Xuaõn ẹaứi Thụ ủửụứng luaọt
Trang 1
Xuân Đài Thơ đường luật
Tác giả:Nguyễn Thò Nghóa
Bút hiệu:Xuân Đài
Đòa chỉ:92A đường Huỳnh Tấn Phát
phường 11 Đà Lạt Lâm Đồng
Điện thoại:063.580378
Trang 2
Xuân Đài Thơ đường luật
Bước phiêu bồng.
(thủ thi- nhò thập liên hoàn)
Một bước phiêu bồng một bước trông
Quên nhà vời vợi những đau lòng
Nhớ nhung chồng chất tình đôi ngã
Thương cảm vơi đầy nghóa bốn phương
Đợi khách đò xưa qua bến mộng
Chờ ai trăng lạnh giữa không trung
Đã tròn bảy sáu đời chưa vẹn
Thổn thức năm canh thấy lạnh lùng.
Thổn thức năm canh thấy lạnh lùng
Vắng nhà xa cách mãi buồn trông
Quê người một thû ghi tâm trí
Đất khách bao năm nát cõi lòng
Tòch mòch mưa thu, thu lạnh buốt
Chói chang nắng hạ, hạ oi nồng
Hồn thơ chợt tỉnh cung đàn lắng
Muôn dặm niềm riêng những tưởng mong.
Muôn dặm niềm riêng những tưởng mong
Năm canh vò võ tiếng côn trùng
Tình xưa vương vấn buồn trong dạ
Nghóa cũ nao nao khắc tận lòng
Mái tóc điểm sương vì tuổi hạc
Tấm thân gầy guộc bởi trời đông
Đêm sâu tựa gối sầu xa xứ
Hun hút mưa tuôn trải dặm trường.
Hun hút mưa tuôn trải dặm trường
Hồn quê khắc khoải nỗi buồn thương
Lệ chưa giọt nhỏ tràn mi đọng
Mưa đã màn giăng ngập lối đường
Đá vẫn ngàn năm ôm nuối tiếc
Nước còn vạn thû nén đau thương
Cuộc đời lắm nẻo dồn chân bước
Cám cảnh đày lưu nghó chán chường.
Trang 3
Xuân Đài Thơ đường luật
Cám cảnh đày lưu nghó chán chường
Tang bồng hồ thỉ gót tha phương
Trăng soi lối cũ tình chan chứa
Mây phủ đường xưa nghóa vấn vương
Bến mộng thênh thang in bóng nguyệt
Vườn thơ rực rỡ rạng vầng dương
Hai ngàn năm lẻ chưa tròn vẹn
Nếu muốn tồn sinh phải tự cường.
Nếu muốn tồn sinh phải tự cường
Hồn thơ bay bổng ngút muôn phương
Ngàn trùng biển thẳm còn dâu bể
Vạn dặm sông sâu thắm mộng trường
Nhựa sống tràn đầy dâng tổ ấm
Tình thâm lưu luyến gởi muôn đường
Vòng đời mái tạo luôn luôn chuyển
Quả đất tròn xoay dưới ánh dương.
Quả đất tròn xoay dưới ánh dương
Tình thu lai láng mấy mùa sương
Xanh vàng cánh bướm vờn nhan sắc
Trắng đỗ cành hoa thoảng trảø hương
Nhớ bạn bâng khuâng lòng tự vấn
Thương mình khắc khoải dạ hoài vương
Xuân quang đã mấy mùa xa xứ
Mang nặng bên lòng nỗi nhớ thương .
Mang nặng bên lòng nỗi nhớ thương
Gia phong buộc chặt mối cang thường
Ngày già vẫn giữ nền nho giáo
Buổi trẻ luôn gìn nếp kỹ cương
Cổ kính in hình người xứ lạ
Tầm xuân chúm nụ đất tha phương
Trăng thơ giờ đọng hồn năm cũ
Cảnh đó người đây hẳn tỏ tường.
Trang 4
Xuân Đài Thơ đường luật
Cảnh đó người đây hẳn tỏ tường
Trăng chài gió đón khắp mười phương
Giai nhân tài từ miền châu lục
Hào kiệt anh hùng chốn hải dương
ôm mộng đắp xây đời thònh vượng
Dệt mơ tô điểm sống vinh cường
Rừng vàng biển bạc đang chờ đợi
Của đất nguồn dâng ngút thò trường.
Của đất nguồn dâng ngút thò trường
Bút đề tâm cảnh ngát mùi hương
Xông bầu nhiệt huyết chao hồn tráng
Toả khí hùng tâm lộng nẻo đường
Hoa đỏ pha màu vầng nhật nguyệt
Nét vàng tô sắc áng văn chương
Buồn vui gieo mấy vần tâm sự
Non nước nghìn thu chói sáng gương.
Non nước nghìn thu chói sáng gương
Ngàn thông vi vút cảnh mờ sương
Chim chiều gọi bạn bay về núi
Cá lội vầy đàn chao bến sông
Nghe vọng chuông chùa niềm xúc cảm
Trông ra làng mạc nỗi thân thương
Bên thềm đứng tựa hơi thu lạnh
Hoa lý trước nhà ngát ngát hương.
Hoa lý trước nhà ngát ngát hương
Xuân thu sáu bảy vẫn yêu thương
Sông Lam bến cũ trăng vàng bóng
Núi Lãnh bờ xưa phượng đỏ đường
Buổi ấy Nghi Xuân vui đất tổ
Ngày nay Đà Lạt đẹp trời sương
Một thời xuân trẻ bao hy vọng
Lê gót phong ba trải dặm trường .
Trang 5
Xuân Đài Thơ đường luật
(Vần thơ tứ thời Xuân-Hạ-Thu-Đông)
*Xuân Xuân nhớ
Lướt sóng con thuyền nước xoã tăm
Nhớ quê, nhớ cảnh, nhớ âm thầm
Trời chiều vạn nỗi như dâu cội
Đất khách trăm năm tựa kiếp tằm
Quê cũ chưa quên ngày tái ngộ
Chùa xưa lại nhớ buổi về thăm
Sơn khê cất gót tình đôi ngã
Bảy sáu xuân đời mái điểm râm.
Nao nao xuân đến
Nao nao xuân đến nỗi thương nhà
Quê cũ ngày về trải dặm xa
Nẻo vắng đò nay còn nhớ mãi
Đường xưa bến cũ chửa quên mà
Thông reo vi vút trao lời gió
Suối chảy rì rào tấu khúc ca
Năm tháng hoa râm màu điểm trắng
Mây chiều còn đọng nắng vàng pha.
Đón xuân
Xuân về Tân Tỵ gợi thành trang
Ngọn bút văn chương nét nhẹ nhàng
Lộng lẫy non sông ngày thònh vượng
Vẻ vang nhân loại buổi bình an
Thoảng nghe Xuân gọi hoà âm điệu
Chợt thấy Xuân sang vọng tiếng đàn
Nâng chén nghinh tân chào Tếùt đến
Mong sao gia cảnh được huy hoàng.
*Hạ
Nắng hạ tàn
Lành lạnh hơi may nắng hạ tàn
Mòt mù sương đổ chuyển thu sang
Sông Lam bến cũ thương dòng bạc
Núi Lónh đường xưa nhớ bạn vàng
Trước cửa thấy trời soi ánh nguyệt
Bên rèm nghe gió động hiên lan
Hương thơ bát ngát tràn thơ mộng
Một bước phiêu lưu thấy ngỡ ngàng.
Trang 6
Xuân Đài Thơ đường luật
Hồ Sen mùa hạ-Tức cảnh
Lữ khách thoả lòng viếng tới đây
Hương sen thoang thoảng nước vơi đầy
Xanh trong hồ thẳm vờn hoa liễu
Hồng toả ánh vàng chiếu bóng mây
Lai láng hồn thơ trên thảm cỏ
Dạt dào tâm sự dưới hàng cây
Đường đời muôn dặm dù trăm nẻo
Gặp buổi phong vân giữa hội này.
nh trăng mùa hạ
Trăng khuya vằng vặc giữa thinh không
Xào xạc rèm đưa ngọn gió lồng
Lấp lánh sao hôm dòng hải bắc
Lạnh lùng sương sớm dải sơn đông
Mắt buồn nhớ bạn sầu trong dạ
Lệ giọt thương ta buốt cõi lòng
Nghe vọng chuông chùa khi mơí tỉnh
Nỗi niềm tưởng lại mấy năm trông.
*Thu Bóng thu về
Mùa thu phường phố cảnh thu chiều.
m đạm khung trời gió hắt hiu.
Chim nhạn lẫn mây về núi thẳm
Thuyền câu chao nước bến sông triều
Sương dầm dặm liễu đò không khách
Gío lạnh hàng cau vắng bóng diều.
Nhớ cảnh nhớ nhà xa cố quận
Nỗi lòng nhớ lại thấy buồn thiu.
In dấu mưa thu
Lành lạnh hơi thu đã chuyển mùa
Nỗi lòng gợi nhớ chuyện ngày xưa.
Lao xao đỉnh núi chim chao cánh.
Lãng đãng bầu trời én lượn đưa.
Cơn mộng trăm năm còn trải nắng
Tình đời một thû vẫn vương mưa.
Muốn trao ý gió vầng trăng rọi.
Chẳng ngại đường thi những dấu thừa!.
Trang 7
Xuân Đài Thơ đường luật
Cõi lòng với thu
Hiu hắt mưa thu nhuộm lá vàng
Cõi lòng cô quạnh buổi thu sang
Trời chiều vạn nỗi buồn thi bút
Đất khách ngàn trùng gợi mấy trang
Tiếng sáo ngân nga tràn nẻo mộng
Hồi chuông thức tỉnh vút canh tàn
Hải hồ cất bước đường muôn dặm
Nhẹ cánh bên mây bóng Hạc Hoàng.
*Đông Chiều Đông kỉ niệm
Một buổi chiều đông lạnh phố phường
Sưởi lòng cô lữ lửa tình thương
Trông cha tóc bạc vì năm tháng
Thấy mẹ da mồi bởi gió sương
Cúc dục đáp đền cho vẹn hiếu
Cù lao nuôi dưỡng dám xem thường
Bao năm xa cách giờ sum họp
Nếp sống gia đình có kỉ cương.
Tiết đông rơi
Đến tiết đông rơi nắng dòu hiền
Chao chao vài chiếc lá bay nghiêng
Bầu trời én liệng vườn thơ mộng
Mặt đất cò bay cảnh suối tiên
Tìm bạn xa quê tơ tưởng mãi
Vắng nhà muôn dặm nỗi niềm riêng
Choàng vai mảnh lụa lòng se lạnh
Cũng đã quen rồi mấy chục niên.
Xuân hạ thu đông
Thiên nhiên quyến rủ tiết mùa đông
Hạc đón mây đưa gió nhẹ lồng
Mấy độï thu về rơi lá úa
Bao mùa xuân đến trổ màu bông
Đường quê vẫn nhớ ngày mưa bụi
Lối cũ chưa quên buổi nắng hồng
Cất gót phiêu bồng ôm kỷ niệm
Trăng tà nghiêng bóng rọi bên song.
Trang 8
Xuân Đài Thơ đường luật
Ngày tháng thoi đưa
Thấm thoát thoi đưa bỗng thấy già
Bóng chiều đã ngã nép bên ta
Thề xanh chưa trọn lời thề ước
Nét bạc đà phai những nét hoa
Trong cảnh điền viên vui sớm tối
Cuộc đời chìm nổi ngán phong ba
Trên đưòng vạn dặm chông chênh bước
Và mối tình xưa vẫn thiết tha.
Chạnh nhớ người xưa
Trong buổi thu về giọt lệ sa
Hơi thu heo hắt cảnh thu tà
Ly trà hương vò lồng sương gió
Chén rượu hơi men thắm nguyệt hoa
Gợi sóng mênh mông dòng Bến Hải
Hồn thơ lai láng dải Ngân Hà
Lá vàng rơi rụng bâng khuâng nhớ
Chạnh tưởng người xưa lạc bến xa.
(Xuân 20 tuổi)
Đêm trăng nhớ bạn
Trăng rằm rọi xuống chiếc cầu tre
Khúc nhạc ve ngâm điểm hết hè
Cảnh lữ thứ – xa xôi viễn xứ
Bước quan hà – cách trở hương khê
Bạn bè lưu luyến ngày tâm sự
Tri kỷ hàn huyên buổi tỷ tê
Nhớ đến ai xưa chiều bóng ngả
Hồn thơ khơi dậy bút tay đềà.
(Xuân 20 tuổi)
Tình xuân kỉ niệm
Ngày nao kỉ niệm tuổi xuân còn
Trăng rọi thông ngàn cảnh núi non
Quê cũ mây giăng trời vẫn sáng
Vườn xưa nước chảy đá chưa mòn
Hạ đi mấy độ tình tha thiết
Đông lại bao lẫn nghóa sắt son
Dáng liễu tơ mành xuân mãi đợi
Hồn thơ lai láng ánh trăng tròn.
(Xuân 20 tuổi)
Trang 9
Xuân Đài Thơ đường luật
Kỷ niệm 76 xuân thu
Xuân thu bảy sáu mơí hoài thương
Nhớ bóng sông Lam ánh nước gương
Mùa hạ ve ngân cành đỏ phượng
Sang thu liễu toả lá xanh đường
Nghi xuân buổi ấy còn tâm niệm
Nghệ Tónh bây giờ vẫn mến thương
Nghó lại một thời xưa trẻ tuổi
Với bao kỷ niệm cảnh sân trường.
(Nhâm ngọ 2002)
Nhớ mối tình đầu
Nhớ gì, nhớ mãi, nhớ không nguôi
Nhớ lệ tràng mi buổi vắøng người
Nhớ lúc thềm hoa trao đổi ý
Nhớ khi trước cảnh hỏi han lời
Nhớ thơ bút nguyệt vàng in nét
Nhớ rượu men thề ngọc nhấp môi
Nhớ giữa vầng trăng hai bóng rọi
Nhớ người quân tử biết sao nguôi
(Xuân 20 tuổi)
Bóng trăng
Trăng vàng rơi xuống chén lưu linh
Thù tạc đầy với bạn vơí mình
Núi Ngự chưa quên nơi phố Cổ
Sông thương nhớ lại chốn đô kinh
Quê nhà thû ấy bao hoài niệm
Non nước ngày nay lắm sự tình
Tha thiết nỗi lòng người viễn xứ
Vần thơ đậm nét bút văn sinh
(Xuân 17 tuổi tại Huế)
Lành lạnh thu bay
Những hạt thu bay giữa đất trời
Bàn tay ta hứng, mãi rong chơi.
Rung cành sương nhuốm, sương còn đọng
Lay lá nắng cài, nắng chẳng vơi.
Tâm sự ngày nao tràn lối mộng
Bài thơ buổi ấy phổ nên lời
Ai gieo khúc nhạc buồn tê tái
Đã thấu bao lần nước mắt rơi
(Xuân 25 tuổi)
Trang 10
Xuân Đài Thơ đường luật
Nhớ chiếc kim thoa
Mái đầu tưởng lại chiếc kim thoa
Trăn trở đêm thâu mãi nhớ mà
Buổi trước tóc xuân vương vấn mộng
Ngày nay chuỗi hạc chán chường hoa
Cháu con hai phía trau vườn hạnh
Dâu rể đôi bên trỗi cảnh nhà
Nghệ Tónh nhớ về nơi đất tổ
Phiêu bồng xa cách chốn quê ta
(Xuân thu 80 tuổi)
Mùa thu Đalạt
Trời chiều Đàlạt thoảng hơi sương.
Bóng nước hồ trong ngỡ bóng gương.
Tiễn hạ nắng vàng vương vạn lối
Đón thu mây trắng quyện ngàn phương.
Chờ tin ngọn bút cài trang gấm.
Gởi gió lời thơ vượt dặm trường.
Muốn góp tâm tư vào một túi.
Tặng người tri kỷ lúc tha hương.
(Năm 2000)
Bút tùng Đalạt
Đêm thu Đalạt ánh trăng cao.
Ngọn gió đồi thông thổi xạc xào.
Nắng sớm lung linh trên mái núi.
Sương hôm ấp ủ dưới hàng sao.
Nguồn thơ lai láng thơ tâm cảm.
Duyên bút triền miên bút dạt dào.
Chén rượu vần thi khi cảm hứng.
Bút tùng lặng lẽ đứng không nao.
(Năm 2000)
Đalạt chiều thu
Trời thu Đalạt ngã sang chiều.
Cây cỏ phai màu bóng tòch liêu.
Phố núi ngậm ngùi thương cảnh cũ.
Đường quê man mác nhớ nhung nhiều.
Ngàn năm lai láng cơn dâu bể.
Bốn cõi mênh mông mỏi cánh diều.
Thấp thoáng rừng thông mờ bóng nguyệt
Chuông chùa vang vọng nỗi buồn thiu.
(Thu 2000)
Trang 11