Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (28.1 KB, 2 trang )
1. Nghĩ đến thân thể thì đừng cầu không tật bệnh, vì
không tật bệnh thì tham dục dễ sanh.
2. Người quân tử nghiêm khắc với mình, kẻ tiểu nhân
khắt khe với người.
3. Quân tử rộng rãi bao dung, tiểu thân hẹp hòi tính
toán.
4. Sự nghiệp đừng mong bằng phẳng dễ đi, vì không
gặp phải chông gai chí nguyện không kiên cường.
5. Làm việc đừng mong dễ thành, việc dễ thành lòng
thường kiêu ngạo.
6. Làm ơn chớ mong đền đáp, mong cầu đền đáp ấy
là có mưu tính.
7. Thấy lợi đừng nhúng tay, nhúng tay hắc ám tâm trí.
8. Với người đừng mong thuận chiều ý mình, vì được
thuận chiều ý mình thì tất sanh tự kiêu.
9. Thi ân đừng cầu đền đáp, vì cầu đáp trả là thi ân
mà có mưu tính.
10. Oan ức không cần bày tỏ, vì bày tỏ là hèn nhát
mà trả thù thì oán đối kéo dài. Lấy bệnh khổ làm
thuốc hay, lấy hoạn nạn làm thành công, lấy gai gốc
làm giải thoát, lấy ma quân làm đạo bạn, lấy khó khăn
làm sự tác thành, lấy bạn tệ bạc làm người giúp đỡ,
lấy kẻ chống nghịch làm người giao du, lấy sự thi ân
như đôi dép bỏ, lấy xả lợi làm vinh hoa, lấy oan ức
làm đà tiến thủ. Thế nên, ở trong chướng ngại mà
vượt qua tất cả. Nên chấp thuận trở ngại thì thông
suốt, mà mong cầu thông suốt thì sẽ bị trở ngại. Ngày
nay những người học đạo, trước hết không dấn mình
vào mọi sự trở ngại, nên khi trở ngại xáp tới thì không
thể nào đối phó. Chánh Pháp chí thượng vì vậy mà
mất cả, đáng tiếc đáng hận biết bạo.