Tải bản đầy đủ (.ppt) (21 trang)

Nỗi thương mình

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (616.61 KB, 21 trang )


Nçi th­¬ng m×nh
(TrÝch “ TruyÖn KiÒu”)
- NguyÔn Du -

I. Đọc - tìm hiểu chung
1.Vị trí đoạn trích
- Từ câu 1229- 1248
- Nội dung:
2. Bố cục đoạn trích
- Đoạn 1: ( Biết bao... tối tìm Trư
ờng Khanh)=> giới thiệu
tình cảnh trớ trêu của Kiều.
- Đoạn 2: ( Khi tỉnh rượu.. Nào biết
có xuân là gì) =>tâm trạng,
nỗi niềm của Kiều trong cảnh
sống ấy.
- Đoạn 3: (còn lại) => tả cảnh để
diễn tả tâm tình cô đơn, đau
khổ của Kiều

Biết bao bướm lả ong lơi
Cuộc say đầy tháng trận cười suốt đêm
Dập dìu lá gió cành chim
Sớm đưa Tống Ngọc tối tìm Trường Khanh
Khi sao phong gấm rủ là,
Giờ sao tan tác như hoa giữa đường.
Khi tỉnh rượu lúc tàn canh
Giật mình mình lại thương mình xót xa
Mặt sao dày gió dạn sương,
Thân sao ong bướm chán chường bấy thân!


Mặc người mưa Sở mây Tần
Những mình nào biết có xuân là gì
Đòi phen gió tựa hoa kề
Nửa rèm tuyết ngậm bốn bề trăng thâu
Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu
Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ?
Đòi phen nét vẽ câu thơ,
Cung cầm dưới nguyệt nước cờ dưới hoa
Vui là vui gượng kẻo là
Ai tri âm đó mặn mà với ai?

II. Đọc-hiểu văn bản
1. Tâm trạng đau khổ, tủi nhục xót xa và ý thức về phẩm
giá của Kiều
+) 4 câu đầu
-
Khung cảnh và cuộc sống ở lầu xanh.
+ bướm lả ong lơi
+ cuộc say trận cười cuộc sống tấp nập, lả
+lá gió cành chim lơi, trăng gió,hoang lạc
+ sớm đưa Tống Ngọc
Tối tìm Trường Khanh

Khi tỉnh rượu, lúc tàn canh
Giật mình mình lại thương mình xót xa
+) Thời điểm: tàn canh- khi đối diện
với chính mình
+) Động thái: giật mình - cảm giác tê
tái, xót xa


-
- tự ý thức bản
thân

Khi sao phong gấm rủ là
Giờ sao tan tác như hoa giữa đường
Mặt sao dầy gió dạn sương
Thân sao bướm chán ong chường bấy thân
-
* Sự đối lập:

Sự đối lập
Xưa Nay
( phong gấm rủ là) (tan tác hoa giữa đường)
đau đớn trước sự tàn phá của thời gian, thất vọng chán chư
ờng về bản thân
Niềm khát khao ý thức phẩm giá, ý thức về nhân cách trong
sạch

Mặc người mưa Sở, mây Tần
Những mình nào biết có xuân là gì
Đòi phen gió tựa hoa kề
Nửa rèm tuyết ngậm bốn bề trăng thâ
Kiều ở=trạng thái vô cảm, vô hồn

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×