Tôi xem ti vi và thấy trên thế giới có biết
bao ngôi nhà đẹp và và to ơi là to, mà bạn thì không có một gian để ở. Chỉ cần
một gian nhỏ nhưng ấm cúng mà tôi đang ngồi viết cho bạn đây, chắc bạn cũng
sung sướng lắm.
Cũng trên ti vi tôi còn thấy bao nhiêu là nhà, cả phố, cả làng nữa bị đốt cháy, bị
bom đạn làm đổ nát. Tôi thấy bảo, làm một quả bom tốn nhiều tiền lắm, lại còn