Tải bản đầy đủ (.doc) (15 trang)

kịch bản Chí Phèo ngữ văn lơp11

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (174.42 KB, 15 trang )

Không ai biết Chí Phèo tù mấy năm, nhưng hắn đi biệt tăm bảy, tám năm, rồi một hôm, hắn lại
lù lù ở đâu lần về. Hắn về lần này trông khác hẳn, mới đầu chẳng ai biết hắn là ai. Trông đặc
như thằng sắng đá! cái răng cạo trắng hớn, cái mặt thì đen mà rất cơng cơng, hai mắt gườm
gườm trông gớm chết! Cái ngực phanh đầy những nét chạm trổ rồng, phượng với, cả hai cánh
tay cũng thế. Chí Phèo đi tù về hôm trước, hôm sau đã thấy ngồi ở chợ uống rượu với thịt chó
suốt từ trưa đến xế chiều.
CẢNH ĐƯỜNG LÀNG
(Chí Phèo say khướt, loạng choảng lảo đảo xách một cái vỏ chai.Hắn vừa đi vừa chửi. )
CHÍ PHÈO: (Lèm bèm) - Mẹ cha lão trời
CHÍ PHÈO: (Lèm bèm) - Mẹ cha sự đời
CHÍ PHÈO: (Chửi đổng) - Mẹ cha cái làng Vũ Đại, tụi mày từ trên xuống dưới từ lớn đến nhỏ tất
thảy đều khinh khi ông. Tức thật! Tức chết đi được! Mẹ cha đứa nào không chửi nhau với ông. Mẹ
kiếp! Thế thì có phí rượu không? chúng mày khinh ông phải không? Không biết đứa chết mẹ nào đẻ ra
cái thằng Chí Phèo này cho ông khổ đến nông nỗi này! Ông chửi đứa chết mẹ nào đẻ ra thân ông, đẻ ra
cái thằng Chí Phèo?... ( Tiếng chó sủa )
CHÍ PHÈO: - ( Cười, Chửi lớn ) Mẹ cha chúng mày… Bố cha chúng mày… (Lẩm bẩm) Mẹ cha
chúng mày… Bố cha chúng mày… (Tiếp tục lảo đảo)
Bao giờ cũng thế, cứ rượu xong là hắn chửi. Trời có của riêng nhà nào? Rồi hắn chửi đời. Thế
cũng chẳng sao: Đời là tất cả nhưng cũng chẳng là ai. Tức mình hắn chửi ngay tất cả làng Vũ
Đại. Nhưng cả làng Vũ Đại ai cũng nhủ: “Chắc nó trừ mình ra!”. Không ai lên tiếng cả.
CẢNH NHÀ BÁ KIẾN
(Chí Phèo xách vỏ chai đến cổng nhà Bá Kiến. Cụ Bá không có nhà. Chí Phèo đến chửi điệu bộ hung
hăng. Tiếng chó sủa)
CHÍ PHÈO: - Mẹ cha chúng mày. Ông ăn trộm ăn cắp gì của chúng mày mà bỏ tù ông. …Mẹ cha con
3 đĩ, mày gạ gẫm ông, ông ko thèm, thế mà chúng mày cạy tiền cạy thế bỏ tù ông. ( Lèm bèm) Mẹ cha
con 3 đĩ , mẹ cha thằng Kiến dê già…
BÀ 2: - Ô này, kìa thím ba (chỉ ra ngoài) chẳng phải cố nhân của thím đang ở ngoài cổng kia sao?
BÀ 4: (Cười nhếch mép) - Phải rồi, không phải hai người thân thiết lắm sao, mau ra đón cố nhân đi
kìa.
BÀ 3: - Gì đấy! (Lườm bà 4) Cô bảo ai thân, ai cố nhân ? (Quay mặt) Mấy bà có thích thì ra ngoài đó
mà chơi với nó, còn tôi thì xin khiếu.




BÀ 2: - Nó chửi cả làng trên xóm dưới đều nghe rồi, nhục nhã chưa, nhất là thím đó thím 3, cái thứ
lăng loàng,( bà 3 hưm 1 tiếng) mồ mả mười tám đời sắp bị nó chửi đến rồi kìa.
BÀ 3: - Bà bảo ai lăn loàng đấy hử
BÀ 2: - Tôi bảo thím đấy , thím thử lôi thôi nữa xem nào, tôi cho thím chết
BÀ 3: - (Cùng lúc với bà 3) Này nhá thôi đi nhá…
BÀ CẢ: -Thôi! im hết cho bà. Đau hết cả đầu
BÀ 4: - Ôi các chị buồn cười thật, đứng đây chửi nhau, thằng Chí mà xông vào chắc có nước đi đời
BÀ 2, BÀ 3, BÀ 4: - ( Tranh cãi ồn ào) Vậy thím ra đó mà kêu nó về đi…Chị ra đi…Có cô đi thì có…
Tôi ko ra đấy thì sao…Tại sao chị ko ra…
BÀ CẢ: (Quát lớn ) – Mẹ cha nó, câm ngay ( Nhìn bọn lính hầu) Chúng bây ra đóng cái cổng cho chặt
vào, mặc thây cha nó. ( Chỉ thằng Giáp) Còn thằng Giáp mau đi gọi cậu Lý về ngay cho bà. (Nhìn 3
bà) Còn chúng mày chỉ giỏi cái mồm bực mình…
QUẦN CHÚNG: (Xì xầm) Xưa nay chỉ nghe nhà cụ bá chửi người ta, giờ mới nghe nhà cụ bá bị
người ta chửi. Mà chửi mới sướng mồm làm sao!
QUẦN CHÚNG: (Xì xầm) Phen này cha con thằng bá Kiến đố còn dám vác mặt đi đâu nữa! Mồ mả
tổ tiên lộn lên hết cả rồi.
QUẦN CHÚNG: (Xì xầm) Phúc đời nhà nó, chắc ông Lý không có nhà...
QUẦN CHÚNG: (Xì xầm) Ừ. Phải cậu lý Cường thử có nhà xem nào! Thằng Chí chỉ có nước nhừ
xương .
(Tiếng Lý Cường sang sảng quát vào đám người)
LÝ CƯỜNG: “Chúng mày đứng đây làm gì”
QUẦN CHÚNG: (Xì xầm) Lý Cường đã về! Lý Cường đã về!
LÝ CƯỜNG: (Nhìn Chí) Mày làm gì ở đây “Mày muốn lôi thôi gì?... Cái thằng không cha không mẹ
này! Mày muốn lôi thôi gì?... Mày có im ngay đi không”
CHÍ PHÈO: Ông ko im đấy chúng máy làm gì tao.
( Chí không nhìn hắn tiếp tục bước những bước đi loạng choạng )
LÝ CƯỜNG: (Kéo vai Chí Phèo) Đứng lại
CHÍ PHÈO: - Đứng đứng cái thằng cha mày…

LÝ CƯỜNG: “Thằng kia (nghiến răng) mày muốn sống thì câm mồm cút ngay, có tin ông cho mày đi
tù mọt gông ko”
CHÍ PHÈO: “Mẹ cha chúng mày, ông đứng đây ông chửi đấy thì đã sao, mẹ cha chúng mày cái lũ Ăn
hiếp bỏ tù ông”


LÝ CƯỜNG: (Tát Chí Phèo)
(Bà cả, bà hai, bà ba, bà tư nhà cụ bá vững dạ vì có anh lý, cũng xưng xỉa ra chửi góp)
BÀ CẢ (Chỉ vào mặt Chí Phèo) Đồ cái thằng không cha không mẹ không biết trên dưới trước sau
BÀ 2: (Chỉ vào mặt Chí Phèo) Cho mày chửi này… Đánh mạnh vào… Đánh mạnh vào…
BÀ 4: (Chỉ vào mặt Chí Phèo) Đáng đời mày lắm…
BÀ 3 : Chửi nữa đi, mày tưởng nhà bà dễ đụng lắm à !!!
(Chí Phèo đập cái chai vào cột cổng… lăn lộn dưới đất, vừa kêu vừa lấy mảnh chai cào vào mặt. Máu
ra loe loét. Tiếng chó sủa)
CHÍ PHÈO: (Lăn lộn) “- Ối làng nước ơi! Cứu tôi với... Ối làng nước ôi! Bố con thằng bá Kiến nó
đâm chết tôi! Thằng lý Cường nó đâm chết tôi rồi, làng nước ôi!...Aaaaaaa”
(Lý Cường hơi tái mặt, đứng nhìn mà cười nhạt, cười khinh bỉ)
LÝ CƯỜNG: (Chống nạnh) “Ngỡ là gì, hóa ra mày định nằm đây ăn vạ à!”
(Quần chúng nhốn nhao, xem Chí ăn vạ ra sao, thì thầm to nhỏ)
(Bá Kiến từ xa đi lại)
BÁ KIẾN : (Lớn giọng ) “Cái gì mà đông như thế này?”.
QUẦN CHÚNG : “lạy cụ”, “lạy cụ”,
Người ta kính cẩn giãn ra, và Chí Phèo bỗng nằm dài, không nhúc nhích rên khe khẽ như gần chết.
BÀ CẢ : Bớ cái ông Kiến đây rồi, lại mà xem thằng Chí Phèo nằm nằm vạ ra đây này
BÁ KIẾN : - Các bà đi vào nhà: đàn bà con gái lôi thôi, biết gì? (Quay qua Lý Cường) Anh Lý, anh
làm gì thế này ?
LÝ CƯỜNG : Phải để con cho nó một trận, (Nhìn Chí Phèo) Muốn chết tao cho mày chết.
BÁ KIẾN : (Can Lý Cường) Láo ! (Nạt Lý Cường) Thôi anh vào nhà đi
(Rồi quay lại bọn người làng, cụ dịu giọng hơn một chút)
BÁ KIẾN : Cả các ông, các bà nữa, về đi thôi chứ, về đi kẻo mất công mất việc! Có gì đâu mà xúm

lại như thế này ? , về đi.
QUẦN CHÚNG : (Nói nhỏ) Phải rồi, cụ Bá đã nói vậy thì cũng về lo làm ăn đi, (Người khác) Ừ, ở
đây lôi thôi tiếp khéo lại rách việc.


(Bá Kiến lại gần Chí, khẽ lay và gọi)
BÁ KIẾN : - Anh Chí ơi ! Sao anh lại làm thế ?
(Chí Phèo lim dim mắt, rên lên )
CHÍ PHÈO :- Tao chỉ liều chết với bố con nhà mầy đấy thôi. Nhưng tao mà chết thì có thằng sạt
nghiệp, mà còn rũ tù chưa biết chừng.
(Cụ bá cười nhạt, nhưng tiếng cười giòn giã lắm: )
BÁ KIẾN : - Cái anh này nói mới hay ! Ai làm gì mà anh phải chết ? Đời người chứ có phải con ngoé
đâu ? Lại say rồi phải không ?
(Rồi đổi giọng, cụ thân mật hỏi )
BÁ KIẾN : - Về bao giờ thế ? Sao không vào tôi chơi ? Nào ! Đi vào nhà uống nước.
(Thấy Chí Phèo không nhúc nhích, cụ tiếp luôn )
BÁ KIẾN : - Nào đứng lên đi. Cứ vào đây uống nước đã. Có cái gì ta nói chuyện tử tế với nhau, cần
gì mà phải làm ầm ĩ lên như thế, người ngoài mà biết, mang tiếng cả.
(Rồi vừa xốc Chí Phèo, cụ vừa phàn nàn :)
BÁ KIẾN : - Khổ quá ! Giá có tôi ở nhà thì đâu đến nỗi. Ta nói chuyện với nhau, thế nào cũng xong.
Người lớn cả, chỉ một câu chuyện với nhau là đủ. Chỉ tại thằng lý Cường nóng tính không biết nghĩ
trước nghĩ sau. Ai, chứ anh với nó còn có họ kia đấy.
(Cụ bá biết rằng mình đã thắng, đưa mắt nháy con một cái, cụ quát )
BÁ KIẾN : - Lý Cường đâu! Tội mày đáng chết. Không bảo người ta đun nước, mau lên!
Bá Kiến đỡ Chí Phèo đứng dậy, giục thêm vài tiếng nữa, và Chí Phèo chịu đi: hắn chỉ cố khập khiễng
cái chân như bị què,
CẢNH HÀNG NƯỚC
Ở nhà bá Kiến ra về, Chí Phèo vô cùng hả hê. Hắn loạng choạng vừa đi vừa cười; hắn chẳng cần
đến ba xu mà Bá Kiến cho để bốc thuốc. Lúc ngồi tù hắn có học mót được mấy bài thuốc: chỉ vài
nắm lá, là mặt hắn lại đâu vào đấy ngay. Mấy đồng bạc này hắn để đi uống rượu...

Hắn uống được có ba hôm, hôm thứ tư thì hắn trợn mắt lên, bảo con mẹ hàng rượu rằng:
CHÍ PHÈO : - Hôm nay ông không có tiền; nhà mày bán chịu cho ông một chai. Tối ông mang tiền
đến trả.


MỤ BÁN HÀNG : (Ngần ngừ) Ờ …ờ.. thì…thì…
CHÍ PHÈO : Mẹ cha mày, ( đập bàn) Mày khinh ông à ! Ông đốt cái quán này đi cho mày biết mùi
( Đứng dậy, rút bao diêm đánh cái xòe, châm diêm lên mái nhà. )
MỤ BÁN HÀNG : -Ôi trời đất ơi là trời đất ơi. Bớ làng nước ơi! Thằng Chí Phèo đốt quán nhà tôi. Ôi
bà con làng xóm ơi ! (vội dập tắt ngọn lửa vừa mới cháy)
CHÍ PHÈO : - Cái giống nhà mày không ưa nhẹ! Ông mua chứ ông có xin nhà mày đâu! Mày tưởng
ông quỵt hở? Mày thử hỏi cả làng xem ông có quỵt của đứa nào bao giờ không? Ông không thiếu tiền!
Ông còn gửi đằng cụ bá, chiều này ông đi lấy về ông trả.
MỤ BÁN HÀNG : (vừa kéo áo lên quẹt nước mũi, vừa bảo)- Chúng cháu không dám chắc lép nhưng
quả là ít vốn.
CHÍ PHÈO : (Quát lên) - Ít vốn thì tối nay ông trả. Nhà mày đã chết ngay bây giờ hay sao? Mẹ cha
mày ( bỏ đi)
(Chí Phèo ngật ngà ngật ngưỡng đến nhà bá Kiến. Gặp ai hắn cũng bảo)
CHÍ PHÈO : - Tao đến nhà cụ bá đòi nợ đây! …( Lặp lại)
CẢNH NHÀ BÁ KIẾN
(Bá kiến đang nằm trên đùi bà 3, bà 3 đang bóp vai đấm lưng cho Bá Kiến)
BÀ 3 : Dạo này mình bận quá nhỉ ?
BÁ KIẾN : ( Nằm hưởng thụ) Ừm
BÀ 3 : (Nũng nịu) Mình này, tôi nghe nói cái chức Hương Bản vẫn còn trống. Hay, hay mình cho
thằng út nhà em vào đi.
BÁ KIẾN : (Suy ngẫm)
BÀ 3 : Mình thấy đó, Đội Tảo kình nhà mình ra mặt. Sao mình không nhân cơ hội này để tăng thêm
thế lực cho nhà ta. Thằng út cũng nhanh nhẹn lắm đấy.
BÁ KIẾN : Mình để tôi suy nghĩ cái đã.
THẰNG GIÁP : Cụ Bá ơi, cụ Bá ơi,… Thằng Chí Phèo nó lại đến nữa rồi

(Bá Kiến trông thấy Chí Phèo đã biết hắn đến sinh sự . Cái mắt thì ngầu lên, hai chân thì đi lảo đảo,
cái môi bầm lại mà run bần bật)
BÁ KIẾN : Mẹ kiếp, bộ chúng mày không ngăn được nó sao ? (Quay sang bà 3) Mình vào trong đi
(Chạy ra đón đầu Chí Phèo)


BÁ KIẾN : - Anh Chí đi đâu đấy?
CHÍ PHÈO: (Chào to)- Lạy cụ ạ. Bẩm cụ... Con đến cửa cụ để kêu cụ một việc ạ.
(Giọng hắn lè nhè và tiếng đã gần như méo mó. Nhưng bộ điệu thì lại như hiền lành; hắn vừa gãi đầu
gãi tai, vừa lải nhải)
CHÍ PHÈO: - Bẩm cụ, từ ngày cụ bắt đi ở tù, con lại sinh ra thích đi ở tù, bẩm có thế, con có nói gian
thì trời tru đất diệt, bẩm quả là đi tù sướng quá. Ði ở tù còn có cơm để mà ăn, bây giờ về làng về nước,
một thước đất cắm dùi không có, chả làm gì nên ăn. Bẩm cụ, con lại đến kêu cụ, cụ lại cho con đi tù...
BÁ KIẾN: (Quát) - Anh này lại say khướt rồi!
CHÍ PHÈO: (Lao đến gần) - Bẩm không ạ, bẩm thật là không say. Con đến xin cụ cho con đi tù mà
nếu không được thì... thì... thưa cụ...
(Chí phèo móc đủ mọi túi, để tìm một cái gì, hắn giơ ra: đó là một con dao nhỏ, nhưng rất sắc)
CHÍ PHÈO: (Nghiến răng)- Vâng, bẩm cụ không được thì con phải đâm chết dăm ba thằng, rồi cụ bắt
con giải huyện.( cúi xuống, tần mần gọt cạnh cái bàn lim)
(Bá Kiến cười khanh khách. Cụ đứng lên vỗ vai hắn mà bảo rằng)
BÁ KIẾN: - Anh bứa lắm. Nhưng này, anh Chí ạ, anh muốn đâm người cũng không khó gì. Ðội Tảo
nó còn nợ tôi năm mươi đồng đấy, anh chịu khó đến đòi cho tôi, đòi được tự nhiên có vườn.
CHÍ PHÈO : - Cụ nói thật không ? (Chỉa con dao vào mặt Bá Kiến)
BÁ KIẾN : Việc gì tôi phải gạt anh, thôi anh cố gắng giúp tôi, rồi tôi thưởng cho nhá !!! ( đẩy đẩy vai
Chí )
Ðội Tảo là một tay vai vế trong làng: Vây cánh mạnh, kình nhau với nhà cụ bá,hắn là cựu binh,
lương hưu trí nhiều, quen thuộc nhiều, lại ăn nói giỏi. Hắn vay cụ bá năm mươi đồng đã từ lâu,
bây giờ đột nhiên, lấy cớ rằng số tiền ấy tính vào món tiền chè lý Cường ra làm lý trưởng chưa
tạ hắn. Cụ bá tức chưa biết làm thế nào, bởi vì thằng binh Chức, đầy tớ chân tay của cụ chết rồi.
Bây giờ cụ mới lại gặp được Chí Phèo, có thể thay cho binh Chức.

CẢNH NHÀ ĐỘI TẢO
(Chí Phèo tức khắc đến nhà đội Tảo, và cất tiếng chửi ngay từ đầu ngõ)
CHÍ PHÈO: - Mẹ cha thằng đội Tảo, mày nợ ông 50 đồng từ hồi năm kia năm kìa tới giờ mà không
trả hả, có tin ông đốt sạch nhà mày không hả? Mẹ kiếp, mày không ra ông đây xông vào giết sạch nhà
mày…
LÍNH CANH : Bẩm bà, thằng Chí Phèo nó đang làm ầm ở ngoài kia


VỢ ĐỘI TẢO : - Giời ơi, gặp ngay cái lúc Cụ mày đang ốm mới chết chứ
LÍNH CANH : Giờ mình phải làm sao đây bà ? Hay con kêu người ra đập cho nó một trận
VỢ ĐỘI TẢO : Thôi ngay nhá ! Đụng vào ai, chứ đụng vào thằng Chí Phèo ấy mệt lắm, không khéo
tao với Cụ mày phải ra hầu bọn Lý trưởng thì chết !
CHÍ PHÈO: - Mẹ cha chúng mày cái lũ quỵt tiền của ông. Ông giết ông giết
VỢ ĐỘI TẢO : - Thôi, để tao đem tiền ra đưa nó cho rồi !
LÍNH CANH : Nhưng … Nhưng…
VỢ ĐỘI TẢO : Không nhưng nhị gì cả, đợi chút đi với tao ra ngoài.
VỢ ĐỘI TẢO: - Lạy ông, món nợ đó chồng con chắc quên ạ (lấy ra 50 đồng) Đây, phiền ông tới rồi
ạ, xin ông cầm cho ạ, dù gì mình cũng chỗ quen biết tốt nhất nên “ dĩ hòa vi quí” đừng làm lớn chuyên
làm gì cho mất lòng bà con làng xóm.
CHÍ PHÈO : Mẹ kiếp ! Sớm biết điều thì có hơn không ? Làm ông đây mất công ! …
CẢNH NHÀ BÁ KIẾN
CHÍ PHÈO: (Nói từ xa) - Cụ Kiến ơi, ra mà lấy 50 đồng này, cụ Kiến ơi
BÁ KIẾN: (Vui mừng) Tốt quá anh Chí ơi, đây cả năm chục đồng này phần anh. Nhưng nếu anh lấy
cả thì chỉ ba hôm là tan hết. Vậy anh cầm lấy chỗ này ( đưa 5 đồng) uống rượu còn để tôi bán cho anh
mảnh vườn; không có vườn đất thì làm ăn gì?
CHÍ PHÈO: Vâng… vâng … Lạy cụ
Chí Phèo “vâng dạ” ra về. Mấy hôm sau, cụ bá bảo lý Cường cho hắn năm sào vườn ở bãi sông
cắm thuế của một người làng hôm nọ. Chí Phèo bỗng thành ra có nhà. Cũng từ lúc đó, Chí Phèo
trở thành tay sai của bá Kiến, càng ngày càng hung hãn, ngang ngược và say triền miên.
CẢNH ĐÒI NỢ THUÊ

BÁ KIẾN : (Nói vọng ra) Anh Chí ! Anh giúp tôi sang nhà con Bảy Thu một chuyến. Nó nợ tôi 10
đồng đã tháng hơn mà chưa thèm trả. Đòi giùm tôi, tôi lại đưa cho anh vài đồng uống rượu.
CHÍ PHÈO : (lè nhè) Yên tâm, cứ để ông đây lo
CHÍ PHÈO : ( Lảm nhảm) Bà mẹ con Bảy Thu, con Bảy Thu ngu ngu (hehe) . (Lớn tiếng, chống
nạnh) Bảy Thu đâu rồi, mày có mau trả tiền cho ông không, mẹ cha mày, hay mày định để ông đốt cái
nhà của mày hả, Bảy ?


BẢY THU : (Hùng hằng bước ra) Gì đấy ! Ai đang làm loạn nhà của bà đấy ? Á à, ra là cái thằng Chí
Phèo chó chết. Mày đòi tiền gì, tao nợ gì tiền của mày hả ? Đừng có tưởng bà đây sợ nhá, không có
đâu !
CHÍ PHÈO : Mẹ mày ! 10 đồng của cụ Bá đấy, mày không trả đúng không ? Này thì không trả ( đập
chai rạch mặt kêu làng tập 2)
BẢY THU : (Bĩu môi) Úi giời ! Lại ăn vạ đấy hử ? Thôi ngay đi, … này nhá thôi đi nhá
CHỒNG BẢY THU : (Từ xa đi tới) Bảy Thu, bà đang làm gì đấy ? Sao thằng Chí Phèo lại nằm vật ra
ở đây ?
BẢY THU : Thì… thì… Ở nhà thiếu gạo, tôi sang nhà Cụ Bá mượn 10 đồng đong gạo cho con ăn.
Đến giờ chưa có tiền trả, may mà mình về.
CHỒNG BẢY THU : (Nói nhỏ nhẹ) Mình đó từ giờ, đừng có mượn gì của nhả lão Bá nữa nghe
chưa ?
CHỒNG BẢY THU : (Tiến tới Chí) Anh Chí ơi ? Đây 10 đồng đây, anh cầm về đưa Cụ Bá giúp tôi
nhá !
CHÍ PHÈO : (Ngồi dậy) Uhm, mẹ cha chúng mày. Có 10 đồng mà để tao đổ cả máu mới chịu trả. Mẹ
kiếp
Bây giờ, sau bao năm thì hắn đã thành người không tuổi rồi. Cái mặt hắn khônng còn phải là
mặt người; nó là mặt của con vật lạ? Cái mặt hắn vàng vàng mà lại muốn xạm màu gio; nó vằn
dọc vằn ngang, không thứ tự, biết bao nhiêu là sẹo. Vết những mảnh chai của bao nhiêu lần ăn
vạ kêu làng, bao nhiêu lần, hắn nhớ làm sao nổi? Bao nhiêu việc ức hiếp, phá phách, đâm chém,
mưu hại, người ta giao cho hắn làm! Những việc ấy chính là cuộc đời của hắn, đập đầu rạch mặt
chửi bới, dọa nạt.

(Quần chúng ngồi ngoài chợ, Chí Phèo lảo đảo, đi qua, tới chỗ bán cá của Chị Đen, hắn hất tung
mâm cá của chị)
CHỊ ĐEN : (Run sợ) Tôi…tôi lạy ông, sao ông lại phá tôi, (mếu máo) Nhà chúng tôi sống nhờ mấy
con cá, đó, ông làm vậy , chúng tôi biết lấy gì sống đây ( tiếp tục mếu máo) Tôi cũng đâu có nợ nần gì
nhà Cụ bá đâu (huhu)
CHÍ PHÈO : Mẹ cha mày, ông cứ thích phá đấy thì sao (Cười nham nhở) Ai bảo mày làm đứa khác
ngứa mắt, tao lấy tiến người ta thì tao phải làm thôi (Cười lớn) Cút ngáy, cút
CHỊ ĐEN : (Ôm cái mâm bỏ chạy)
CHÍ PHÈO : Còn chúng mày nữa nhìn gì mà nhìn, mẹ cha chúng mày…


Có lẽ hắn cũng không biết rằng hắn là con quỷ dữ của làng Vũ Ðại. Hắn biết đâu hắn đã phá
bao nhiêu cơ nghiệp, đập nát bao nhiêu cảnh yên vui, đạp đổ bao nhiêu hạnh phúc, làm chảy
máu và nước mắt của bao nhiêu người lương thiện..
Chiều nay như mọi buổi chiều, Chí Phèo lại vừa đi vừa chửi. Hắn rẽ vào nhà Tự lãng giữa lúc
lão đang uống rượu một mình dưới trăng.
CẢNH CHÍ PHÉO VỚI TỰ LÃNG
CHÍ PHÈO: - Mẹ kiếp tao chửi trời tao chửi đời ta chửi cả cái làng Vũ Đại này. À đúng rồi tao phải
báo thù báo thù bất cứ đứa nào haha.
CHÍ PHÈO : (Nhìn cái bóng dưới chân) Ồ, cái gì đây (Cười nghiêng ngả)
CHÍ PHÈO : (Rảo bước, đi ngang nhà Tự Lãng)
( Tự lãng đang uống rượu; lão uống rượu ngay ở sân, vừa uống vừa vuốt râu, vừa rung rung cái đầu.
Chí Phèo đứng lại nhìn. Rồi đột nhiên hắn khát,hắn lại bên lão tự, nhắc lấy chai rượu ngửa cổ dốc
vào mồm tu. Lão tự duỗi cái cổ gà vặt lông ra, trố mắt lên, không nói gì. Lưỡi lão ríu lại rồi.Lão đã
uống hết hai phần chai. Còn một phần thì Chí Phèo tu nốt. Hắn tu có một hơi, rồi khà một cái. Rồi
hắn nắm lấy mấy cái râu lờ phờ của lão tự, nâng soi lên trăng mà cười. Lão tự cũng cười. Hai thằng
say rượu ngả vào nhau mà cười, như một đôi tri kỷ cuồng. )
TỰ LÃNG: - Ông bạn, uống đi, uống thật say vào, chẳng cần quan tâm gì hết. Cứ việc uống,
CHÍ PHÈO : ( Cười ha hả) Mẹ kiếp ! Đời gì mà đen như chó !
(Tự Lãng đã bò ra sân. Lão bò như cua và hỏi Chí Phèo rằng)

TỰ LÃNG:- Người ta đứng lên bằng cái gì? (Cười ha hả)
(Chí Phèo vần ngửa lão ra, vuốt cái râu lờ phờ của lão mấy cái (cười) , rồi để mặc lão thế, hắn lảo
đảo ra về.)
(Chí Phèo vừa đi vừa phanh ngực ra mà gãi. Hắn gãi ngực rồi gãi lên cổ, gãi mang tai và gãi lên cả
đầu. Có lúc hắn phải đứng lại giữa đường mà gãi, ghệch chân lên mà gãi, hắn bứt rứt quá, ngứa ngáy
quá)
CẢNH THỊ NỞ VÀ CHÍ PHÈO
BÀ CÔ : - (Nói vọng ra) Này con Nở kia, mày không nhanh nhanh cái chân lên, trời sắp tối rồi đây
này. Mày mà không kín đầy nước, thì đừng có trách bà…
THỊ NỞ : (Càm ràm) Từ từ chứ… (Đi ra bờ sông)


THỊ NỞ: (Nhìn xuống sông) - Ô kìa…. Ai ở dưới nước thế kia nhỉ. (cúi xuống nhìn) Ối giời ơi, sao
mà xinh thế, con cái nhà ai khéo đẻ mà xinh như tiên… Thôi đúng rồi… Đích thị là Nở đây chứ không
ai khác nữa… Chao ôi… sao hôm nay Nở xinh thế này nhỉ… Môi đỏ tựa mào gà này… Mắt lại đen
như hai hòn than thế kia ai mà chịu nổi.
(Thị Nở ngáp 1 tiếng dài, sau đó ngủ quên)
(Chí Phèo loạng choạng bước tới )
CHÍ PHÈO: - Mẹ cha cái làng Vũ Đại chúng mày …Tiên sư cái bọn chúng mày
CHÍ PHÈO : - (Liếc ngang liếc dọc, Ngạc nhiên) –Hum, đứa nào thế kia. (Tiến sát) Á à thì ra là con
Nở (Cười khoái chí, sau đó nhào tới Thị Nở)
THỊ NỞ: “Ô hay... Buông ra... Tôi kêu... Tôi kêu làng... Buông ra. Tôi kêu làng lên bây giờ!”
CHÍ PHÈO: (Thì thầm) Kêu á! (Phì cười, la lên) Ối làng nước ơi ối làng nước ơi cha con thằng bá
kiến nó giết tôi kìa
THỊ NỞ: (Cười) Này dở người à sao mày kêu lên thế hử…(Thị Nở vừa rủa vừa đập tay lên lưng hắn.
Nhưng đó là cái đập yêu, bởi vì đập xong, cái tay ấy lại giúi lưng hắn xuống. Và chúng cười với
nhau...)
CẢNH SAU
(Chí Phèo chống một tay xuống đất, ngồi lên một nửa.. Hắn oẹ. Hắn oẹ ba bốn cái. Oẹ mãi. Giá mửa
ra được thì dễ chịu. Hắn cho một ngón tay vào móc họng. Hắn oẹ ra một cái to hơn, ruột hình như lộn

lên Thị Nở lại. Đặt một tay lên ngực hắn thị hỏi hắn)
THỊ NỞ: - Vừa thổ hả?
(Mắt Chí Phèo đảo lên nhìn thị, nhìn một thoáng rồi lại đờ ra ngay.)
THỊ NỞ: - Ði vào nhà nhé?
(Chí phèo làm như gật đầu. Nhưng cái đầu không động đậy, chỉ có cái mí mắt là nhích thôi.)
THỊ NỞ: - Thì đứng lên.
(Thị quàng tay vào nách Chí Phèo, đỡ cho hắn gượng ngồi. Rồi thị kéo hắn đứng lên. Hắn đu vào cổ
thị, hai người lảo đảo đi về lều.)
(Thị để Chí nằm lên và đi nhặt nhạnh tất cả những manh chiếu rách đắp lên cho hắn. Thị ra vườn, thị
mải mốt mặc áo, kín nước, rồi xách đôi lọ nước đi về nhà.)
Trăng chưa lặn, không chừng trời còn khuya. Thị lên giường định ngủ. Nhưng nhớ lại việc lạ
lùng tối qua. Thị cười. Thị thấy không buồn ngủ, và thị cứ lăn ra lăn vào.


Khi Chí Phèo mở mắt thì trời đã sáng lâu. Mặt trời chắc đã cao, chim ríu rít,trong cái lều ẩm
thấp vẫn chỉ hơi tờ mờ. Ở đây người ta thấy chiều lúc xế trưa và gặp đêm thì bên ngoài trời vẫn
sáng. Chưa bao giờ Chí Phèo nhận thấy thế bởi chưa bao giờ hết say.
Nhưng bây giờ thì hắn tỉnh. Hắn bâng khuâng như tỉnh dậy, hắn thấy miệng đắng, lòng mơ hồ
buồn. Người thì bủn rủn, chân tay không buồn nhấc, hay là đói rượu, hắn hơi rùng mình. Ruột
gan lại nôn nao lên một tý. Hắn sợ rượu cũng như những người ốm sợ cơm
Một thời hắn đã ao ước có một gia đình nho nhỏ. Chồng cuốc mướn cày thuê, vợ dệt vải, chúng
lại bỏ một con lợn nuôi để làm vốn liếng. Khá giả thì mua dăm ba sào ruộng làm.
( Thị Nở vào. Thị vào cắp một cái rổ, trong có một nồi cháo hành còn nóng nguyên. )
( Chí phéo ngạc nhiên, mắt mình hình như ươn ướt, nhìn bát cháo bốc khói mà bâng khuâng. )
THỊ NỞ: (nhìn trộm Chí, rồi lại toe toét cười) Này cháo nóng đấy, ăn đi cho nóng
(Chí Phèo cầm lấy bát cháo đưa lên mồm. Hắn húp một húp)
THỊ NỞ: (cầm mo cau lên quạt cho Chí) Ăn đi, ăn nóng ra mồ hôi nhiều là khỏi ngay đấy…
Bát cháo húp xong rồi, thị Nở đỡ lấy bát cháo và múc thêm bát nữa. Hắn thấy mình vã bao nhiêu mồ
hôi. Mồ hôi chảy ra trên đầu, trên mặt, những giọt to như giọt nước. Hắn đưa tay áo quệt ngang một
cái, quệt mũi cười rồi lại ăn. Hắn càng ăn, mồ hôi lại càng nhiều. Thị Nở nhìn hắn, lắc đầu thương hại.

CHÍ PHÈO: - Giá cứ thế này mãi thì thích nhỉ?
(Thị không đáp)
CHÍ PHÈO: - Hay mình sang đây ở với tớ một nhà cho vui. (Cười)
(Thị lườm hắn. Hắn bẹo thị Nở một cái làm thị nẩy hẳn người lên. Và hắn cười, hắn lại bảo:)
CHÍ PHÈO: - Ðằng ấy còn nhớ gì hôm qua không?
THỊ NỞ: - Ứ Ư, Nỡm à, ai lại đi nói chuyện đó chứ. Mà đêm qua sao gan thế, lỡ trúng gió thì chết toi
đấy.. (Thị phát khẽ hắn một cái)
( Thị Nở ,Chí Phèo cười dòn giã )
(Chí Phèo véo thị một cái thật đau vào đùi.)
Chúng sẽ làm thành một cặp rất xứng đôi. Chúng cũng nhận thấy thế, và nhất định là lấy nhau.
Như thế năm ngày chẵn, thị ở nhà Chí Phèo cả ngày lẫn đêm, trừ những lúc đi kiếm tiền. Hắn
không còn kinh rượu nhưng cố uống cho thật ít. Ðể cho khỏi tốn tiền, nhưng nhất là để tỉnh táo
để yêu nhau. Ðàn bà không men như rượu nhưng cũng làm người say. Và hắn say thị lắm.


Nhưng thị lại là người dở hơi. Ðến hôm thứ sáu thì thị bỗng nhớ rằng thị có một người cô ở đời.
Người cô ấy nội ngày nay sẽ về. Thị nghĩ bụng: hãy đừng yêu để hỏi cô thị đã.
CẢNH NHÀ BÀ CÔ
THỊ NỞ: - Này con bảo cái này (cười) Con sắp lấy chồng đấy (Cười)
BÀ CÔ: - (Cười lớn) Gớm cái con dở người, mày lấy ai, mà ai định lấy mày hả con? (Cười) Tao đây
đến già cón ế chỏng gọng, cái mặt mày ai mà thém lấy chứ
THỊ NỞ: - Thằng Chí Phèo (Cười)
BÀ CÔ: - Gì? (Ngạc nhiên) Mày nói cái gì, thằng Chí Phèo!. (Đứng phắt dậy, 1 tay chống nạnh, 1 tay
chỉ vào Nở) Ôi giời đất ơi, là giời đất ơi. Sao mày đĩ thế hả con!
BÀ CÔ: - Ðã nhịn được đến bằng này tuổi thì nhịn hẳn; Ai đời lại còn đi lấy chồng! Ừ! Mà có lấy thì
lấy ai chứ?... Ðàn ông chết hết cả rồi sao, mà lại đâm đầu đi lấy một thằng không cha, không mẹ suốt
ngày rạch mặt ra ăn vạ ấy hả.
THỊ NỞ: - Ơ! Thế cô định để con ế chồng chết già như cô à
BÀ CÔ: -Á à… bớ con Nở kia, mày lại dám xỉa xói cô mày đây à (ấn tráng của Nở) Trời ơi! Nhục
nhã ơi là nhục nhã! Ôi cha mẹ tổ tiên ra mà xem này! Ôi giời đất ơi! Ôi làng nước ơi!...

THỊ NỞ: - (Hưm 1 tiếng, tức tối, bỏ đi dậm chân bịch bịch)
CẢNH NHÀ CHÍ PHÈO
CHÍ PHÈO: (Ngồi bồn chồn, uống rượu) Mẹ cha con Nở, mày làm cái giống gì ở nhà mà lâu thế. Mẹ
cha mày… (Uống rượu) Hay mày lại đi gạ thằng nào, ông biết được ông xé xác mày ra… Mẹ cha
mày…
THỊ NỞ: - ( Tiến sát) Này, chửi ai đấy hử?....Giời ơi là giời! (Giậm chân xuống đất, nhảy cẩng lên)
CHÍ PHÈO: - (Cười, lắc lư cái đầu)
THỊ NỞ: - Giời ơi! Lại còn cười nữa à! (Thút thít) Bà cô biết, bả chửi tôi đây này! Bả kêu tôi nhịn
được thì khỏi lấy chồng, chứ tại sao phải lấy thằng Chí Phèo…Lấy một cái thằng suốt ngày quậy phá,
rạch mặt ăn vạ… (huhu) Cũng tại ông hết đấy hu hu…(Đấm vào đùi Chí) Tại ông hết…
CHÍ PHÈO: - (Ngồi ngẩn người)
THỊ NỞ: Ngồi đó mà uống cho chết đi (Quay mặt bỏ đi)
CHÍ PHÈO: Ơ này! Đi đâu thế hử? Mày vừa mới tới mà bỏ đi là sao? Này Nở, con Nở kia…(Nắm
tay Thị)


THỊ NỞ: (Gạt tay Chí, giúi cho 1 cái) Buông ra
CHÍ PHÈO: ( Ngã sõng soài ) Ôi làng nước ơi, con Nở nó đánh tôi, ôi làng nước ơi, … (Ngẩn người)
CHÍ PHÈO: (Lồm cồm bò dậy, lầm bầm) Cha mày con Nở chết bầm…Mẹ cha con gái già ăn hiếp con
Nở…
CHÍ PHÈO: (suy nghĩ, đập tay xuống đất tức tối) Rượu, rượu của tao đâu! Rượu của tao đâu? (Lồm
cồm bò dậy)
CHÍ PHÈO: (Uống rượu, sau đó mò tìm con dao) Tao phải đâm chết nó (Lảm nhảm)
CHÍ PHÈO: (Rảo bước, loạng choạng bước đi)
CẢNH NHÀ BÁ KIẾN
(Cả nhà đi làm đồng, chỉ có mình cụ Bá đang nằm nghỉ trưa. Nghe tiếng hắn từ xa, cụ thấy sao bực
mình quá! Cụ đang nằm, gọi hầu gái tới hỏi )
BÁ KIẾN: “Sao bà Tư đi lâu về thế?”
BÁ KIẾN: (Tay để lên trán, ngẫm nghĩ)
CẢNH TƯỞNG TƯỢNG CỦA BÁ KIẾN

BÀ 4: (Lên chùa, tay cầm nhang)
TRAI: (Cười, liếc mắt với bà 4)
BÀ 4: (Quay xuống nói) Hóa ra mình vẫn còn xuân chán. (Quay lại nói) Các chú nhà ở đâu sao tôi
thấy lạ thế này!!! ( Cười cười)
CẢNH ĐÂM BÁ KIẾN
CHÍ PHÈO: Bá Kiến đâu, Bá Kiến đâu rồi
CHÍ PHÈO: Mày ra đây cho ông, ra đây cho ông… (gạt bọn gia nhân sang một bên, xông vào chỗ Bá
Kiến)
BÁ KIẾN: Mẹ kiếp! Thằng ôn con!
BÁ KIẾN: ( quát)- Chí Phèo đấy hở ? Lè bè vừa thôi chứ, tôi không phải là cái kho.
BÁ KIẾN: (Ném bẹt 5 hào xuống đất) - Cầm lấy mà cút đi cho rảnh. Rồi làm mà ăn chứ cứ báo người
ta mãi à?
CHÍ PHÈO: (Trợn mắt, chỉ tay vào cụ) - Tao không đến đây xin năm hào.


BÁ KIẾN: (Nhẹ nhàng) - Thôi, cầm lấy vậy, tôi không còn hơn.
CHÍ PHÈO: (vênh mặt, kiêu ngạo) - Tao đã bảo là tao không đòi tiền.
BÁ KIẾN: - Giỏi! Hôm nay mới thấy anh không đòi tiền. Thế anh cần gì?
CHÍ PHÈO: (Nói lớn)- Tao muốn làm người lương thiện!
BÁ KIẾN: (Cười ha hả) - Ồ tưởng gì! Tôi chỉ cần anh lương thiện cho thiên hạ nhờ.
CHÍ PHÈO: - Không được! Ai cho tao lương thiện? Làm thế nào cho mất được những vết mảnh chai
trên mặt này? Tao không thể là người lương thiện nữa. Biết không? Chỉ có một cách... biết không! Chỉ
có một cách là... cái này biết không?
(Chí Phèo rút dao ra xông vào. Bá Kiến ngồi nhỏm dậy, Chí Phèo đã văng dao tới rồi. )
BÁ KIẾN: Á…á…aaaa ( Lảo đảo rồi gục xuống)
CHÍ PHÈO: (Rút con dao trên người Bá Kiến ra, sau đó tự sát) – Bớ làng nước ơi, …
Cả làng Vũ Ðại nhao lên. Họ bàn tán rất nhiều về vụ án không ngờ ấy.
QUẦN CHÚNG: “Trời có mắt đấy, anh em ạ”
QUẦN CHÚNG: “Thằng nào chứ hai thằng ấy chết thì không ai tiếc! Rõ thật bọn chúng nó giết nhau,
nào có phải cần đến tay người khác đâu”

ĐỘI TẢO: “Thằng bố chết, thằng con lớp này không khỏi người ta cho ăn bùn”.
ĐÀN EM: “Thằng mọt già ấy chết, anh mình nên ăn mừng
ĐÀN EM: “Tre già măng mọc, thằng ấy chết, còn thằng khác, chúng mình cũng chẳng lợi tí gì
đâu...”.
CẢNH CUỐI
BÀ CÔ: (Chỉ vào mặt) - Phúc đời nhà mày, con nhé. Chả ôm lấy ông Chí Phèo.
THỊ NỞ: (Cười) - Hôm qua làm biên bản, lý Cường nghe đâu tốn gần một trăm. Thiệt người lại tốn
của. ( Ngừng 1 chút, Bước ra phía trước) Sao có lúc nó hiền như đất.
(Và nhớ lại những lúc ăn nằm với hắn, thị nhìn trộm bà cô, rồi nhìn nhanh xuống bụng:)
THỊ NỞ: ( Tự luyến) - Nói dại, nếu mình chửa, bây giờ hắn chết rồi, thì làm ăn thế nào?
(Ðột nhiên thị thấy thoáng hiện ra một cái lò gạch cũ bỏ không, xa nhà cửa và vắng người qua
lại...)




×